*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Biên tập: Thị Mộc
Ngữ điệu nói chuyện của Bùi Linh Lung vẫn dịu dàng lễ phép, trên mặt cũng không lộ ra cái gì bất mãn. Xem ra, định lực của nàng ta còn tốt hơn Nguỵ lão phu nhân rất nhiều.
Có điều Kiều Dư vẫn không tin Bùi Linh Lung là người đơn giản. Từ Định Châu tới Tây Kinh cũng mất nửa tháng ngồi xe ngựa nhưng tới hôm nay, từ khi Nguỵ lão phu nhân gửi tin tới hôm nay Bùi Linh Lung tới phủ, suốt quãng thời gian đó vẫn không hề thông báo cho nàng một tiếng.
Chẳng lẽ họ sợ nàng hay tin sẽ không cho phép Bùi Linh Lung tới ở ké à?
Nếu Nguỵ lão phu nhân đã giấu diếm như vậy thì Kiều Dư cũng không chừa mặt mũi cho bọn họ nữa. Nàng cong môi, cười nói: “Biểu muội tới đột xuất, hôm nay ta mới hay cho nên nhất thời chưa kịp quét dọn viện dành cho khách. Nếu biểu muội đã muốn hiếu thuận với tổ mẫu, hay là ở lại Tùng Đào viện luôn nhé?”
Nguỵ lão phu nhân liền nói: “Thế này sao được? Trong phủ chúng ta không phải thiếu chỗ đặng ở, quét dọn một viện dành cho khách thì mất bao nhiêu thời gian chứ?”
Kiều Dư bẻ khớp ngón tay, cười đáp: “Đúng là việc quét dọn không tốn nhiều thời gian, chưa tới nửa ngày nữa là. Nhưng tổ mẫu biết đấy, bình thường Vương phủ không có khách tới ngủ lại, trong viện dành cho khách có rất nhiều vật dụng cần thiết chưa kịp thêm vào. Nếu biểu muội ở riêng một viện cũng không thể không có nha hoàn hầu hạ được? Có điều hạ nhân trong phủ đều được phân việc hết rồi, không ai rảnh cả. Nếu ra ngoài mua thêm hạ nhân thì phải dạy họ quy củ lần nữa…”
Nói nhiều như vậy nhưng tóm lại chỉ có hai chữ: phiền toái!
Tuy Bùi Linh Lung siết chặt tay áo nhưng khuôn mặt vẫn trưng ra nụ cười dịu dàng, “Muội ở Tùng Đào viện là được rồi ạ, ở gần ngoại tổ mẫu [1] cũng đỡ phải chạy đi chạy lại mỗi ngày.”
Nguỵ lão phu nhân được dỗ dành nên vui vẻ, “Vậy bà sai người đi dọn phòng cho cháu.”
Cứ như vậy, Bùi Linh Lung ở lại Tùng Đào viện.
Nguỵ lão phu nhân hỏi: “Hiếm khi Linh Lung mới tới đây chơi, bao giờ ăn tốt, ngươi và Nguỵ Đình tới chỗ ta cùng ăn đi, sẵn làm tiệc tẩy trần cho Linh Lung luôn.”
Kiều Dư nhạt đáp: “Ta phải xem ý Vương gia thế nào đã.”
Nguỵ lão phu nhân ‘hừ’ một tiếng, “Ai mà không biết bây giờ Nguỵ Đình chỉ nghe lời ngươi chứ? Chỉ cần ngươi đồng ý, nó còn không tới à?”
Kiều Dư nghĩ thầm:
Ta không lập tức đồng ý là vì không ưa cái đề nghị này đấy. Có điều, Nguỵ Đình và vị tổ mẫu này vẫn chưa chính thức xé mặt, cho nên nàng phải chừa lại thể diện cho bà ta.
“Vậy ta phái người tới báo cho Vương gia một tiếng, dặn chàng tối nay về sớm.” Kiều Dư đồng ý, “Biểu muội đường xa tới đây, hẳn là mệt rồi, hay là nghỉ ngơi trước đi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì ta về trước đây, chờ tới tối sẽ cùng Vương gia tới làm tiệc tẩy trần cho muội.”
Bùi Linh Lung hành lễ với Kiều Dư, “Cung tiễn biểu tẩu.”
