Nhiếp Chính Vương Hít Mèo Mỗi Ngày

Chương 25


Kinh thành xưa nay náo nhiệt phồn hoa, Tiêu Cư Mạo chỉ là sa sút trong chốc lát, sau đó liền bị khung cảnh thái bình thịnh trị, phố xá tấp nập này làm cho hưng phấn trở lại, mặc dù cái này hình như cũng không hoàn toàn là công lao của mình.

Trên phố có rất nhiều mấy món mà Tiêu Cư Mạo thấy rất lạ lẫm, chưa từng được nhìn thấy lần nào, mỗi lần nhìn thấy món đồ chơi nào có hứng thú, hắn đều sẽ duỗi cổ, Đàm Thời Quan lại rất hiểu ý, mỗi lần thấy hắn như thế, liền sẽ dừng lại một hồi, đợi đến khi nào Tiêu Cư mạo nhìn chán rồi, liền thu cổ về nằm trong ngực nam nhân tiếp tục đưa mắt nhìn xung quanh.

Cứ như vậy không một mục đích gì mà đi dạo quả thực có hơi vô vị, nhưng mèo bệ hạ tâm tư đơn thuần, cảm thấy quãng thời gian này quả thực là vô cùng hạnh phúc, không cần nghĩ tới bất kì chuyện gì khác, không cần nghĩ tới ai mới là người đáng tin cậy, ai mới là người diệt trừ để tránh hậu họa về sau, càng không cần nghĩ phải thủ đoạn đa đoan như thế nào, để nắm trong tay triều chính.

Hắn bây giờ không phải là vị Hoàng thượng vẫn luôn ngồi trên bàn chông đó, hắn chỉ đơn giản là một con mèo cưng của Nhiếp chính vương.

Đang nghĩ ngợi, bách tính cách đó không xa đang túm tụm vây xem đột nhiên vang lên tiếng ủng hộ, người đi qua đường cũng nhao nhao tiến tới gần quan sát, Tiêu Cư Mạo nổi lên lòng hiếu kì, móng vuốt vỗ vỗ lên mu bàn tay Đàm Thời Quan, dường như ý muốn kêu hắn sang bên đó.

Đàm Thời Quan tự nhiên theo lệnh mà làm, ôm mèo bệ hạ trực tiếp tiến vào một tòa tửu lâu.

Tiêu Cư Mạo ngẩng đầu liếc nhìn, trong nháy mắt cảm thấy lựa chọn này của Đàm Thời Quan thật sự là quá sáng suốt.

Dân chúng vây xem quá nhiều, bọn hắn căn bản chen không qua, tửu lâu này vừa lúc ở ngay bên cạnh, bọn hắn có thể từ trên lầu nhìn xuống, so với chen vào trong đám người tốt hơn nhiều.

Phục vụ vừa nhìn thấy Đàm Thời Quan là khách lạ mới đến, nhưng quần áo không tầm thường, liền lập tức mặt mày hớn hở hỏi hắn cần gì không.


Đàm Thời Quan mắt nhìn mèo trong ngực, sau đó nói: "Nhã gian phía tây lầu hai, đưa một phần cá viên lên là được."
Nghe được hai chữ cái viên, mấy sợi râu bên mép Tiêu Cư Mạo nhúc nhích mấy cái, cái đuôi xù xù lông khẽ giơ lên quẹt qua quẹt lại trên tay nam nhân, hình như lại đói bụng hơn rồi.

Đàm Thời Quan theo hỏa kế lên nhã gian mở một ô cửa sổ ra, tình huống dưới lầu lập tức rõ ràng, Tiêu Cư Mạo nhìn thấy phía dưới hóa ra là một cái võ đài, trên sân bây giờ hiện có hai nam nhân đang tỷ thí võ công.

Chiếm thượng phong là một nam nhân thân hình cao to vạm vỡ, cùng hắn tỷ thí là một nam nhân khác thân hình thon dài cao ráo nhưng tuyệt không hề gầy yếu mà kiểu tràn đầy sức sống, nhưng vị kia tráng hán rõ ràng mạnh hơn thanh niên, một quyền đem người nọ đánh ngã xuống đất, thanh niên mặt như màu đất, bên khóe môi chảy ra máu tươi.

Tráng hán một mặt đắc ý vòng quanh hắn lượn một vòng, hướng về phía người nọ vỗ tay, hô lớn: "Đứng dậy a! Đứng dậy a!"
Quần chúng đứng bên cạnh cũng hào hứng phụ họa theo, mặc dù bọn họ quả thực không biết rõ tình huống trong sân là như thế nào.

Tiêu Cư Mạo cũng không biết, ban đầu cứ nghĩ đây là lôi đài để tỷ võ, nhưng hắn đột nhiên cảm giác được bàn tay đang vịn một bên cửa sổ của Đàm Thời Quan đang nổi gân xanh, đây là thế nào?
"Người bị đánh ngã xuống đất kia chính là Uy Viễn Hầu - Trần Phong." Đàm Thời Quan trầm giọng nói, "Mà người đánh hắn là võ sĩ Vu Nam đứng đầu của nước Ô Phượng."
Tiêu Cư Mạo trong lòng lập tức giật mình.

