Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 55

Mộ Tiêu Dật nhìn động tác của Đông Phương Hàn, không giận ngược lại cười lớn: "Thân phận Lam Dật quá mức thần bí, rất có khả năng là gian tế của đại lục khác, vì bình yên của đại lục này, phải mang nàng vào trong cung tiến hành thẩm vấn."

"Gian tế?" An Nhã không thể tin mở to hai mắt nghe tất cả, rõ ràng là Viêm Quốc này đã nhìn trúng năng lực của thần tượng, thế mà lại có thể nghĩ ra được cái lý do này, An Nhã không thể nhịn được nữa nói: "Lam Dật là học sinh của Phượng Quốc chúng ta, sao có thể là gian tế, Viêm Quốc các ngươi đã là quốc gia mạnh nhất, không ngờ còn không biết xấu hổ như vậy."

Mộ Tiêu Dật nghe An Nhã nói, vẻ mặt lập tức chuyển sang lo lắng: "Trong vòng ba ngày, nếu Lam Dật không xuất hiện, Viêm Quốc ta nhất định sẽ dẫn binh đến Phượng Quốc các ngươi xử lý gian tế, các ngươi nên suy nghĩ cho kĩ, hậu quả của việc này các ngươi gánh vác nổi sao?"

Tay Đông Phương Hàn vừa nâng lên, Lâm Khiêm cấp tốc giữ hắn lại, hai mắt hơi nheo lại, nhẹ giọng nói: "Thỉnh chuyển cáo lại với Quân chủ của Viêm Quốc, nội trong vòng ba ngày, chúng ta nhất định cùng Tiểu Dật vào cung."

An Nhã còn muốn tiếp tục nói chuyện, lại bị Tần Ngọc cho nàng một ánh mắt, nếu xử lý không tốtchuyện này, chỉ sợ mang đến phiền toái cho Tiểu Dật, phải bàn bạc kỹ hơn.

"A." Mộ Tiêu Dật đưa thánh chỉ cho cung nhân phía sau, kiêu ngạo liếc mắt nhìn mấy người một cái, lành lạnh mở miệng nói: "Bản điện hạ đợi các vị đại giá."

Nhìn Mộ Tiêu Dật cùng đám tùy tùng biến mất ở trên đường, trong mắt Lâm Khiêm là một mảnh thanh lương: "Lên lầu."

Ninh Uyển Chi nhìn sắc mặt trầm trọng của mấy người, đột nhiên cười nói: "Ha ha, ta còn đang thắc mắc từ khi nào Phượng Quốc lại xuất hiện nhân tài như vậy, thì ra là gian tế đến từ đại lục khác."

"Chỉ là, Phượng Quốc cũng không lo lắng dẫn sói vào nhà, khiến nước mất nhà tan." Ninh Trí Viễn tiếp tục nói: "Chúng ta vẫn nên cách xa bọn họ chút, để tránh bị vạ lây."

"Đúng vậy, đúng vậy." Một ít người vội vàng phụ họa nói theo: "Vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."

Đúng lúc này, một đội viên của Ly Quốc đột nhiên âm dương quái khí nói: "Ta cũng đang thắc mắc, pháp sư mạnh nhất Ly Quốc của chúng ta, sao có thể thua dưới tay của một tiểu nha đầu, hiện tại xem ra không biết thiếu nữ kia đến từ ngoại tộc nào."

" Đúng, có khi là yêu ma biến ảo thành." Một người lại nói.(Linh: ngu thế yêu ma mà biến thì mấy người các ngươi chết vì đẹp rồi!! Mọi người quay ra nhìn: chết vì gái "đẹp" là cái chết thoải mái. Linh:.~.)

Lâm Khiêm vẫn luôn ôn nhã lại đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói: "Các ngươi đã khăng khăng nàng là người ngoại tộc, không sợ nàng trở về sẽ tìm các ngươi báo thù sao?"

Nghe vậy, mọi người trong đại sảnh đổi sắc mặt, Ninh Uyển Chi cười lạnh nói: "Cho dù nàng lợi hại thế nào đi nữa cũng chỉ có một người mà thôi, nhưng chúng ta có nhiều người như vậy, sao phải sợ nàng."

"Một người?" Tần Ngọc nở nụ cười: "Ít nhất cũng là năm."

Nói xong, mấy người xoay người tiến vào phòng, bỏ qua mấy người trong đại sảnh đang ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Chỉ trong nửa ngày, tin tức Lam Dật là người dị tộc đã được truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ trong Hoàng thành Viêm Quốc, từ một người nổi tiếng trên lôi đài, chỉ trong nháy mắt trở thành ngoại tộc bị mọi người ghét bỏ.

An Nhã ở trong phòng đi tới đi lui, vô cùng phiền chán nói: "Nếu thần tượng không trở lại, Viêm Quốc thật sự xuất binh sao?"

"Không biết." Tần Ngọc cau mày: "Chúng ta ở đây, căn bản cũng không biết Lam Dật hiện tại đang ở đâu."

"Chẳng lẽ huynh cũng nghi ngờ thần tượng là người dị tộc sao?" An Nhã bĩu môi, không vui nhìn Tần Ngọc.

Tần Ngọc không nói gì liếc mắt nhìn Anh Nhã một cái: "Tiểu Dật sao có thể là người của dị tộc, ta chỉ đang nghĩ, Diệc Vương điện hạ có khả năng biết thân phận thật của Lam Dật, chỉ cần thân phận nàng được công khai, Viêm Quốc không thể nào lấy thân phận của nàng làm cái cớ nữa."

