*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Xiao Yi.
Ngụy Đình thoải mái gối đầu trên đùi Kiều Dư và hưởng thụ sức lực từ lòng bàn tay của nàng, không biết từ khi nào, cơn đau đầu như nứt ra của hắn đã dần biến mất, hàng mày nhíu chặt cũng hoàn toàn thả lỏng, cả người ung dung muốn ngủ lại.
“Ọt ọt…”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng bụng kêu, Nguỵ Đình lập tức mở to mắt, đồng tử không giấu được sự kinh ngạc.
Vốn đang thấy xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của hắn, Kiều Dư lập tức nổi điên.
Nàng dừng động tác xoa trán, hai tay bưng đầu của Nguỵ Đình ra khỏi đùi mình. Sau đó, nàng đứng dậy, liếc hắn một cái, “Ngài nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng nghe thấy tiếng bụng rú khi đói à? Còn nữa, ta đói như vậy còn không phải vì ngài sao?”
Nguỵ Đình hồi thần, lập tức ôn hoà cười đáp: “Khiến Tiểu Ngư cô nương trễ giờ dùng bữa là lỗi của bổn vương. Nguỵ Cửu, đã chuẩn bị ngọ thiện xong chưa?”
Nguỵ Cửu lập tức trả lời: “Thuộc hạ đã sớm chuẩn bị xong rồi, Vương gia muốn dùng bữa tại phòng sao ạ?”
“Dọn đến phòng của bổn vương.” Nguỵ Đình nói.
Rất nhanh, trên bàn tròn trong phòng hắn đã được dọn ra một mâm thức ăn.
Nguỵ Đình đi tới trước bàn, ngồi xuống, sau đó mời Kiều Dư, “Nếu Tiểu Ngư cô nương không ngại thì ngồi xuống dùng bữa cùng bổn vương đi.”
“Đương nhiên là ta không ngại.” Kiều Dư đáp: “Ngại có ăn được đâu.”
Nàng lập tức ngồi xuống rồi tự lấy chén đũa, sau đó không chút câu nệ thưởng thức bàn ăn.
Nguỵ Đình ngắm nhìn dáng vẻ ăn cơm của nàng, giữa mi tâm vô thức lộ ra nét dịu dàng.
“Vậy Vương gia và cô nương cứ từ từ dùng bữa, thuộc hạ xin phép cáo lui trước.” Nguỵ Cửu rất biết điều, đóng cửa phòng lại, để hai người Nguỵ Đình và Kiều Dư có không gian riêng.
Bên bàn cơm, Kiều Dư gắp từng đũa thức ăn, tuy rằng ăn vội nhưng động tác của nàng lại cực kỳ thanh nhã, cứ như nàng đang thưởng thức mỹ vị vậy, không hề lộ ra chút gì hỗn loạn.
Nhìn nàng ăn cơm, tâm trạng của Nguỵ Đình từng chút tốt lên, khoé môi cũng không nhịn được lộ ra nụ cười. Hắn lấy một cái chén không rồi múc đầy một chén canh, sau đó đưa tới tay nàng.
“Ngươi ăn từ từ thôi, cả bàn ăn này sẽ không có ai giành với ngươi. Ăn nhanh như thế coi chừng nghẹn đấy.”
Hắn vừa dứt lời, Kiều Dư lập tức ‘khụ’ một tiếng.
Kiều Dư: “…”
Nếu không phải nói chuyện với Nguỵ Đình, nàng cũng không có nghẹn!!!
Kiều Dư nhìn qua nguồn cơn gây nghẹn, không nén được tức giận trong lòng. Nàng đặt cái muỗng xuống bàn, không ngờ lực mạnh khiến nó vang lên tiếng động rất lớn.
Kiều Dư sững người, nàng vẫn chưa làm gì đâu nhé!
“Là từ bên ngoài.” Nguỵ Đình nói, sắc mặt nghiêm túc lại.
Tiếng động truyền đến từ lầu một, còn có âm thanh của kiếm và trụ nhà cọ xát nhau, ‘leng keng’ vang lên, theo đó là tiếng nam nhân chửi bậy.
Đúng lúc này, cửa phòng của Nguỵ Đình bị đẩy ra, Nguỵ Ngũ và mấy tên hộ vệ tiến vào, “Vương gia, là quân binh của trấn Võ An nói là quân doanh [1] có lính đào ngũ. Chúng đang hỏi chủ quán trọ có mấy nam tử vào thuê phòng hay không.”
