Edit: Xiao Yi.
Vì sao Lưu Nhược Vi và Nguỵ Đình nhảy xuống hồ thì mọi người không biết, nhưng riêng cảnh tượng trước mắt thôi cũng khiến ai nấy đều suy diễn sâu xa.
Vốn dĩ Nguỵ Đình là bơi tới chỗ Lưu Nhược Vi, nhưng không hiểu vì sao, còn chưa tới gần nàng ta thì hắn chợt quay đầu, bơi lại vào bờ, để mặc một nữ nhân yếu đuối đang bất lực giãy dụa trong hồ.
Thấy vậy, Kiều Dư liền vội lệnh cho bà tử [1] nào biết bơi nhảy xuống cứu Lưu Nhược Vi.
Chờ sau khi Nguỵ Đình lên bờ, Kiều Dư hỏi: “Không phải Vương gia muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Sao bơi được nửa đường đã không cứu nữa rồi?”
Nguỵ Đình vắt ống tay áo cho bớt nước, không hề trả lời câu hỏi của nàng mà chỉ hỏi ngược lại, “Sao nàng lại cho người khác mượn y phục thế hả? Vừa nãy nàng ta nhảy xuống, bổn vương còn tưởng là nàng đấy.”
Nếu sớm biết là người khác, hắn sẽ không nhảy xuống hồ như vậy.
Tới lúc này, mọi người mới hiểu ra ngọn nguồn câu chuyện.
Nhất định là lúc Lưu Nhược Vi nhảy xuống hồ, Nhiếp chính vương chỉ kịp thấy bóng lưng của nàng ta, vì lầm tưởng nàng ta là An Bình Quận chúa nên ngài ấy mới nhảy xuống theo để cứu nàng.
Dáng người của Lưu Nhược Vi vốn đã tương đồng với An Bình Quận chúa, hôm nay lúc vẽ tranh lại vô tình làm bẩn y phục nên mượn của Quận chúa để thay. Nếu chỉ nhìn bóng lưng thì đúng là có khả năng nhầm lẫn.
Thấy cả người Nguỵ Đình ướt sũng, mọi người không khỏi hâm mộ Kiều Dư vì may mắn như vậy. Dù có nhà mẹ đẻ quyền thế đi nữa thì nữ nhân một khi gả chồng vẫn không thể bỏ qua thái độ nhà chồng đối với mình được.
Vị An Bình Quận chúa này có thể khiến cho Nguỵ Đình bảo vệ như vậy, mặc kệ xuất thân của nàng có quê mùa hay không, cái ghế Nhiếp chính vương phi cũng xem như đã định rồi.
“Vương gia đúng là vô cùng thâm tình với An Bình Quận chúa nhỉ?” Một giọng nói mang theo ý châm chọc truyền tới.
Nguỵ Đình nhìn lại, thấy Tiêu Như Mặc đang phe phẩy quạt xếp trong tay, trong mắt của y là sự khinh thường.
Nguỵ Đình nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Hôm nay Kiều Dư mở tiệc, nhưng khách khứa đều là nữ quyến các phủ cơ mà?
“Là ta mời Tiêu công tử tới phủ bình phẩm tranh,” Kiều Dư giải thích: “Ban nãy mấy người Lưu tiểu thư vẽ tranh ở Mai viện, Lưu tiểu thư muốn mời Tiêu công tử tới bình phẩm một phen, cho nên ta liền mời công tử tới.”
Nguỵ Đình nói với Tiêu Như Mặc, “Nếu đã bình phẩm xong rồi thì chỗ này không còn chuyện gì cần tới ngươi nữa, tự giác về đi.”
Tiêu Như Mặc đóng quạt xếp lại, “Tiêu mỗ cũng định như vậy, chỉ là trước khi trở về, Tiêu mỗ có điều muốn hỏi Vương gia. Thái hậu nương nương đã tới Thanh Phong Quan được hai tháng, không biết… lần tu hành bao giờ mới kết thúc được?”
Nguỵ Đình đáp: “Thái hậu vì cầu phúc cho bá tánh Thanh Châu nên mới tình nguyện xuất cung tu hành. Một ngày chiến sự Thanh Châu chưa được giải quyết thì thêm một ngày, tu hành chưa thể kết thúc.”
“Hay cho câu ‘tình nguyện xuất cung’,” Tiêu Như Mặc nói: “Xem ra tỷ tỷ của Tiêu mỗ không thể về dự hôn lễ của Vương gia kịp rồi. Vậy Tiêu mỗ ở đây xin thay mặt tỷ tỷ, chúc hôn lễ của ngài và An Bình Quận chúa diễn ra thuận lợi, tình cảm trăm năm hoà hợp.”
Sau khi nói xong, Tiêu Như Mặc liền phất tay áo bỏ đi.
