Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 33

Editor: Linh Nhi

Nghe An Nhiên nói xong, một ít người đang xem kịch vui cũng trở nên chần chờ, bọn họ rất muốn xem mỹ nhân khiêu vũ nhưng cũng không muốn mệnh mình bị chấm dứt.

Nếu như bọn họ nhìn, nói không chừng Vô Tâm Cung sẽ đối phó bọn họ.

An Nhiên cười lạnh nhìn những biến hóa trên mặt mọi người, đứng lên, nhìn Lam Ảnh Nguyệt nói: "Ngươi sẽ hối hận về những việc ngươi làm hôm nay."

Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười, "Ta không hối hận chuyện mình đã quyết định."

Một tin tức oanh động khắp học viện, An Nhiên thật sự mặc yếm đỏ khiêu vũ.

Rất nhiều người đều không thể tin vào những gì mình nghe thấy, An Nhiên cao ngạo như vậy thật sự muốn cúi đầu sao?

Còn có người bội phục An Nhiên, không hổ là đại tiểu thư của Vô Tâm Cung, có thể tuân thủ lời hứa, mặc kệ hậu quả.(vầng rất bội phục)

Nếu An Nhã biết suy nghĩ của những người này, chỉ sợ đã lăn ra mà cười rồi, An Nhiên không có biện pháp trốn thoát, ai dám cam đoan nàng ta không muốn trốn, nếu nàng ta thoát được thì toàn bộ Vô Tâm cung sẽ bị liên lụy, nếu không cùng đường như bây khẳng định giờ phút An Nhiên nhất định không chấp nhận không khiêu vũ.

Thời điểm Lam Hạo Phong biết được tin tức chạy tới quảng trường, quảng trường đã bị vây bởi không ít người.

Tuy rằng rất nhiều người sợ chết, nhưng cũng có không ít người vì nhìn mỹ nhân nhảy mà không tiếc bất cứ giá nào.

Cho nên quảng trường khá đông đúc.

Lam Hạo Phong tìm một lúc lâu, mới nhìn thấy gương mặt nhàn nhã của mấy người bọn Tần Ngọc, nhất thời nổi giận đùng đùng đi đến, nói lớn: "Các ngươi sao lại độc ác như vậy!"

"Chúng ta độc ác sao? Ngươi đừng cho là ta không biết thất giai ma thú kia đến từ đâu, thiếu niên kia chính là người thuộc đội ngũ của ngươi." Tần Ngọc khinh thường nhìn Lam Hạo Phong, "Ngươi cho rằng bổn thiếu gia là người ngươi có thể tính kế sao?"

Đều là đệ tử thế gia, nhưng mỗi lần Lam Hạo Phong đứng trước mặt mấy người bọn họ, hắn lại cảm thấy mình bị đè ép khiến cho hắn rất không vui.

"Không có thực lực, không cần ở đây diễu võ dương oai." An Nhã hoàn toàn không có một chút ấn tượng tốt nào với Lam Hạo Phong, nói chuyện tự nhiên không khách khí.

"Ha ha ha ha, không nghĩ tới vừa trở về lại gặp được chuyện tốt như vậy, ta quả nhiên có diễm phúc, có diễm phúc ha ha ha." Cùng với tiếng cười sang sảng, một thiếu niên vận thanh y đi tới.

Lam Ảnh Nguyệt nhìn bóng dáng kia, lông mi khẽ chớp, người này  không phải Phượng Hiên sao? Hơn nữa thoạt nhìn, hình như hắn cùng mấy người Tần Ngọc có quan hệ.

Tần Ngọc nhìn hắn, nhướng mày cười, "Đây không phải Hiên vương của chúng ta sao? Bỏ được ôn hương nhuyễn ngọc ra đây xem diễn."

Lời nói của Tần Ngọc mang theo ít trào phúng, Phượng Hiên lại không hề tức giận, ngược lại cười nói: "Đừng nói ta như vậy, ta còn nghe được người ta nói ngươi mang theo vị hôn thê đến học viện."

