Biên tập: Thị Mộc
Không cần Kiều Dư nói, các thuộc hạ của Nguỵ Đình cũng biết là tình huống rất nghiêm trọng, “Vương phi, bây giờ chúng ta phải làm sao đây ạ?”
Trong lòng Kiều Dư cũng hoang mang, nhưng Nguỵ Đình đã ngã xuống, đương nhiên họ sẽ xem nàng là chủ nhân. Cho nên dù hoang mang đi nữa, nàng vẫn phải đưa ra quyết định.
Cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh lại, Kiều Dư nói: “Chúng ta phải rút mũi tên cho Vương ra trước, sau đó băng bó vết thương cho chàng.”
Nhưng bước tiếp theo phải làm như thế nào đây?
Kiều Dư định phái người đi dò đường, nhưng ngẫm lại thấy không ổn, nàng chỉ có thể xuống núi để tìm một đại phu dưới trấn về chữa trị cho Nguỵ Đình.
Đúng lúc này, trong sơn cốc trước mặt có một luồng khói bếp lượn lờ dâng lên.
Kiều Dư chấn động, hai mắt lập tức sáng lên. Luồng khói này chẳng khác nào nguồn hi vọng đối với nàng!
Kiều Dư vội phái người đi dò đường, không bao lâu sau, thuộc hạ đó trở về, “Hồi Vương phi, phía trước có một căn nhà tranh bốn gian [1] của một lão đạo sĩ sống một mình, xung quanh còn có vườn thuốc.”
Có vườn thuốc đồng nghĩa với lão đạo sĩ ấy tinh thông y thuật!
Kiều Dư vội dẫn mọi người tới đó. Sau khi đi qua một con đường nhỏ quanh co, căn nhà tranh ấy dần xuất hiện trước mắt mọi người.
Căn nhà có bốn gian, phía Bắc có hai gian phòng, hai bên sườn sau đó mỗi bên có một gian, còn phía Nam là hướng còn lại, cũng là hướng mà Kiều Dư men theo rào tre để tới đây.
Kiều Dư xuống ngựa, sau đó đỡ lấy Nguỵ Đình. Lúc nàng vừa định phái người tới gõ cửa, không ngờ cánh cửa trước gian phòng phía Bắc chợt mở ra.
Sau đó là một lão đạo sĩ mặc y phục màu xám từ trong đi ra.
Vừa thấy lão đạo sĩ, hốc mắt của Kiều Dư lập tức ướt đẫm, “Sư phụ…”
Lão đạo sĩ cười hì hì, “Không tệ không tệ, lâu ngày không gặp, đồ nhi ngoan cũng hiểu được thế nào là tôn sư trọng đạo rồi, không còn hễ mở miệng là gọi ta bằng ‘lão già’, ‘lão đầu’ như trước nữa.”
Nghe thấy giọng nói của ông, Kiều Dư tràn đầy hi vọng. Nàng vội đỡ Nguỵ Đình tới phía trước, nói: “Sư phụ, con cầu xin ngài, mau chóng cứu chàng được không?”
Lão đạo sĩ lại trêu nàng, “Hiếm thấy thật, không ngờ đồ nhi ngoan của ta lại có thể nói ra chữ ‘cầu xin’ này đấy.”
Thấy dáng vẻ của ông vẫn không nhanh không chậm, Kiều Dư sốt ruột muốn chết, “Sư phụ, mạng người quan trọng, bây giờ không phải lúc nói đùa đâu ạ.”
“Ái chà, đồ nhi ngoan của ta gấp ghê chưa?” Lão đạo sĩ thôi cười, sau đó đỡ lấy Nguỵ Đình từ tay nàng, “Được rồi, vi sư không đùa con nữa.”
Sau khi đỡ Nguỵ Đình vào phòng và bắt mạch, lão đạo sĩ lấy một bao ngân châm ra rồi nói với Kiều Dư cùng các thuộc hạ trong phòng, “Ta cần châm cứu cho hắn, trong quá trình này không thể phân tâm nên các người đừng ở đây quấy rầy, ra ngoài chờ đi.”
Kiều Dư gật đầu, dẫn mọi người lui ra ngoài.
Lúc nàng sắp ra khỏi cửa, lão đạo sĩ chợt nói: “Trong bếp có đồ ăn sáng đó, nếu con đói thì tự lấy mà ăn.”
Kiều Dư không khỏi mỉm cười.
…
Sau hai canh giờ, rốt cục cánh cửa phòng đóng chặt ấy cũng mở ra.
Lão đạo sĩ lau mồ hôi bước ra.