Thấy vậy, Sở Tiêu Nhiên cũng chắp tay với Kiều Dư, nói: “Quận chúa, Sở mỗ xin cáo từ.”
Kiểu Dư: “Sở công tử đi thong thả.”
Chờ sau khi hai người họ rời khỏi, Kiều Dư thấy y phục trên người Nguỵ Đình ướt sũng thì không khỏi đau lòng. Tuy còn đang hè, nước trong hồ khá ấm không tới nỗi làm người ta cảm lạnh, nhưng hắn mặc y phục dính nước hẳn là không dễ chịu gì.
“Vương gia đi thay y phục trước đi.” Nàng nói.
Thấy chỗ này toàn là nữ quyến, Nguỵ Đình cũng không có ý định ở lại, trực tiếp sải bước rời đi.
Lúc này, Lưu Nhược Vi mới được mấy bà tử vớt lên bờ, bởi vì sặc hết mấy ngụm nước trong hồ nên nàng ta đã ngất xỉu.
Bà tử cứu nàng lên lập tức ấn vài cái lên ngực của nàng ta, khiến cho nàng ta ho ra nước đã nuốt vào.
Sau khi ho ‘khụ khụ’ vài cái, Lưu Nhược Vi mới tỉnh lại.
Nhìn mọi người xung quanh một cái, nàng ta không nhịn được hỏi: “Vương gia đâu rồi?”
Kiều Dư híp mắt, “Ngươi tìm Vương gia làm gì?”
Lưu Nhược Vi cúi thấp đầu, hơi xấu hổ đáp: “Đương nhiên là ta muốn cảm tạ ơn cứu mạng của Vương gia. Nếu như không có ngài ấy, e là ta đã sớm chết đuối trong hồ…”
Nàng ta vừa nói ra câu này, ánh mắt của mọi người nhìn về phía nàng ta không giấu được khinh thường. Việc cứu người rơi xuống hồ này không tránh khỏi da thịt dính nhau, nếu Nhiếp chính vương thật sự cứu Lưu Nhược Vi thì không thể không chịu trách nhiệm về danh tiết cho nàng ta.
Nhưng ai nấy đều thấy rõ cảnh tượng ban nãy, cho nên lúc này, Lưu Nhược Vi chính là nói không thành có, nàng ta đang muốn ăn vạ Nhiếp chính vương!
Kiều Dư hỏi lại: “Lưu tiểu thư chắc chắn Vương gia là người đã cứu mình sao?”
Lưu Nhược Vi ngẩng đầu, “Quận chúa nói vậy là có ý gì? Thời điểm vô tình rơi xuống hồ, ta đã thấy Vương gia không hề suy nghĩ đã nhảy xuống cứu ta. Tuy sau đó ta hôn mê bất tỉnh, nhưng trước khi nhắm mắt, ngài ấy đã bơi tới trước mặt rồi. Nếu không phải là Vương gia cứu ta thì có thể là ai chứ?”
Kiều Dư lười giải thích cho Lưu Nhược Vi, chỉ nhìn qua một tiểu thư tương đối thân thiết với nàng ta rồi nói: “Dương tiểu thư, những chuyện đã xảy ra sau khi Lưu tiểu thư rơi xuống hồ, vẫn là tiểu thư đây kể cho nàng ta nghe đi.”
Người bị điểm danh – Dương Vũ Đình đi tới, sắc mặt vẫn còn xấu hổ, nói: “A Vi, không phải… Vương gia cứu tỷ.”
Lưu Nhược Vi ngẩn ra, “Không phải ngài ấy thì là ai được?”
Dương Vũ Đình nói: “Vương gia lầm tưởng An Bình Quận chúa rơi xuống hồ nên mới nhảy xuống theo, nhưng khi phát hiện mình cứu lầm người, Vương gia liền quay đầu bơi lại vào bờ. Người đã cứu tỷ… là những bà tử này.”
Nhìn mấy y phục của mấy bà tử bên cạnh mình vẫn còn ướt đẫm, Lưu Nhược Vi có hơi không thể chấp nhận.
“Không, không phải như vậy! Các ngươi… các ngươi lừa ta!” Lưu Nhược Vi kêu lên.
Khoảnh khắc nàng ta phát hiện Nguỵ Đình thế mà nhảy xuống cứu mình đã vui mừng biết bao, niềm vui đó còn lớn hơn cả sự kinh sợ khi bị rơi xuống hồ nữa. Nhưng lúc này, nàng ta lại bị mọi người nói rằng chuyện không phải như thế, tâm trạng biến đổi là điều dễ hiểu.