Uy viễn hầu Trần Phong vẫn luôn đóng giữ tại biên cương, cho nên Tiêu Cư Mạo hiển nhiên chưa bao giờ thấy qua, Trần Phong lần này là do đánh thắng trận sau đó mới hồi kinh, hắn còn chưa kịp triệu kiến để nhìn mặt một lần đã bị biến thành mèo, không nghĩ tới trong tình huống này vậy mà lại vô tình gặp được.

Trước có nghe nói sứ thần của nước Ô Phượng vài ngày nữa sẽ đến kinh thành, nhưng đến giờ hình như vân còn chưa có tin tức gì, hóa ra bọn người đó vụng trộm ở chỗ này chơi đùa giở thói ức hiếp dân lành, lại nhìn qua bộ dạng dân chúng đứng xem vừa khen hay vừa vỗ tay nhiệt tình, Tiêu Cư Mạo cũng phừng lên một bụng lửa giận, Trần Phong ở dưới đài trong lòng chắc lại càng thêm bi phẫn đến mức nào.

Mặc dù lão bách tính không biết rõ tình hình, nhưng cảnh tượng như thế này đã đủ khuất nhục.


Trần Phong che ngực đứng lên, hai mắt đỏ bừng vì tức giận.

Hắn đóng quân biên cương nhiều năm, đương nhiên nhận ra tên Vu Nam này, ngay từ đầu, hắn bất quá là bị tiếng chiêng trống hấp dẫn mà đến, nhưng ai biết được lại nhìn thấy đám Vu Nam này ở đây dựng lên lôi đài, muốn cùng người khác luận võ, chỉ cần đánh thắng hắn liền nhận được mười thỏi vàng, nhưng quá trình luận võ bên trong hiểm ác khôn cùng, bị thương nhiều vô số kể, nhưng chỉ cần một bên nhận thua thì đã có thể hô ngừng.

Lại nói phần thưởng phong phú như thế, dân chúng kinh thành thấy mới mẻ vây xem lại càng thêm hứng thú, hễ có ai tự xưng mình có chút quyền cước sẽ muốn đi lên đó thử một lần.

Nhưng không ngoài dự tính, tất cả đều bị đánh xuống lôi đài, lại nhìn qua khuôn mặt trào phúng khinh thường của tên Vu Nam cùng mấy kẻ thân cận bên hắn kia, Trần Phong nhịn không được mới nhảy lên lôi đài.

Hắn võ công không yếu, cùng Vu Nam tỷ võ thắng thua năm năm, nhưng hôm nay hắn mang theo một bụng lửa giận đi lên, thế công ban đầu kịch liệt, mắt thấy sắp đánh trúng đối phương, nào biết Vu Nam bỗng nhiên ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Ngươi dám đánh bị thương sứ thần sao?"
Bởi vì câu nói này, hắn ngu ngơ trong chớp mắt, Vu Nam liền mượn cơ hội đem hắn đánh ngã xuống đất, vô duyên vô cớ lại bị bánh tính phía dưới chê cười.

Luận võ thua hắn không thèm để ý, nhưng đây là Vu Nam, ở tại Tiêu quốc này dưới cái nhìn của bách tính bình thường không hiểu biết chuyện gì, dám diễu võ giương oai, lại công khai làm nhục chính Tướng quân vẫn luôn bảo vệ biên cương bấy lâu nay, chuyện này diễn ra theo hướng như thế khiến cho Trần Phong vô cùng phẫn nộ cùng khó xử.

Nhưng hắn không dám nói ra thân phận của Vu Nam, một khi nói ra, ảnh hưởng sẽ càng tệ hơn.

Vu Nam đó nhìn trúng hắn ở điểm này, một mực ép hắn đến bên bờ lôi đài, Trần Phong ánh mắt sắc bén, một cái nghiêng mình lần nữa quay trở về lại giữa lôi đài, thời điểm ngẩng đầu nhìn Vu Nam, đồng thời cũng vô tình thấy được Đàm Thời Quan trên tửu lâu.


Đàm Thời Quan hướng hắn ra hiệu, đây ám ngữ mà người trong quân vẫn thường hay dùng cho nhau, ý nói - Toàn lực tấn công.

Trần Phong nhìn thấy, lo lắng trong lòng nhanh chóng xẹp xuống, mặc dù hắn cùng với Đàm Thời Quan kia quan hệ không tốt lắm, nhưng đã có Đàm Thời Quan ở phía sau chống lưng, hắn đương nhiên không sợ thằng Vu Nam nào hết!
Đả thương sứ thần thì như thế nào? Lôi đài đã dựng lên rồi, còn nói rõ thương vong đều sẽ không chịu trách nhiệm, thế thì còn cái gì mà phải xoắn xít vòng vo nữa đây hử?
Trần Phong lấy lại bình tĩnh, toàn lực ứng phó.

Vu Nam thấy thế, đành phải thu hồi lại tâm tư chơi đùa mỉa mai, chăm chú đối địch, hai người giao phong cực kì kịch liệt, Vu Nam thân hình cao lớn, chưởng phong như sấm, Trần Phong dáng người thon dài, phản ứng linh hoạt, hai người tương xứng, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.