Ngoài trừ nhóm Nguỵ Đình thì còn ai tìm mấy nam tử vào thuê phòng nữa?
Sau khi nghe xong, Kiều Dư không nén được thở dài, nói: “Thân phận Vương gia này của ngài đúng là biến hoá khó lường ghê. Lúc thì thích khách, lúc thì lính đào ngũ, tiếp theo là gì đây? Đừng nói với ta là đạo tặc nhé?”
“Vương gia đào ngũ hồi nào? Ngươi còn tâm trạng ở đó nói đùa à?” Nguỵ Thất trừng mắt nhìn nàng.
“Đi thôi.” Nguỵ Định quyết đoán mở cửa sổ phòng ra, sau đó ôm lấy Kiều Dư, nhảy xuống.
Mấy người hộ vệ thấy thế cũng nhảy xuống theo hắn.
Sau khi tiếp đất, họ nhanh chóng đi lấy ngựa.
Nguỵ Đình huýt sáo gọi hắc mã có bộ lông trắng xám của mình tới, lúc hắn ôm Kiều Dư lần thứ hai, nàng rất phối hợp, còn mượn sức hắn để leo lên ngựa, mà hắn cũng ngồi phía sau nàng.
Nguỵ Đình chọn một phương hướng, đoàn người lập tức khởi hành.
Kiều Dư vội kêu lên, “Quân binh của trấn Võ An đóng quân ở hướng Đông Bắc, nhất định sẽ bố trí phòng vệ ở hướng Đông và hướng Bắc. Mà chúng ta đến từ hướng Nam, vậy còn hướng Tây là trống, ngài nghĩ thế nào?”
Nguỵ Đình nghe thấy liền thúc ngựa chuyển hướng, dựa theo lời Kiều Dư, đi về hướng Tây.
Nguỵ Ngũ chờ nhóm hộ vệ phía sau theo kịp, sau đó thúc ngựa, “Đi!”
Trong lúc nhất thời, tiếng người vó ngựa vang lên, kinh động tới quân binh đang kiểm tra trong quán trọ.
“Bọn họ đằng kia, mau đuổi theo!”
Đám quân binh lập tức lên ngựa, ngay sau đó đuổi theo họ.
Đi về hướng Tây một đoạn, nhóm người Nguỵ Đình bị một hồ nước dài ba trượng chặn lại.
Họ dừng thúc ngựa, mà tiếng vó ngựa của quân binh đang đuổi theo thì không ngừng truyền tới.
“Đúng là không nên nghe lời gian tế này mà!” Nguỵ Thất buồn bực nói.
Sao họ lại có thể nghe lời một tên gian tế không rõ lai lịch vào thời khắc chạy trốn được nhỉ?
Bây giờ thì tốt rồi, trước là đường cùng, sau là quân đuổi, đây là họ tự đẩy họ vào chỗ chết…
“Vương gia, thần đi ngăn chúng, mọi người đi đi. Ngài hãy nhớ, tuyệt đối không thể nghe lời gian tế thêm lần nữa.”
Kiều Dư mở miệng: “Bây giờ cùng lắm mới qua ba tháng, mực nước không phải rất sâu, có thể cưỡi ngựa qua được.”
“Vương gia đừng nghe, nàng ta đang đẩy chúng ta vào chỗ chết!” Nguỵ Thất vội kêu lên.
Bây giờ cậu đi ngăn đám quân binh đuổi theo còn được, nhưng nếu cưỡi ngựa qua nửa sông mới phát hiện không thể qua được thì… họ nào có đường lui nữa?
“Ta và các ngươi đang cùng chung một chiếc thuyền, nếu các ngươi chết thì sao ta sống được?” Kiều Dư nói: “Ta còn chưa đến mức lấy mạng ra mạo hiểm đâu.”
Nguỵ Đình nhìn Kiều Dư, thấy trong mắt nàng trong suốt kiên định, suy nghĩ một lát, hắn nói: “Bổn vương tin ngươi.”
Lập tức, hắn điều khiển hắc mã dưới thân mình đi vào dòng nước. Mấy người hộ vệ thấy vậy chỉ đành đi theo, cùng tiến vào nước.
