Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 53

Vũ Văn Diệp xòe hai tay ra, một huyền trượng dần dần hiện lên trong không khí, thời điểm mọi người nhìn rõ được ma pháp trượng kia, không còn giữ nổi bình tĩnh nữa.

Một ma pháp sư hét lớn: "Trời ạ, đó là Vô Uyên pháp trượng."

Người Ly Quốc vui mừng, bọn họ không ngờ tới Vũ Văn Diệp đã lấy được thần khí này, đợi đến năm nay cuối cùng bọn họ cũng có cơ hội đánh vào vòng trong rồi, cuối cùng Ly quốc cũng có này nở mày nở mặt rồi

"Xem ra người nọ đã chấp nhận Vũ Văn Diệp, nếu không thần khí này sao có thể rơi vào tay Vũ Văn Diệp." Một lão nhân vận hắc bào vuốt vốt râu nhàn nhạt mở miệng nói: "Tiểu nha đầu kia định thua rồi."

Nhìn biểu tình của mọi người, Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, hỏi Thao Thiết: "Vô uyên pháp trượng, rất lợi hại sao?"

Thao Thiết hừ lạnh một tiếng, "Chỉ là một đầu gỗ mục mà thôi mà thôi."

Lam Ảnh Nguyệt giơ tay lên, một cái háp trượng bình thường xuất hiện trong tay nàng, chỉ cần nhìn qua cũng biết pháp trượng kia là loại rẻ tiền, sao có thể so với Vô Uyên pháp trượng, Lam Ảnh Nguyệt giống như một tiểu hài tử lấy đồ chơi của mình ra nghịch, màu sắc ảm đạm, thợ khéo thô ráp.

Nhìn vũ khí trong tay Lam Ảnh Nguyệt, mặt Vũ Văn Diệp biến đen, tiểu cô nương này đang khinh bỉ hắn sao, lại dám dùng một thanh gỗ mục ra đấu với hắn.

Lúc này sắc mặt mấy lão sư của Phượng Quốc cũng không được tốt lắm, hắn biết Lam Ảnh Nguyệt có thể thuấn phát ma pháp nhưng không biết nàng làm vậy có ý gì, hiện tại hắn chỉ có thể yên lặng xem xét.

"Ha ha ha." Một đội viên của Ly Quốc cất tiếng cười to, "Các ngươi nhìn xem, đội viên của Phượng Quốc khác gì một tên khất cái, ngay cả một pháp trượng tốt cũng không mua được."

"Không cần ở trên đấy tự rước lấy nhục, mau lăn xuống dưới đi." Một người lại nói.

"Lăn xuống đi, lăn xuống đi." Những lời chế giễu này tập trung hết vào người Lam Ảnh Nguyệt, nhưng mà Lam Ảnh Nguyệt vẫn như cũ không có một biểu cảm nào, một thân vân đạm phong kinh khiến Vũ Văn Diệp hơi nhíu mày.

"Ngươi xác định muốn dùng pháp trượng này đánh với ta?" Vũ Văn Diệp hỏi.

Lam Ảnh Nguyệt giơ pháp trượng trong tay lên nói: "Đối phó ngươi, nó là đủ rồi."

Hiện tại nàng chưa muốn để mọi người biết rõ thực lực của mình, pháp trượng này chỉ là nàng tiện tay mua được trên đường mà thôi.

"Ha ha." Vũ Văn Diệp cười lạnh, sát ý trong mắt dần dần trở nên rõ rệt, "Ta sẽ cho ngươi biết, khinh thị ta có kết cục kết cục."

Vũ Văn Diệp giơ pháp trượng lên cao, nhanh chóng niệm xong chú ngữ: "Hỏa lao."

"Vũ Văn Diệp đã đột phá lục giai." Rất nhiều người kinh ngạc nhìn hỏa long màu vàng kia, quả là thiên tài trong học thuật pháp."

