Edit: Xiao Yi.
Ngọn lửa dâng cao, dần cháy tới đống củi dưới đài trói Kiều Dư. Thấy nàng sắp chịu vùi thây trong biển lửa, rất nhiều người cảm thấy không đành lòng.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới, ngay sau đó là “Ầm” một tiếng, cổng lớn của Thanh Phong Quan bị công phá, không ít Cẩm Y Vệ dũng mãnh phi vào.
Nguyên Thực đạo trưởng kinh ngạc, bọn tiểu đạo sĩ của gã vừa muốn phản kháng đã bị Cẩm Y Vệ cầm kiếm khống chế lại.
Nguỵ Đình mang theo sát ý vô cùng lạnh lẽo bước vào, thấy Kiều Dư bị trói chặt trên đài củi, đồng tử của hắn co rút. Cái gì gọi là phong thái của Nhiếp chính vương, Nguỵ Đình mặc kệ tất, chỉ vội chạy thẳng tới chỗ Kiều Dư.
Cẩm Y Vệ cũng nhanh chóng dập lửa, mang toàn bộ củi dùng để châm lửa dưới đài đi hết.
Tới trước mặt nàng, Nguỵ Đình run rẩy tháo sợi dây thừng mà chúng dùng để trói nàng ra.
Kiều Dư mở mắt nhìn hắn, bỗng cảm thấy dáng người của hắn sao mà cao lớn thế? Cao tới mức khiến cho nàng không thể nhìn thấy ai ngoài hắn nữa.
“Ta còn tưởng rằng sẽ không được gặp Vương gia nữa chứ.”
“Nàng đừng nói bậy!” Ngữ điệu của Nguỵ Đình vô cùng nghiêm túc, mà trái tim của hắn cũng nhói lên.
Hễ nhớ lại tình cảnh ban nãy, hắn không khỏi sợ hãi. Nếu như… hắn tới muộn một khắc thì nàng sẽ bị vùi thây nơi biển lửa này!
Sau khi dây thừng được cởi bỏ, tự nhiên không còn gì đỡ lấy Kiều Dư, cơ thể của nàng hơi run lên, lảo đảo nghiêng về một bên.
Thấy vậy, Nguỵ Đình vội bế ngang nàng lên. Sau khi được hắn đưa tới chỗ thoáng hơn, Kiều Dư mới từ trong ngực hắn mà đứng xuống. Chờ nàng đứng vững rồi, Nguỵ Đình còn chạy quanh nàng để xem xét một chút.
Kiều Dư: “Vương gia tới kịp thời, ta không sao.”
Chỉ là góc áo của nàng bị lửa bén vào thôi, rất nhanh đã được dập tắt nên không bị thương gì. Có điều cổ tay của Kiều Dư bị dây thừng trói chặt nên đã hằn lên vài vệt đỏ, vô cùng chói mắt trên da thịt trắng nõn của nàng.
Nguỵ Đình thấy tim mình như bị kim đâm, ẩn ẩn đau nhói, “Bổn vương nhất định khiến kẻ tổn hại nàng phải trả giá lớn!”
Ánh mắt của hắn đảo quanh mọi người một vòng, sau đó dừng lại trên người gã Nguyên Thực.
Lúc này, Nguyên Thực đã không còn giữ nổi dáng vẻ liêm chính, cái gì mà hàn ma phục yêu gì nữa. Gã hoảng loạn giải thích với Nguỵ Đình, “Vương gia tha mạng, bần đạo nhìn ra An Bình Quận chúa là yêu tà, nếu giữ lại chỉ tổn hại tới xã tắc mà thôi, cho nên bần đạo mới bất đắc dĩ trừ khử Quận chúa…”
“Bần đạo… việc mà bần đạo làm chỉ muốn trừ hại cho dân thôi!”
“Nói bậy!” Nguỵ Đình nổi giận quát: “Chỉ bằng những lời ngươi vừa nói cũng đủ để bổn vương giết ngươi vạn lần rồi!”
Cả người Nguyên Thực không khỏi co rúm lại, trong mắt càng không giấu nổi sự sợ hãi.
