Nhiếp Chính Vương Gạ Vợ Mỗi Ngày

Chương 34

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Xiao Yi.

Vừa thấy nữ nhân giống hệt như đường muội của mình, Kiều Uyển không chút nghĩ ngợi, lập tức đi tới.

Trần Bình sau lưng vội ngăn cản, nói: “Lục thiếu phu nhân, người nhầm đường rồi, đó không phải lối ra khỏi phủ.”

Trong lòng Kiều Uyển bây giờ chỉ muốn xác nhận nữ nhân kia có phải Kiều Dư hay không, cho nên lời nói của Trần Bình căn bản không có tác dụng gì với nàng ta cả.

Rất nhanh, Kiều Uyển đi tới trước mặt Kiều Dư, bắt lấy tay của nàng, thời điểm nhìn thấy gương mặt kia, Kiều Uyển không giấu được kinh sợ. Trong lúc nhất thời, rất nhiều cảm xúc nhen lên trong lòng nàng ta.

Hoảng loạn.

Sợ hãi.

Nhưng nhiều nhất vẫn là ghen ghét!

Ba năm trôi qua, Kiều Dư đã trút bỏ sự ngây thơ non nớt mà trở nên xinh đẹp kiều diễm, mỹ lệ động lòng người.

Trình Hi sau lưng cũng đi tới, thời điểm nhìn thấy gương mặt của Kiều Dư, y không khỏi sửng sốt.

Dường như nàng chính là Kiều Dư, nhưng cũng không phải Kiều Dư.

Trong trí nhớ của y, bởi vì tim có bệnh nên Kiều Dư thoạt nhìn rất giống đoá hoa yếu ớt, không thể chịu nổi dù chỉ một cơn gió. Đoá hoa như vậy, tuy xinh đẹp là thật nhưng khi chung đụng lại khiến người khác rất mệt.

Lúc gặp nàng, bao giờ Trình Hi cũng lo sợ rằng người đẹp họ Kiều này có khi nào sẽ ngất hay không?

Dần dần, y đối với Kiều Dư chỉ còn kính trọng lẫn nhau.

Nhưng hôm nay, nữ nhân đứng trước mặt y hoàn toàn không giống đoá hoa yếu ớt kia.

Nơi nàng như có hào quang bao phủ, xinh đẹp vô cùng, dù chỉ yên lặng đứng đó, một chữ cũng không nói, lại chẳng làm gì nhưng vẫn có thể toả ra phong tình vô hạn, khiến người khác không kiềm chế được muốn lại gần.

Thấy sắc mặt của Trình Hi có điểm khác lạ, Kiều Uyển nhớ lại kiếp trước, y và Kiều Dư phu thê ân ái nhường nào, nàng ta lẳng lặng dời bước che lại tầm mắt của Trình Hi, sau đó cao giọng hỏi:

“A Dư, là muội thật sao? Muội vẫn còn sống?”

Sắc mặt của Kiều Dư cực kỳ bình tĩnh, rút bàn tay bị nàng ta nắm ra, “Vị phu nhân này nhận lầm người rồi.”

“Sao có thể chứ? Muội rõ ràng là đường muội A Dư của ta, muội giống A Dư như đúc kia mà?” Kiều Uyển vội nói, trong mắt không giấu sự thương tâm.

“Có lẽ là vẻ ngoài nhìn giống mà thôi,” Kiều Dư nhàn nhạt đáp.

Nàng cũng không muốn nhận người thân gì với Kiều Uyển, lập tức kết thúc màn kịch tỷ muội tình thâm, “Vị phu nhân này, ta không quen biết phu nhân, mong người đừng dây dưa với ta.”

Dứt lời, Kiều Dư quay người, không hề ngoảnh lại, cất bước rời đi.

“Muội ấy rõ ràng là A Dư, tại sao không chịu nhận thiếp?” Kiều Uyển đau khổ nói, nước mắt không nhịn được tuôn rơi.

Nàng vùi vào lòng Trình Hi, oan ức nói: “Phu quân, chàng nói xem, có khi nào A Dư hận chúng ta hay không? Cho nên muội ấy mới không muốn nhận chúng ta. A Dư thù dai, từ nhỏ tới lớn, hễ cái gì không vừa ý muội ấy là muội ấy liền giở cơn đau tim để mọi người trong nhà phải thương xót.”