…
Buổi tối.
Kiều Dư và Nguỵ Đình tới Tùng Đào viện.
Bùi Linh Lung đã thay bộ y phục khác, đang múa một điệu trước mặt Nguỵ lão phu nhân.
Nàng ta mặc bộ cánh màu vàng cam, bên hông thắt một dây đai [2] tinh xảo, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn của nàng ta. Dáng người yểu điệu đong đưa trong vẻ thướt tha, thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn.
Kiều Dư nhìn nàng ta, sau đó lại sờ sờ cái bụng hơi nhô lên của mình. Eo của nàng đã từng thon thả hơn cả Bùi Linh Lung, chỉ là bây giờ… tới so cũng không có cửa.
Nguỵ Đình nắm tay nàng, dắt nàng đi tới.
Nhảy được một hồi, Bùi Linh Lung nhận ra Nguỵ Đình và Kiều Dư đã tới, vội ngừng động tác lại, hơi thở tuy còn dồn dập nhưng nàng ta vẫn cố gắng điều chỉnh giọng nói thật thanh thoát, “Biểu ca~”
“Biểu tẩu.”
Trong mắt Kiều Dư lộ ra hứng thú.
Bùi Linh Lung này gọi tiếng ‘biểu ca’ thật uyển chuyển và nhẹ nhàng, thoạt nghe cứ như nước chảy thành dòng, mà ngữ điệu khi gọi tiếng ‘biểu tẩu’ lại rất bình thường, không hề có tình cảm nào.
Kiều Dư quan sát phản ứng của Nguỵ Đình, phát hiện ra lông mày của hắn hơi nhíu lại, rõ ràng biểu hiện rằng hắn vô cùng không thích dáng vẻ này của Bùi Linh Lung.
Nguỵ Đình chỉ ‘ừ’ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Lúc này, trong lòng Kiều Dư mới dễ chịu hơn một chút. Nàng tán thưởng nói: “Sức khoẻ của biểu muội thật tốt, ngồi xe tới đây lâu như vậy nhưng vẫn có thể khiêu vũ như thường. Nếu đổi lại là ta chắc là mệt tới mức chẳng buồn cử động rồi.”
Ngày đầu tiên tới Vương phủ đã khiêu vũ, Bùi Linh Lung đang muốn múa cho ai xem đây nhỉ?
Kiều Dư lẳng lặng dùng sức nhéo tay Nguỵ Đình một cái.
Dưới ống tay áo, Nguỵ Đình nắm bàn tay tác oai tác oái của nàng lại, hành động dịu dàng như thể trấn an.
Bùi Linh Lung vén lọn tóc ra sau tai, dịu dàng đáp: “Linh Lung không dám nhận ạ. Điệu nhảy này muội chỉ mới học trước khi tới Tây Kinh thôi, động tác vẫn còn chưa thành thạo lắm. Lại ngồi xe ngựa hết nửa tháng trời, muội chưa từng luyện tập, chỉ sợ là trả lại cho sư phụ dạy múa cả rồi.”
“Ban nãy nghe ngoại tổ mẫu nói biểu tẩu thích xem ca múa, hồi đêm tiệc Trung thu Thái hậu còn muốn thưởng vài vũ cơ cho tẩu, tiếc là nương nương bị tẩu từ chối. Nếu tẩu không chê thì khi nào tập múa, muội xin mạn phép mượn một chút thời gian quý báu của tẩu, tới viện múa cho tẩu xem.”
“Biểu muội có lòng,” Kiều Dư vội đáp: “Mấy ngày nay ta thường may y phục cho thai nhi trong bụng, e là không có thời gian chiêm ngưỡng điệu múa của muội rồi.”
Biểu muội này e là không muốn múa cho nàng xem đâu, mà là muốn múa cho Nguỵ Đình xem đấy!
Còn lâu nàng mới dẫn nàng ta tới viện của mình.
“Thế ạ…” Bùi Linh Lung không hề nhụt chí, lại nói tiếp: “Không biết biểu tẩu định may y phục thế nào? Khả năng may vá của muội không tệ, có thể giúp tẩu một tay.”
“Không cần,” Kiều Dư bình thản nói: “Ta muốn đích thân may đồ cho con, không dám phiền muội.”
