Biên tập: Thị Mộc
“Không ngờ A Dư lại gọi nhiều xưng hô đáng yêu như vậy, đáng tiếc là bổn vương không nhớ gì…” Nguỵ Đình đánh giá Kiều Dư, trong mắt toát ra sự hứng thú, “Hay là A Dư gọi lại một lần nữa đi.”
Kiều Dư xấu hổ muốn chết, “Ta làm gì xưng mấy từ đó với chàng? Mấy đứa Hạ Hà nói bậy đó.”
Dứt lời, nàng trừng mắt nhìn Hạ Hà, “Nha đầu nhà ngươi rảnh quá không có gì làm nên đi nói bậy với Vương gia đúng không? Ngươi làm chàng tưởng thật kia kìa.”
Đáng tiếc là cái trừng mắt này của Kiều Dư không hề có sức đe doạ với Hạ Hà, Hạ Hà cười hì hì đáp: “Vương phi oan uổng nô tỳ mất rồi, nô tỳ đâu có nói bậy, rõ ràng là nô tỳ ăn ngay nói thật mà.”
“Ngươi còn nói nữa!” Kiều Dư nói: “Nha đầu nhà ngươi càng ngày càng không biết giữ mồm giữ miệng, ngươi xem ta dạy dỗ ngươi thế nào!”
“Vương gia, ngài cứu nô tỳ với.” Hạ Hà vội cầu xin Nguỵ Đình.
“Được,” Nguỵ Đình ôm Kiều Dư vào lòng, cười nói: “Hạ Hà đâu có làm sai? Nàng bắt nạt nha đầu ấy làm gì?”
Dứt lời, hắn liền đảo mắt ra hiệu cho bốn người Hạ Hà nhanh chuồn đi.
Sau khi họ ra khỏi phòng, lúc này Nguỵ Đình mới dịu giọng nói: “A Dư, ta chưa nghe nàng gọi ta là ‘phu quân’ nữa, nàng gọi thêm một lần đi, được không?”
Bây giờ Nguỵ Đình rất tỉnh táo, Kiều Dư sao dám gọi ra miệng chứ?
Nàng nói: “Không gọi.”
“Sao vậy?” Nguỵ Đình hỏi lại.
Kiều Dư biện minh: “Ta… không quen.”
“À, thì ra là nàng chưa quen. Không sao cả, gọi riết sẽ thành quen thôi,” Nguỵ Đình cười nói: “Nếu nàng cảm thấy xấu hổ thì để ta gọi nàng trước vậy.”
“Gì cơ?” Kiều Dư có hơi khó hiểu.
Nàng ngẩng đầu nhìn Nguỵ Đình, trùng hợp chạm phải đôi đồng tử đang ánh lên nét thâm tình của hắn.
Sắc mặt của hắn vô cùng nghiêm túc, “Phu nhân.”
Giọng nói trầm thấp mà từ tính hệt như chất rượu ngon nhất trần đời, phảng phất hương thơm ngào ngạt làm say lòng người.
Kiều Dư cảm thấy tim mình khựng lại như có sấm sét xoẹt qua, ngay sau đó lan khắp người nàng, khiến cơ thể của nàng không khỏi run lên.
“Thế nào? Không biết bây giờ phu nhân có thể gọi ta một tiếng ‘phu quân’ được không?”
Trong một khoảnh khắc, Kiều Dư thật muốn gọi ra tiếng ‘phu quân’, không ngờ lời nói vừa tới bên môi, nàng lại khó chịu ôm miệng, đỡ bụng nôn khan.
Nguỵ Đình vô cùng tiếc hận.
Hai ông thần kia, sớm không quậy muộn không quậy, lại đi quậy vào lúc này là sao?Hắn vội vỗ nhẹ sống lưng cho nàng, yên lặng chờ nàng ổn định lại.
“Không phải Trương tiên sinh nói qua ba tháng đầu thì phản ứng thai nghén sẽ khá hơn ư? Vậy sao bây giờ nàng vẫn nghén nặng như vậy? Chẳng lẽ do tối hôm qua quá mệt?” Nghĩ tới chuyện này, Nguỵ Đình không khỏi sốt sắng.
