Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 75

Nghe Lam Ảnh Nguyệt nói xong, sắc mặt Thương trưởng lão trở nên đen vô cùng, hắn nhìn chằm chằm vào thiếu nữ có vẻ mặt đầy vô tội trước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi nói lại một lần nữa xem?"

"Hazz." Lam Ảnh Nguyệt thở dài một tiếng, thất vọng nói: "Vô Tâm Cung ở tên đại lục này cũng được coi là có chút địa vị, nhưng mà kết giới thì, hazzz."

Nhìn gương mặt vô cùng đau đớn của nàng, Thương trưởng lão không thể nhịn được nữa nói: "Tiểu hài tử không biết điều, đừng vội càn rỡ."

"Càn rỡ?" Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười lạnh lùng: "Không phải trưởng lão muốn nói với ta, kết giới này của ngươi là vì lâu ngày không được tu bổ cho nên mới bị ta phá vỡ."

Thương trưởng lão bị nàng nói đến nỗi tức giận đỏ bừng mặt, hắn nâng cánh tay lên, run run chỉ vào Lam Ảnh Nguyệt nói: "Ngươi, ngươi, ngươi."

Ngươi nửa ngày, như cũ vẫn chưa nói ra được một câu.

Tần Ngọc ở một bên thấy thế, lập tức cầm lấy một cái chén, rót đầy một ly trà chân chó chạy tới trước mặt Thương trưởng lão, cười nói: "Người lớn tuổi, không nên tức giận hại đến thân."

Thương trưởng lão vung tay một cái, trong nháy mắt Tần Ngọc lui ra xa cách đấy mấy thước, cười nói: "Thật sự là không biết nhận lòng tốt của người khác."

"Khụ khụ." An Nhã che miệng, hai vai không ngừng run run, Ngọc ca ca huynh rõ ràng đang khiến người ta giận càng thêm giận.

Mấy năm gần đây Thương trưởng lão luôn duy trì bộ dáng độc tôn, hiện tại chịu phải đả kích như thế này không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo, nàng phải nhắc nhở thần tượng cần phải đề phòng.

Tất cả đệ tử xung quanh đều cúi đầu, đại khí cũng không dám ra, bọn họ tận mắt nhìn thấy Lam Dật một tay phá vỡ kết giới, nhưng nhìn gương mặt đen xì của Thương trưởng lão kia, bọn họ chỉ có thể cùng nhau giả câm.

Thương trưởng lão giận không có nơi phát tiết, xoay người nói với Vân trưởng lão phía sau: "Vân trưởng lão, ta và ngươi hợp lực tạo lại kết giới, ta muốn nhìn xem tiểu nha đầu này phá vỡ kết giới như thế nào."

"Không cần." Lam Ảnh Nguyệt miễn cưỡng nói.

Thương trưởng lão tưởng Lam Ảnh Nguyệt chột dạ, thanhâm lạnh lùng nói: "Sợ rồi sao?"

Lam Ảnh Nguyệt bĩu môi, nhẹ giọng nói: "Ta đây là cho ngươi suy nghĩ lại, sợ ngươi mất mặt trước các đệ tử của mình thôi."

"Hừ." Thương trưởng lão đã sớm tức giận đến nỗi mất hết lý trí, tôn nghiêm của hắn có thể để một oắt con như tiểu nha đầu này giẫm lên sao.

An Nghiêm đã từng ăn quả đắng trong tay Lam Ảnh Nguyệt, tất nhiên biết Lam Ảnh Nguyệt sẽ không ra tay giống như mọi khi, nhìn lòng bộ dáng tự tin của nàng, chỉ sợ việc này có trá.

Nhưng mà lúc này Thương trưởng lão hoàn toàn không nghe lời khuyên của An Nghiêm, vẫn một mực muốn bày lại kết giới, Vân trưởng lão cũng không lay chuyển được hắn, chỉ đành cùng hắn bày bố lại kết giới.

Lam Ảnh Nguyệt cùng mấy người nhàn nhã ngồi trước cửa, nhìn Vân trưởng lão cùng Thương trưởng lão đang hợp lực bày bố lại kết giới, nửa canh giờ trôi qua, hai trưởng lão đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng kết giới vẫn chưa được bày xong, Tần Ngọc ngáp một cái nói: "Nhanh nhanh chút, trời cũng sắp tối rồi."

Lại qua thời gian hết một chén trà, kết giới rốt cục cũng được hoàn thành.

