Nhiệt Hạ

Chương 9

Dần dần, tôi cũng quen gọi hắn là Y Sâm như mọi người trong công ty.

Bằng biểu hiện xuất sắc thấu đáo trong quá trình công tác, Y Sâm thuận lợi có được sự tôn trọng của mọi người. Thêm vào đó, kinh nghiệm thực tiễn là thế mạnh, khiến hắn nhanh chóng nổi bật hơn người trong lĩnh vực thiết kế. Thế là, Hoắc Y Sâm nghiễm nhiên trở thành thiết kế trưởng của công ty mà không ai dị nghị gì.

Thành thực mà nói, hắn có thể chuyên nghiệp như thế, ngược lại còn làm tôi có chút không vừa lòng. Vì trước kia, những khi tiếp xúc tôi chỉ nhìn thấy khía cạnh không quá ngiêm túc nơi hắn, nên đối diện với 1 Y Sâm quyết liệt trong công tác, quả thực tôi không biết làm sao.

Có lẽ, Cương Quyết là một phần thi vị trong cuộc sống của hắn. Hóa thân thành vị lãnh đạo hét ra lửa, mửa ra khói không phải là chuyện khó với Hoắc Y Sâm. Hắn cũng chưa bao giờ lấy chức danh mới ra thị uy mọi người, ngược lại còn phi thường nhã nhặn, khiến bộ phần nào cũng khâm phục hắn, ngay cả James và Mại Ngươi Tư cũng là ‘đầy tôi trung thành’ của hắn.

Đây là ‘mị lực nhân cách’ người ta hay nói sao? Nếu có thể gạt bỏ mọi thành kiến và băn khoăn, tôi nghĩ bản thân mình có thể nhìn nhận khách quan hơn động cơ hành động của hắn.

Người như Y Sâm, chắc chắn trên lưng mang theo rất nhiều áp lực và kì vọng, tôi có thể hiểu, vì tôi cũng đã từng như hắn. Kì thật trên đời này không có ai là thiên tài bẩm sinh. Với hắn mà nói, Cương Quyết cũng chỉ là 1 chốn dừng chân tạm thời, nhưng với tôi, tôi phải chân chính thể hiện phẩm chất chuyên nghiệp trong mọi chuyện. Theo một góc độ nào đó, tôi và hắn giống nhau, đều theo đuổi chủ nghĩa hoàn mĩ.

Hợp đồng hợp tác dài 10 trang, Mạc Đốn xem qua liền đồng ý kí kết. Thành giao, đối phương cũng tỏ vẻ rất hài lòng, đây chính là thành công bước đầu lớn nhất của chúng tôi. Đợi khi các công trình hạng mục chính thức khởi công, việc đẩy nhanh tiến độ công việc cũng không quá khó.

Thẳng đến khi đối tác yêu cầu tôi và Y Sâm, James, Mại Ngươi Tư cuối tuần phải đến Washington họp tổng bộ, chúng tôi mới xác định được hạng mục thi công này, cuối cùng cũng sẽ bắt đầu khởi công. Ngày đó bộ dáng mọi người đều có chút vất vả. Y Sâm mang cho tôi một chiếc khăn lau tạm, hắn nhìn tôi đạm cười, tôi hiểu hắn muốn gì, có lẽ chúng tôi vẫn có thể tiếp tục thái độ giao tiếp như vậy mãi.

Công việc lần này không gặp chút trở ngại nào, Y Sâm cũng thụ giáo nhiều điều từ thiết kế trưởng của bên kia, ngay đó hắn bồi người kia đến khuya, Thang Thước gọi đồ ăn khuya giúp mọi người. Tôi tùy tay với lấy một tách cà phê đến đứng bên cạnh Y Sâm, cúi người nhìn bản thảo bên dưới: “Được bao nhiêu % rồi?”.

– “90% rồi, bây giờ việc chỉnh sửa bản thảo chúng ta cũng phải đợi ý kiến của bên Mạc Đốn, hơn nữa chúng ta cũng phải đi Washington thảo luận một chuyến”. Hắn thở nhẹ một hơi, lúc này mới tựa lưng vào ghế ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đặc biệt sâu xa nhưng không vương vất chút mệt nhọc nào, “Mọi người trong công ty đều cuồng công việc như vậy, tôi nghĩ mình cũng đã bị đồng hóa triệt để, đây cũng không phải là việc tốt gì cho cam”.

