Nhiếp Chính Vương Hít Mèo Mỗi Ngày

Chương 2


Tiêu Cư Mạo ngây ngốc giơ móng vuốt nhỏ của mình, dùng chân trái chọt chọt đêm thịt bên chân phải, lại chuyển qua dùng đệm thịt bên chân phải khều khều bên chân trái, cảm thấy bản thân sợ là gặp ma thiệt rồi.

Hắn đây là mang theo ký ức chuyển thế? Hơn nữa còn là vào nhập vào một con thú?
Chính mình đang trố mắt tự hỏi, liền cảm nhận được một đôi tay to thô ráp từ trên trời giáng xuống nặng nề mà đặt ở trên cái đầu nhỏ của hắn, thay hắn vuốt vuốt thuận lông trên người, Tiêu Cư Mạo nhịn không được liền nheo đôi mắt mèo lại hưởng thụ sung sướng.

Vừa nghĩ đến mình thân là Hoàng thượng, không thể mất mặt như thế được, muốn đứng lên phản kháng lại hành động khi quân phạm thượng này, chỉ nghe thấy bên tai vang lên một tiếng thở dài tang thương, "Nương nó à, bà đi thiện phòng chuẩn bị chút đồ ăn, Hoàng Thượng ngày hôm nay ở bãi săn gặp chuyện không may, Vương gia đoán chừng là sẽ lo lắng không có thời gian dùng bữa."
Phụ nhân sửa sang lại y phục xong xuôi quay lại liền đáp: "Còn cần lão đầu ông nói sao, thức ăn vẫn luôn được hâm nóng đây."
Tiêu Cư Mạo bất động thân mèo, hai cái lỗ tai lắc qua lắc lại.

Hoàng thượng gặp chuyện? Đang nói chính hắn sao? Vương gia? Đây lại là phủ đệ của Vương gia nào đây?
Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn người đang ôm mình, là một lão đầu tướng mạo vô cùng bình thường, trên mặt rất nhiều nếp nhăn, hiện tại mày đang cau thành hình chữ xuyên, chòm râu thật dài dưới cằm lại được chải chuốt phẳng phiêu vô cùng tỉ mỉ, nhưng mà quả thực râu này quá dài, thiếu chút nữa chọt trúng vào tròng mắt của Tiêu Cư Mạo.

Hắn giật giật bốn cái móng vuốt nhỏ, cúi đầu nhìn mặt đất, sau đó dựa vào bản năng của thân thể mèo con, nhảy xuống, đệm thịt nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, lặng yên không một tiếng động, một loạt động tác cực kì nước chảy mây trôi, ưu nhã lưu loát.

Tiêu Cư Mạo trong lòng không khỏi xuất hiện một cảm giác thành tựu quỷ dị: Trẫm cho dù biến thành một con mèo, đó cũng là một con mèo thông minh nhất thiên hạ này!
Bất quá, hiện tại việc khẩn cấp trước mắt là: Biết rõ ràng chủ nhân Vương phủ này là ai, sau lại tìm cơ hội tiến vào Hoàng cung, nhìn xem tình huống của bản thân mình hiện tại là như thế nào.

"Nguyên Bảo, đừng có chạy lung tung." Lão đầu kia nhìn thấy hắn muốn ra cửa, liền ôn hòa gọi hắn trở về.

Tiêu Cư Mạo lỗ tai run lên một cái, hắn mặc dù biết Nguyên Bảo này là tên gọi của mình, nhưng mà do còn chuyện chính sự phải làm, mèo bệ hạ vẫn tiếp tục mấy bước chân duyên dáng của loài mèo, ra khỏi phòng.

Bởi vì biến thành mèo, tầm mắt của Tiêu Cư Mạo thấp đi rất nhiều, hết thảy xung quanh đều đã mất sắc thái vốn có của ngày trước, chỉ còn lại duy nhất hai màu đen trắng.

Bất quá mèo Bệ hạ cũng không quan tâm vấn đề nhỏ nhặt này, hắn chỉ để ý thân thể của hắn hiện tại bây giờ đang sống hay chết.