Thương trưởng lão vuốt trán, khinh thường nhìn Lam Ảnh Nguyệt nói: "Nếu ngươi phá được kết giới này, ta nhường ghế trưởng lão này lại cho ngươi "

Chúng đệ tử sợ tới mức suýt chút nữa quỳ trên mặt đất, một đệ tử nhịn không được phát ra tiếng nói: "Trưởng lão, thỉnh cân nhắc."

Thương trưởng lão trừng mắt, cả giận nói: "Ý của ngươi là ta không bằng nhóc con này, nàng có thể một trưởng phá vỡ kết giới của ta sao?"

"Không là, không là." Đệ tử sợ tới mức liên tục lắc đầu, còn muốn khuyên bảo, người chung quanh lại âm thầm nháy mắt với hắn, không muốn chết đừng nói.

Bằng không lấy tính tình của Thương trưởng lão mà nói, phỏng chừng một khi mất hứng ngay cả mạng cũng không còn.

"Cái ghế trưởng lão của ngươi?" Lam Ảnh Nguyệt thong dong đứng lên, nhẹ giọng nói: "Ta cũng không hiếm lạ."

Kỳ thực kết giới Vô Tâm Cung xem như tương đối kiên cố, nhưng gặp phải Thao Thiết cùng Du Hồn, muốn phá vỡ cũng chỉ là một cái vẫy tay mà thôi.

Mọi người trong Vô Tâm Cung gắt gao nhìn chằm chằm Lam Ảnh Nguyệt, đại khí cũng không dám phát ra.

Trái lại mấy người cùng với Tần Ngọc cực kì thoải mái tự tại, trên mặt mang theo ý cười thoải mái.

Dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người, Lam Ảnh Nguyệt động, chỉ thấy nàng không chút để ý đi về phía Thương trưởng lão, miễn cưỡng động tay chậm rì rì đánh về phía kết giới.

Khóe miệng Tần Ngọc vừa kéo: "Tiểu Dật ngươi có thể nghiêm túc một chút hay không?."

Nhìn động tác mềm nhũn của nàng, mồ hôi lạnh của mọi người chảy ròng ròng, nếu nàng chỉ cần động tác như vậy phá vỡ kết giới, như vậy thế giới này cũng thật mơ hồ.

Du Hồn nhìn nàng như vậy, trong mắt ẩn hiện ý cười, tính tình tiểu thư, thật đúng là làm cho người ta đoán không ra.

"Ha ha ha." Thương trưởng lão nguyên bản còn có chút lo lắng, nhưng là thời điểm nhìn thấy động tác của Lam Ảnh Nguyệt, lo lắng trong lòng hắn sớm đã biến mất hoàn toàn.

Cho dù là cường giả thất giai có suất ra một kích toàn lực, thì kết giới này cũng không hề bị tổn hại chút nào, chứ nói gì đến chưởng không một chút lực của nha đầu kia.

Nhưng vào lúc bàn tay Lam Ảnh Nguyệt cạm vào kết giơi, không có một chút phản ứng.

"Ha ha, nha đầu ngu xuẩn, còn không nhận thua!" Thương trưởng lão đắc ý cười ha hả.

Chúng đệ tử lại nghi hoặc không thôi, vừa mới rồi rõ ràng còn có thể phá vỡ, vì sao hiện tại lại không được, rốt cuộc xảy ra vấn đề chỗ nào, nhưng mà kết quả như vậy là tốt nhất, nếu không Thương trưởng lão mà bị mất hết mặt mũi, bọn họ cũng khố sống an ổn qua ngày.

An Nghiêm vừa mới buông được tâm xuống, lại nghe được một thanh âm thanh thúy.

Lam Ảnh Nguyệt vẫn duy trì tư thế vừa rồi, nhưng là tay nàng vừa hạ xuống kết giới từ từ nứt ra, nhàn nhạt liếc Du Hồn một cái: "Phối hợp tuyệt không ăn ý."

Trên mặt Du Hồn lộ ra một tia xấu hổ, nhàn nhạt mở miệng nói: "Vừa mới rồi thất thần."

Nghe thanh âm cao thấp nối tiếp nhau kia, sắc mặt Thương trưởng lão không ngừng biến hóa, hắn không thể tin, không chớp mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, lại có thể một trưởng phá vỡ kết giới của hai cường giả bát giai tạo nên.?