Dứt lời ánh mắt kia nhìn chằm chằm về phía Lam Ảnh Nguyệt, sau đó miễn cưỡng gật gật đầu nói: "Tuy rằng nhỏ, nhưng cũng được."

Lam Ảnh Nguyệt trợn trắng mắt, Phượng Hiên này trước sau như một không đáng tin.

"Tiểu Dật là bạn của chúng ta, ngươi cũng không nên nói lung tung." Mồ hôi lạnh của Tần Ngọc chảy ròng, nàng là nữ nhân của Diệc Vương, hắn vẫn còn muốn sống thêm vài năm chứa muốn chết sớm.

Thời điểm mọi người đang nói chuyện, một bóng dáng yểu điệu từ xa đi tới.

Chỉ thấy An Nhiên thân mặc yếm đỏ, quần lụa dài, bên ngoài khoác một tầng sa mỏng, dáng người của nàng sau tầng sa như ẩn như hiện, lớp vải trên ngực mềm mại thêu hình sinh động càng làm cho nam nhân sôi sục, khí huyết dâng trào.

An Nhiên gắt gao nắm chặt nắm tay, dùng hết khí lực toàn thân mới ngăn không cho bản thân run run, nàng thật sự không nghĩ tới, bản thân sẽ bị kia nữ nhân kia bức đến bước này, nhưng mà nàng không còn đường để đi.

"Hồ nháo, học viện là chỗ nào, là nơi các ngươi muốn làm gì thì làm nấy hả!" Thời điểm An Nhiên chuẩn bị lên đài, một âm thanh gầm lên giận dữ ngăn nàng bước tiếp.

Trong lòng nàng ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía hiệu trưởng, trong lòng dấy lên một tia hi vọng.

Viện trưởng thở phì phì đi tới, hắn chỉ không ở đây có một ngày lại xảy ra sự tình này, nếu bị truyền ra ngoài, thanh danh của trường để đâu.

"Lão nhân ngươi tên gì, đây là do An Nhiên tự mình đặt ra, ngươi đã bó tuổi rồi mà vẫn thương hoa tiếc ngọc sao." Phượng Hiên híp mắt, chậm rì rì đi về phía viện trưởng.

Viện trưởng không nghĩ tới tiểu bá vương này sẽ xuất hiện ở đây, chỉ cảm thấy đau đầu vạn phần, "Hiên vương điện hạ, thật sự là ảnh hưởng không khí."

Học viện là địa phương học tập, nhìn An Nhiên ăn mặc như vậy, nếu ai không biết còn tưởng mình đi vào nơi yên hoa (kỹ viện đó), hắn làm sao có thể cho phép loại chuyện này phát sinh.

"Đánh cược là chuyện bình thường xảy ra ở học viện, trước đây có không ít, sao giờ đến lượt An Nhiên viện trưởng lại ra ngăn cản." Lam Ảnh Nguyệt nói rất tự nhiên, nhưng các học sinh nghe xong lại có một tư vị khác.

Đúng vậy, trước đây các cuộc đánh cược ác liệt xảy ra không ít nhưng lại không thấy bóng dáng của viện trưởng ra mặt, sao đến lượt An Nhiên viện trưởng lại tích cực như vậy?

Mầm mống hoài nghi đã được hạ, Lam Ảnh Nguyệt đứng sang một bên xem kịch vui, chờ mầm mống mọc rễ nẩy mầm.

Viện trưởng vừa nghe xong suýt chút nữa thổ huyết, bản thân hắn chẳng qua nghĩ cho thanh danh của học viện, thế nào qua lời nói của nàng lại bị biến dị như vậy.

"Đúng vậy, ta còn nhớ lần trước Lam Hạo Phong có cá cược với một thiếu niên khiến hắn xích lõa* chạy khắp quảng trường, sao không thấy viện trưởng ra mặt." Tần Ngọc khoanh hai tay trước ngực, cười đến vô hại. * xích lõa: nude, lộ body từ đầu đến gót chân hị hị.

