Editor: Băng Phong Tuyết
An Nhã trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh trước mắt, thần tượng quả thực là rất bá đạo, bất đồng với nữ tử tầm thường, cư nhiên dám đem nam sủng đưa đến đây.
Hơn nữa nam nhân này đẹp quá a, không ngờ là tóc màu bạc, trừ bỏ Diệc Vương điện hạ, nàng còn chưa gặp qua ai tuấn mỹ như người này.
Lam Ảnh Nguyệt biết mấy người này tất nhiên hiểu sai, đau đầu không thôi, "Các ngươi nghe ta giải thích."
Tần Ngọc cười đến ý vị thâm trường, "Không cần giải thích, Tiểu Dật, chúng ta biết." (Tiểu Tuyết: Tần ca biết cái gì? Nói cho ta nghe với)
Lam Ảnh Nguyệt nhịn xuống xúc động mắt trợn trắng, ngón tay mảnh khảnh chỉ hướng Tinh linh biến thái kia, "Ngươi, đem quần áo mặc vào cho ta."
"Thế nào? Coi như vừa lòng với dáng người của ta sao?" Tinh linh một bên chậm rì rì mặc quần áo, còn không quên ngượng ngùng cùng sợ hãi cấp Lam Ảnh Nguyệt phao mị nhãn, một bộ dáng nàng dâu nhỏ. (Tiểu Tuyết: Đừng quyến rũ người vô tâm vô phế như Nguyệt Tỷ, quyến rũ ta nè =3=)
Bốn người bên dưới nhìn mà hít một hơi thật sâu, không hổ là Tiểu Dật, ngay cả nam sủng cũng đặc biệt như vậy.
Lam Ảnh Nguyệt không nói gì trừng mắt nhìn Tinh linh phong tình vạn chủng, từ trên cây nhảy xuống, "Chúng ta đi thôi, nên đi thu thập ma hạch sử dụng cho khảo hạch."
"Ngươi mặc kệ hắn?" An Nhã tùy tay chỉ hướng người trên thân cây, ngẩng đầu vừa thấy, trên cây nơi nào còn có bóng dáng người nọ? Cái này, hư không tiêu thất?
Bốn người yên lặng liếc mắt nhìn nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy được khiếp sợ, người có thể hư không tiêu thất, trừ bỏ Thần thú cùng Thánh thú, chính là, Siêu cấp Cường giả?!
Nhưng mà, người kia cư nhiên là nam sủng của Tiểu Dật? Còn có tin tức nào so với tin tức này kinh sợ hơn sao?
Yêu nghiệt này đến cùng là từ chỗ nào đến a?!
Bốn người sau lưng Lam Ảnh Nguyệt điên cuồng tiến hành quan sát khắp người bạn tri kỷ, Lam Ảnh Nguyệt vừa quay đầu lại, mấy người liền lập tức đối với nàng triển lộ ra nụ cười rực rỡ.
Liền ngay cả Đông Phương Hàn mặt than, đều cứng ngắc khẽ động khóe miệng, nhưng là nụ cười kia, so với khóc còn khó coi hơn.
Lam Ảnh Nguyệt không nói gì quay đầu, mấy người này làm cái quỷ gì vậy?
Trời dần dần sáng lên, mấy người đều từ nhẫn trữ vật của mình lấy ra quần áo mới thay, trải qua một canh giờ điên cuồng, lần này học sinh khảo hạch đã bị bọn họ đào thải thất thất bát bát, vì thế mấy người nhàn nhã ngồi ở trên cỏ ăn này ăn nọ.
Khi mấy người đăng nhàm chán vô nghĩa là lúc, một tiếng rít gào đánh vỡ yên tĩnh của rừng rậm, kinh động khiến vô số chim choc bay đi, "Rống!"
Động tác trên tay mấy người dừng lại, Tần Ngọc đứng lên, nhìn phía trước bụi đất bay lên, giọng điệu trầm trọng nói: "Là Thất giai ma thú."
"Thất giai ma thú đã có năng lực suy xét, sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến, hơn nữa, nghe qua, thanh âm kia cách chúng ta càng ngày càng gần a?" Ánh mắt Lâm Khiêm hơi hơi nheo lại, lộ ra một tia sáng lạnh.
"Có người muốn trừ bỏ chúng ta a? Làm sao bây giờ? Rất sợ đó." Tần Ngọc trên miệng nói sợ, lại chậm rãi lấy ra một cái khăn tay, xoa xoa ngón tay như ngọc của hắn.
"Khẳng định là cái nữ nhân kia giở trò quỷ." An Nhã biết chán ghét nhíu mày, thực lực của ma thú vốn cực kì cường đại, bọn họ đánh cùng Thất giai ma thú phần thắng cơ hồ không có.
Khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt hiện lên một tia cười lạnh, cái nữ nhân kia, còn tưởng rằng bản thân có cơ hội xoay người lại sao?
Quả thực là mơ mộng hão huyền.
Mấy người vừa mới lấy ra vũ khí, một quái vật lớn từ trong rừng rậm chạy trốn ra ngoài, mà phía trước nó còn có một người không muốn sống chạy loạn, người kia trong lòng tựa hồ còn ôm cái gì vậy.