Lam Ảnh Nguyệt nhìn gương mặt trắng bệch của Thương trưởng lão, cười nói: "Ngươi yên tâm, ta không cần cái ghế trưởng lão của ngươi."

Nghe nàng nói, càng làm cho Thương trưởng lão mặt đỏ tai hồng.

An Nghiêm nhìn chằm chằm vào Lam Ảnh Nguyệt, không biết lần này để Lam Ảnh Nguyệt lên núi là đúng hay sai, người nọ nói thẳng muốn hắn mang người lên núi, nhưng lại không nói muốn làm cái gì.

"Sắc trời cũng không sớm, chúng ta đi nghỉ ngơi." An Nhã liếc mắt nhìn An Nghiêm một cái, mang theo mấy người tiến vào, không có người nào dám tiến lên ngăn trở.

Thẳng đến khi Lam Ảnh Nguyệt cùng mấy người biến mất ở cửa, thương trưởng lão một chưởng đánh bay vài đệ tử, cả giận nói: "Phế vật, tất cả đều là phế vật."

Chúng đệ tử toàn bộ quỳ rạp xuống đất, lại không một người dám lên tiếng.

Từ lúc An Nhã tiến vào Vô Tâm Cung, lại trở lên trầm mặc ít nói, không có nửa điểm tức giận, giống như thay đổi thành một người khác vậy, Tần Ngọc vài lần muốn nàng vui vẻ, nàng lại không có nửa điểm phản ứng.

Đi tới khoảng sân yên lặng trước mặt, An Nhã nhàn nhạt mở miệng nói: "Đây từng là nương ta ở, chúng ta ở nơi này đi, Trương tẩu hẳn là còn ở bên trong."

Sau đó nàng đẩy cửa ra đi mấy bước, hướng bên trong hô: "Trương tẩu, người có ở bên trong không?"

Chỉ chốc lát sau, bên trong chạy ra một nữ nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn thấy An Nhã nước mắt lập tức chảy xuống, tiến lên ôm lấy An Nhã khóc nói: "Tiểu thư, tiểu thư của ta, người rốt cục đã trở lại."

An Nhã yên lặng rơi lệ, lúc sau, đẩy Trương tẩu ra nói: "Mấy người này là bằng hữu của con, người đi an bài cho họ đi."

"Tốt." Trương tẩu xoa xoa nước mắt, mang mấy người đi vào sân, vừa đi vừa cẩn thận dặn dò nói: "Cẩn thận đi theo ta, đừng đi loạn."

Viện này bố trí cực kì lịch sự tao nhã, nhưng con đường nhỏ hẹp kia nhìn như tầm thường lại dấu huyền cơ, mấy người không tiếng động đi theo Trương tẩu, trong lòng lại nghi hoặc không thôi, mẫu thân An Nhã đã tạ thế nhiều năm, là ai bày trận pháp ở viện này.

Chỉ chốc lát sau, Trương tẩu mang mấy người rời khỏi trận pháp, tiến vào một lầu các tinh xảo, đẩy cửa tiến vào, xoay người nghiêm túc nói: "Vì cam đoan an toàn của các ngươi, các ngươi không cần tự tiện rời khỏi nơi này."

Nhìn đến ánh mắt ngưng trọng của nàng, Lam Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng cười: "Ngươi không phải Trương tẩu."

An Nhã cũng lạnh lùng mở miệng nói: "Ngươi tuy rằng có bộ dáng giống Trương tẩu như đúc, nhưng sau tai Trương tẩu có nốt ruồi đen, thời điểm ngươi vừa mới ôm ta, ta vô tình thấy."

Trương tẩu hiển nhiên không nghĩ tới bị vạch trần nhanh như vậy, nhưng trong mắt như cũ không có một tia hoảng loạn, cúi đầu nói: "An Nhã tiểu thư có thể nhận ra ta là xuất phát từ việc cực kì quen thuộc với Trương tẩu, không biết tiểu thư làm thế nào phát hiện ra thân phận của ta?"

Nghe ngữ khí của nàng, Lam Ảnh Nguyệt hơi nhíu mày nói: "Mặc dù ngươi mang một khuôn mặt trên bốn mươi tuổi, nhưng da tay lại vô cùng non mịn, còn có ánh mắt của ngươi với chúng ta, cũng không phải là ánh mắt của một hạ nhân nên có."

"Ta đã nói ngươi không lừa được bọn họ, ngươi còn cậy mạnh." Theo thanh âm sang sảng phát ra, Bi Phong một thân hồng y từ trên nóc nhà nhảy xuống.