Tần Ngọc vừa nói như thế, rất nhiều người đã nhớ ra, sự kiện đó oanh động khắp học viện sao không thấy bóng dáng viện trưởng ra mặt.

Viện trưởng có miệng khó trả lời, sự kiện kia xảy ra quá đột ngột, hắn căn bản không ngăn kịp.

"Chẳng lẽ bởi vì sau lưng An Nhiên có Vô Tâm Cung chống đỡ, vì vậy mà viện trưởng mới có đãi ngộ khác biệt với nàng?" Một thiếu niên nói.

Một thiếu nữ bên cạnh lập tức nói tiếp: "Chỉ sợ sự tình không đơn giản như vậy."

"Ồ, chẳng lẽ còn có giao dịch không thành." Một người lại nói.

Nghe mọi người ngươi một lời ta một câu, sắc mặt An Nhiên biến đen, vốn nàng nghĩ viện trưởng đến sẽ cứu được nàng, không nghĩ tới tình huống trở nên càng ngày càng xấu đi.

"Chẳng lẽ thực sự có bí mật không muốn cho mọi người biết sao?" Lời nói của Phượng Hiên không lớn không nhỏ, vừa khéo khiến những người xung quanh nghe thấy được, lúc này tất cả ánh mắt nhìn về phía An Nhiên đều thay đổi.

Viện trưởng tức giận, nhưng thân phận của Phượng Hiên lại làm cho hắn không dám phát tác, một búng máu nghẹn trong ngực, nuốt xuống không được mà phun ra cũng không xong, gương mặt già nua từ trắng biến xanh, từ xanh biến hồng, phá lệ phấn khích.

Nghe Phượng Hiên nói, An Nhiên cũng nhịn không được, nếu còn không làm, những người này sẽ cho rằng nàng cùng viện trưởng có giao dịch, như thế không bằng bảo nàng đi tìm chết, vì thế cắn răng mở miệng nói: "Viện trưởng, An Nhiên thua phải chịu, mời ngài tránh ra."

Việc đã đến nước này, viện trưởng cũng vô lực phản đối, đành đứng yên ở một bên.

An Nhiên đang chuẩn bị múa, Phượng Hiên lại mở miệng: "Chậm đã."

An Nhiên ngẩng đầu, chẳng lẽ Hiên vương đổi ý muốn giúp nàng sao?(óc đậu)

Nhưng mà, hy vọng của nàng hoàn toàn thất bại, chỉ thấy Phượng Hiên vỗ vỗ tay, hai nữ tử chậm rãi đi tới, một người ôm cầm, một người cầm tiêu, Phượng Hiên nhìn nhìn, vừa lòng cười nói: "Có thể bắt đầu rồi."

"Haha." Tần Ngọc nhịn không được bật cười, tiểu bá vương này, ngay cả nhạc đệm cũng mang đến.

An Nhiên lạnh người hướng đài cao đi tới, thân hình lảo đảo, hận ý không ngừng lan tràn, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía người dưới đài, nàng biết, một khi biểu diễn xong nàng không thể trở người ở đây.

Tiếng tiêu rung động lòng người khẽ vang lên, An Nhiên ném tay áo dài lên không trung, chậm rãi vũ động, nhẹ nhàng tuyệt đẹp, mơ mơ hồ hồ như điệu múa của tiên nữ, tay áo rộng nửa che nửa mở, lụa mỏng trên người không ngừng bay lên, yếm hồng sau lớp vải sa khiến cho người ta muốn phạm tội, mọi người như si như túy nhìn điệu múa mạn diệu của nàng, cơ hồ quên mất hô hấp.

Cuối cùng âm phù rơi xuống, An Nhiên phun ra một búng máu, ngã xuống nền.
Bình Luận (0)
Comment