Nếu là trước kia, nghe lời Kiều Uyển nói như vậy, trong lòng Trình Hi đã sớm chán ghét Kiều Dư. Y chán ghét nhất chính là nàng ỷ vào tim mình có bệnh, cho nên mọi người phải nhường nhịn nàng, không được làm trái ý nàng. Nếu không, nàng lập tức giở thói đau tim mà ngất.

Nhưng mà hôm nay, nhìn thấy Kiều Dư, y lại cảm thấy dường như nàng không hề giống như dáng vẻ mà Kiều Uyển đã nói.

Tuy tay của Trình Hi vỗ vỗ sống lưng của Kiều Uyển nhưng ánh mắt lại nhìn theo hướng Kiều Dư rời đi, tâm trạng của y nặng nề, lần đầu tiên không cảm thấy chán ghét và mất kiên nhẫn với nàng.

Trình Hi trấn an Kiều Uyển, “Nàng nghĩ nhiều rồi, có thể chúng ta nhận lầm người thì sao?”

Trần Bình đúng lúc này nói vào: “Trình lục công tử, thiếu phu nhân, cửa phủ bên này, mời hai vị đi theo lão nô.”

Ông dẫn hai người tới cửa phủ, sau khi nhìn hai người đi khỏi, Trần Bình liền thu lại nụ cười, trong mắt không thèm giấu sự khinh thường.

Ánh mắt của Trình lục công tử kia thật chẳng ra làm sao, lại đi bỏ mất cô nương tốt như Tiểu Ngư cô nương mà đi lấy một nữ nhân kệch cỡm như Kiều Uyển vào cửa.

Có điều như vậy cũng tốt, nếu không có Kiều Uyển ngáng đường thì Vương gia và Tiểu Ngư cô nương cũng không thể nên duyên nên phận.

Không thèm nhìn bóng lưng đi xa của họ nữa, Trần Bình quay người trở vào phủ, vừa tới cửa đã thấy Kiều Dư đang đứng đằng sau, dường như nàng đang chờ ông.

Trần Bình vội mỉm cười, hỏi: “Sao Tiểu Ngư cô nương lại đứng ở đây thế?”

Kiều Dư: “Trần bá bá, sau khi ta đi, họ đã nói gì?”

Trần Bình nhớ lại mấy lời của Kiều Uyển, trong lòng vẫn thấy không nói cho nàng thì tốt hơn, “Tiểu Ngư cô nương yên tâm, mấy lời đó sao có thể là thật? Trần bá bá không tin dù chỉ một chữ.”

Kiều Dư thản nhiên nói: “Ta biết thừa trong miệng họ sẽ nói mấy lời khó nghe mà. Đúng rồi, bá bá, lần này họ tới đây là có chuyện gì vậy?”

Trần Bình cân nhắc, sau đó mới nói: “Nếu Tiểu Ngư cô nương muốn biết, vì sao lại không tới hỏi Vương gia nhỉ?”

Vừa nhắc tới Nguỵ Đình, nàng liền cảm thấy eo mình có hơi đau, ý định đi gặp Nguỵ Đình lập tức tan biến, “Vương gia trăm công ngàn việc, ta quấy rầy ngài cũng không tốt. Nếu Trần bá bá không ngại thì kể lại cho ta đi?”

Trần Bình lắc đầu, “Tiểu Ngư cô nương đừng làm khó lão nô. Không có sự cho phép của Vương gia, lão nô nào dám tiết lộ cái gì…”

Nói tới nước này, Kiều Dư cũng không tiện ép ông nữa, “Được rồi, ta không làm khó bá bá là được chứ gì.”

Nàng vốn dĩ không muốn đi tìm Nguỵ Đình, kết quả là phía Nguỵ Đình lại sai Nguỵ Cửu tới tìm nàng, “Tiểu Ngư cô nương, sao cô nương lại chạy ra đây thế? Vương gia lại đau đầu rồi, mong cô nương lập tức qua đó ngay.”

Kiều Dư thở dài một hơi.

Không thoát được, dù nàng không muốn tìm hắn đi nữa, nàng cũng không thoát được hắn muốn tìm nàng.

Kiều Dư mở miệng hỏi: “Vương gia ở đâu?”

“Ngài ấy đang ở thư phòng.”