Bùi Linh Lung há miệng định nói, nhưng Nguỵ Đình đã không vui ngắt lời: “Được rồi, không phải muội mời bổn vương và Vương phi tới ăn tối hay sao? Còn không mau truyền thiện [3]?”
Dứt lời, Nguỵ Đình dắt tay Kiều Dư tới bàn ăn, sau đó đỡ nàng ngồi xuống.
Đồng thời ngắt được cái miệng của Bùi Linh Lung.
Trong lúc dùng bữa, Bùi Linh Lung vẫn cố tìm chủ đề nói chuyện, Nguỵ Đình không vui nhìn nàng ta một cái, “Biểu muội.”
“Vâng?” Bùi Linh Lung vội đáp, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
Nhưng Nguỵ Đình rất nghiêm khắc nói: “Trong lúc ăn và ngủ, không được nói chuyện.”
Bùi Linh Lung: “…”
Cảm xúc xấu hổ và buồn bực cuộn trào trong lòng nàng ta, khiến cho mặt của nàng ta đỏ lên.
Sau đó, đương nhiên nàng ta không mở miệng nữa, vô vị ăn cơm.
Nguỵ Đình không định ở lâu, sau khi dùng bữa xong, hắn liền dắt Kiều Dư ra khỏi Tùng Đào viện, chớ hề ngoảnh mặt nhìn Bùi Linh Lung dù chỉ một cái.
Chờ sau khi Nguỵ Đình đi rồi, nụ cười trên mặt Bùi Linh Lung mới tắt đi.
Nguỵ lão phu nhân cảm thấy có lỗi với đứa cháu ngoại này. Bà ta gọi Bùi Linh Lung từ Định Châu tới đây, nhưng phủ Nhiếp chính vương lại xem nàng ta là khác không mời mà tới, Nguỵ Đình và Kiều Dư cũng không hề thiện ý mà đối xử với nàng ta.
“Thiệt thòi cho cháu rồi.” Nguỵ lão phu nhân an ủi Bùi Linh Lung, “Trước đây biểu ca của cháu không như vậy đâu, bây giờ nó đang bị ả hồ ly Kiều Dư kia mê hoặc thôi. Vì ả mà nó mang hơn nửa gia tài ra làm sính lễ, kết quả thì sao? Ả còn chẳng lấy chút gì trong số sính lễ đó làm của hồi môn để trả về nữa là.”
Cứ nghĩ tới số sính lễ của Nguỵ Đình đều trở thành của riêng của Kiều Dư, trong lòng Nguỵ lão phu nhân lại đau thắt từng cơn. Nhưng dạo trước bản thân vừa đổ bệnh trước thềm hôn lễ của hai người, nhờ Trương Tế nên bà ta mới nhặt được cái mạng về, cho nên có ấm ức gì cũng không dám mở miệng.
Bùi Linh Lung không khỏi kinh ngạc, “Ý của ngoại tổ mẫu là tất cả sính lễ của biểu ca đều ở kho riêng trong phủ An Bình Quận chúa? Biểu ca không có ý kiến gì sao?”
“Biểu ca của cháu nghe răm rắp lời của ả ta, sao dám hé miệng nửa lời chứ?” Nguỵ lão phu nhân bất mãn nói, sau đó dắt tay Bùi Linh Lung, vỗ vỗ vài cái, “Trước mắt ả đang có thai, không tiện hầu hạ biểu ca của cháu. Có thể kéo được Nguỵ Đình về từ chỗ ả hay không phải xem khả năng của cháu rồi…”
Tuy đã sớm biết dự tính của Nguỵ lão phu nhân, nhưng khi nói trắng ra như vậy, Bùi Linh Lung vẫn không khỏi ấm ức, “Ngoại tổ mẫu, trước đây Linh Lung chưa từng nghĩ mình sẽ làm thiếp cho người khác.”
Thân phận của nàng ta không hề thua kém Kiều Dư, tại sao nàng ta lại phải chịu cảnh Kiều Dư ngồi trên đầu mình chứ?
Nguỵ lão phu nhân thở dài, “Bà biết việc này thiệt thòi cho cháu, bằng thân phận của cháu, vốn phải có được vị trí Nhiếp chính vương phi mới đúng.”
Bùi Linh Lung cắn môi.