Mặt nước dần vượt qua chân lẫn bụng ngựa, dâng đầy tới cổ. Nhìn thấy nước sắp lên tới đỉnh đầu, Nguỵ Thất vội kêu lên: “Vương gia, chúng ta không thể đi nữa! Nếu còn đi nữa chính là chịu chết đấy!”
Kiều Dư nói: “Vương gia tin ta, nước này không sâu đến vậy. Chúng ta đi qua sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng.”
“Tên gian tế này, ngươi lại mê hoặc Vương gia của chúng ta, ta phải giết ngươi trước!” Nguỵ Thất khó thở nói, lập tức rút bội kiếm [2] bên người ra.
“Nguỵ Thất, ngươi bình tĩnh một chút.” Nguỵ Cửu thấy vậy thì vội la lên.
“Nếu ngươi nhất mực cho rằng đi tiếp sẽ bị nước dìm chết, vậy thì chẳng cần tới ngươi giết ta, ta cũng không sống nổi.” Kiều Dư bình tĩnh nhìn Nguỵ Thất, “Đã tới nước này, sao chúng ta không cược thử một phen?”
“Ta thấy Tiểu Ngư cô nương nói đúng đấy!” Nguỵ Cửu đồng tình, “Tình hình bây giờ, chúng ta đã qua được một nửa hồ, cứ tiếp tục đi tiếp hẳn là mực nước sẽ không sâu hơn đâu.”
“Không cần tranh cãi nữa,” Nguỵ Đình thấp giọng nói: “Dù là đường chết, bổn vương cũng đi.”
Dứt lời, hắn thúc ngựa, tiếp tục đi về phía trước.
Nguỵ Thất đành phải nén giận, đi theo sau hắn.
Quả nhiên, mực nước không sâu hơn nữa. Càng đi về phía trước càng nhìn thấy rõ hơn khung cảnh dưới nước.
Bấy giờ, tức giận trên mặt Nguỵ Thất mới tan bớt, lúc nhìn Kiều Dư, trong mắt của cậu không giấu được sự hổ thẹn.
Quân binh truy đuổi ở bờ sau thấy nhóm người Nguỵ Đình bình yên vô sự, lập tức quyết định thúc ngựa xuống theo.
Sau khi nhóm người Nguỵ Đình lên bờ, Kiều Dư nhìn địa hình xung quanh một chút rồi chỉ vào ngọn núi cách đó không xa, “Chúng ta vào núi đi, sau đó mượn địa hình của Thương Sơn [3] rồi cắt đuôi dám quân truy đuổi kia.”
Vừa nãy nghe theo lời nàng nên mọi người mới qua được hồ, tự nhiên lần này không ai phản đối nữa, trực tiếp chạy về hướng Kiều Dư chỉ.
Trong núi Thương Sơn, trăm đường dốc hiểm, địa hình phức tạp, mọi người đi được một canh giờ, không biết từ khi nào đã không còn nghe thấy tiếng động của đám quân truy đuổi phía sau.
Lúc này, sắc trời đã tối.
“Vương gia, đã cắt đuôi đám quân truy đuổi kia rồi.” Nguỵ Ngũ áp tai lên mặt đất, sau khi nghe xong động tĩnh liền nói.
Nguỵ Đình gật đầu, “Đêm dài lắm mộng, trong núi không chừng còn có thú dữ. Trước tiên chúng ta tìm một chỗ để nghỉ qua đêm, ngày mai tiếp tục lên đường.”
Nhóm người Nguỵ Ngũ đi tìm nơi thích hợp nghỉ tạm, coi như họ may mắn, không bao lâu sau đã phát hiện một cái sơn động [4], bên trong đủ lớn cho tất cả mọi người.
“Tối nay chúng ta ở tạm sơn động, sáng mai tiếp tục lên đường.” Nguỵ Đình cất giọng.
Nhóm hộ vệ đồng thanh nhận lệnh, sau đó Nguỵ Ngũ phân phó người đi săn thú lấy lông để chuẩn bị tốt những vật dụng cần thiết cần cho qua đêm ở đây.
Kiều Dư tìm một chỗ trong động rồi ngồi xuống, tự mình vắt khô nước dính trên y phục.
Đột nhiên, vai nàng trĩu nặng, là Nguỵ Đình sau lưng vừa nhích lại gần.