Kiều Dư đi theo Nguỵ Cửu tới thư phòng.

Mấy thuộc hạ của Nguỵ Đình đã bị đuổi ra ngoài, nhóm Hà Yến, Hàn Chiêu đều đang đứng ngoài cửa, sắc mặt vô cùng lo lắng.

Nguỵ Cửu vội nói họ nhuờng đường, “Tiểu Ngư cô nương tới rồi, Vương gia sẽ ổn nhanh thôi.” Ngay sau đó, cậu mở cửa thư phòng rồi nói với Kiều Dư:

“Tiểu Ngư cô nương, mời vào trong.”

Kiều Dư hơi gật đầu, sau đó bước vào.

Chờ sau khi nàng vào rồi, Nguỵ Cửu mới đóng cửa thư phòng lại, để lại hai người Nguỵ Đình và Kiều Dư ở bên trong.

Hà Yến không nhịn được, hỏi: “Một mình Tiểu Ngư cô nương có được không đấy? Chúng ta không tìm Trương tiên sinh tới khám cho Vương gia sao?”

Nguỵ Cửu tự tin đáp: “Yên tâm đi, Tiểu Ngư cô nương chính là thần dược đó. Có cô nương bên cạnh, bảo đảm Vương gia sẽ không sao.”



Một tay Nguỵ Đình vỗ vỗ trán, khuỷu tay còn lại chống trên bàn, sắc mặt không giấu được thống khổ.

Hắn ấn ngón tay xoa hai bên huyệt Thái Dương, lực ấn rất mạnh nhưng không đem lại hiệu quả gì, còn đau nhiều hơn, đau tới mức đầu hắn gần như nổ tung.

Nguỵ Đình dùng sức gõ gõ vào đầu mình mấy cái.

“Vương gia tự gõ đầu như vậy chẳng phải là càng gõ càng đau sao?” Kiều Dư thấy vậy, đi tới phía sau hắn. Nàng gỡ tay hắn ra, sau đó dùng tay mình xoa đầu cho hắn.

Một mùi hương dịu nhẹ xuyên qua tay áo, truyền tới chóp mũi của Nguỵ Đình, khiến hắn rất dễ chịu.

Cảm nhận nhiệt độ và sức lực nơi lòng bàn tay của nàng, Nguỵ Đình hơi ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế. Hắn nhắm mắt lại, dần dần hồi phục.

Kiều Dư xoa bóp một hồi, không kìm được tò mò, hỏi: “Khoảng thời gian này, không phải Trương tiên sinh vẫn luôn bốc thuốc để Vương gia điều trị thân thể hay sao? Chứng đau đầu của ngài cũng ít tái phát hơn, sao hôm nay lại đột nhiên đau lại? Là do vừa nãy, Vương gia và Trình lục công tử đã nói gì à?”

Nguỵ Đình nén đau, bắt lấy bàn tay của nàng, trầm giọng hỏi: “A Dư quan tâm vị thiếu chủ của Vân Châu này thật đấy! ‘Cái hố’ trước đây mà nàng nói là chỉ hắn phải không?”

Kiều Dư im lặng.

Nàng hất tay Nguỵ Đình ra, sau đó tiếp tục xoa đầu cho hắn, “Nếu Vương gia đã biết được thân phận của ta, cần gì phải cố hỏi thừa như vậy?”

Trước năm mười lăm tuổi, nàng vẫn luôn nghĩ rằng phu quân của mình chính là Trình Hi. Nàng sẽ gả cho y, cùng y sinh con dưỡng cái, phu thê hạnh phúc, răng long đầu bạc.

Nhưng mà…

Trong lễ cập kê của nàng, vị hôn phu đã đính hôn với nàng ngay từ khi còn trong bụng mẹ lại đi tặng cây trâm Hồ Điệp Song Phi [1] cho đường tỷ của nàng — Kiều Uyển!

Tới tận khi ấy, Kiều Dư mới biết được, thì ra người mà Trình Hi vẫn luôn thích là Kiều Uyển, còn nàng… Từ đầu tới cuối, y chỉ giả vờ với nàng mà thôi!

Nguỵ Đình cảm thấy đầu của mình bị nàng ấn đau, “Nàng vì hắn nên mới không chịu chấp nhận tình cảm của bổn vương, đúng không? Vì đã từng bị hắn tổn thương nên nàng mới kiên quyết không tin rằng bổn vương sẽ thật lòng với nàng? Dù bổn vương nói cái gì đi nữa, nàng cũng không chịu gả cho bổn vương?”