Thái phó có nói qua, mặc kệ đang ở đâu, đều phải học được cách bình chân như vại.


Cho nên khi biết mình bỗng nhiên biến thành một con mèo, Tiêu Cư Mạo cũng liền yên lặng tự thương tiếc bản thân mình trong chốc lát, sau đó liền giữ vững tinh thần, quyết định trước tìm hiểu tình huống, rồi mới thực hiện bước tiếp theo sau.

Lắc lư thân mèo mềm mại tinh tế, Tiêu Cư Mạo thích ứng cực kì nhanh thân thể mới có được của mình, băng qua một số nơi trong chính Vương phủ hắn đang ở.

Lại nói, trước kia không biết, hiện tại biến thành mèo mới phát hiện bất luận là chạy nhảy hay leo trèo, năng lực của mấy con mèo xác thực là vô cùng siêu quần.

Không biết lung tung đi được bao lâu, cảnh vật chung quanh dần dần tiêu điều, ngay cả bóng dáng của người hầu kẻ hạ cũng không nhìn thấy, hắn không biết đường, đành phải nhảy lên một ngọn giả sơn, muốn đứng cao để nhìn xa hơn nữa, kết quả là nhìn trúng vào một đám người đang hướng về phía này đi tới.

Mèo Bệ hạ nheo lại cặp mắt mèo tròn xoe, đứng ở trên đỉnh giả sơn, giống như là khi Đế vương tuần sát quân binh, cao quý không thể xâm phạm.

Nhưng mà một giây sau, mắt mèo của hắn liền trừng lớn.

Người dẫn đầu người kia là —— Đàm Thời Quan!
Gương mặt cho dù hóa thành tro hắn cũng nhận ra! Lông mèo trên người tất cả đều xù lên, hắn cảm thấy móng vuốt mình ngứa ngáy vô cùng, thật muốn một móng vuốt vươn ra đem gương mặt kia cào cào cào nát! Cào nở hoa!
Nhưng mà cũng chỉ có thể tưởng tượng.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hiện tại có chuyện cần phải xác thực trước tiên, Tiêu Cư Mạo sẽ không dễ dàng xuất thủ, vả lại, nơi này xem ra là Nhiếp chính vương phủ, nói không chừng còn có thể thăm dò xem sau khi hắn gặp chuyện thì đã có chuyện gì xảy ra, vẫn là tạm thời chừa lại cho Đàm Thời Quan một cái mạng nhỏ đi.

Bọn người kia dần dần đến gần, Tiêu Cư Mạo rốt cuộc nhìn thấy rõ sau lưng Đàm Thời Quan bọn thị vệ đang áp giải một người, mà y phục trên thân người nọ cùng với y phục trên người đám thích khách ám toán hắn hoàn toàn giống nhau!
Đàm Thời Quan đem thích khách bắt giữ giải đến Nhiếp chính vương phủ làm gì? Kẻ dám hành thích hắn chẳng lẽ không nên lập tức bị giải đến thiên lao sao? Chẳng lẽ nói thích khách lần này là do Đàm Thời Quan phái đi? Hắn đem thích khách đưa vào trong phủ là vì giết người diệt khẩu?
Tiêu Cư Mạo nghĩ đi nghĩ lại, trên người lông lại xù lên.

Đàm Thời Quan đột nhiên dừng bước lại, ánh mắt sắc bén như đao nhanh chóng bắn tới, đối diện với đôi mắt mèo vàng kim óng ánh đang híp lại của Tiêu Cư Mạo.

Lòng mèo Bệ hạ giật thót.

Đàm Thời Quan hai mắt vằn vện tia máu, trong mắt là một bầu trời u ám, bị hắn nhìn phảng phất giống như là bị rắn độc cuốn lấy, ngay lúc tiết trời khô nóng như thế này Tiêu Cư Mạo vậy mà cảm thấy một hơi khí lạnh vởn quanh thân mình.