Tối hôm qua hắn uống say, tuy không tới mức làm ra cái gì kinh thiên động địa nhưng Kiều Dư đang có thai, lo liệu cho hắn chắc là không dễ dàng gì.
Nguỵ Đình vội sai người đi mời Trương Tế tới.
Sau khi bắt mạch cho Kiều Dư xong, Trương Tế nói: “Vương gia yên tâm, mạch tượng của Quận chúa rất bình thường, không có gì bất ổn cả.”
Dừng một chút, sắc mặt của ông tràn đầy ý cười, “Lần này bắt mạch, lão thần đã chắc chắn rằng thai trong bụng Quận chúa là song thai, chúc mừng Vương gia Vương phi.”
Kiều Dư vuốt vuốt bụng mình.
Nàng có hơi bất ngờ, nghe nói nữ nhân mang song thai là tình huống hiếm gặp trong nhân gian, không ngờ nàng lại là một trong số tình huống hiếm gặp ấy.
Sau khi Trương Tế nói xong, mấy tỳ nữ hầu hạ trong phòng lập tức quỳ xuống, cười nói: “Chúc mừng Vương gia Vương phi.”
“Tốt,” Tâm trạng của Nguỵ Đình vô cùng vui sướng, “Hôm nay tâm trạng của bổn vương rất tốt, toàn bộ những người hầu hạ bên cạnh Vương phi đều được thưởng lớn.”
Mọi người nhanh chóng tạ ơn.
Trương Tế không nhịn được, hỏi: “Vương gia, không biết lão thần có được thưởng gì không?”
Nguỵ Đình suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Đương nhiên có thưởng, hay là bổn vương thưởng cho tiên nghiên mực mà ngày trước tiên sinh nói thích, thế nào?”
“Đa tạ Vương gia,” Trương Tế chắp tay cười đáp: “Tuy ngài ban thưởng cho lão thần nhưng có chuyện này, lão thần nhất định phải căn dặn ngài.”
“Tiên sinh, mời nói.” Nguỵ Đình sảng khoái đáp.
Trương Tế: “Nữ nhân mang song thai càng phải chú ý hơn so với bình thường. Tuy đã qua ba tháng đầu, thai trạng của Quận chúa đã ổn định nhưng chuyện vợ chồng… vẫn nên giảm bớt, mong Vương gia kiềm chế thêm một khoảng thời gian.”
Sắc mặt của Nguỵ Đình đen xì.
Nhìn hắn giống người háo sắc vậy à?
Kiều Dư nghe xong cũng đỏ bừng mặt.
Nguỵ Đình cắn răng nói: “Đa tạ tiên sinh có ý tốt mà nhắc nhở, bổn vương nhớ kỹ trong lòng.”
…
Tới khi tối trời, lúc nên đi ngủ.
Nguỵ Đình tắm xong, thời điểm đi ra thì thấy Kiều Dư đang chỉ đạo Xuân Lan trải chăn mền trên chiếc giường nhỏ kia. Hắn nhíu mày, hỏi: “Nàng đang làm gì thế?”
Kiều Dư vẫy tay cho Xuân Lan lui xuống, chờ sau khi trong phòng chỉ còn lại mình và Nguỵ Đình, nàng mới nói: “Ta đang chuẩn bị chỗ ngủ cho Vương gia đó. Không phải Trương tiên sinh dặn chàng kiềm chế sao? Chúng ta vừa mới thành hôn, không nên chia phòng, cho nên chàng chịu khó ngủ trên chiếc giường nhỏ này đi.”
Nguỵ Đình: “…”
Người khác vừa mới thành hôn đều ngọt ngào gần gũi, sao tới hắn lại thảm vậy nhỉ?
“Ta không đồng ý, làm gì có chuyện vợ chồng mới cưới đã chia giường ngủ chứ.”
Kiều Dư trừng mắt nhìn hắn, “Nhưng vợ chồng mới cưới cũng đâu có chuẩn ra có bầu sớm như vậy?”
Cũng may là thánh chỉ tứ hôn ban xuống trước khi nàng được chuẩn đoán có thai, cho nên nàng không cần nghi ngờ tình cảm của hắn đối với mình.
Nguỵ Đình nói: “Nếu là chuyện đứa nhỏ thì A Dư yên tâm, ta nhất định sẽ không tổn thương tới nàng. Nhưng chiếc giường này, có chết ta cũng không ngủ.”