Tôi cười, vỗ vỗ vai hắn: “Về nhà sửa sang chuẩn bị hành lí chút đi, trưa mai chúng ta phải bay rồi”.

Hắn lơ đãng cầm tách cà phê tôi vừa đặt trên bàn lên, nhấm một ngụm: “Hôm nay đi xe cậu về đi”.

Đây là lần đầu tiên tôi và hắn cùng nhau về nhà sau 1 ngày làm việc. Lúc vào đến gara, Y Sâm đang bận rộn cắn một ngụm socola, tôi biết bình thường người mẫu đều phải ăn kiêng để giữ dáng, chưa bao giờ tôi gặp ai ăn uống vô độ như hắn bây giờ.

– “Anh không sợ mập?”. Tôi thừa nhận câu hỏi này rất có đạo đức nghề nghiệp–vì lợi ích của Kevin-nhân viên phục trang trong công ty.

– “Không, trời sinh tôi không bao giờ mập”. Trả lời tôi 1 câu, rồi hắn mới mở cửa xe ngồi vào chỗ, tôi trăm triệu không ngờ hắn lại bắt đầu nhòm ngó hộp đồ ăn đang trong tay tôi. Đột nhiên, tôi cảm thấy tính khí hắn có chút trẻ con, nguyên lai, cái đói có thể thay đổi tâm tính một con người, bản thân càng nghĩ càng thấy buồn cười. Tôi phối hợp mở hộp socola, đưa cho hắn: “Anh ăn luôn phần của tôi đi”.

– “Cầu còn không được”. Hắn cao hứng nhận lấy hộp thức ăn, ánh mắt toát ra một tia giảo hoạt, tôi chưa bao giờ biết Y Sâm có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy. Hắn há miệng cắn một ngụm socola thật to, lập tức khen: “Socola này thật thơm, lúc ở Bỉ tôi cũng chưa nếm qua loại socola nào tuyệt hảo như thế này”.

Tôi cười khẽ, nhấn nhẹ chân ga chậm rĩa khởi động xe: “Ngày mai tôi sẽ nói Thang Thước đưa anh địa chỉ của tiệm socola này”.

Bên trong xe giờ đây chỉ còn lại âm thanh nhai nuốt dễ nghe, tôi nghĩ không quá nhiều người có cơ hội nhìn Y Sâm ăn uống không hề tiết chế như thế này.

Hắn đột nhiên nghiêng đầu hỏi tôi: “Cậu muốn nếm 1 chút không?”

– “Tôi đang lái xe”. Lắc đầu cười cười, tôi tỏ vẻ cự tuyệt, “về đến nhà sẽ ăn”.

Đúng lúc đó, trên chóp  mũi tôi hiện ra một mùi hương thức ăn thơm tho, hơn nữa… còn là một mùi sữa béo ngật. Thanh socola chỉ cách mũi tôi chưa đến 2cm, chỉ cần há miệng ra, tôi hoàn toàn có thể thuận lợi cắn 1 ngụm, nhưng điều đó cũng khiến tôi do dự mất 5 giây.

– “Sao vậy? Không đói?”. Hắn không thu hồi tay, nhưng ngữ khí cũng tựa hồ không thèm để ý, điều này rõ ràng làm tôi cảm thấy bản thân chưa đủ rộng lượng. Phía trước đèn đỏ, xe dừng lại.

Trong lòng cảm thấy có chút cổ quái, nhưng tôi không thể nghĩ ra mấu chốt nằm ở đâu, thế là vẫn cúi đầu cắn một ngụm…. Vị sữa nồng đậm xông vào khoang miệng. Hắn đã lôi hẳn thanh socola ra khỏi vỏ, khi tôi nhả ra đã có hơn nủa thanh dính vào tay hắn, chỉ đợi tôi vừa căn một ngụm, hắn cư nhiên vươn vương đầu lưỡi liếm liếm ngón trỏ và mu bàn tay. Hệt như con báo vòn mồi.