“Chắc chắn là Vương gia đã cứu ta!” Lưu Nhược Vi nhìn về phía Kiều Dư, nói: “Quận chúa, ta không muốn tranh giành vị trí Vương phi với người, nhưng bây giờ danh tiết của ta đã bị huỷ trong tay của Vương gia. Mong Quận chúa xem xét, đón ta vào phủ để hầu hạ ngài ấy!”
Thấy Lưu Nhược Vi cố chấp không chịu tỉnh ngộ, Dương Vũ Đình lập tức lùi ra sau hai bước, vạch rõ giới hạn với nàng ta. Vị trí Nhiếp chính vương phi này là do Nguỵ Đình tự mình chọn ra và ban thánh chỉ xuống, sao có thể vì Lưu Nhược Vi nói cướp là cướp được?
“Lưu tiểu thư rơi xuống hồ khá lâu nên e là đầu óc cũng bị úng nước rồi.” Thấy dáng vẻ của nàng ta như vậy, Kiều Dư vô cùng chán ghét, “Phủ Quận chúa của ta không tiếp nổi vị khách quý như Lưu tiểu thư đây, nếu tiểu thư còn muốn giữ lại chút thể diện thì tự mình trở về đi.”
Nói xong, nàng xoay người không để ý tới dáng vẻ chật vật của Lưu Nhược Vi nữa.
Mọi người nhìn Lưu Nhược Vi, sau đó lắc đầu thở dài, không thèm để ý tới nàng ta nữa.
Mấy vị tiểu thư vốn có quan hệ khá tốt với nàng ta cũng do dự một chút, cuối cùng theo sau Kiều Dư, đồng loạt rời đi.
Trong lúc nhất thời, bên hồ chỉ còn lại Lưu Nhược Vi và tỳ nữ mà nàng ta dẫn theo.
“Tiểu thư, chúng ta về đi ạ.” Tỳ nữ dìu Lưu Nhược Vi dậy rồi đỡ nàng ta ra ngoài cửa phủ.
Lưu Nhược Vi siết chặt tay, trong mắt loé lên tia phẫn hận [2]. Nàng ta tận mắt nhìn thấy Nhiếp chính vương đã nhảy xuống vì muốn cứu mình, nhưng Kiều Dư lại có thể thông đồng với mọi người thay đổi sự thật.
Đúng là đáng giận!!!
…
Nếu trừ chuyện của Lưu Nhược Vi ra thì yến hội lần này có thể nói là vô cùng thuận lợi.
Thời điểm cáo từ, các nữ quyến vui vẻ bày tỏ lòng biết ơn vì được Kiều Dư mời tới.
Sau khi tiễn mọi người ra về, Kiều Dư mới nhớ tới người vẫn luôn bị mình gác sang một bên – Nguỵ Đình vẫn còn ở đây. Nàng hỏi Xuân Lan, “Vương gia đâu rồi?”
“Ở tẩm thất của Quận chúa ạ.” Xuân Lan đáp.
Kiều Dư vội tới gặp hắn, lúc đẩy cửa ra, nàng thấy Nguỵ Đình đang vỗ vỗ cái trán, hình như là chứng đau đầu của hắn lại tái phát.
Kiều Dư đi tới, xoa bóp cho hắn, “Không phải trước đây ta đã nói là Vương gia không cần tới qua đây sao? Ta có thể lo liệu mà.”
Nguỵ Đình nhắm hai mắt lại, đáp: “Biết là A Dư của ta có đủ năng lực rồi, chỉ là một quãng thời gian không được gặp nàng nên ta nhớ nàng da diết, cho nên mới tới đây.”
Kiều Dư cạn lời, “Hôm qua vừa mới gặp đấy thôi?” Sao qua miệng của hắn lại thành ‘một quãng thời gian’ rồi?
“Một ngày không gặp như cách ba mùa thu.” Nguỵ Đình cong môi cười đáp, hoàn toàn không cảm thấy lời nói của mình thật buồn nôn.
Đúng lúc này, hai người Xuân Lan và Hạ Hà cùng bưng một cái khay vào, “Quận chúa, Sở công tử dâng một nghìn lượng vàng tới phủ.”
Kiều Dư mở tấm vải đỏ trên khay ra xem, đập vào mắt nàng là ánh kim vàng óng. Cầm một thỏi vàng lên tay nhằm ước lượng, nàng vô cùng hài lòng với trọng lượng của nó.
“Ngươi cất vào nhà kho đi.”
Nguỵ Đình ngồi thẳng dậy, hỏi: “Sở Tiêu Nhiên? Sao hắn lại dâng một nghìn lượng vàng cho nàng?”
“Đương nhiên là không tự nhiên mà hắn dâng rồi, đây là tiền hắn dùng để mua bức tranh của ta,” Kiều Dư đáp, sau đó lệnh cho Xuân Lan, “Nếu người ta đã tỏ thành ý, lát nữa ngươi nói Triệu quản gia mang bức tranh kia tới phủ Định Quốc công đi.”