Hắn đã hạ quyết tâm, có nói thế nào cũng muốn ôm Kiều Dư ngủ thôi!!!
Kiều Dư không thay đổi được quyết định của Nguỵ Đình, cuối cùng đành mặc kệ.
…
Hôm sau, hai người dậy sớm.
Sau khi chuẩn bị xong, hai người tới Tùng Đào viện để kính trà cho Nguỵ lão phu nhân.
Có Nguỵ Đình ở đây, Nguỵ lão phu nhân và Hồ thị không dám khó xử Kiều Dư quá mức, chỉ quy củ uống xong ly trà của nàng, sau đó tặng nàng một bao lì xì.
Kiều Dư khom người, “Đa tạ tổ mẫu.”
Sau đó, nàng đưa bao lì xì cho Xuân Lan cất giữ.
Nguỵ lão phu nhân: “Bây giờ ngươi đã là người của Nguỵ gia ta, nếu có dịp thì tới Trung Châu một chuyến, bái kiến chú bác và mấy anh em trong nhà đi.”
Kiều Dư xoa xoa bụng mình, có hơi chần chừ, Nguỵ Đình bên cạnh lập tức trả lời thay nàng, “Việc này chưa vội, bây giờ tình hình Tây Kinh phức tạp, cháu không thể phân thân lo chuyện khác được. Chờ khi có chơ hội rồi cháu dẫn A Dư về Trung Châu sau.”
Nguỵ lão phu nhân yên lặng.
Một lát sau, bà ta mới nói: “Cũng được, mục đích bây giờ của cháu quan trọng hơn Trung Châu, tuỳ cháu sắp xếp là được.”
Sau khi Nguỵ Đình rời đi, Hồ thị mới cẩn thận nói với Nguỵ lão phu nhân, “Vừa nãy con thấy, lúc mẫu thân nói với thê tử của Nguỵ Đình có dịp thì về Trung Châu, nàng ta lại xoa bụng một chút. Chẳng lẽ… nàng ta có thai?”
Nguỵ lão phu nhân: “Lời này không thể nói bậy!”
Hồ thị: “Chuyện lớn như vậy sao con dám nói bậy chứ? Huống hồ trước khi nàng ta được phong thành An Bình Quận chúa, không phải nàng ta vẫn luôn ở trong Vương phủ hay sao? Hai người đã sớm gần gũi, cho nên nàng ta mang thai… cũng là chuyện dễ hiểu.”
“Đúng rồi, Trương tiên sinh vốn ở phủ Nhiếp chính vương, vậy sao dạo trước lại bị Nguỵ Đình phái tới phủ An Bình Quận chúa túc trực? E là để chăm sóc cho cái thai trong bụng nàng ta mà thôi.”
Nguỵ lão phu nhân buồn bực nói: “Dù chuyện này là thật cũng không có lợi với chúng ta.”
Cứ cho là Nguỵ Đình có con đi, thì có quan hệ gì với bà ta đâu?
Hồ thị: “Vương gia tuổi trẻ khí thịnh, mà thê tử của nó đang có thai, đương nhiên không tiện làm chuyện vợ chồng, lúc này chính là lúc nó cần một người dịu dàng hiểu ý…”
“Biểu cô nương là đứa nhỏ mà mẫu thân tận mắt nhìn nàng trưởng thành, từ trước tới giờ cô nương ấy vẫn luôn được lòng người. Nếu có nàng bên cạnh Nguỵ Đình, chẳng phải mẫu thân sẽ bớt lo lắng hay sao?”
…
Sau khi Kiều Dư và Nguỵ Đình ra khỏi Tùng Đạo viện, Trần Bình chợt tới báo tin.
“Vương gia, Vương phi, vừa nãy Trình phủ phái người tới chuyển lời: ngày mai là ngày tân nương về nhà mẹ đẻ, không biết Vương gia Vương phi có dự tính gì không? Đường tới Cẩm Châu xa xôi, Trình thiếu chủ cân nhắc cho Vương phi khó lòng trở về, mà Trình phủ bây giờ đang có Kiều đại phu nhân ở đó. Trình thiếu chủ nói nếu Vương phi không ngại thì có thể tới Trình phủ một chuyến.”