Không thể không nói, Vũ Văn Diệp niệm chú ngữ rất nhanh, so với pháp sư bình thường là nhanh, nhưng người hắn đối mặt là Lam Ảnh Nguyệt, người biết thuấn pháp ma pháp cho nên hắn phải đối mặt chỉ có thể là bi kịch.

Thời điểm mọi người vẫn còn kinh ngạc vì tốc độ niệm chú ngữ của Vũ Văn Diệp, Lam Ảnh Nguyệt chẳng những không kinh hoảng, ngược lại động khóe miệng, tùy ý khua khua pháp trượng trong tay.

Động tác kia giống như đang đuổi một con ruồi, con muỗi vậy, người phía dưới khinh bỉ nhìn Lam Ảnh Nguyệt, ngay cả chú ngữ thiếu nữ này cũng chưa đọc lên, động tác còn rất khó coi.

Cầm ma pháp trượng như vậy còn muốn chiến thắng một lục giai hay sao, quả thực là người si nói mộng.

Vũ Văn Diệp nở nụ cười kiệt ngạo nhìn Lam Ảnh Nguyệt, trong lúc đó Lam Ảnh Nguyệt lại bày ra một tư thế thập phần quỷ dị, chỉ trong nháy mắt rời khỏi địa điểm vừa đứng, băng lam vẫn còn bao quanh người nàng, thậm chí hắn còn chưa thấy nàng đọc chú ngữ.

Chung quanh lôi đài im lặng như tờ, một người dè dặt cẩn trọng mở miệng nói: "Là trùng hợp."

" Đúng, nhất định là trùng hợp." Lại có mấy người phụ họa nói.

Đại chiêu như vậy, nếu là bọn họ không nhất định có thể tránh thoát, cho nên bọn họ không nguyện ý tin tưởng, một nha đầu xấu xí như vậy cũng có thể tránh thoát.

Những người đó nói là trùng hợp, nhưng người rõ ràng nhất không ai khác ngoài Vũ Văn Diệp, đó không phải là trùng hợp, tay nắm chặt pháp trượng, khinh thường trong mắt biến mất.

Nhìn cẩn Vũ Văn Diệp đột nhiên thận trọng như vậy, một thanh y nam tử dưới lôi đài cười nói: "Chỉ là trùng hợp mà thôi, Vũ Văn Diệp lại trở lên thận trọng như vậy."

Vũ Văn Diệp nhanh chóng đọc chú ngữ, hỏa long từ trong pháp trượng của hắn bay ra, mang theo khí thế phô thiên cái địa bay về phía Lam Ảnh Nguyệt, người gần lôi đài cũng cảm nhận được độ nóng của hỏa long.

Tất cả ánh mắt của mọi người đều bị tình cảnh trước mắt hấp dẫn, bởi vì thông thường phải đến gần trận chung kết mới có trận đánh kịch liệt như vậy, thời điểm mọi người còn đang kinh diễm về uy lực của hỏa long, đối diện với hỏa long Lam Ảnh Nguyệt vẫn không có một chút sợ hãi nào, ngược lại lộ ra một nụ cười thần bí.

Nhìn nụ cười trên mặt Lam Ảnh Nguyệt, Phượng Hiên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, "Tiểu Dật có phải bị dọa đến choáng váng rồi không, khổ thân đứa nhỏ, nhất định là thấy qua uy lực nào mạnh như vậy, chúng ta đi cứu nàng đi, nếu không nàng mà xảy ra chuyện gì nhị ca sẽ giét ta."

Phượng Hiên quay đầu lại, phát hiện mấy người kia ngay cả một động tĩnh cũng không có, không khỏi nóng nảy, "Các ngươi không phải là bạn tốt sao? Tại sao các ngươi không đi cứu nàng?"

An Nhã không nói gì liếc mắt một cái, ý bảo hắn nhìn lôi đài, mà chuyện kế tiếp chính là Phượng Hiên há hốc mồm đứng im tại chỗ.

