Nhiếp Chính Vương Hít Mèo Mỗi Ngày

Chương 32


Tiêu Cư Mạo chạy đi cực nhanh, Cấm Vệ quân căn bản không có để ý tới, mà nếu có để ý đi nữa, cũng sẽ không sinh hoài nghi đối với một con mèo làm gì cho mệt thân.

Hắn định dùng phương pháp cũ tiến vào hoàng cung, kết quả phát hiện cái cửa hang kia tựa hồ nhỏ đi rất nhiều, hắn dốc hết sức đều không thành công.

Ngay tại lúc Tiêu Cư Mạo đang xoắn xít, một đôi tay gầy yếu nhỏ từ trong duỗi ra, tóm được hai chân trước của hắn, một phát kéo Tiêu Cư Mạo vào bên trong, Tiêu Cư Mạo theo lực kéo thuận lợi chui tọt từ bên ngoài vào thẳng trong cung, chẳng qua là cảm thấy cái mông bị kéo lê dưới đất giống như bị cứa một cái, hơi đau đau.

Đứa nhỏ còn nhận ra hắn, một tay ôm hắn vào trong ngực, mặt mày tràn đầy ý cười xán lạn, hạ giọng nói: "Miêu Miêu nè, ta nói cho ngươi nghe nha, hiện bây giờ trong cung này loạn lắm, nghe nói Nhiếp chính vương muốn mưu sát Hoàng thượng, cho nên đã bị Thái hậu bắt giam lại, ngươi là mèo của hắn, càng không thể để cho người khác nhìn thấy đâu."
Nó ôm Tiêu Cư Mạo, tiếp tục nói: "Miêu Miêu ơi, hình như ngươi béo lên đó nha, trách không được vừa rồi chui hông lọt."
Tiêu Cư Mạo liếc xéo hắn một chút, ngươi biết cái gì? Hắn cái này căn bản không phải béo, rõ ràng là do tại cơ thể đang lớn lên đó có biết không hả!?
Bất quá mèo Bệ hạ tới trong cung không chỉ là vì tìm Đàm Thời Quan, hắn còn có chuyện khác muốn làm.

Giãy dụa từ trên tay đứa nhỏ phóng xuống, giũ giũ lông, quay đầu nhìn đứa nhỏ đang đứng một chút, sau đó chạy về một hướng khác.

"Miêu Miêu, ngươi đi đâu? Đừng có chạy lung tung." Đứa nhỏ vẫn đi theo phía sau hắn, thấp giọng kêu to.

Tiêu Cư Mạo không để ý tới nó, bất quá vẫn là kìm lại tốc độ, chờ đứa nhỏ phía sau.

Bởi vì Nhiếp chính vương mưu hại Hoàng thượng, bây giờ cung trong đề phòng nghiêm mật, nhưng cũng giới hạn ở một số nơi mà thôi, ví dụ như tại Tĩnh Tuyền cung và điện Văn Đức, còn nơi hẻo lánh này dường như chẳng có ai ở đây, tự nhiên cũng có rất ít thủ vệ tuần tra trông coi.

Tiêu Cư Mạo mang theo đứa nhỏ chạy tới một cung điện tương đối vắng vẻ, nơi này không tính là quá rách nát, nhưng mà bởi vì bỏ hoang lâu năm lại không có người ở, không ai ra vào quét dọn nên đâm ra có hơi bẩn với cả rất quạnh quẽ yên tĩnh, Tiêu Cư Mạo nhanh nhẹn từ ngay khe cửa luồn vào bên trong, đứa nhỏ nhìn dáo dát xung quanh, thấy không có ai cũng đi theo vào.

Cỏ hoang trong viện đã cao tới một tấc, Tiêu Cư Mạo trong mắt toát lên một tia hoài niệm, sau đó nhanh chóng biến mất.

Hắn cực kì quen đường quen lối chạy vào trong nội viện, sau đó một đường đi thẳng tới một cái giếng đã cạn bên hông cung điện, ngậm một cục đá ném vào trong giếng.

Đứa nhỏ thấy vậy tò mò hỏi hắn: "Ngươi chạy chỗ này làm gì thế? Mau trở về với ta, bằng không nếu bị người ta phát hiện ra sẽ không hay đâu."
Nơi này cách Tĩnh Tuyền cung không xa, muốn không đụng phải thị vệ gác đêm cũng hơi khó.


Tiêu Cư Mạo nhìn bốn phía, cực nhanh ở trong mấy ngõ ngách trong viện ngậm mấy hòn đá cuội lớn nhỏ khác nhau đặt dưới gốc cây mai.

Đứa nhỏ không biết Tiêu Cư Mạo muốn làm gì, nhưng thấy mèo nhỏ bộ dạng rất nghiêm túc, đành phải giúp hắn nhặt đá.

Rất nhanh, dưới gốc mai đã có không ít đá được đặt ở đó.

Mèo bệ hạ cảm thấy số lượng không sai biệt lắm, liền lại bắt đầu dùng móng vuốt xê dịch mấy hòn đá nhỏ, chưa đầy bao lâu đã bắt đầu ghét bỏ vuốt mèo dùng thật bất tiện, thế là đành phải một lần nữa dùng miệng ngậm lấy đá đặt đúng vị trí, mặc dù miệng hơi đau một chút, nhưng bây giờ chỉ có thể làm như thế này thôi.

Đứa nhỏ tiếp tục cảm thấy khó hiểu, vì vậy chỉ ngồi một bên chống cằm nhìn qua.

Chờ tới lúc miệng Tiêu Cư Mạo sắp bị mấy góc đá sắc nhọn cào tóe máu, hắn cuối cùng cũng dừng lại, chỉ thấy mấy hòn đá nhỏ này xếp trên nền đất thành một hình dạng kì quái, không rõ có nghĩa gì, nhưng mà lại giống như có thể nhìn ra được một quy luật nhất định nào đó.

Đương nhiên, dù là có hay không có quy luật đi nữa, đứa nhỏ ngồi bên cạnh vẫn xem không hiểu.

Mèo bệ hạ nằm sấp trên đám cỏ nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục đứng lên, chạy ra phía bên ngoài điện, trước khi đi, còn cố ý quay đầu nhìn thoáng qua căn viện nhỏ này.

Tiêu Cư Mạo chạy ra khỏi cung điện kia, đứa nhỏ cũng cẩn thận chậm rãi đi theo sau lưng hắn, đứa nhỏ đang dự định sẽ mang Tiêu Cư Mạo trở về.

Kết quả Tiêu Cư Mạo vậy mà lại tiếp tục hướng về phía cung điện khác chạy đi, mèo nhỏ này không phải đang đi tìm chủ của mình đó chứ?
Nhìn bóng lưng của Miêu Miêu chạy đã khá xa, đứa nhỏ mím môi nhéo nhéo ngón tay mình, sau đó cất bước đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn phải từ bỏ, bởi vì Miêu Miêu thoáng một cái đã mất tiêu rồi.

Đứa nhỏ đành phải ủ rũ đi về.

Nhiếp chính vương cho dù là bị nhốt, nhưng hắn chí ít còn có một con mèo trung thành chạy đến làm bạn cùng, mà nó bị vây trong thâm cung này, lại không có gì cả.

Tiêu Cư Mạo sống ở trong hoàng cung này đã mười tám năm, không nói ngoa chứ tất cả mọi ngõ ngách nơi đây hắn đều thuộc nằm lòng, nhưng ít ra đối với những nơi thường hay lui tới, hắn đương nhiên là do xe nhẹ đường quen rồi.


Băng qua một cái giả sơn, thuận tiện nép người phía sau.

Tiêu Cư Mạo dễ dàng tránh thoát được mấy thị vệ tuần tra, càng ngày càng đến gần trước cửa cung.

Đang muốn chui từ bên trong giả sơn ra, liền nhìn thấy phía đối diện đang có hai người đi đến, đằng sau còn có mấy tì nữ theo hầu.

Tiêu Cư Mạo đành phải một lần nữa trốn vào trong giả sơn.

Ai ngờ, bên cạnh giả sơn là một cái đình nghỉ mát, hai người này đi thẳng đến đình nghỉ mái kia ngồi xuống, còn mấy tì nữ thì đứng khom người ở bên ngoài đình, vừa vặn chặn luôn đường rút lui của Tiêu Cư Mạo.

Hắn liếc trộm qua nhìn thử, liền nhìn thấy được hai khuôn mặt không thể quen thuộc hơn, một người lớn lên nho nhã phúc hậu, một người xinh đẹp uyển chuyển, chính là Lâm Tĩnh Xu cùng với Tiêu Chỉ Ninh.

"Nhị biểu tỷ, ngươi cảm thấy con mèo này của ta thế nào?" Tiêu Chỉ Ninh ôm mèo tuyết nhỏ trong ngực nâng lên tới trước mặt Lâm Tĩnh Xu.

Lâm Tĩnh Xu vừa nhìn đã bắt gặp đôi mắt màu xanh trong veo, trong lòng mềm mại, không khỏi lại nghĩ tới con mèo của Nhiếp chính vương khi ấy trên đường nhặt được, rõ ràng đã đưa nó mang về trong phủ rồi, nhưng sáng sớm hôm sau lại biến mất không thấy đâu.

Con mèo kia mặc dù màu lông so ra vẫn kém hơn so với mèo tuyết trước mặt này, nhưng mà so với cục bông trắng vẫn là có linh tính cao hơn nhiều, dường như còn có thể nghe hiểu được tiếng người, rất thú vị.

"Thật là đẹp." Lâm Tĩnh Xu thực tình khen ngợi, "Bất quá, ta nhớ ngươi trước kia không thích mèo, vì sao bây giờ lại đích thân nuôi mèo?"
Tiêu Chỉ Ninh chu mỏ một cái, "Còn không phải là bởi vì Đàm Thời Quan, hắn gần đây đặc biệt sủng ái một con mèo, rõ ràng là một mèo xấu xí, cũng chẳng biết chỗ nào trên người nó khiến hắn sủng tới như vậy? Ta cho là hắn thích mèo, liền nuôi một con, nghĩ rằng nuôi lớn một chút, sau đó đưa cho hắn."
Lâm Tĩnh Xu bật cười lắc đầu, "Biểu muội, thứ cho ta nhiều chuyện, bây giờ Nhiếp chính vương lưng gánh tội khi quân phạm thượng, tội sống không thể miễn tội chết càng khó tha, hơn nữa nhất định sẽ không thoát được ra ngoài nữa, ngươi còn ở đây nhớ đến hắn?"
Tiêu Chỉ Ninh chẳng hề để ý, "Vậy thì có cái gì đâu? Mẫu hậu thương yêu ta nhất, đến lúc đó ta lại đòi người mang hắn về cho ta không được sao?"
Tiêu Chỉ Ninh luận điệu hiển nhiên như thế, ngang ngược bướng bỉnh, Tiêu Cư mạo nghe từ nhỏ tới lớn, sớm đã quen tai, nhưng bây giờ lại nhịn không được tức giận.

Nàng coi Đàm Thời Quan là cái gì? Lấy được? Xin được? Lời như vậy cũng có thể nói ra.


Đàm Thời Quan tuổi nhỏ thành danh, trong mười năm lập qua rất nhiều chiến công hiển hách, sau thành lại trở thành Nhiếp chính vương quản hơn nửa triều chính hiện tại, luôn tìm mọi cách tạo phúc cho vạn dân trăm họ, nói hắn là nam nhân đệ nhất Tiêu quốc cũng tuyệt không có người nào dám nói sai.

Vậy mà Tiêu Chỉ Ninh dám dùng lời này để vũ nhục Đàm Thời Quan? Thực sự là khiến cho người khác sinh lòng căm phẫn.

Lâm Tĩnh Xu nghe vậy cũng nhíu mày lại, "Biểu muội, Nhiếp chính vương không phải hạng người cẩu thả thích làm bừa, nếu như thật sự đến lúc đó, hành động của ngươi như vậy là hoàn toàn ép hắn tới đường cùng."
Tiêu Chỉ Ninh hiếp mắt cười cười, "Vậy thì có cái gì đâu? Trái phải bất quá chỉ là một nam nhân mà thôi, ta đây dám làm cớ sao hắn lại không thể làm? Nếu như lúc đó hắn muốn chết thì ta cũng ngăn đâu được.

", Nàng dứt lời kì quái nhìn thoáng qua Lâm Tĩnh Xu, "Ta nói ngươi nhị biểu tỷ, tỷ nhất định phải ngồi cho chắc vị trí này, nên nhớ chúng ta đều là những người trên cùng một thuyền."
Lâm Tĩnh Xu trong lòng tất nhiên là biết, bất quá nghĩ tới Đàm Thời Quan, không khỏi cảm thấy tiếc nuối vô bờ.

Nàng mặc dù đối với Đàm Thời Quan không có ý gì vượt quá, nhưng vị trí của Đàm Thời Quan trong lòng nàng vẫn luôn là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, tướng quân anh dũng thiện chiến, nàng tin tưởng cách làm người của Đàm Thời Quan, cũng tin tưởng hắn sẽ không phạm phải tội khi quân, hắn sẽ không thể nào là người có ý muốn mưu sát Hoàng thượng, chỉ tiếc rằng, nàng đến cùng lại sinh ra là người của Lâm gia.

Tiêu Chỉ Ninh thấy nàng trầm mặc, không khỏi nói tiếp: "Nhị biểu tỷ, ngươi cũng đừng nghĩ ngớ ngẩn như thế, ngươi không phải là xem trọng hắn rồi đi?"
Lâm Tĩnh Xu chậm rãi lắc đầu, "Ngươi còn không hiểu rõ ta? Ta bấy lâu nay vẫn chỉ luôn nghĩ tới Hoàng Kim Ốc, Nhan Như Ngọc, tiếc rằng thế gian khó tìm thấy tri âm*."
Sớm đã tìm thấy cố nhân, tiếc rằng vô duyên vô phận.

"Biểu muội, sắc trời không còn sớm, ta nên trở về phủ." Nàng cũng không muốn trong cung quá lâu, liền đứng dậy cáo từ.

Tiêu Chỉ Ninh gật gật đầu, "Ta cũng nên hồi cung."
Đợi cho đám người khuất dạng, Tiêu Cư Mạo mới từ trong giả sơn ló đầu ra, chạy về hướng Văn Đức điện.
__________________
Chú thích:
*Hoàng Kim Ốc: kho báu, của quý, v..v
Nhan Như Ngọc: tả dung mạo người phụ nữ xinh đẹp.

Hai cụm từ này là dựa theo mấy câu thơ trong bài thơ bảy chữ 《 Lệ Học Thiên 》- 励学篇 hay dịch khác là Lệ Học Sách.

Bài thơ này nằm trong chuỗi thơ Khuyến học của vua Tống Chân Tông - Triệu Hằng, là vị Hoàng đế thứ 3 trong Triều đại Bắc Tống trong lịch sử Trung Quốc.

Bài thơ có nội dung như sau:

Nhà muốn giàu chẳng cần phải mua ruộng tốt, trong sách đã có nghìn hạt kê
Muốn an cư chẳng cần phải lầu cao cửa rộng, trong sách đã có ngàn kho báu
Khi ra ngoài chớ hận rằng không ai theo hầu, trong sách đã có xe ngựa nườm nượp
Khi cưới vợ chớ trách rằng mai mối không tốt, trong sách đã có người đẹp như ngọc.

Nam nhân muốn thành công danh như ý nguyện, thì hãy cầm Ngũ kinh hướng về song của sổ mà đọc.

Dịch nghĩa nôm na là như này
Những gia đình giàu có không cần mua đất màu mỡ, học hành cũng có của ăn của để.

Không cần nhà cao của rộng thì mới an cư lạc nghiệp, chỉ cần học hành là có thể làm giàu, vinh hoa phú quý.

Đừng hận vì ra ngoài không có người hầu kẻ hạ, việc đọc sách có thể khiến đỗ đạt thành tài, tự nhiên khi đó sẽ có người theo hầu.

Đừng tiếc khi không có một người mai mối tốt giới thiệu khi lấy vợ, trong sách có biết bao mĩ nhân như hoa như ngọc ( Hoặc là đọc sách = Học giỏi = Hiển nhiên sẽ có nhiều mĩ nhân đem lòng yêu mến -> Tìm được vợ.)
Người đàn ông nếu muốn thực hiện được khát vọng của cuộc đời mình thì cần phải nỗ lực học tập và nghiên cứu.

- Bốn dòng đầu của bài thơ mở đầu bằng bốn cuộc đời bất hạnh của những con người tài hoa bạc mệnh, viết nên chuyện đau buồn mà họ có thể gặp phải trong cuộc đời.

Không có tiền để mua mảnh đất màu mỡ, không có nơi ở, không có người hầu đi cùng khi đi ra ngoài, và không có vợ.

Bản thân là Hoàng đế, Triệu Hằng biết rất rõ những khó khăn mà học sinh có thể gặp phải.

Cho nên đã viết ra bài thơ này tiếp thêm động lực học tập, cũng như an ủi cho nhiều người lúc bấy giờ.

Túm lại tớ nghĩ ý của Lâm Tĩnh Xu là trước giờ nàng chỉ quan tâm đến việc đọc sách, làm thơ này nọ, nhìn thấy được tri âm tri kỉ, hồng nhan này nọ kia từ trong sách rồi, cũng cảm nhận được kho báu quý giá mà sách mang đến.

Chỉ tiếc rằng nhân gian này đối với nàng thì tri âm tri kỉ thực sự thì lại rất khó tìm.

( Theo ý kiến cá nhân).

Bình Luận (0)
Comment