Thời điểm hắn lên làm Hoàng thượng, Đàm Thời Quan chưa từng dùng ánh mắt này cứ như vậy nhìn hắn, hoặc là nói theo cách khác, giữa bọn hắn chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt nhau khi nói chuyện.

Đàm Thời Quan mỗi lần nói chuyện với hắn, đều là mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nói là thần tử không thể nhìn thẳng quân vương, nhưng theo Tiêu Cư Mạo, cái này rõ ràng là Đàm Thời Quan đối với sắc mặt hắn chẳng thèm để ý đến.

Tiêu Cư Mạo tâm thần bỗng dưng hơi rét lạnh không rõ lí do, trước giờ vẫn luôn nghe nói Nhiếp chính vương là một người vô cùng hung ác, nhưng hắn vẫn chưa từng cảm nhận được điểm đáng sợ nào trên người nọ, nhưng bây giờ là thật sự bị dọa sợ rồi.

Một người một mèo lẳng lặng đối mặt.

Móng nhọn từ trong đệm thịt mềm mại của Tiêu Cư Mạo nhịn không được bắt đầu xòe ra, thân thể cũng có chút cương lên, trong cổ họng kìm lòng không được phát ra tiếng gầm nhẹ.

Đàm Thời Quan trong mắt đột nhiên xẹt qua một tia mơ hồ, ánh mắt của con mèo này sao lại trông giống người kia như vậy? Hắn ở trong lòng âm thầm lắc đầu, làm sao có thể như thế được? Mình thật sự là điên rồi.

"Vương gia, đây là con mèo quýt mà Phúc bá đang nuôi." Có thị vệ đứng bên cạnh giải thích.

Phúc bá chính là quản gia của vương phủ, tên đầy đủ là Lưu Phúc, sống ở Vương phủ xem như cả một đời, là người nhìn Đàm Thời Quan lớn lên, mà Đàm Thời Quan xưa nay cũng kính trọng lão, những người trong Vương phủ vì vậy cũng nể trọng lão nhân này mà gọi bằng một tiếng Phúc bá, riêng con mèo quýt này Phúc bá nuôi trong Vương phủ bấy lâu nay đương nhiên ai cũng dễ dàng nhận ra.

Đàm Thời Quan xưa nay không thích nuôi sủng vật hay bất kì con thú nào khác bên người, Lưu Phúc vì thế cũng chưa hề để Nguyên Bảo xuất hiện ở trước mặt Đàm Thời Quan.

"Ừm." Mèo này ngoại trừ bốn chân cùng phần bụng là màu trắng, đỉnh đầu cùng phần lông trên lưng đa số màu quýt, gọi là mèo quýt cũng không sai biệt lắm.

Đàm Thời Quan thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt lên tiếng, mà sau đó đoàn người tiếp tục rẽ sang một hướng khác tiếp tục đi về phía trước.

Tiêu Cư Mạo nhìn thấy mối uy hiếp hiện tại đã được giải trừ, lông trên người lập tức mềm xuống, đôi mắt mèo tròn xoe vàng kim nhanh chóng đảo qua đảo lại mấy vòng, liền nhẹ nhàng nhảy xuống giả sơn, lặng lẽ meo meo lắc lư đi theo sau lưng bọn họ.

Địa lao trong Vương phủ được đặt tại một nơi vô cùng hoang vắng, bên ngoài có rất nhiều thị vệ canh giữ, ngay cả con ruồi cũng không bay lọt vào nổi.


Đàm Thời Quan sắc mặt âm trầm đi tới cổng địa lao, bỗng nhiên liền xoay người lại, nhìn về Tiêu Cư Mạo đang tiêu sái lắc người đi theo sau lưng đám người bọn hắn.

Tiêu Cư Mạo chạm phải một chùm ánh mắt âm lãnh, trong lòng hốt hoảng, bốn cái chân nhỏ vội vàng đứng lại, ngước lên cái đầu tròn vo, đôi mắt mèo màu vàng kim giống như được vừa gột rửa qua, vô cùng thanh sạch trong veo đập vào trong tầm mắt, Tiêu Cư Mao cứ thế vô tội nhìn lại Đàm Thời Quan.