Kiều Dư chế nhạo: “Từ khi theo Vương gia tới Tây Kinh, ta đã làm chuyện gì hại tới xã tắc mà đạo trưởng nói hay chưa? Không biết đạo trưởng đang trừ cái gì tà? Trừ cái gì hại thế?”
Sắc mặt của Nguyên Thực trắng bệch, vội giải thích: “Nhưng xem tướng mạo của Quận chúa đúng là hết số, không nên còn sống trên đời nữa!”
“Chuyện tướng mạo này không phải đạo trưởng nói là được.” Kiều Dư hỏi ngược: “Nếu chỉ dựa vào điểm này đã có thể thiêu chết ta rồi mượn lý do trừ tà, vậy thì sau này, chẳng lẽ toàn bộ dân chúng trong thành Tây Kinh, ai sống ai chết đều phải xem miệng của đạo trưởng nói gì sao?”
Càng ngẫm nghĩ lời của Kiều Dư, mọi người càng cảm thấy Nguyên Thực đạo trưởng còn đáng sợ hơn yêu tà.
Hôm nay gã nói An Bình Quận chúa là yêu nữ nên muốn thiêu chết nàng, vậy thì sau này… Nếu họ lỡ chọc tới Nguyên Thực đạo trưởng, liền bị gã nói một câu tướng mạo có điểm khác thường, không lẽ họ phải chịu chết vì gã hay sao?
Lập tức, mọi người xung quanh vô cùng tức giận, ai nấy đều chỉ trích Nguyên Thực.
“Chỉ bằng chuyện người khác tạm thời tắt thở mà muốn chặt đứt đường sống của họ hả?”
“Gã mà là cao nhân đắc đạo cái gì? Rõ ràng là kẻ bịp ăn nói bậy bạ!”
Chỉ trong một khoảnh khắc, Nguyên Thực liền mất sạch thanh danh mà gã vẫn luôn tự hào.
Trước mặt là ánh mắt trầm lạnh như băng của Nguỵ Đình nhìn chằm chằm, sau lưng là tiếng mắng chửi của chúng nữ quyến nhà quan trong thành Tây Kinh, nếu hôm nay không nói sự thật, gã chỉ lo rằng mình sẽ không có kết cục tốt!
“Vương gia, không phải bần đạo cố tình muốn giết An Bình Quận chúa. Chuyện hôm nay là do bần đạo bị…” Đang nói một nửa, Nguyên Thực bỗng trừng lớn hai mắt.
Miệng gã phun ra một búng máu, cả người ngã xuống đất, giữa lưng gã là một phi tiêu hình bông tuyết ghim vào.
Ánh sáng lạnh lẽo.
Không ít người bị doạ sợ tới mức thét lên.
Nguỵ Đình đảo mắt nhìn mọi người xung quanh một vòng, cuối cùng dựng lại trên người tỷ đệ Tiêu Ấu Ngư và Tiêu Như Mặc.
Tiêu Như Mặc xếp quạt giấy trong tay lại, lắc đầu thở dài, “Thật đáng tiếc, thiếu chút nữa là Nguyên Thực đạo trưởng khai ra kẻ sai khiến gã rồi.”
Sắc mặt của Nguỵ Đình lạnh băng.
Chuyện hôm nay mà Nguyên Thực làm rõ ràng là được kẻ khác sai khiến, nay gã chết rồi, manh mối cũng đứt theo.
“Ụa…” Nhìn máu chảy ra từ xác của Nguyên Thực, Kiều Dư lại không khỏi buồn nôn.
Nàng cúi người, liên tục nôn khan. Nguỵ Đình nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng của nàng, giúp nàng thông khí.
Sau khi nôn xong, Kiều Dư vuốt vuốt ngực mình, sắc mặt vô cùng mệt mỏi.
Thấy cơ thể của nàng không khoẻ, Nguỵ Đình liền nhìn Thống lĩnh đội Cẩm Y Vệ – Hàn Chiêu đang đứng cách đó không xa, “Hàn Chiêu, chỗ này giao cho ngươi.”
“Vâng.” Hàn Chiêu chắp tay đáp.
“Điều tra rõ cho bổn vương!” Nguỵ Đình để lại câu này rồi đưa Kiều Dư rời khỏi, không hề liếc mắt tới bất kỳ ai khác.