Lúc này, Nguỵ Đình mới hiểu được câu nói trước đây của Kiều Dư là có ý gì:

Khi tình đang nồng, ngài chỉ hận không thể moi tim mình để trao cho người ấy; nhưng khi đường ai nấy đi, ngài sẽ hận bản thân sao lại ngu ngốc đến thế? Chỉ có như vậy, ngài mới nhận ra trước đây, đầu óc của mình bị úng nước.

Tử kiếp vào ba năm trước của nàng, hẳn là vị Trình lục công tử này khó thoát khỏi liên quan!

Hễ nghĩ tới nàng dâu mình chưa kịp lấy về suýt bị một kẻ ngu xuẩn như Trình Hi hại chết, trong lòng Nguỵ Đình liền nghẹn ứ, “Nếu bổn vương nói mình muốn giết hắn, nàng có đau lòng không?”

Động tác của Kiều Dư hơi ngừng lại.

Nguỵ Đình tưởng rằng nàng không nỡ, sắc mặt không nhịn được tối đi, đúng lúc này, giọng nói của Kiều Dư nhẹ nhàng vang lên, “Chỉ là một gã nam nhân vô tình vô nghĩa đã phụ bạc mà thôi, hắn sống hay chết thì liên quan gì tới ta chứ?”

Sắc mặt của Nguỵ Đình lúc này mới dễ coi hơn.

Cơn đau đầu của hắn đã tan bớt, hắn ra hiệu cho nàng ngừng lại rồi lệnh cho thuộc hạ bên ngoài ra về, chỉ giữ Hàn Chiêu ở lại.

Hàn Chiêu chắp tay hỏi: “Không biết Vương gia có gì muốn phân phó?”

Nguỵ Đình gõ gõ bàn, nói: “Quả thật là có một việc cần ngươi đi làm. Bổn vương rất chướng mắt gã Trình Hi kia, ngươi tìm mấy người khử hắn đi.”

Trong lúc nói câu này, Nguỵ Đình luôn quan sát phản ứng của Kiều Dư.

Nhưng nàng chỉ hơi nâng mi, trong lòng kinh ngạc. Không ngờ Nguỵ Đình muốn giết một người lại trực tiếp và thô bạo tới thế!

Trước đây, Trình Kính Nghiêu muốn khử hắn còn phải tạo cơ hội là hôn lễ của Trình Hi và Kiều Uyển, mời bá tánh không rõ lai lịch nhập phủ mới tiến hành ám sát. Nhưng Nguỵ Đình muốn ám sát Trình Hi, tới kế hoạch cũng không cần.

Hàn Chiêu hơi sững người, sau đó liền chắp tay, “Tuân lệnh Vương gia, thuộc hạ đi làm ngay.”

Sau khi Hàn Chiêu rời khỏi, Kiều Dư thấy thư phòng cũng có việc cho nàng làm nữa, liền nói: “Nếu Vương gia không còn việc gì nữa thì ta xin phép cáo lui trước.”

Bỗng nhiên, Nguỵ Đình ôm chặt lấy nàng.

Hắn kéo Kiều Dư ngồi lên đùi mình, sau đó ghé sát vào cổ nàng, hít lấy mùi hương trên người nàng rồi hỏi: “A Dư, trước đây bổn vương luôn muốn hỏi nàng, rốt cục mùi hương trên người nàng là mùi hương của cái gì? Nó thật thơm…”

Kiều Dư nâng tay áo kê lên mũi mình, ngửi ngửi vài cái, nhưng nàng không ngửi ra mùi gì.

Chợt nhớ ra bản tính thích đùa giỡn người khác của Nguỵ Đình, nàng vội chặn đầu của hắn lại, đẩy đẩy, “Vương gia lại không đứng đắn!”

Giọng nói của nàng khiến tim hắn tan chảy.

Nghe vậy, Nguỵ Đình cười tà một tiếng, “Bổn vương chỉ không đứng đắn với nàng.”

_____

[1] Trâm Hồ Điệp Song Phi: trâm hình hai con bướm, có ý nghĩa tỏ tình: hình ảnh minh hoạ:
Bình Luận (0)
Comment