Đàm Thời Quan hơi ngẩn người, thần sắc khẽ biến, phút chốc lại quay về thâm trầm, hắn không nhìn Tiêu Cư Mạo nữa mà là phân phó cho thị vệ bên cạnh: "Đuổi nó đi đi."
Thị vệ kia mặc dù cảm thấy một con mèo thực ra cũng không có gì, nhưng Vương gia đã hạ lệnh, hắn không thể không làm, liền hướng Tiêu Cư Mạo đi tới.

Tiêu Cư Mạo trong lòng lập tức sinh nghi: Ngay cả một con mèo cũng muốn đề phòng, cũng không biết trong này đang cất giấu bí mật kinh thiên động địa gì.

Nghĩ như vậy, mèo Bệ hạ trong lòng suy nghĩ hình tượng của Đàm Thời Quan càng thêm ác liệt khủng bố.

Mà thị vệ kia cũng không muốn làm hắn bị thương, chỉ là phất phất tay để hắn tránh xa một chút.

Tiêu Cư Mạo rũ hai tai xuống cụp lấy đầu, xem ra lần này là không có cách nào biết bí mật của Đàm Thời Quan, bất quá nơi này Tiêu Cư Mạo đã nhớ kĩ, về sau có thể tìm cơ hội tới điều tra một phen.

Hắn trước khi đi cố ý nhìn thoáng qua Đàm Thời Quan, lại chỉ thấy người biến mất tại cổng địa lao, chỉ kịp nhìn thấy một góc vạt áo thoáng qua.

Tiêu Cư Mạo chưa quen thuộc Vương phủ, đi rất lâu đều không tìm được đường trở về, xui xẻo ngay tại lúc này đói rã rời, cuối cùng gặp được một tiểu nha hoàn vô cùng tốt bụng, tiểu nha hoàn liền ôm hắn trả lại cho Lưu Phúc.

Lưu Phúc mang theo hắn đi đến một cái đĩa trước mặt, Tiêu Cư Mạo phảng phất như bị sét đánh một cái đùng, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, đây là muốn Tiêu Cư Mạo hắn dùng miệng liếm ăn?
Không được! Cái này quá mất mặt! Hắn không làm!
Mâm thức ăn bên trong có vẻ như có một khối thịt cá nhỏ, ngửi qua thơm cực kì, mèo Bệ hạ bụng đói đến nỗi kêu thành tiếng to, hắn rất muốn ăn, nhưng thực sự chịu không thấu sự mất mặt này.

Lưu Phúc thấy thế kỳ quái, "Nương nó à, Nguyên Bảo làm sao không chịu ăn thế này?"
Nguyễn thị thê tử của Lưu Phúc từ giữa phòng đi tới, nhìn thấy mèo quýt nhỏ quay đầu rời khỏi mâm thức ăn, cũng cảm thấy có chút không đúng, "Chắc là có người cho nó ăn vặt thêm cái gì?"
Lưu Phúc lắc đầu, "Hẳn là sẽ không, mọi người đều biết Nguyên Bảo chỉ ăn đồ mà chúng ta đưa.

Nương tử này, bà có cảm thấy Nguyên bảo hôm nay là lạ?"
"Lạ chỗ nào?"
"Nó đến bây giờ hình như không có kêu tiếng nào."
Nguyễn thị nhìn thấy bóng dáng mèo Bệ hạ đột nhiên quyến luyến đứng ở bên góc tường mãi không chịu qua đây ăn, lập tức đau lòng, "Chắc không phải là bị bệnh đâu hử?"
Tiêu Cư Mạo yên lặng đem đầu của mình chôn bên trong đệm thịt, trẫm mới không có sinh bệnh đâu nha!

"Cũng không giống, thôi, trước hết cứ mặc kệ nó, bây giờ thời điểm cũng không sai biệt lắm, nên đi bày cơm cho Vương gia dùng bữa đi." Ở trong lòng Lưu Phúc, Vương gia vẫn là quan trọng nhất.