"Nói cũng nói vô ích, chúng ta cũng tìm không thấy Diệc Vương điện hạ để hỏi." An Nhã cực kỳ buồn bực, không biết tại sao tự dưng lại biến thành như vậy.

"Viêm Quốc ngả bài thật lớn." Ngón tay nhỏ dài của Lâm Khiêm không tự chủ gõ mặt bàn, chậm rãi mở miệng nói: "Chỉ là, gặp chuyện không hay ho khẳng định là Viêm Quốc."

Đột nhiên, trong không gian yên tĩnh truyền đến một âm thanh non nớt: "Nữ nhân kia không có việc gì, trở về trong trận chung kết tới, về phần Viêm Quốc bé tẹo này, các ngươi không cần để ý tới."

Thanh âm này ai chả biết, không phải là ma thú trong cơ thể Lam Dật hay sao?

"Không có việc gì là tốt rồi." Rốt cuộc mấy người cũng thả lỏng được rồi, Tần Ngọc dè dặt cẩn trọng mở miệng nói: "Tiểu Dật có phải ở nơi của Diệc Vương điện hạ hay không?"

Nhưng mà, đáp lại của hắn chỉ là một mảnh yên tĩnh.

Ngoại thành, mây mù lượn lờ trên núi, một căn nhà tinh sảo nằm trên ngọn núi giữa những tán cây, từ rất xa đã nghe được thanh âm thúc giục của Phượng Hiên: "Tử lão nhân người có thể nhanh một chút được hay không."

Một lão nhân tóc trắng, cầm cây quạt rách chậm rì rì ngồi trước dược lô: "Ngươi cứ gấp như thế làm gì? Nha đầu kia chỉ là đỡ một chưởng bị nội thương, chờ uống thuốc này của ta xong khẳng định khỏe mạnh như thường, chẳng qua là nàng có thể đỡ được pháp khí của Ám Vực, cũng là một tiểu gia hỏa không đơn giản."

"Người biết đó là ai sao Đó là nữ nhân của nhị ca ta." Phượng Hiên bắt chéo chân, tà tà tựa vào ghế nhìn lão nhân.

Lão nhân nghe vậy, cười nhạo nói: "Phượng Diệc có nữ nhân sao? Ngươi tưởng lão nhân ta già rồi không biết gì sao? Nhiều năm như vậy, con mắt nào thấy hắn có nữ nhân bên người."

"Chúng ta đánh cuộc." Phượng Hiên đứng dậy, cười giống như hồ ly.

Lão nhân hừ lạnh một tiếng nói: "Đánh cuộc gì?"

"Nếu Tiểu Dật là nữ nhân của nhị ca ta, Phục đan lần trước ngươi luyện ra phải đưa ta một lọ." Phượng Hiên cười lớn ngửa đầu uống hết một chén rượu, đúng lúc này cánh cửa gỗ mở ra, một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi bước ra.

Thiếu nữ vận một thân hồng y, hai hàng lông mày cong cong, cánh mũi nho nhỏ hơi nâng lên, mặt như bạch ngọc, nhìn qua cực kì xinh đẹp đáng yêu, nàng nhìn qua Phượng Hiên, giận dữ cười nói: "Ngươi cũng đừng đến gạt chúng ta, Diệc Vương điện hạ sao có thể có nữ nhân bên cạnh?"

"Yên nhi, lần này ngươi sai lầm rồi." Phượng Hiên thần bí nói: "Tận mắt ta nhìn thấy nhị ca ôm nàng, còn uống cùng nàng một chén trà. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết ta cũng không tin."

"Ta đây cần phải chúc mừng Diệc Vương điện hạ rồi." Yên nhi nghe vậy nhu hòa nở nụ cười, chuyển hướng lão nhân kia nói: "Gia gia, dược tốt lắm, để ta mang cho Lam tiểu thư."

Lão nhân gật gật đầu, Yên nhi lấy dược xong lập tức lui xuống.

Trong tiểu viện yên lặng, Lam Ảnh nguyệt tỉnh lại, nàng chậm rãi ngồi dậy, nói thầm: "Không nghĩ tới Khóa Hồn Cách lại lợi hại như vậy."

Đúng lúc này, cửa lại bị đẩy ra, một phấn y thiếu nữ đi đến, trên mặt mang theo ý cười ôn nhu, dịu dàng uyển chuyển càng tăng thêm cho nàng phần tươi ngọt, nàng cười ôn nhu nói: "Ngươi mau uống dược đi, gia gia đã nấu mất hai canh giờ rồi."

Lam Ảnh Nguyệt nhìn nàng một cái, đưa tay tiếp nhận chén thuốc, lúc Phượng Hiên đưa nàng đến đây có gặp qua thiếu nữ này, nhưng ánh mắt khi ấy cùng hiện tại lại bất đồng, Lam Ảnh Nguyệt bưng chén thuốc, lại chậm chạp không uống.

Thiếu nữ thấy nàng không uống, thúc giục nói: "Nhân lúc còn nóng mau uống đi, nguội rồi dược hiệu không còn tốt nữa."

Lam Ảnh Nguyệt đưa chén thuốc đến bên miệng, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh: "Vậy ngươi còn ở đây làm gì?"
Bình Luận (0)
Comment