Chỉ thấy Lam Ảnh Nguyệt xòe năm ngón tay ra, lam quang ngưng tụ lại trên đầu pháp trượng, ánh sáng kia ực kì chói mắt, mọi người xung quanh buộc phải lấy tay lên cản lại ánh sáng kia, ánh mắt Lam Ảnh Nguyệt trầm xuống, môi mỏng khẽ mở nói: "Cắn nuốt."

Lam quang nhanh chóng hóa thành tứ long, rít gào mà đi, nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng, không khí trở lên lạnh lẽo đủ để thấy băng long kia so với hỏa long thì uy lực mạnh hơn nhiều.

Băng long đón đầu hỏa long, há mồm nuốt hỏa long vào bụng, chỉ trong vài cái hô hấp, đã cắn nuốt hỏa long không còn một mảnh.

Mọi người ngơ ngác nhìn ánh mắt tràn đầy ý cười của bạch y thiếu nữ, trong lòng vẫn không thể bình tĩnh, tình cảnh vừa rồi quá mức rung động, thiếu nữ bị mọi người xem như nhất định sẽ thua, lại ngăn chặn được chưởng lực của pháp sư mạnh nhất Ly Quốc, nhưng đáng chú ý là nàng chỉ sử dụng một pháp trượng thông thường.

Những người vừa nãy vẫn còn khinh miệt Lam Ảnh Nguyệt, lúc này lại mang một gương mặt trắng bệch, là một pháp ư cường đại khi còn trẻ như vậy, sau lưng nhất định có đại thế lực chống lưng, nếu đắc tội nàng, chỉ sợ về sau sống không yên với nàng.

"Làm sao có thể." Vũ Văn Diệp toát ra một chút mồ hôi lạnh, liên tục dùng hai lần đại chiêu, lại bị nha đầu kia dễ dàng hóa giải, rốt cuộc là tiểu biến thái từ đâu đến.(Linh Nhi: sao lại không?)

Vũ Văn Diệp lấy ra một bình sứ, lấy ra một viên đan dược bỏ vào miệng, linh lực sắp bị khô kiệt dồi dào trở lại, hắn sẽ không buông tay.

Xem tiểu nữ tử trước mặt, Vũ Văn Diệp chắc chắn nàng không có khả năng lấy ra đan dược cấp cho đại sư, vì thế lạnh lùng nói: "Ngươi bỏ quyền thi đấu đi."

Thao Thiết miễn cưỡng đánh ngáp một cái, không biết đúng là có thể nói gì thì nói, ngươi cho rằng Băng Linh Thảo trong không gian của nữ nhân này dùng để bài trí sao?

Lâm Triệt cười nói: "Hoàng thất Ly Quốc quả nhiên chịu bỏ, ngay cả linh đan cấp cho đại sư cũng đưa cho Vũ Văn Diệp."

"Cho dù Lam Dật kia có tốt đến đâu, cũng không có khả năng mua được đan dược tốt như vậy, nàng nhất định thua rồi." Lam Nguyệt Ngôn bĩu môi, không thể không nói chiêu thức vừa rồi của Lam Dật quá mức kinh diễm, nhưng như thế thì đã sao, nàng cũng không quên mình bị Lam Dật chỉnh thê thảm thế nào.

Thời điểm mọi người còn cho rằng Lam Ảnh Nguyệt sẽ vì linh lực cạn kiệt mà bỏ thi, thì Lam Ảnh Nguyệt lại làm một động tác khiến mọi người được mở rộng tầm mắt.

Chỉ thấy nàng chậm rì rì lấy một viên Băng Linh Thảo ra từ trong tay áo, sau đó phi thường chậm rì rì vặt một lá cây xuống cho vào miệng, tiếp theo lại dũng cảm vứt cành lá còn lại xuống, còn khí phách đạp một phát.

Mộ Hi Thần vừa mới thi đấu xong đi tới, trong lúc vô tình nhìn thấy động tác của nàng, giật giật khóe miệng, khuôn mặt vạn năm không đổi có chút biến hóa.
Bình Luận (0)
Comment