Tiêu Cư Mạo lập tức ngẩng đầu lên, nếu không phải Đàm Thời Quan hại hắn, hắn cũng sẽ không nhập vào thân thể của con mèo như thế này, hắn cũng sẽ không đói bụng.

Hừ! Hiện tại Đàm Thời Quan thế mà còn muốn dùng bữa, mèo bệ hạ sao có thể nhẫn nhịn được đây?!
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên đi ra cửa, theo sau lưng Nguyễn thị đến thiện phòng, lại trộm theo một đường đi đến sảnh dùng cơm trong Vương phủ, bởi vì hắn thân là mèo của Quản gia trong phủ, thị vệ đứng gác ở đó cho dù thấy hắn cũng xem như không có chuyện gì mà dời mắt đi.

Nguyễn thị lúc sau liền rời đi, Tiêu Cư Mạo ngồi xổm ở trên bệ cửa sổ, ánh mắt như lửa trừng mắt nhìn mấy món đồ ăn trên bàn, hắn ăn không được cơm, Đàm Thời Quan cũng đừng mơ ăn được!
Thừa dịp mọi người không chú ý, hắn chui vào trong thiện sảnh, trước tiên nhảy lên trên ghế ngồi, lại nhảy lên mặt bàn, sau đó quyết tâm duỗi ra móng vuốt, đem một bàn ăn thơm ngon thịnh soạn trên bàn quậy thành một đống thất loạn bát tao.

Mèo bệ hạ tâm tình rất tốt đứng trên bàn, nhìn qua trên móng vuốt tràn dầu, kìm lòng không được liếm liếm mấy cái, phát hiện hương vị vậy mà phi thường ngon, sau đó đã cảm thấy bụng lại càng đói hơn.

"Vương gia, trong cung đã an trí xong, Hoàng Thượng..." Người vừa đi tới thanh âm bất chợt im bặt.

Hắn vốn là nghe cha mình phân phó, cứng rắn mang theo Vương gia đến dùng bữa, thế nhưng là, ai có thể tới nói cho hắn biết, đồ ăn trong sảnh hiện tại bây giờ đang xảy ra cái gì đây?!
Chén bàn bừa bộn, đồ ăn rơi vãi đầy mặt đất.

"Chuyện gì xảy ra?" Đàm Thời Quan thấy thế cũng không nhịn được hơi nhíu mày.

"Vương gia, đây tuyệt đối không phải cha mẹ thuộc hạ gây nên, thuộc hạ lập tức hạ đi tra rõ!" Nam nhân trẻ tuổi sắc mặt khẩn trương, nội tâm thấp thỏm lo âu.

Đàm Thời Quan giơ tay ra hiệu cản hắn, ý bảo không cần gấp, "Bản vương biết việc này không phải Phúc bá bọn họ gây nên, ngươi xuống dưới để thiện phòng làm lại chút điểm tâm đơn giản, sau đó cho người dọn dẹp sạch chỗ này đi."
Lưu thị vệ - Lưu Vệ con trai Lưu Phúc lĩnh mệnh lập tức lui xuống dưới, nha hoàn nhanh chóng tiến lên thu dọn thiện sảnh sạch sẽ, Đàm Thời Quan ánh mắt lại rơi xuống trên mấy cái dấu chân hình đóa hoa mai trên mặt đất.

Trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng hôm nay bắt gặp một con mèo quýt trên ngọn giả sơn.

"Người đâu, tìm con mèo quýt của Phúc bá mang đến đây!"
Vương gia vừa ra mệnh lệnh này xong, tất cả mọi người liền đều biết tội nhân gây ra bãi chiến trường hỗn loạn khi nãy là Nguyên Bảo nhà Phúc bá, Lưu Phúc, Nguyễn thị cùng Lưu thị vệ nghe được tin này, trong lòng run lên một cái.

Nguyên Bảo đạp đổ toàn bộ thức ăn trên bàn của Vương gia, lần này gây ra đại họa rồi!.

Bình Luận (0)
Comment