“Vương gia, ngài gần quá rồi!” Nàng chọc khuỷu tay ra phía sau, ý bảo hắn đừng có dựa vào mình.
Nhưng Nguỵ Đình chẳng hề phản ứng, Kiều Dư bực mình đến thở dài, sau đó dùng tay chống lên trán hắn, muốn đẩy đầu hắn ra.
Không ngờ, vừa chạm vào trán của hắn, Kiều Dư liền thấy mình như chạm phải lửa. Nhiệt độ rất nóng, đến mức làm nàng hoảng hồn.
“Vương gia! Vương gia!” Nàng gọi vài tiếng nhưng Nguỵ Đình vẫn không trả lời.
Lúc này, Kiều Dư mới phát hiện hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Nguỵ Ngũ ôm một ít củi đốt, từ bên ngoài đi vào, nghe thấy giọng của nàng liền vội chạy tới, “Vương gia sao vậy?”
Không đợi Kiều Dư trả lời, cậu đi qua đỡ lấy Nguỵ Đình từ tay nàng. Lúc chạm vào trán Nguỵ Đình, cậu liền cảm thấy nhiệt độ cực nóng trên người hắn, “Vương gia sốt rồi, không thể mặc tiếp y phục ẩm mốc trên người nữa. Tiểu Ngư cô nương, phiền cô nương đốt lửa đi, đừng để ngài ấy cảm lạnh.”
Nguỵ Ngũ lấy đá đánh lửa trong ngực áo ra, đưa cho nàng.
“Ngươi luôn mang thứ nay bên người sao?” Kiều Dư ngạc nhiên hỏi.
Nguỵ Ngũ đáp: “Lúc trẻ phải hành quân, thường xuyên dãi nắng dầm sương nên ta có thói quen này.”
Có đá đánh lửa, Kiều Dư không tốn quá nhiều sức lực đã nhóm được lửa lên, trong sơn động thoáng chốc bừng sáng.
Sau khi cởi bỏ hắc bào [5] của Nguỵ Đình, nàng mới nhìn thấy miệng vết thương trên cánh tay trái của hắn đã loang máu.
“Không xong rồi!” Kiều Dư thốt lên, “Ta quên mất miệng vết thương của Vương gia không thể chạm nước được.”
Vừa nãy nàng và Nguỵ Đình lội nước một thời gian lâu như thế, tại sao nàng không cảm thấy thân nhiệt của hắn nóng lên?
Nguỵ Ngũ nhìn thoáng qua nàng, “Tình huống cấp bách, sau là quân truy kích từ trấn Võ An, qua sông là cách thoát hiểm nhanh nhất rồi, không thể trách được Tiểu Ngư cô nương.”
Kiều Dư do dự nói tình hình miệng vết thương của Nguỵ Đình, “Nếu ngài ấy chỉ bị thương ngoài da thì không nói, nhưng tối hôm qua, lúc ta xử lí miệng vết thương cho ngài ấy… dấu vết bên ngoài là do trúng độc. Bây giờ lại đụng nước, ta không chắc sẽ gây ảnh hưởng gì cho cơ thể của Vương gia hay không.”
Sắc mặt của Nguỵ Ngũ biến đổi, “Vương gia trúng độc sao ngươi không nói cho bọn ta biết sớm?”
Kiều Dư ấm ức nói: “Còn không phải vì ta bị chọc tức đến quên mất à?”
Ai bảo Nguỵ Đình nói nàng là gian tế chứ?
“Là do Vương gia của các ngươi thiếu đòn, thiếu luôn đức hạnh [6], trên người có chỗ nào là không bị thương đâu? Còn nữa, vết thương trên người hắn là do hắn tự chuốc lấy, người bảo không sao cũng là hắn mà, các ngươi dựa vào cái gì để trách ta?”
_____
[1] Quân doanh: trang trại quân đội: hình ảnh minh hoạ:
[2] Bội kiếm: kiếm dài có đai đeo để thắt bên người.
[3] Raw: 苍山 | Convert: Thương Sơn: Hình ảnh minh hoạ:
[4] Sơn động: hình ảnh minh hoạ:
[5] Hắc bào: áo choàng màu đen.
[6] Đức hạnh: đạo đức, nhân phẩm,… chung quy là tính cách con người.