Nguỵ Đình cười lạnh: “Đi trả lời cho họ, nói là bổn vương đa tạ ý tốt của Trình thiếu chủ. Chuyện A Dư về nhà mẹ đẻ không phiền y bận tâm, trước mắt phụ mẫu của nàng vẫn đang khoẻ mạnh, sao lại có chuyện để Kiều đại phu nhân thay mặt nhận kính trà?”
Sau khi nghe xong câu trả lời của Nguỵ Đình, trong mắt Trình Hi không giấu được sự căm phẫn. Y không ngờ Nguỵ Đình lại không chừa mặt mũi cho mình như vậy! Không vừa mắt y cũng không để A Dư tới!
Kiều Uyển nói: “Không phải chúng ta đã lường trước được rồi sao? Phu quân cần gì phải làm chuyện dư thừa…”
Trình Hi bực bội đáp: “Còn không phải trước đây nàng quá tuyệt tình hay sao? Nếu nàng không làm vậy thì A Dư sẽ cắt đứt quan hệ với chúng ta thế này hả?”
Rõ ràng y vẫn còn nhớ, kiếp trước, A Dư vô cùng quan tâm Kiều Uyển, nói cái gì người tỷ tỷ này của mình dịu dàng thế nào, từ ái thế nào, hiểu chuyện thế nào nữa là.
Nhưng tại sao khi Kiều Uyển trở thành thê tử của y rồi lại như trở thành người khác vậy chứ?
Chỗ nào là tỷ muội tình thâm đâu? Rõ ràng là ả có tâm địa rắn rết.
“Chàng đang trách thiếp?” Kiều Uyển trợn mắt hỏi: “Không phải trong chuyện lần đó, chàng cũng là người đồng ý đó sao? Rõ ràng chúng ta cùng tới trước mặt A Dư để từ hôn và thú nhận tình cảm. Sao nào? Bây giờ chàng hối hận rồi? Chàng hối hận vì đã chọn ta mà bỏ A Dư sao?”
Trình Hi siết chặt nắm đấm.
Y buộc bản thân phải bình tĩnh lại. Bây giờ, y đã mất Kiều Dư, để duy trì quan hệ với Kiều gia ở Cẩm Châu, y không thể để cảm xúc nhất thời của mình phá hỏng được.
Cuối cùng, Trình Hi dịu giọng an ủi Kiều Uyển, “Nàng nói gì thế? Lấy nàng là chuyện mà ta chưa bao giờ hối hận, có điều A Dư cũng là người của Kiều gia, bây giờ muội ấy gả cho Nguỵ Đình, ta có hơi lo thúc phụ [1] của nàng…”
“Nếu như phu quân lo lắng thì bây giờ chúng ta về Cẩm Châu sớm một chút đi. Dù sao ở Tây Kinh cũng không còn chuyện gì nữa, việc trở về nên tiến hành sớm thôi.” Kiều Uyển nói.
Đúng là lần này nàng ta không nên để Trình Hi tới Tây Kinh, nếu như vậy thì y sẽ không gặp A Dư…
Trình Hi thở dài, “Cũng được, chúng ta về thôi.”
Trước mắt, y đã mất Thanh Châu, cho nên y phải sớm nắm được Cẩm Châu thôi.
Việc cướp A Dư về không thể vội trong một sớm một chiều được.
Kiều Uyển vui vẻ, vội sai người thu dọn đồ đạc. Nàng ta đã sớm không muốn ở lại Tây Kinh nên đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, cho nên không tới một ngày đã dọn xong hành lý, sẵn sàng trở về.
“Phu quân, chúng ta xuất phát thôi.”
Trình Hi không ngờ động tác của Kiều Uyển lại nhanh như vậy. Y bất đắc dĩ gật đầu, mang theo người của mình rời khỏi Tây Kinh.
…
Thời điểm nhận được tin báo, Nguỵ Đình còn hơi bất ngờ, “Ngươi xác định là bọn chúng đi rồi?”
Hàn Chiêu: “Thuộc hạ xác định, không sai đâu ạ. Vương gia, có cần thuộc hạ phái người đuổi giết bọn chúng nữa không?”
_____
[1] Thúc phụ: chú (em trai của ba).