Sau đó, người phẫn thành Trương tẩu kia lột xống mặt nạ, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn khả ái, liếc mắt nhìn Bi Phong một cái nói: "Điện hạ an bày ta đến bảo hộ tiểu thư, không biết ngươi đi theo để làm gì."

"Tiểu Dật, mỹ nữ này là ai?" Tần Ngọc thần bí hề hề tiến sát Lam Ảnh Nguyệt nói.

Lam Ảnh Nguyệt nhìn Dạ Lan, lại nhìn cặp mắt của Tần Ngọc đang nhìn chằm chằm mình kia, nháy mắt nói: "Thích thì đi qua, đừng nói lời vô nghĩa."

Tần Ngọc vừa nghe xong lập tức giơ lên nụ cười hoàn mỹ, phe phẩy chiếc phiến, vô cùng thối thí hướng phía Dạ Lan đi qua, thời điểm hắn chuẩn bị xong tư thế muốn nói chuyện, lại phát hiện Dạ Lan đang cười với hắn.

Nhất thời lòng tự tin của Tần Ngọc dâng cao, nhưng là không đợi hắn mở miệng, Dạ Lan đánh một chưởng lên đầu của hắn, sau đó một cước đá hắn nằm sõng soài trên mặt đất, khinh thường nói: "Chưa đủ lông đủ cánh còn học đòi tán gái."

Tâm Tần Ngọc nháy mắt bể nát, hắn lại bị mỹ nhân đạp.

"Ha ha ha." Luôn luôn trầm mặc An Nhã rốt cục bật cười, nhìn khuôn mặt Tần Ngọc từ hồng biến tím, thật sự là hết sức buồn cười.

"Đừng náo loạn, chúng ta cần an bài một chút sự tình tiếp theo." Lam Ảnh Nguyệt hơi hơi phù ngạch nói.

"Không biết An Nghiêm kêu Tiểu Dật đến Vô Tâm Cung rắp tâm việc gì, nhìn biểu hiện của hắn hôm nay, thật sự là không thể hiểu được." Lâm Khiêm vừa đi vừa nói.

"Còn có thể làm cái gì, vừa qua hẳng phải thiếu chủ Thị Huyết điện muốn thú Lam Ảnh Nguyệt sao, không phải chỉ vì nàng sinh vào ngày âm năm âm tháng âm giờ âm hay sao, khẳng định Vô Tâm Cung cũng có chủ ý này." Bi Phong tựa vào cạnh cửa, đánh một cái ngáp thật to, một bộ dáng buồn bã ỉu xìu.

"Chúng ta đây tiên hạ thủ vi cường." Dạ Lan nói.

"Mục đích lần này của chúng ta đến Vô Tâm Cung, muốn hủy nó." Lam Ảnh Nguyệt trầm giọng nói.

Dạ Lan bị lời nói của Lam Ảnh Nguyệt dọa cho phát hoảng, có chút chần chờ mở miệng nói: "Tiểu thư, Vô Tâm Cung tồn tại nhiều năm như vậy, nhất định có át chủ bài, muốn cứ như vậy hủy đi, chỉ sợ là không dễ dàng."

Lam Ảnh Nguyệt nghe vậy, nhíu mày nói: "Bọn họ có át chủ bài chẳng lẽ ta không có sao?"

"Ta đây an tâm." Bi Phong ngáp một cái, trái lại tự vào lầu các, trong nháy mắt xoay người lại, nụ cười trong mắt biến thành sát ý lạnh như băng.

Vô sự, sáng sớm hôm sau An Nghiêm đã an bày người đến truyền tin, nói là muốn mời Lam Ảnh Nguyệt đến Diễn Luyện Tràng huấn luyện đệ tử.

Nghe đệ tử thông truyền, An Nhã buồn bực nói: "An Nghiêm thật sự muốn cho ngươi đi dạy đệ tử?"

"Nhất định có trá." Tần Ngọc miễn cưỡng nói.

"Cái này là tất nhiên, nhưng diễn trò phải diễn cho hết." Lâm Khiêm cười nói.

Lam Ảnh Nguyệt để người nọ đứng đợi ngoài cửa, hướng mấy người nói: "Đừng quên chính sự, phải chú ý an toàn, ta đi trước."