Kiều Dư đang chờ bên ngoài vội rót một ly trà rồi đưa cho ông, “Sư phụ, mời ngài uống trà.”
Nước trà đã được nàng chuẩn bị tốt, độ ấm vừa phải, sau khi uống xong ly trà, lão đạo chợt thấy ánh mắt long lanh của Kiều Dư. Ông lập tức hiểu ra, cười cười hỏi: “Con muốn hỏi phu quân của con bây giờ thế nào chứ gì?”
Kiều Dư gật đầu.
“Độc đã thải ra ngoài hết rồi, may là ngài ấy bị thương ở sau vai, không phải điểm trí mạng nào đấy.” Lão đạo sĩ nói: “Chờ tịnh dưỡng mấy ngày là có thể đi rồi, bây giờ con có thể vào thăm ngài ấy.”
Kiều Dư vội đi vào phòng.
Giờ phút này, Nguỵ Đình vẫn đang hôn mê, môi khô tới mức tróc da. Nàng đau lòng rót nước rồi mớm cho hắn để môi hắn có độ ẩm.
Lão đạo sĩ cười, “Hồi trước, thời điểm ta bảo Nguỵ Đình làm phu quân cho con được không, con còn không vui nữa. Sao nào? Bây giờ lại bưng trà rót nước cho ngài ấy, quan tâm chăm sóc ngài ấy tới vậy à?”
Kiều Dư sực nhớ lại hôn lễ ở Trình gia, tay của lão đạo sĩ chỉ vào vị Nhiếp chính vương vô cùng tôn quý đằng xa, miệng thì nói nhỏ bên tai nàng, “Ta bắt hắn làm phu quân cho con, thế nào?”
Khi ấy, nàng chỉ cảm thấy lời của lão đạo sĩ quá mức hoang đường, cho nên không để trong lòng. Nhưng bây giờ nhớ lại, nàng liền cảm thấy hình như ông biết chuyện gì đó.
“Sư phụ, vì sao khi ấy ngài lại muốn đẩy con tới bên chàng?” Kiều Dư nghiêm túc lại, hỏi: “Nguỵ Đình nói ba năm trước, con từng cứu chàng, nhưng con lại không nhớ gì về chuyện đó…”
Lão đạo sĩ thở dài một hơi, “Đó là vì con từng sốt cao một trận, đã quên mất toàn bộ ngày ấy.”
“Tại sao con chưa từng nghe ngài kể ạ?”
“Đây cũng là sơ sót của vi sư,” Giọng nói của lão đạo sĩ hơi tự trách, “Năm ấy, vì chữa khỏi bệnh tim cho con, ta đã dẫn con đi khắp nơi để thu gom dược liệu. Đó cũng là lần đầu tiên con tới Trung Châu, nhưng ta lại quên mất từ nhỏ con đã lớn lên ở Cẩm Châu nên không chịu nổi giá lạnh của mùa đông phương Bắc.”
“Sau một trận tuyết lớn, con đã sốt cao không hạ, hôn mê gần nửa tháng. Sau khi tỉnh lại thì con đã quên hết ký ức của nửa năm qua rồi.” Tuy mùa đông của Cẩm Châu cũng lạnh, nhưng không lạnh bằng giá rét bức người của Trung Châu.
Thời điểm đó lại là không bao lâu sau khi Kiều Dư tái phát bệnh tim, là lúc mà nàng yếu ớt nhất, mà lão đạo sĩ sống một mình đã quen nên không có kinh nghiệm chăm sóc người khác. Cũng vì thế mà ông không lường trước được Kiều Dư sẽ yếu ớt tới mức không chịu nổi giá lạnh của trời tuyết.
“Vi sư… xin lỗi con.” Lão đạo sĩ áy náy bảo.
“Sư phụ đừng nói như vậy,” Kiều Dư vội đáp: “Nếu không có ngài, e là con đã không còn sống trên đời nữa rồi…”
Yên lặng một lát, nàng lại nói: “Thật ra chuyện này không nghiêm trọng đâu ạ, Nguỵ Đình từng viết một vở kịch cho con xem. Chàng đã viết lại tất cả những chuyện khi đó vào kịch bản, khi nào muốn biết, con chỉ cần bảo người diễn cho xem là được.”
Lão đạo sĩ cảm thán, “Cũng may là hai đứa con có được hạnh phúc viên mãn. Sao hả? Ngày đó vi sư đưa con tới hôn lễ của Trình gia cũng đáng nhỉ?”