Dân chúng vây xem vẫn luôn vỗ tay khen hay.

Tiêu Cư Mạo trầm mặc nhìn tình hình giao đấu dưới đài, híp mắt, trên mặt không có biểu tình.

Nước Ô Phượng này bại trận thảm hại trên chiến trường, hiện tại tới đây nghị hòa còn hành động như vậy, quả nhiên là sẹo lành rồi thì quên đau!
Cái này mà là nghị hòa! Tiêu Cư Mạo cảm thấy bây giờ rất muốn đem đám người hách dịch này đánh cho vãi ra quần, khóc lóc chạy về nhà méc cha méc mẹ mới được!
Trên lôi đài, Trần Phong giống như một thanh kiếm, sắc bén vô cùng, Vu Nam thì vung mạnh chùy trong tay, chiêu nào chiêu nấy nặng hơn ngàn cân.

Trần Phong vừa nãy bị đánh bị thương, dần dần thể lực có chút chống đỡ hết nổi, Vu Nam mắt lộ ra ý mừng, thừa dịp Trần Phong thân hình hơi dừng lại, một quyền mạnh mẽ vung ra nện xuống, Trần Phong lui về phía sau thật xa, vẫn không thể nào khắc chế, ngã xuống lôi đài.

Vu Nam cười ha ha, nói thẳng: "Uy viễn hầu của Tiêu quốc hóa ra cũng chỉ yếu xìu như vậy, không có gì đặc biệt cả!"
Đám bách tính đang vây xem reo hò cổ vũ ở dưới lôi đài bây giờ giống như bị dội một gáo nước lạnh, lời này, sao nghe kì lạ vậy?
"Tướng quân Tiêu quốc các ngươi hóa ra chỉ có chút năng lực cỏn con ấy hả?" Vu Nam tiếp tục khoác lác cho sướng cái mồm.


Bách tính rốt cục phát giác ra chuyện này không được bình thường, Mẹ ơi! Người này thế mà không phải người dân Tiêu quốc! Bọn họ vừa rồi đã làm gì? Có người lúc này mới không quen nhìn Vu Nam bày ra bộ dạng phách lối, chuẩn bị lấy giỏ trứng gà và rau quả bên cạnh ném hắn, lại bị quân lính từ đâu chạy đến ngăn cản.

Trần Phong được người dìu đứng lên, lại phun ra một ngụm máu, ngẩng đầu nhìn Đàm Thời Quan đang nhìn xuống.

Tiêu Cư Mạo cảm giác móng vuốt ngứa đến kịch liệt, ỷ vào mình là sứ thần ngay chỗ này diễu võ giương oai, còn có đám binh lính kia là từ đâu ra? Xuất hiện cũng thật đúng lúc! Bất quá, vì sao chuyện bọn người này đến kinh thành, Lễ bộ không hề trình báo lên cho Đàm Thời Quan? Là chưa kịp, hay là bởi vì chuyện gì khác?
Hắn ngửa đầu nhìn về phía Đàm Thời Quan, phát hiện người này cũng đang chau mày trầm tư nhìn xuống dưới lầu, hắn vốn còn đang nghĩ người này sẽ không làm ra cái trò ví như đi giáo huấn đám người Vu Nam phách lối này một trận đã đời đâu nhỉ, liền lập tức nghe Đàm Thời Quan nói: "Đi xuống dưới dạy cho đám người Ô Phượng đó biết, thân phận sứ thần này nên phải có biểu hiện như thế nào mới là đúng."
Chuyện này hiển nhiên sao có thể là chủ ý của một mình tên dưới kia, mất mặt thay cho cả một đám sứ thần, binh lính mới tới cũng nhất định là do người cùng một giuộc gọi đến.

Tiêu Cư Mạo nghe hắn nói xong, cảm giác sau lưng tựa hồ có một chút động tĩnh rất nhỏ, sau đó liền bình thường trở lại.

Ngay tại lúc cục diện đang vô cùng hỗn loạn, một thanh niên khắp người bẩn thỉu bước lên lôi đài, khuôn mặt bình thường, hai mắt vô thần, vác theo một thanh trọng kiếm.

"Thắng ngươi, mười thỏi vàng?" Thanh âm của hắn có chút khàn, tựa hồ cổ họng giống như từng bị thương.

Vu Nam trên dưới dò xét hắn, thấy hắn gầy nhom, lại bẩn, trên mặt lộ ra ý tứ ghét bỏ, người này dưới tay hắn chẳng phải qua không nổi được một chiêu à?
"Không tệ."
Vừa dứt lời, thanh niên liền như thiểm điện rút ra trọng kiếm sau lưng, nắm trong tay, chiến ý từng chút từng chút từ trên người hắn phất lên, khí thế kinh người khiến đám người vây quanh đều im lặng.

Vu Nam thần sắc nghiêm túc, không thể không xuất ra vũ khí của hắn, một thanh thiết chùy lớn, đứng đối đầu với thanh niên..

Bình Luận (0)
Comment