Gương mặt của Tiêu Ấu Ngư lộ ra bi thương và mất mát.
Tiêu Như Mặc nhìn nàng ta, “Tỷ tỷ, giao chân tình cho một người như vậy, tỷ thấy đáng sao?”
Một giọt lệ rơi khỏi khoé mắt của Tiêu Ấu Ngư.
Đáng không?
Đương nhiên không đáng!
Cả độ thanh xuân đẹp nhất của một người con gái, Tiêu Ấu Ngư cũng đã hiến dâng, nhưng nàng ta lại không thể đổi được một ánh mắt của người kia.
Tiêu Như Mặc nói tiếp: “Nhiều năm vậy rồi, tỷ đừng vì một Nguỵ Đình mà để tình cảm mẹ con với bệ hạ bị phai nhạt. Tình yêu nam nữ không đáng tin đâu, chỉ có bệ hạ mới là chỗ mà sau này tỷ có thể dựa vào.”
Thân là nhà ngoại của Hoàng đế, Tiêu gia bọn họ đáng lẽ phải là thế gia vang danh nhất Tây Kinh này, nhưng vì bị Tiêu Ấu Ngư lạnh nhạt nên tiểu Hoàng đế đã thân cận với Nguỵ Đình hơn, khiến cho vị trí của Tiêu gia ở Tây Kinh chỉ là nửa vời.
Tiêu Ấu Ngư lạnh tâm, “Nhưng bệ hạ bây giờ… e là hận tỷ.”
“Tỷ đừng quên bệ hạ là do tỷ sinh ra, tình thân như máu mủ, sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt được?” Tiêu Như Mặc đáp: “Bệ hạ còn nhỏ, qua một thời gian nữa sẽ quên trước đây tỷ đã đối xử với ngài như thế nào thôi.”
Cũng vì trước đây thấy bệ hạ còn nhỏ, vị trí của Nguỵ Đình rồi sẽ bị thế đi, cho nên Tiêu gia mới mặc kệ chuyện giữa tỷ và hắn. Nhưng bây giờ có Kiều Dư, khả năng tỷ và Nguỵ Đình tiến thêm một bước đã không còn nữa, cho nên không thể trách Tiêu gia thay đổi mục tiêu được.Đây chính là suy nghĩ của Tiêu Như Mặc.
“Tỷ tự biết phải làm thế nào,” Tiêu Ấu Ngư đặt tay lên tim, nghiêm túc nói: “Từ nay về sau, tỷ và Nguỵ Đình, tình đoạn nghĩa tuyệt!”
…
Sau khi đưa Kiều Dư về phủ An Bình Quận chúa, Nguỵ Đình vội nói Trương Tế tới khám cho nàng.
Trương Tế bắt mạch nơi cổ tay cho Kiều Dư, cẩn thận xem xét một hồi, ông liền chỉnh đốn bản thân, cất giọng: “Phiền Quận chúa vươn tay còn lại cho ta xem thử.”
Sau khi Trương Tế khám xong, Nguỵ Đình vội không chờ nổi, “Nàng thế nào?”
Trương Tế vuốt chòm râu, nhìn Kiều Dư xong lại nhìn Nguỵ Đình, sắc mặt lộ ra ý cười. Ông chắp tay với Nguỵ Đình, nói:
“Chúc mừng Vương gia, mạch tượng của Quận chúa như châu lăn, tới lui lưu loát. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là hỉ mạch!”
Nguỵ Đình có hơi ngây người, ngô nghê hỏi: “Tiên sinh nói cái gì cơ?”
Trương Tế đành nói trắng ra, “Ý của lão thần là Quận chúa đã có thai hơn hai tháng rồi.”
Nghe vậy, Kiều Dư không khỏi vỗ nhẹ cái bụng của mình. Khó trách mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy uể oải, thì ra là vì có thai.
“A Dư, chúng ta có con rồi!” Nguỵ Đình đi tới trước mặt nàng, vô cùng kích động ôm nàng vào lòng.
Dưới ngực trái của hắn là trái tim dồn dập nhảy lên, nhảy mạnh tới nỗi như muốn nhảy luôn ra ngoài.