Thời điểm Lam Ảnh Nguyệt theo kia đệ tử đến Diễn Luyện Tràng, các đệ tử đang tụ tập ở các góc, lại uống rượu vung quyền, có buồn ngủ, còn có đang ở tụ chúng.

Thấy Lam Ảnh Nguyệt tiến vào, mọi người chỉ liếc mắt nhìn Lam Ảnh Nguyệt một cái, thật hiển nhiên, có người bảo bọn họ làm như vậy, mục đích chính là làm khó Lam Ảnh Nguyệt mà thôi.

Nhưng là Lam Ảnh Nguyệt chẳng những không phẫn nộ, ngược lại chậm rãi đi tới dưới bóng cây, vẫy tay lấy ra bộ bàn ghế thảnh thơi uống trà

Giữa trưa mặt trời cực kì độc ác, so với Lam Ảnh Nguyệt thích ý, những đệ tử này lại khổ không nói nổi.

Một canh giờ trôi qua, Lam Ảnh Nguyệt vẫn uống trà, ăn điểm tâm.

Lại một canh giờ nữa trôi qua, Lam Ảnh Nguyệt vẫn còn nhàn nhã uống trà, ăn điểm tâm.

Người trong Diễn Luyện Tràng đã mồ hooi đầm đìa, toàn bộ ngã ngồi trên mặt đất, không thấy một chút tức giận nào từ nàng, một đám bắt đầu buồn ngủ.

Đúng lúc này, Lam Ảnh Nguyệt động, nàng tao nhã đứng dậy, đi tới trước mặt mọi người, âm thanh lạnh lùng nói: "Đứng lên."

Thanh âm của nàng không lớn không nhỏ, lại mang theo mười phần lãnh ý.

Người phía dưới vốn muốn gây khó dễ cho nàng, làm sao có thể nghe lời nàng nói, vì thế chẳng những không đứng lên, ngược lại còn đồng loạt cùng nhau nằm xuống.

Trong nháy mắt, hàng trăm đệ tử nằm đầy đất.

Nhìn tình cảnh này, Thao Thiết hết chỗ nói rồi, cả giận nói: "Để ta giẫm chết mấy nhân loại nhỏ bé này."

"Bình tĩnh." Lam Ảnh Nguyệt bình tĩnh mở miệng nói: "Đánh bọn họ ta còn ngại ô uế chân."

Nghe ngữ khí nhẹ nhàng của Lam Ảnh Nguyệt kia, Thao Thiết cùng Du Hồn nhàn nhạt nhìn nhau một cái, có người phải chịu khổ rồi.

Các đệ tử nằm trên mặt đất không ý thức được nguy hiểm đang đến gần mình, một số người đã bắt đầu ngủ say.

Trong lúc này, Lam Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng giơ một tay lên, môi mỏng khẽ mở nói: "Vạn lý đóng băng."

Nguyên bản Diễn Luyện Tràng cực kì khô ráo, lại xuất hiện một đống băng trùy dựng lên, chỉ trong một cái hô hấp, toàn bộ Diễn Luyện Tràng trở thành thế giới băng tuyết, đông cứng toàn bộ đệ tử bên trong.

Tất cả mọi người chấn kinh, thuấn phát ma pháp đã đành, hơn nữa không cần nháy mắt một cái có thể xuất ra ma pháp mạnh mẽ như vậy, căn bản không cho bọn họ một con đường sống, càng làm cho người ta sụp đổ là, băng trùy này vượt xa tưởng tượng của bọn họ, căn bản không cách nào phá khai.

Thời gian nửa chén trà trôi qua, những đệ tử quanh đây mất đi huyết sắc, run run.

Lam Ảnh Nguyệt đứng ở một bên, nhìn bọn họ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Lạnh sao?"

Những đệ tử ở đây nghe thấy cật lực nháy mắt, nếu không nhanh bọn họ sẽ bị đông chết, cầu buông tha.

Lam Ảnh Nguyệt thấy thế, khóe miệng lành lạnh gợi lên, đầu ngón tay khẽ gảy, một hỏa long từ ngón tay nàng bay ra, bay quanh Diễn Luyện Tràng, sau đó nhanh chóng biến thành vô số hỏa long, nháy mắt bao phủ toàn bộ tầng băng.

"Nhìn đi các ngươi nói lạnh, ta cho các ngươi ấm áp." Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười, lại nói: "Không cần cảm tạ ta, ta vốn đã có ý tốt như vậy."
Bình Luận (0)
Comment