" Thất giai Hoàng Kim Hổ."Tần Ngọc nắm trường cung chuẩn bị nhanh.
Lam Ảnh Nguyệt còn chưa có phản ứng lại, một đoàn thịt cầu hoàng kim sắc* liền hướng bản thân đánh tới, Lam Ảnh Nguyệt thầm nghĩ muốn chửi tục, kia rõ ràng là Hoàng Kim Hổ ấu tể**! (*thịt cầu hoàng kim sắc: khối thịt tròn màu vàng.**Hoàng Kim Hổ ấu tể: Hoàng Kim Hổ chưa trưởng thành, còn nhỏ)
Nàng nếu hiện tại chạy đi, tiểu Hoàng Kim Hổ kia nhất định liền đập xuống đất đi đời nhà ma, ngay cả hiện tại Hoàng Kim Hổ đã rất khó đối phó, khởi xướng lửa giận đến Hoàng Kim Hổ kia uy lực liền lớn hơn nữa.
Cái người kia vừa rồi còn không muốn sống chạy loạn, đem tiểu Hoàng Kim Hổ ném đi, thuận thế liền hướng con sông bên cạnh trốn đi.
Còn không chờ hắn lẻn vào trong nước, An Nhã cấp tốc niệm xong một cái chú ngữ, cái nam nhân kia liền lấy tư thế quái dị bị đông lạnh thành băng.
Hoàng kim hổ vừa thấy, nổi giận, không nghĩ tới cái nhân loại này cư nhiên còn có đồng lõa!
Nó mở ra miệng rộng, một chất lỏng sềnh sệch liền từ trong miệng phun ra, Lâm Khiêm cấp tốc vẫy tay thả ra một cái lồng phòng hộ, đem năm người bảo hộ ở bên trong.
Chất lỏng sềnh sệch kia ở giữa không trung, bị chặn, từ lồng phòng hộ trượt xuống, rơi xuống mặt cỏ, bất quá nháy mắt, cỏ xanh vừa rồi còn sinh cơ dạt dào nháy mắt bị ăn mòn hầu như không còn, ngay cả bùn đất đều biến thành màu đen.
Mấy người sắc mặt đều có chút ngưng trọng, không nghĩ tới này Hoàng Kim Hổ trên người cư nhiên có kịch độc, hơi không chú ý, nhất định chết không toàn thây.
"Tiểu Dật, ngươi cùng tiểu Nhã đi trước đi." Lâm Khiêm đi lên phía trước, Thất giai ma thú, hai người các nàng còn chưa đủ cho ma thú chụp một cái tát.
"Chạy nhanh đi." Đông Phương Hàn đi lên phía trước, trong tay nắm trọng kiếm màu đen, một thân lãnh ý.
Lúc này, Hoàng Kim Hổ đã tấn công về phía mấy người, Tần Ngọc vội vàng bắn ra năm mũi tên, nhưng là tên kia căn bản là không có cách nào phá được phòng thủ của Hoàng Kim Hổ.
Phòng hộ bị Hoàng Kim Hổ công kích hạ đã mơ hồ có cái khe, Lâm Khiêm ngực tê rần, theo Hoàng Kim Hổ mãnh liệt đụng vào, phòng hộ triệt để vỡ vụn.
Lâm Khiêm phun ra một ngụm máu tươi, An Nhã bước lên phía trước muốn kéo hắn lại, hắn lại một phen đẩy nàng ra, "Nói các ngươi đi!"
An Nhã vành mắt đỏ lên, giờ phút này, nàng làm sao có thể đi trước, quay đầu nói: "Thần tượng ngươi đi mau."
An Nhã xuất ra Ma pháp trượng liền vọt đi lên, "Đóng băng."
Bọn họ bảo hộ nàng như vậy, nàng làm sao có thể bỏ rơi bọn họ. Nhìn mấy người phía tước, Lam Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng giơ lên một chút ý cười, đây là cảm giác có đồng bạn sao?
"Muốn ta ra tay sao?"Ở trong mắt Thao Thiết, Hoàng Kim Hổ tồn tại chỉ như con kiến bình thường.
"Tạm thời không cần, ta luyện tập trước."
Mấy người nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt không đi, ngược lại lại đi tới, sắc mặt đều đại biến, Lam Ảnh Nguyệt lại căn bản không cho bọn hắn cơ hội nói chuyện, nàng cấp tốc cầm Băng Linh Thảo trong tay ném hướng mấy người, âm thanh lạnh lùng nói: "Giờ phút này còn thất thần, không muốn sống nữa?"
Mấy người nghe vậy, trong lòng đều minh bạch ý tứ của nàng, nhanh chóng đem Băng Linh Thảo ném vào miệng, linh lực sắp khô kiệt nhanh chóng tăng trở lại, một lần nữa bắt đầu chiến đấu.
Tay Tần Ngọc vừa mới cầm cung tiễn lên, lại nhìn đến một màn kinh sợ, cung trong tay kém chút liền rơi xuống đất, nha đầu kia là muốn làm chi? (Tiểu Tuyết: *cười bí hiểm* Từ từ sẽ biết, không phải sao?)