“Phải.” Kiều Dư nhẹ giọng đáp, sắc mặt bình thản không rõ vui buồn.
Nguỵ Đình cẩn thận hỏi nàng, “Sao vậy? Nàng… không thích đứa nhỏ này ư?”
Suy cho cùng thì từ khi bắt đầu, là hắn đã cưỡng ép nàng mọi chuyện. Đứa nhỏ này… e là không nằm trong dự kiến của Kiều Dư.
Trước đây, Tiêu Ấu Ngư bị Hoài Hoàng đế cưỡng ép nạp vào cung nên mới hạ sinh tiểu Hoàng đế bây giờ. Bởi vì tiểu Hoàng đế là đứa con mà nàng ta không muốn có, cho nên từ trước tới giờ, nàng ta mới không để nó trong lòng.
Kiều Dư thở ra một hơi rồi cười khẽ, “Sao là sao? Vương gia lo lắng nhiều rồi.”
Thấy dáng vẻ của Nguỵ Đình vẫn bất an, nàng nói thêm: “Nếu ta đã bằng lòng gả cho Vương gia thì sinh con dưỡng cái cùng chàng là chuyện đương nhiên. Ta sẽ sinh nó ra thật tốt.”
Nguỵ Đình xúc động.
Đây là câu nói mà hắn cảm thấy ấm lòng nhất từng ấy năm qua.
“Được, nàng nhất định sẽ là người mẹ tốt nhất trên đời này.”
Đối xử với con của người khác, Kiều Dư đã quan tâm như vậy, bây giờ có con của mình, hẳn là nàng sẽ kiên nhẫn và bao dung hơn nữa.
Kiều Dư cong môi cười nhẹ.
Nguỵ Đình ngắm nàng, không khỏi ôm nàng chặt thêm một chút.
Nhìn hai người tình tứ, Trương Tế cảm thấy mắt mình hơi đau, “Vương gia, lão thần cáo lui trước để kê thuốc an thai cho Quận chúa đây.”
Bị Nguỵ Đình úm một hồi, Kiều Dư ủ rũ ngẩng đầu, nói: “Vương gia, ta muốn ngủ một lát.”
Nguỵ Đình vội đỡ nàng tới bên giường, sau khi Kiều Dư ngồi xuống, hắn liền ngồi xổm trên đất để tháo giày cởi vớ cho nàng.
“Đừng.” Kiều Dư vội nói, đồng thời khom lưng ngăn lại cánh tay của hắn.
Nguỵ Đình đè cơ thể của nàng lại, nói: “Đừng cử động, nàng mang thai cực khổ, chút việc nhỏ này bổn vương làm được.”
Nghe hắn bảo chuyện khom lưng cởi vớ thoạt nhìn hèn mọn thế này chỉ là chuyện nhỏ, trong mắt Kiều Dư lộ ra ánh nước.
Chờ sau khi Nguỵ Đình làm xong, nàng vội hạ tay xuống, nuốt ngược nước mắt chực rơi trở về.
Nguỵ Đình đỡ hai chân của nàng rồi đặt lên giường, còn Kiều Dư thì chậm rãi nằm xuống.
“Ngủ ngoan.” Nguỵ Đình dịu dàng dỗ dành.
Kiều Dư ‘Vâng’ một tiếng, nàng nhắm mắt lại, không bao lâu sau, cả người đã ngủ say.
Ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của Kiều Dư, Nguỵ Đình đặt xuống trán nàng một nụ hôn, sau đó hạ mành xuống rồi đứng dậy đi tìm Trương Tế.
“Bổn vương có chuyện muốn hỏi tiên sinh, hôm nay A Dư bị kinh động như vậy, không biết có ảnh hưởng gì tới đứa nhỏ hay không?”
Trương Tế cười đáp: “Vương gia yên tâm, thai trạng [1] của Quận chúa không có gì lo ngại. Lão thần kê vài phương thuốc an thai là ổn.”
“Vậy thì bổn vương yên tâm rồi.”
Trương Tế nghĩ tới gì đó, nói tiếp: “Đúng rồi Vương gia, còn có một chuyện mà ban nãy lão thần chưa kịp bẩm báo với ngài.”
_____
[1] Thai trạng: trạng thái thai nhi.