“Vâng.” Xuân Lan đáp.
“Xem ra ấn tượng của nàng về Sở Tiêu Nhiên không tệ nhỉ?” Thấy khoé môi của Kiều Dư cong lên, trong lòng Nguỵ Đình không khỏi chua lè.
Kiều Dư đáp: “Tuy mọi người đều nói hắn quái dị nhưng riêng ánh mắt này của hắn thì… đúng là không tệ.”
Giữa một rừng tranh của các tiểu thư mà Sở Tiêu Nhiên chỉ nhận định bức tranh do nàng vẽ là có giá trị, Kiều Dư còn có thể không vui sao?
Nguy cơ trong lòng Nguỵ Đình lại dâng lên, một viên minh châu như nàng lại để bên ngoài thật không an toàn tí nào, phải nhân lúc còn sớm mà cưới về phủ mới được.
“Nếu nàng đã dọn vào phủ Quận chúa thì ngày thành hôn của chúng ta cũng sớm ấn định thôi. Trước đây Lễ bộ đã gợi ý vài ngày lành tháng tốt, ta cảm thấy ngày 6 tháng Tám rất được.”
“Ngày 6 tháng Tám? Như vậy quá gấp rồi,” Kiều Dư đáp: “Còn chưa tới một tháng đã thành hôn thì sao chúng ta chuẩn bị kịp? Lễ bộ còn gợi ý ngày nào khác để chọn nữa không?”
Nguỵ Đình nhớ lại hai ngày còn lại mà Lễ bộ gợi ý, một ngày vào tháng Mười, một ngày vào tháng Mười hai, hắn liền không thèm cân nhắc nữa, “Hết rồi, ngày tốt nhất năm nay là ngày 6 tháng Tám. Có Lễ bộ giúp đỡ chúng ta chuẩn bị hôn lễ, nàng không cần lo lắng, thời gian này cũng vừa vặn, chờ sau khi nàng gả cho ta, Trung thu năm nay chúng ta có thể cùng nhau đón rồi.”
Kiều Dư suy nghĩ, đúng là chính nàng cũng không có gì phải chuẩn bị cả. Kìều gia cho rằng nàng đã chết, cho nên của hồi môn gì đó, chắc chắn họ sẽ không giao ra, “Vậy cứ làm theo quyết định của Vương gia đi.”
Nguỵ Đình cong môi, cười nói: “Nếu nàng đã đồng ý, vậy ngày mai ta liền mang sính lễ tới.”
…
Hôm sau.
Sắc trời tươi sáng, cổng lớn của phủ Nhiếp chính vương rộng mở, người người nối đuôi nhau, khuân rương tới phủ An Bình Quận chúa.
Biết được chúng là sính lễ của Nguỵ Đình, mọi người không nhịn được, kéo theo xem náo nhiệt.
Hai toà phủ đệ vốn rất gần nhau, khi lượt sính lễ đầu tiên được khuân vào phủ An Bình Quận chúa, lượt sính lễ cuối cùng vẫn còn chưa ra khỏi phủ Nhiếp chính vương.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa dừng lại trước Vương phủ.
Người xuống xe trước là một phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi, vừa thấy hàng rương sính lễ này, thị liền không nhịn được, the thé cất giọng: “Nhiều sính lễ như vậy, chẳng lẽ Nguỵ Đình muốn dọn hết của cải trong phủ ra ngoài hay sao? Mẫu thân, người phải khuyên bảo nó, không thể cho nó tuỳ hứng như vậy!”
Mọi người vây xem nghĩ thầm:
Rốt cục thị ta là ai lại có thể nói Nhiếp chính vương như vậy?Hạ nhân trước cửa Vương phủ liền vội đi vào bẩm báo với Trần Bình. Đúng lúc này, từ trên xe ngựa, một lão phu nhân đầu tóc hoa râm bước xuống.
Vừa thấy lão phu nhân đó, sắc mặt của Trần Bình lập tức thay đổi, vội vàng đi tới, “Lão phu nhân, sao ngài lại từ Trung Châu tới đây thế? Trước khi tới cũng không báo tin gì…”
Nguỵ lão phu nhân ‘hừ’ một tiếng, “Các ngươi đang mong là ta đừng tới chứ gì? Cháu trai của ta thành hôn, chuyện lớn như vậy mà các ngươi cũng chớ hề thông báo cho bà già này một tiếng. Nếu hôm nay ta không tới, làm sao biết được Nguỵ phủ này có nhiều sính lễ để dâng ra như vậy?”
_____
[1] Bà tử: người phụ nữ chuyên làm công việc chân tay nặng nhọc trong những gia đình giàu có thời xưa: làm bếp, xách nước,…
[2] Phẫn hận: tức giận + hận/ghét.