Chỉ thấy Lam Ảnh Nguyệt cầm chủy thủ, lập tức nhằm phía Hoàng Kim Hổ, Lâm Khiêm lúc này vừa bị hoàng kim hổ đánh bay, thấy một màn như vậy, tâm đều treo cao đến cổ họng, hô lớn: "Tiểu Dật, trở về!"
Đó là Hoàng Kim Hổ a? Kia không phải tiểu ma thú a! Nha đầu kia thế nào đem chủy thủ liền tiến lên đâu? Nơi nào có Pháp sư dùng chủy thủ a!
Tuy rằng bọn họ cũng đều biết Lam Ảnh Nguyệt thiên phú rất cường đại, nhưng là hiện tại thực lực của nàng còn chưa được a, bây giờ mà xông lên, khẳng định lập tức sẽ bị đánh bay.
Lực chú ý của Hoàng Kim Hổ đang bị Đông Phương Hàn hấp dẫn, Lam Ảnh Nguyệt đẩy nhanh tốc độ, trong một hô hấp liền nhảy lên lưng nó, chủy thủ kia đối với ánh mắt hung hăng của nó liền đâm xuống, nhất thời máu tươi phun ra.
Hoàng Kim Hổ phát ra một tiếng hét thảm, động tác có một chút tạm dừng.
Mấy người ngây dại, vừa rồi tốc độ của Tiểu Dật, là tốc độ mà một Pháp sư nên có sao? Hơn nữa, ai từng thấy Pháp sư cận chiến bưu hãn như vậy?
Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, cái chuôi chủy thủ này là Lam Ảnh Nguyệt thuận tay lấy trong lầu các của Phượng Diệc, không nghĩ tới cũng không tệ.
Thao Thiết không nói gì, cái cô gái này biết trong tay nàng là cái gì sao? Đó là Thần khí a, đừng nói cắt Hoàng Kim Hổ nho nhỏ này, liền tính cắt Thần thú cũng như cắt rau.
Hoàng Kim Hổ nổi giận, một cái nhân loại nho nhỏ cư nhiên làm nó bị thương!
Nó rít gào, muốn đem người trên lưng xé thành mảnh nhỏ, tiếng hô chấn thiên.
Nhưng mà Lam Ảnh Nguyệt thân hình nhanh nhẹn, ở trên người nó nhảy lên nhảy xuống, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn một đạo tàn ảnh, chủy thủ kia ở trên người nó vẽ ra vô số vết máu, tuy rằng miệng vết thương này phi thường nhỏ, nhưng là một khi phá vỡ, tên của Tần Ngọc còn có thể nắm bắt cơ hội, vô số tên hướng tới miệng vết thương nhỏ này vọt tới.
Bốn người nhanh chóng bắt đầu chuyển động, Lâm Khiêm cấp tốc giúp mấy người gia tăng phòng thủ, Băng Tầng của An Nhã làm chậm lại tốc độ của Hoàng Kim Hổ. Lần đầu tiên phối hợp, lại vẫn như cũ ăn ý mười phần, bọn họ cư nhiên chậm rãi ngăn chặn Hoàng Kim Hổ, Hoàng Kim Hổ trên người treo đầy tên, liền như con nhím. (Tiểu Tuyết: Sao đọc đoạn này cảm thấy giống như tổ đội đang đánh boss trong game vậy…=.=)
Liền trong lúc này, tiểu Hoàng Kim Hổ nằm trên mặt đất bộc phát ra một trận tiếng khóc to rõ, Hoàng Kim Hổ vừa nghe, giận tím mặt, sát khí nhanh chóng tăng vọt, cỗ linh lực cường đại mạnh mẽ nhất từ trên người Hoàng Kim Hổ tản ra, mấy người đều bị đẩy lùi ra ngoài, nó cư nhiên tiến giai?! (Tiểu Tuyết: Trong tình huống này cư nhiên còn tiến giai được. Bội phục bội phục!)
Đông Phương Hàn bị nó một chưởng đánh bay ra ngoài mấy thước, nôn ra mấy ngụm huyết, lại cũng vô lực đứng lên.
Lam Ảnh Nguyệt cảm thấy toàn thân đều muốn rời ra từng mảnh, ngũ tạng lục phủ như là bị xé rách, Thất giai cư nhiên cường đại như vậy.
Nhìn chằm chằm nhân loại trên mặt đất cách đó không xa, Hoàng Kim Hổ triệt để điên cuồng, nó rít gào nhằm phía Lam Ảnh Nguyệt, nó muốn chụp chết nhân loại này.
Bốn người đều bị trọng thương, thấy một màn như vậy, hồn đều sợ tới mức bay ra, cả kinh kêu lên: "Không cần."
Xa xa, An Nhiên nhìn tình cảnh này, trên mặt lộ ra ý cười điên cuồng, Hoàng Kim Hổ, mau đưa cái tiểu tiện nhân kia chụp chết đi!
Nàng đã chết, tất cả những thứ này liền coi như xong!