Sau đó, hắn nâng thẳng tầm mắt nhìn tôi, tôi không khỏi kinh ngạc trong lòng, ánh mắt kia quả thực rất lớn mật, cơ hồ còn mang theo chút hương vị khiêu khích. Chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy trong chốc lát, không ai động, thẳng đến khi phía sau có người mất kiên nhẫn bấm còi thúc giục inh ỏi, tôi mới ho nhẹ một tiếng, lần nữa nhấn chân ga mà đi thẳng—đèn đã chuyển sang xanh. Tôi thế nhưng lại hồn nhiên không phát giác ra, hắn cũng vừa lúc thu hồi tầm mắt, liền lại vờ như không có việc gì xảy ra, nhàn nhã tiếp tục ăn socola.

Bất tri bất giác, tôi đã cho xe chạy với tốc độ 40 dặm/giờ, nhưng chút nhiệt trên mặt vẫn chưa tan. Ah, thực ra, da mặt tôi không mỏng đến vậy, từ trước đến giờ không có quá nhiều việc khiến tôi đỏ mặt, những tình huống cần điều tiết cảm xúc, tôi cũng tiết chế không tôi. Nhưng Hoắc Y Sâm này, ba lần bốn lượt đều làm vẻ điềm tĩnh của tôi loạn thành đoàn.

Cử chỉ vừa rồi của hắn trong mắt tôi không hề có chút khiêu khích nào, ngược lại còn tự nhiên khó tả, tôi chỉ có thể thản nhiên thừa nhận, mọi hành động kháng cự đều có vấn đề. Lúc đó tôi có chút ảo não, cũng vừa hi vọng bản thân không cần phải chú ý quá mức nhất cử nhất động của hắn, đặc biệt là những hành động vô tâm vô tứ như vậy. Tôi nghĩ hắn nhất định dùng biểu hiện này câu dẫn không ít kẻ si tình, tôi không muốn là 1 trong số đó, tôi là chính mình, không có ý định chịu ảnh hưởng từ bất kì ai.

Về đến nhà, hắn lập tức mở cửa xe đi thẳng vào phòng khách lầu 1, cũng không đợi tôi cùng ra khỏi gara, điều này làm tôi có chút cảm giác thoải mái. Tôi tắp rửa xong xuôi, nhàn nhã khoác lớp áo tắm giản dị lên người, động tác bắt đầu trở nên chậm chạp, tôi biết một ly cà phê hay một thanh socola không thể thay đổi hiện thực, nhưng tôi cần… ngẫm lại rõ ràng. Tôi ngồi xuống ghế, không biết bản thân đang nghĩ ngợi gì, nhưng chắc chắn, tôi chỉ là đã đánh giá thấp bản thân.

Đến hôm nay, tôi hẳn là đã miễn dịch trước mọi khiêu khích của Hoắc Y Sâm, sở dĩ tình trạng ‘bách độc bất xâm’ xảy ra như hiện tại, hoàn toàn xuất phát từ ý nghĩ tôi và hắn sẽ không phát sinh bất kì điều gì, dù sao nguyên bản, tôi cũng là người luôn tuân thủ nguyên tắc và luôn cho mình một đường lui.

Dường như đối phương đã bắn ra một viên đạn trước mặt mình, vô luận hắn làm thế nào để khắc chết những bất hòa, động tác cũng vô cùng đẹp mắt, minh quang lỗi lạc, có bao người không thể nhìn thấy ưu điểm ấy mà tiếp đãi nồng hậu hết mực? Là người, ai cũng dễ bị điều chói mắt nào đó hấp dẫn, vô luận đáy lòng có bao nhiêu cố kị và phân vân.

Hơn 10h sau mọi việc vẫn tường an vô sự, thậm chí ánh mắt cả hai cũng đều khôi phục bình thản, tôi hi vọng sự việc ngày hôm trước chỉ là ảo giác của riêng mình.

Máy bay đáp xuống Washington, nơi này vẫn là thánh địa của lĩnh vực văn hóa giải trí, tôi vốn luôn có ý định đầu tư vào thị trường này, có lẽ hợp tác với Mạc Đốn là cơ hội tốt nhất để phát triển thị trường.