Còn không phải sao? Tuy mối quan hệ giữa biểu ca và ngoại tổ mẫu có mâu thuẫn, nhưng nếu gác lại việc này thì không có ai xứng đáng làm phu quân của nàng ta hơn Nguỵ Đình cả!
“Thật ra tình huống trước mắt còn chưa chắc chắn mà, Kiều Dư cùng lắm dựa vào nhan sắc để quyến rũ biểu ca của cháu thôi. Chờ thêm một thời gian nữa, cảm giác mới mẻ này sẽ biến mất, biểu ca của cháu tự nhiên sẽ không ngó ngàng tới ả nữa.”
Thì ra Kiều Dư chỉ dựa vào nhan sắc để trở thành Nhiếp chính vương phi. – Bùi Linh Lung bực dọc nói: “Không phải trước đây biểu ca vẫn luôn tìm một nữ nhân họ Kiều sao? Người đó không phải biểu tẩu ạ?”
Dạo trước hay tin người Nguỵ Đình muốn cưới có họ Kiều, Bùi Linh Lung còn tưởng rằng hắn đã tìm được chủ nhân của túi tiền ấy.
Nguỵ lão phu nhân: “Từ khi tới Tây Kinh, bà chưa từng nghe Kiều Dư nhắc tới chuyện ba năm trước, xem ra nữ nhân mà Nguỵ Đình vẫn luôn tìm kiếm không phải là ả.”
Bùi Linh Lung suy tư gì đó.
Nếu vậy thì vị biểu tẩu này chỉ mới quen biết Nguỵ Đình được nửa năm, dựa vào nhan sắc để hấp dẫn biểu ca của nàng ta.
Để rồi xem, Kiều Dư có thể kéo dài bao lâu? – Bùi Linh Lung thầm nghĩ.
Thoạt nhìn vị trí Nhiếp chính vương phi của Kiều Dư rất vững chắc, nhưng thật ra lại dễ dàng đánh đổ.
Nghĩ như vậy, Bùi Linh Lung không cảm thấy khó khăn nữa, “Cháu biết nên làm gì rồi ạ.”
…
Một ngày nọ, Kiều Dư đang xỏ kim chỉ thì có tỳ nữ tới báo Bùi Linh Lung cầu kiến.
Động tác trên tay nàng khựng lại, sau đó nâng mắt, “Mời vào đi.”
Không bao lâu sau, Bùi Linh Lung tiến vào. Hôm nay nàng ta vẫn mặc bộ cánh thắt eo, bên hông đeo ngọc bội, trên đường đi ngọc bội phát ra tiếng ‘leng keng’ nhỏ vụn.
Bước đi của Bùi Linh Lung nhẹ nhàng mà uyển chuyện, dáng vẻ vô cùng ưu nhã. Không thể không nói, từ cử chỉ điệu bộ tới nhan sắc trời cho của nàng ta đều thuộc hàng xuất sắc.
“Biểu muội ngồi đi.” Kiều Dư tiếp đón nàng ta.
Sau khi Bùi Linh Lung ngồi xuống, Xuân Lan dâng trà lên, nàng ta gật đầu xem như cảm ơn. Trong lúc vươn tay bưng tách trà lên, trong tay áo của nàng ta rơi xuống một cái túi tiền.
“Ối…” Bùi Linh Lung không khỏi hô lên, sắc mặt lộ ra vẻ hoảng loạn.
Cảm xúc bất thường này của nàng ta đã thu hút sự chú ý của Kiều Dư.
Kiều Dư nhìn cái túi tiền rơi trên mặt đất, sau khi thấy rõ, nàng không giấu được kinh ngạc.
Màu sắc của nó rạng ngời của sắc trời sau mưa, phía trên có thêu hoa Lan Hồ Điệp bằng chỉ hồng phấn, còn dưới góc phải thêu một chữ ‘Kiều’ vô cùng tỉ mỉ.
Nó giống y như đúc cái túi tiền mà Nguỵ Đình vẫn luôn trân quý…
_____
[1] Ngoại tổ mẫu: bà ngoại | tương tự có tổ mẫu: bà nội.
[2] 娟带 (lược dịch: quyên mang): hình ảnh minh hoạ:
[3] Truyền thiện: dọn cơm, dọn mâm ra ăn.