Kiều Dư nhìn Nguỵ Đình trên giường, cong môi cười đáp: “Vâng ạ, thật may là hôm ấy, con va phải chàng.”
Tuy nàng rất tiếc nuối vì bản thân không nhớ được khoảng thời gian nửa năm kia, nhưng có thể gặp lại Nguỵ Đình chính là sự may mắn lớn nhất trong cuộc đời của nàng rồi.
…
Sau khi Nguỵ Đình tỉnh lại, biết được lão đạo sĩ cứu mình, hắn vội vàng cảm tạ ông.
Lão đạo sĩ đánh giá hắn một lượt, sau đó nói: “Vương gia không cần khách sáo, đây là tạo hoá mà ngài nên có được. Với lại, ai bảo Vương phi của ngài gọi ta một tiếng ‘sư phụ’ chứ.”
“Sư phụ,” Nguỵ Đình cũng gọi ông giống như Kiều Dư.
Hắn quan sát khuôn mặt của lão đạo sĩ, thoạt nhìn ngũ quan của ông không hề tầm thường tới mức có thể khiến người khác thoáng nhìn đã quên. Nhưng không hiểu vì sao, mỗi khi nhớ tới hình dáng của ông, Nguỵ Đình lại không thể nhớ ra được.
Người như vậy ắt hẳn là có bản lãnh hơn Trương Tế, nếu nhận được sự giúp đỡ của ông, hắn sẽ có thể dựng nên bá nghiệp.
Nguỵ Đình vừa nhấp môi, lão đạo sĩ lại như biết được suy nghĩ của hắn, vội đáp: “Vương gia không cần nói đâu, ta biết ngài muốn nói gì. Chỉ là ông già này thích năm tháng sống cùng non sông hơn, không muốn bị chuyện thế gian quấy nhiễu.”
Nghe ông nói vậy, Nguỵ Đình đành gác lại mong muốn, sau đó an tâm dưỡng thương. Vào ngày thứ năm hắn dưỡng thương, lão đạo sĩ đổi thuốc cho hắn rồi cất giọng tiễn khách, “Vết thương của Vương gia không đáng ngại để đi đường nữa, tới lúc ngài nên đi rồi.”
Nguỵ Đình cũng lo lắng cho thế cục bên ngoài nên không nán lại thêm nữa.
…
Hơn nửa tháng sau.
Rốt cục Kiều Dư cũng dẫn nhóm người của Nguỵ Đình ra khỏi ngọn núi xanh ngắt, tiến vào địa bàn Cẩm Châu.
Tính tới lúc này đã là hai tháng sau khi Hứa Thận và Hàn Chiêu xuất binh đánh chiếm Cẩm Châu.
Nguỵ Đình vội phái người đi dò la tin tức, không bao lâu sau, hắn liền nhận được tin hai người họ đã chiếm được Cẩm Châu. Cho nên, nhóm Nguỵ Đình liền thay đổi y phục vải thô, sau đó đi tới Cẩm Thành.
Đó là nơi phủ Thứ sử Cẩm Châu toạ lạc.
Tới bên ngoài cổng thành, Nguỵ Đình bắn tín hiệu liên lạc lên trời.
Rất nhanh, Hàn Chiêu đã dẫn binh tới đón, vừa thấy Nguỵ Đình, y vội quỳ xuống, nói: “Tham kiến Vương gia, cung nghênh Vương gia trở về.”
Nguỵ Đình đáp: “Đứng lên đi, bổn vương và Vương phi đường xa mệt nhọc, ngươi thu xếp một chỗ nghỉ ngơi cho bọn ta trước đã.”
Hàn Chiêu: “Khuê phòng của Vương phi trong Kiều phủ vẫn được giữ nguyên trạng, hay là Vương gia và Vương phi tới đó nghỉ ngơi trước đi ạ?”
Bốn năm trôi qua, đây là lần thứ hai Kiều Dư bước vào Kiều gia.
Đám hạ nhân trong phủ thấy Hàn Chiêu dẫn một đôi nam nữ khí độ phi phàm, vô cùng xuất sắc đi vào, ai nấy đều không khỏi tò mò về thân phận của hai người.
Thấy thái độ của đám hạ nhân, Kiều Dư cảm khái: Nhiều năm vậy rồi, người hầu hạ trong phủ mỗi năm cũng thay một đợt. Bây giờ xem ra họ còn chẳng biết nàng từng là Kiều nhị phu nhân của cái phủ này.
Đối với Kiều Dư mà nói thì chỗ này không phải là nhà…
Nàng trở về sân viện đã từng là của mình.