Cuộc họp tiến hành lúc 3h chiều, viện thiết kế lần này rất coi sự hạng mục trên, đối tượng dự thính là Charles-thiết kế trưởng của viện. Mọi câu hỏi họ đưa ra đều sắc bén, những câu hỏi liên quan đến chuyên môn, Y Sâm và James đều thong dong bình thản đáp lại.

Tôi nghĩ, cả cuộc họp đều xem như viên mãn, sau đó, người Mạc Đốn tính tình nguyên bản lạnh lùng thế nhưng lại phá lệ tỏ vẻ mời chúng tôi đến thị sát một nhà hàng kiếm quán bar đặc sắc, thuận tiện để tăng thâm mối giao tình cho hai bên. Đương nhiên, tôi không có lí do gì để phản đối.

Khi chúng tôi chậm rãi tiến vào quán bar sang trọng, James cười nói: “Mỗi lần nghĩ đến Washington, tôi đều nghĩ đến sân khấu kịch Broadway lừng danh, tôi từng bị mối tình đầu bắt phải ngồi nghe nhạc kịch Broadway 3 ngày liên tiếp, ngay sau đó, tôi cảm giác duyên phận của cả 2 đã chính thức chấm hết”.

Mọi người cười haha, Mạc Đốn nâng cốc ý bảo nhân viên rót rượu: “Vậy đó là bước đệm chính thống để cậu quyết định trở thành người làm nghệ thuật?”

– “Có thể nói như vậy, thực là tạo hóa trêu ngươi”. James cười sáng láng bên cạnh.

– “Hợp tác thành công, hi vọng cậu sẽ tự hào vì bản thân là 1 nhà thiết kế đại tài”

– “Những lời này nghe qua thực thoải mái”. Một lần nâng cốc hữu nghị, James luôn thành thật giờ đây cũng lộ ra vẻ mặt hoạt bát.

Lúc này quán bar vang lên tiếng jazz đầy sống động, đã có người không kiềm chế được mà bước vào sàn nhảy. Tôi lắc ly rượu chân dài trong tay, mắt nhìn Y Sâm.

Hắn vừa rồi uống Martini, Mại Ngươi Tư ân cần đến bên cạnh hắn: “Muốn khiêu vũ không, Y Sâm?”

– “Mại Ngươi Tư, trước khi quyết định, cô nên suy nghĩ cẩn trọng một chút, bới vì nơi này không ai nguyện ý nhìn thấy Y Sâm lên bào ngày mai, tiêu đề có thể là– Nam nhân hấp dẫn nhất thế kỉ mờ ám khiêu vũ cùng bạn gái lạ mặt“. Không ngờ, Mạc Đức thế nhưng lại rất am hiểu giới giải trí, cho nên, đôi khi có những việc chúng ta không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá.

– “Hắc hắc!”. Mại Ngươi Tư kháng nghị, “Tôi kém cỏi như vậy sao? Thích nam nhân, tôi thấy chuyện này cũng không tệ”

James cười meo meo: “Thích ai cũng không cần bố cáo thiên hạ, Mại Ngươi Tư, đây là quyền riêng tư của cậu”

– “James, anh hư hỏng rồi, không còn là cục cưng Kenya trước kia nữa”

– “Cảm ơn, đây là lần đầu tiên cậu quang minh chính đại khích lệ tôi”

– “Tôi không bao giờ tiết kiệm lời khen”. Mại Ngươi Tư xoay đầu nhìn tôi, “tôi chỉ là học theo Giám Đốc thôi, anh ấy có thể làm mọi cô gái xinh đẹp mê muội chỉ với vài lời khen”.

– “A”. Tôi cũng bắt đầu vui vẻ, “Muốn tôi giảng bài miễn phí cũng được, nhưng cậu không cần làm tổn hại danh dự của tôi trước mặt mọi người”.

– “Danh dự? Mẹ nó, tôi khinh cái gọi là danh dự”. Mại Ngưoi Tư cuồng vọng tuyên bố, “tôi chỉ muốn vui vẻ”.

Tôi cảm giác Hoắc Y Sâm thủy chung chỉ là thản nhiên quan sát chúng tôi, không tham dự vào câu chuyện, hệt như một kẻ ngoài cuộc ngạo mạn, nhìn thế thái thay đổi, rồi mới nhất nhất phân chia tính cách từng người.

Tôi muốn ra ngoài hút thuốc, xoay mạnh người chuẩn bị đi ra ngoài, không ngờ bất cẩn đụng vào 1 cô gái, tóc vàng mắt xanh, thân hình đầy đặn, nàng không sợ hãi cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn tôi cười: “Không lẽ anh muốn mời tôi khiêu vũ”. 

– “Đương nhiên, nếu cô đồng ý thì tôi không ngại”. 

Khi tôi vị nhẹ thắt lưng dìu nàng ra sàn nhảy, phía sau vang lên tiếng ồn, Mại Ngươi Tư hô to: “Uy, Giám Đốc! Chúng tôi yêu cầu buổi giảng bài miễn phí”

Một lúc sau, tôi cảm thấy người bắt đầu nóng lên, cởi áo khoác, xả hai nút áo, từ biệt mĩ nhân đi vào toilet. Đột nhiên sau lưng truyền đến cảm giác áp bách, vừa quay đầu lại, tôi phát hiện Y Sâm đã đứng đó tự bao giờ. Tôi quay người tiếp tục xả nước, đến khi người xa lạ cuối cùng rơi toilet, Y Sam tùy tay khóa cửa lại.

Hắn từng bước hướng về phía tôi, tôi vờ như không quan tâm, tiếp tục rửa tay. Thẳng đến khi hai người không còn chút khoảng cách, hắn đến khi thân thể hắn chạm vào lưng tôi, tôi khẽ run lên. Hơi thở hắn ôn tồn xáo động bên tai tôi, cuối cùng dừng lại ở cổ, hai tay rắn chắc hữu lực cứ vậy mà ôm lấy tôi, vây quanh ngực và bả vai tôi. Tôi nhắm mắt thật chặt, hít sâu 1 hơi, hơi thở người sau lưng bắt đầu hỗn loạn.

– “Chấn Hàm, anh nghĩ em đã không còn muốn anh nữa”. Giọng nói mê hoặc

– “Anh nói bậy cái gì….”. Thật là 1 phản ứng ngu ngốc!

– “Anh biết em có cảm giác với anh, anh biết”. Tay phải hắn đã tham nhập vào cổ áo tôi.

– “Anh căn bản không biết mình đang làm gì”

– “Anh tựa hồ đã quá yêu em, đây không phải là 1 loại ảo giác sao?”

– “Anh bệnh cũng không nhẹ”. Tôi chỉ hi vọng nhịp tim bình ổn chút ít. “Y Sâm, buông tay, chúng ta không thể cứ mãi tiếp tục như vậy”. 

– “Gọi anh là Quân Sâm”

– “Được, Quân Sâm, nếu anh nói đây là ảo giác, tôi cũng có thẻ xác minh, những gì trước kia giữa chúng ta cũng chỉ là ảo giác”

– “Vậy sao? Nhưng hiện tại, anh không cảm thấy vậy”. Tay hắn đã muốn giải khai thắt lưng tôi, trực tiếp chui vào trong. Tôi không có dũng khí ngẩng đầu nhìn biểu tình của cả hai trong gương, cánh tay vô thức ôm chặt tay hắn. Hai cơ thể cường tráng mà co dãn chạm vào nhau, xúc cảm làn da cuộc chặt làm tôi ức chế không được tình tự hồi hộp. Lần đầu tiên tôi có cảm giác kinh hoảng. Hắn lại thủy chung không dừng động tác ban đầu, thậm chí còn dùng cảnh tay còn lại vẽ loạn trên cơ bụng tôi, tôi có thể cảm giác dục vọng lại trỗi dậy không đúng lúc….

Ngay lúc đó, hắn nghiêng người hôn tôi, dùng sức nút vào làm lưỡi tôi đau rát, hắn liều mạng tiến vào đúng như phong cách của bản thân, trằn trọc mà diên cuồng tìm kiếm. Nụ hôn rất nồng nhiệt này giống như đã kìm nén vạn năm, tôi không phủ nhận, bản thân cũng có chút hưng phấn.
Bình Luận (0)
Comment