Đám tỳ nữ hầu hạ trong viện bây giờ cũng là những gương mặt xa lạ, còn những tỳ nữ hầu nàng trước đây đã không thấy đâu nữa.
…
Sau khi rửa mặt thay đồ, Nguỵ Đình phái người chuyển lời cho Hàn Chiêu, bảo y tập trung mọi người tới tiền sảnh của phủ Thứ sử.
Lập tức, mấy người Hứa Thận, Hàn Chiêu, Nguỵ Ngũ đã tới, vừa thấy Nguỵ Đình, họ lập tức hành lễ.
Nguỵ Đình miễn lễ cho họ, sau đó hỏi về quá trình họ tấn công Cẩm Châu.
Hứa Thận đáp: “Chúng thần có thể thuận lợi khống chế Cẩm Châu ít nhiều là nhờ Tướng quân Kiều Trọng Đạt.”
Vốn dĩ Kiều Trọng Đạt đang bị giam cầm trong phủ, luôn an phận thủ thường, không có tâm tư gì. Nhưng mấy ngày trước, ông nghe nói Trình Hi dùng Kiều Dư mà mưu lợi, dám nhẫn tâm đẩy nàng tới trước tường thành để uy hiếp Nguỵ Đình, cả người của ông lập tức không yên.
Chờ màn đêm buông xuống, Kiều Trọng Đạt tập hợp thuộc hạ dưới trướng của mình, nhanh chóng lấy lại quyền kiểm soát Cẩm Thành rồi mở cổng để nghênh đón Nguỵ quân tiến vào.
Khi ấy, Hứa Thận và Hàn Chiêu còn tưởng là giả, nghĩ rằng ông chỉ lừa họ vào thành rồi đóng cổng để giết. Nhưng sau khi quan sát mấy ngày, họ đã thấy được thành ý đầu hàng của Kiều trọng Đạt, bấy giờ mới buông tâm trạng đề phòng xuống.
Có Kiều Trọng Đạt giúp đỡ, rất nhanh họ đã khống chế được Cẩm Châu, có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Nguỵ Ngũ nói: “Vương gia, Kiều tướng quân… vẫn luôn muốn gặp ngài và Vương phi.”
Yên lặng một lát, Nguỵ Đình cất giọng: “Bổn vương sẽ nói cho A Dư, nhưng chuyện gặp mặt thì… phải xem ý muốn của nàng.”
Buổi tối, Nguỵ Đình về phòng, nói chuyện này với Kiều Dư.
Lúc đó, nàng đang tháo trang sức trên đầu xuống để đi ngủ. Vừa nghe hắn nói, động tác trên tay nàng lập tức khựng lại.
Nhưng ngay sau đó, nàng đã bình thản đáp: “Vương gia đi gặp là được, không cần tới ta.”
Tuy thoạt nhìn, vẻ ngoài của nàng vẫn bình thản nhưng động tác trên tay nàng đã lại có hơi nhanh, không khỏi kéo đứt vài sợi tóc.
Nguỵ Đình thấy vậy liền ngồi xuống sau lưng nàng.
Hắn cầm tay nàng rồi đặt xuống bàn, sau đó nhẹ nhàng tháo búi tóc xuống cho nàng, “A Dư, thật ra phụ thân của nàng vẫn rất quan tâm nàng. Khi nghe tin nàng bị Trình Hi đẩy tới tường thành để làm con tin, ông ấy đã đứng ngồi không yên. Mà Hứa Thận và Hàn Chiêu có thể khống chế Cẩm Châu thuận lợi như vậy, phụ thân của nàng cũng có công.”
“Nếu thật sự quan tâm thì tại sao bốn năm nay, phụ thân lại không quan tâm ta chứ? Chàng đừng nói nữa, ta đã không còn hi vọng vào tình thương của phụ thân nữa rồi…” Giọng nói của Kiều Dư đã lộ ra sự nức nở.
Nguỵ Đình thở dài một hơi, đau lòng nói: “Được rồi, nàng không muốn gặp thì ta không ép nàng. Có ta ở đây, nàng chỉ cần làm việc mình thích là được.”
…
Hôm sau, Nguỵ Đình một mình tới gặp Kiều Trọng Đạt.
Tuy ngoài miệng Kiều Dư nói không muốn gặp, nhưng lúc ngồi trong phòng, nàng lại không nhịn được muốn nghe xem Nguỵ Đình và Kiều Trọng Đạt nói gì.
Nàng đi tới đi lui, tâm trạng bồn chồn thấp thỏm.
_____
[1] Nhà tranh bốn gian: hình ảnh minh hoạ: