Nhiệt Luyến Lúc Phân Phòng

Chương 5

Uông Mộ Di đổi sang làm công ty khác, nguyên nhânà đối với những đấu tranh phe phái bên trong công ty cũ làm cô có cảm giác phức tạp.

Nguyên bản cô nghĩ đến chính mình chính là tiểu viên chức thấp cổ bé họng, không có khả năng bị chiến hỏa lan đến, mà khi từng đồng sự đều bị làm cho điêu đứng, cô sinh chán nản, quyết định rời đi.

Thời điểm tạm rời cương vị công tác đúng lúc hôn nhân của cô cũng phát sinh nguy cơ, trước là không kịp cùng Khắc Khiêm nói, hiện tại là căn bản không cần nói, dù sao đều đã sắp ly hôn.

Đình Đình nói như vậy tốt lắm, hoàn cảnh mới, công việc mới, con người mới.

Thứ Sáu sau tan tầm , đồng sự mới mời cô đi ăn cơm, nói là chào đón người mới đến, cô theo ý mọi người đáp ứng lời mời tham dự, đến khi một đám người chậm rãi đi vào trước một quán rượu, tên quán làm cho cô nhất thời trợn tròn mắt……

“Hai vạn ba ngàn thước Anh”…… Đây, đây không phải quán rượu Khắc Khiêm cùng những đồng nghiệp phi công cùng đầu tư sao? Cô không chút nghĩ ngợi xoay người định chạy, không nghĩ nhóm đồng sự tay chân nhanh hơn, một trái một phải kéo cô, không cần tốn nhiều sức liền đem cô tha vào trong.

“Yên tâm, đây chỉ là một gian quán rượu đơn thuần , phục vụ bữa tối xong, chỉ là uống chút rượu, nghe chút nhạc, không phải chỗ rồng rắn hỗn tạp như cô nghĩ .”

Cô biết, cô đương nhiên biết, cô cùng Khắc Khiêm đã tới vài lần. Cô không uống rượu , có lần phi thường cố gắng uống lên một ly Margaret, kết quả lại say bất tỉnh nhân sự, ngày hôm sau căn bản không thể đi làm, sau đó cô quẫn đã chết, nhưng Khắc Khiêm lại ôm mặt cô, hi hi ha ha nói thẳng cô thật đáng yêu.

Ngu ngốc, như vậy rốt cuộc làm sao đáng yêu ?

“Tôi nghe nói lão bản là người giới hàng không , cho nên nơi này thường sẽ có phi công trẻ tuổi suất khí đẹp mắt lui tới.”

Lệ Anh tỷ tiếng nói khẽ run giấu không được hưng phấn.

Hắc hắc, phi công, đây là điều cô sợ hãi nhất, nếu không may gặp được đồng sự của Khắc Khiêm , vậy cô liền tiêu rồi!

Mắt thấy không có cửa chạy trốn , Uông Mộ Di đành phải kiên trì, cúi đầu, cố gắng bảo trì điệu bộ tiêu sái đi vào. Nhưng ngồi vào chỗ của mình , cô kinh ngạc phát hiện, đây không phải là cái gì chào đón người mới đến , căn bản chính là gặp mặt!

Nhìn một loạt người đối diện kia nghe nói là tinh anh của công ty nghiệp vụ khoa học kỹ thuật , Uông Mộ Di quả muốn trợn trắng mắt. Có lầm hay không a, cô đã kết hôn nha, tuy rằng nói đã ly hôn, nhưng là chạy tới gặp mặt…… Lão thiên gia! Cô lại là một trận da đầu run lên.

Lúc trước, bởi vì không hy vọng việc hôn nhân của mình lộ ra trở thành đề tài cho mọi người bát quái( 888 ) lúc trà dư tửu hậu(nhản rỗi) , cô cũng không có cho đồng sự mới biết cô đã kết hôn, hơn nữa nhóm đồng sự mới đều là đại tỷ tỷ đã qua tuổi ba mươi , thực đương nhiên đem cô trở thành tiểu nữ nhân mới hai mươi coi là chưa kết hôn .

Uông Mộ Di bộ dáng điềm tĩnh khả ái lại thẹn thùng ngây ngô , quả nhiên khiến cho đối tượng gặp mặt xôn xao, mọi người đều tìm cơ hội cùng cô bắt chuyện, cô sợ tới mức mặt trắng bệch, đành phải liều mạng uống nước che giấu bối rối.

“Cô là đồng sự mới tới công ty chúng ta , gọi là Mộ Di.” Lệ Anh tỷ cầm đầu thay mọi người giới thiệu.

Uông Mộ Di nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, thấy toàn bộ nhóm đồng sự vẻ mặt thoải mái bình thường, bộ dáng quen thuộc , xem ra các cô thường tổ chức loại hoạt động gặp mặt này.

“Mộ Di tiểu thư, cô tốt nghiệp đại học nào? Trong nhà có mấy người ? Không biết cô đối với khoa học kỹ thuật có hứng thú gì không?” Một gã nam nhân mặc áo sơmi nhiều nếp nhăn hỏi.

Ách…… Không hiểu được, trạch nam à, chia hoa hồng này có tính không? Nàng chân tay luống cuống suy nghĩ. (TL: ta cũng chả hiểu chia hoa hồng thì liên quan gì đến khoa học kỹ thuật, Min chỉ ta với, nhưng mà nói đến chia hoa hồng thì ta vẫn thích

)

“Mộ Di tiểu thư, cô thích đi thăm phong cảnh không? Tôi gần đây vừa mua xe mới, nếu có dịp gặp lại, tôi sẽ đưa cô đi đông bắc giác tán giải sầu, còn có thể đi suối nước nóng Kim Sơn ……”

Cô, cô cùng anh ta rất quen thuộc sao? Suối nước nóng…… Tiểu Diệu nói rất đúng, nam nhân đều là sắc lang bụng dạ khó lường ! Cô mau bị hù chết.

“Xem phong cảnh có gì hay, tôi đưa cô đi biển, đón gió lướt sóng nhặt vỏ sò mới lãng mạn.”

“Mộ Di……”

Đột nhiên trở thành tâm điểm, Uông Mộ Di trợn tròn mắt, nhanh tùy tiện tìm cái lấy cớ, tốc tốc đứng dậy trốn vào toilet.

“Haiz!” Bất đắc dĩ đến đây, cô thật là không có biện pháp hưởng thụ ưu ái này , lại ở trong toilet thật lâu, mới rã rời tỏ vẻ tiêu sái đi ra, không ngờ, vừa mới xoay người, liền đụng vào người đang đi ngược lại …….

“A……”

“Di, tẩu tử, là chị a, Thường huấn luyện viên cũng đến đây sao?”

Xong rồi, cô thật sự gặp được người quen…… Chăm chú nhìn lên, Uông Mộ Di lập tức nhận ra đối phương đúng là Đại Hoa – người tổ chức sinh nhật tại nhà ăn ngày đó .

“Tôi vừa lúc có mấy vần đề về chuyến bay muốn hỏi huấn luyện viên, hai người ngồi ở đâu, có phiền tôi qua quấy rầy một chút không?” Lí Đại Hoa thái độ phi thường khách khí có lễ.

Bởi vì chột dạ, Uông Mộ Di đầu trống rỗng, cuối cùng chỉ có thể qua loa toát ra một câu, “Anh nhận sai người.” Rồi vội vàng chạy về chỗ ngồi.

Nhận sai người? Cô ấy rõ ràng chính là bà xã của Thường huấn luyện viên a! Lí Đại Hoa mình đầy nghi vấn, chờ trở lại chỗ ngồi, hắn nhịn không được hỏi nhân viên quầy bar . Hắn có thể nhận sai, nhưng tổng trường quầy kia có khả năng nhận sai lão bản nương nhà mình đi?

“A, Mạch Khả, cậu xem nữ nhân tóc dài mặc áo trắng có giống vợ của hường huấn luyện viên không ?”

Đưa đến một ly rượu cốc tai, nam nhân đem ánh mắt quét tới ….“Uhm?” Trong lòng hơi thắc mắc.

Một cái vỗ tay hoan nghênh,“Tốt! Cậu cũng biết là đúng đúng không ? Cô ấy lại còn nói tôi nhận sai người.”

Lí Đại Hoa biểu tình thần bí tiến lên, “Nếu tôi không nhầm, những người đó là đang đi gặp mặt? Không biết Thường huấn luyện viên có biết hay không, chúng ta có nên báo cho anh ấy một tiếng?”

Ngay tại thời điểm Mạch Khả nhíu mày , cửa bị đẩy ra, Mạch Khả nhìn người tới, đối Đại Hoa nói: Người đến rồi, muốn nói thì đi nói đi.”

Quán rượu quyết toán một tháng một lần, lúc này vừa vặn đến phiên Thường Khắc Khiêm phụ trách đến kiểm tra.

Vợ yêu muốn cùng anh ly hôn, tâm tình của anh tệ hết biết rồi, bị núi lửa vây ở Châu Âu, trong lòng không biết mắng quá mấy trăm hồi, thật vất vả về nhà, lại phát hiện bà xã không thấy, tâm tình anh chỉ dùng “e04”* mới có thể biểu đạt

*e04 : cuộc sống bị chệch quỹ đạo -> đảo loạn,

Hé ra khuôn mặt không thể thảm hơn, mày nhíu chặt, Thường Khắc Khiêm thẳng tắp đi hướng quầy bar, anh thực cần một ly rượu mạnh, làm cho chính mình quên hết thảy.

“Huấn luyện viên, tới đón bà xã về nhà sao? Tẩu tử vừa rồi cũng thật là, lại còn nói tôi nhận sai người.”

Bà xã? Cậu ta là nói Mộ Di? “Cô ấy đang ở đâu?” Thường Khắc Khiêm một phen tóm lấy áo Lý Đại Hoa ép hỏi.

“…… Ở đó, chỗ nhóm gặp mặt bên kia……” Lí Đại Hoa ngón tay duỗi ra, run run chỉ hướng mục tiêu.

Gặp mặt? Nghe vậy, Thường Khắc Khiêm mày kiếm nhíu chặt, cơ hồ có thể ép chết một con muỗi ( TL: không hỉu là ý j, con muỗi cho vào đây là sao? Min: tỷ a, là cái đường nhăn ở giữa trán khi nhíu mày lại ý), xoay người theo ngón tay Lí Đại Hoa chỉ , ánh mắt sắc bén nháy mắt tối sầm lại …..

Hừ hừ, thật sự là đi mòn giày sắt không thấy bóng, đến đây anh không uổng công đi. Anh gọi hơn mười cuộc nói chuyện với luật sư ủy nhiệm vĩ đại Hồng Đình Đình, kết quả đối phương đông kéo tây xả, nói một đống lời nói ngu xuẩn, chính là không chịu nói cho anh biết Mộ Di ở đâu, này không tốt chính là cô ở ngay trong quán của anh, nhưng là để gặp mặt!

Nghĩ đến bảo bối của mình đang bị nam nhân khác mơ ước, lửa trong ngực mạnh mẽ thiêu đốt, anh không chút do dự bước nhanh, giận đùng đùng đi qua…

“Mộ Di tiểu thư, ngươi như thế nào cũng không nói chuyện?”

Bởi vì không lời nào để nói nha, ô……

“Ha ha, ta thích nhất nữ hài tử thẹn thùng , thoạt nhìn chính là đặc biệt khác hẳn .”

Là làm sao khác, thêm một cái mắt hay là lỗ mũi to lớn khác thường? Người này có phải hay không là muốn xem mắt ? Uông Mộ Di buồn bực suy nghĩ.( TL: Ngoài mặt thì ngây thơ, trong bụng thì nghĩ xấu người ta. Min: đúng á, chị này thì ngây thơ cái gì a )

“Cô đợi là muốn đáp xe điện ngầm trở về đi? Tôi cũng vậy, không bằng chúng ta cùng nhau đi tốt lắm.”

Hai người đồng hành, có giảm giá sao? Nếu không có, liến ai đi đường nấy đi!

“Trễ như thế đáp xe điện ngầm rất nguy hiểm, tôi lái xe đưa cô……”

Kia hẳn là chỉ biết càng nguy hiểm mà thôi.

Uông Mộ Di sợ hãi lôi kéo góc áo Lệ Anh tỷ , nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta khi nào thì mới được đi?”

“Trễ một chút. Bây giờ còn sớm.”

“……” Uông Mộ Di bất đắc dĩ uống nước chanh, đôi mắt đối nam nhân đang ba hoa này đó chết lặng tới cực điểm, hơn nữa nghĩ đến vừa mới gặp được Lý Đại Hoa, cô càng cảm thấy “như đứng đống lửa, như ngồi đống than”.

Ngay tại thời điểm cô âm thầm đếm ngược thời gian về nhà , một thân ảnh cao lớn tràn ngập áp lực không báo động trước tới gần cô, hoàn toàn đem cô bao phủ , cô không chút nghĩ ngợi ngẩng đầu, chợt hút một ngụm khí lạnh …. Khắc Khiêm?

Uông Mộ Di nhất thời trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt kinh hãi, giống như gặp quỷ. Cô, cô chết chắc rồi……

“Thời gian không còn sớm? Có phải hay không nên trở về nhà?” Thường Khắc Khiêm ánh mắt nhanh bao trọn cô, nét mặt tuấn suất lộ vẻ sủng nịnh, bạc môi xảo diệu đan vào một chút tựa tiếu phi tiếu* vô địch biểu tình.

(*cười như không cười)

“Anh…… em, em……” Cô khẩn trương đến mức ứa ra mồ hôi lạnh, ngay cả nói đều nói không rõ ràng.

Người khác có lẽ cảm thấy Thường Khắc Khiêm như vậy phi thường tiêu sái mê người, nhưng Uông Mộ Di nhìn ra được , anh càng là lộ ra bộ dáng vô hại , lửa giận che giấu lại càng là đáng sợ.

“A, vị tiên sinh này, thỉnh không cần quấy rầy chúng ta .” Một tên vọng tưởng bày ra khí khái dẫn đầu mở miệng.

Thường Khắc Khiêm căn bản không thèm liếc mắt đến hắn, khẩn cấp kéo Mộ Di “Thời gian xã giao chấm dứt, về nhà.”

“Không, không……” Cô gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng.

“Tiên sinh, anh không thấy cô ấy không muốn đi theo anh sao? Tôi cảnh cáo anh tốt nhất lập tức buông cô ấy ra, nếu không, tôi liền……”

“Liền như thế nào? Muốn đánh ta sao?” Thường Khắc Khiêm ánh mắt dị thường lạnh lẽo, hung hăng nhìn chằm chằm đối phương, nam nhân không não này , vừa lúc anh một bụng tức giận không chỗ phát tiết, muốn đánh, anh tùy thời phụng bồi!

“Ách khụ…… Tôi, tôi nói vị tiên sinh này, chúng ta đều là người văn minh, động thủ động cước thật sự không phải hành vi người văn minh nên có.” Dũng khí của nam nhân kia hoàn toàn bị tầm mắt lợi hại của anh làm cho đông lạnh.

“Kia xin hỏi vị người văn minh này , tôi hiện tại có thể mang vợ của tôi về nhà không?” Thường Khắc Khiêm nguy hiểm nheo lại hai tròng mắt, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Gì, vợ? Trong phút chốc, tầm mắt mọi người ở đây tất cả đều không hẹn mà cùng hướng về Uông Mộ Di đang co rúm lại….

“Mộ Di, cô, cô đã kết hôn ?” Lệ Anh tỷ trợn mắt há hốc mồm.

“Nhưng là chúng ta đã ở riêng, đã chuẩn bị ly hôn.” Uông Mộ Di vội vàng giải thích.

“Anh đáp ứng rồi sao?” Thường Khắc Khiêm trợn mắt lên quét nàng liếc mắt một cái.

Lời nàng nói “Chúng ta đã ở riêng, đã chuẩn bị ly hôn,” như đâm vào lòng anh, bởi vì từ đầu tới đuôi, anh đều không có đáp ứng cô chuyện ly hôn này! Anh nhanh cầm lấy tay Uông Mộ Di , bá đạo đem cô cách xa nhóm người gặp mặt này.

Bên kia, trước quầy bar , Mạch Khả cùng Lý Đại Hoa kinh ngạc. Ở riêng? Ly hôn? Nha, đại tin tức!

***

Thường Khắc Khiêm không cần tốn nhiều sức đã lôi cô đi đến lối đi bộ bên ngoài, Uông Mộ Di ở phía sau anh không ngừng chống cự, sống chết dùng hai chân kéo mặt đất tạo lực ma sát, mong thoát khỏi kiềm chế. Bộ dáng chống cự ương ngạnh kia , xa xa thoạt nhìn giống như là sủng vật không nghe lời đang ở cùng chủ nhân cáu kỉnh.

Kỳ quái! Anh dựa vào cái gì như vậy liền đem cô lôi đi? Làm như cô dễ khi dễ lắm a! Bọn họ hiện tại nhưng là đang ở riêng , anh dựa vào cái gì lôi cô về nhà? Còn nữa, cô đã không phải tiểu quai quai trước kia, cô đang cố gắng làm cho chính mình trở nên cứng rắn, anh nếu còn muốn ăn hiếp cô, cửa nhỏ đều không có đâu!

“Buông, Thường Khắc Khiêm, anh mau thả tôi ra, đau !” Cô kêu to, mặc kệ chung quanh.

Nghe thấy cô kêu đau, Thường Khắc Khiêm rốt cục buông tay, cô rụt vội tay đau, vẻ mặt u oán lại bất hảo trừng mắt với anh.

“Vì sao không tiếp điện thoại của anh?” Cô có biết hay không, anh bị nhốt ở Âu Châu không thể động đậy, gọi điện thoại trở về lại không tìm thấy người, trong lòng có bao nhiêu sốt ruột?

“Tôi muốn ly hôn.”

“Vì sao tự ý chuyển đi?” Nhìn tủ quần áo trống rỗng, giá sách trống rỗng , nhìn 1 chiếc bàn chải đánh răng cô đơn , anh khó chịu đến độ sắp chết!

“Tôi muốn ly hôn.”

“Cho dù muốn cùng anh ly hôn, em có cần thiết nhanh như vậy liền đi gặp mặt không?” Thường Khắc Khiêm cực lực nhịn xuống một cỗ tức giận mãnh liệt sắp bùng nổ.

Cô bị anh trừng hơi hơi co lại bả vai, “…… Đổi công tác khác, mọi người thay tôi tổ chức chào đón người mới đến.” Tuy rằng bọn họ muốn ly hôn, nhưng chỉ cần chưa hoàn thành thủ tục, cô liền vẫn là vợ Khắc Khiêm , cùng người đàn ông khác gặp mặt, cô biết là chính mình đuối lý.

Hai hàng lông mày giật mình nhướng lên, “Em đổi công tác? Chuyện khi nào? Vì sao em đều không có đề cập qua?” Thường Khắc Khiêm kinh ngạc hỏi.

Anh đó là cái khẩu khí gì, giống như đều là cô sai! Anh có cho cô thời gian nói sao? Mỗi ngày bay bay bay, thật vất vả trở lại, liền bỏ rơi cô đi tìm người phụ nữ khác, anh có cho cô thời gian nói sao?

Đình Đình nói rất đúng, nhường nhịn đàn ông 3 phần , họ sẽ đè lên đầu lên cổ mình, từ giờ trở đi, cô không những không nhường anh mà còn cho anh kinh hỉ đầy nhà =))..(TL: ta k hỉu nên tự chém đấy)

“Có cần hay không thượng trình viết báo cáo? Thời điểm anh đi ra ngoài khoái hoạt tiêu dao cũng không nói với tôi a!” Uông Mộ Di đem lời dạy của bạn tốt luật sư của cô khiêu khích, một chữ đổi nói cho Thường Khắc Khiêm nghe, còn thực dũng cảm ưỡn ngực.

Cô nghĩ đến như vậy là có thể chọc giận anh, làm cho anh đồng ý cùng cô ly hôn, không nghĩ tới, hắn cư nhiên nở nụ cười……

Hắn là bệnh thần kinh sao?

“Học người ta ưỡn ngực? Anh cũng không phải không biết ngực của em.” (Min : sặc sặc sặc…)

“Anh….” Hơi quá đáng, anh đây là ở cười nhạo bộ ngực của cô nhỏ sao? “Anh, anh vương bát đản.”

“Tiểu ngoan, không cần như vậy, em gần đây nói chuyện trở nên thô lỗ.”

Hừ, tiểu ngoan? Ai a, là kêu chó hay gọi mèo? Cô không nhìn anh, bước qua.

“Đi, đã khuya, trước theo anh về nhà đi, ngày mai anh sẽ giúp em chuyền đồ về.” Thanh âm của anh mềm mại dụ dỗ.

“Không cần! Chúng ta đã ở riêng, hơn nữa tôi muốn ly hôn.”

“Anh nói rồi. Anh sẽ cho em một lời giải thích vừa lòng, em chẳng lẽ không thể trước hết nghe xem anh nói thế nào, lại quyết định muốn hay không phán anh tử tội sao?”

Anh mệt chết đi, bởi vì không có tin tức của cô, mấy ngày mấy đêm không ngủ, ngàn dặm xa xôi gấp gấp trở về, cho tới bây giờ, anh đều không thể nhắm mắt lại nghỉ ngơi đâu! Sẽ không thể trước cùng anh về nhà, cho anh uống chén nước, lại ngồi xuống hảo hảo nghe anh nói sao?

“Không cần, tôi không cần trở về với anh , tôi muốn ở riêng, sau đó ly hôn.” Cô thực quá mức rồi.

“Mộ Di, anh đã nói rồi, anh sẽ không ly hôn.”

“Anh dù không muốn cũng phải muốn, thời điểm anh gặp gỡ bên ngoài nên biết sẽ có một ngày nhưvậy .”

“Anh không có ngoại tình, anh cùng Mai Lâm chỉ là bạn bè.” Anh nhịn không được tăng thêm ngữ khí.

“Cho dù anh có nói một trăm lần, tôi cũng sẽ không ngốc đến tin tưởng anh, gặp lại sau.” Uông Mộ Di bỏ lại lời nói rồi xoay người rời đi.

Thường Khắc Khiêm tiến lên giữ chặt tay cô, nói cái gì cũng không chịu thả.

“Buông!”

“Không cần cố tình gây sự như vậy, có cái gì hiểu lầm chúng ta về nhà nói.”

Lại còn nói cô cố tình gây sự, rốt cuộc là ai vô tâm vô phế?(không tim không phổi-thờ ơ , vô tâm ) “Tôi không cần.”

Uông Mộ Di dùng tay trái tự do lấy di động ra, vội vã ấn số điện thoại Tiểu Diệu ý đồ cầu cứu. Không nghĩ tới bị Thường Khắc Khiêm một phen đoạt đi qua.

“Đưa đây, trả lại cho tôi!”

“Theo anh về nhà, anh liền trả lại cho em.”

Vừa lúc một chiếc xe cảnh sát tuần tra đi qua, hai viên cảnh sát bên trong nhìn thấy hai người giằng co, lập tức đem xe dừng ở ven đường, xuống xe xem xét. “Đây là đang làm cái gì? Tiên sinh, mời lập tức buông tay vị tiểu thư này ra .”

“Cảnh sát tiên sinh, mau cứu tôi, anh ta muốn bắt tôi…” Uông Mộ Di vừa thấy cảnh sát đến, vội vàng lớn tiếng ồn ào.

Lời Uông Mộ Di nói làm cho Thường Khắc Khiêm đương trường sắc mặt đại biến! “Uông Mộ Di, em nói hươu nói vượn cái gì?”

“Tôi không có nói bậy, anh chính là nghĩ muốn bắt tôi, ngươi khống chế tự do thân thể của tôi.” Hừ, mấy ngày nay cô nhưng là cùng Đình Đình học không ít đâu.

Hư hư thực thực bên đường bắt người! Việc này không phải là nhỏ, vạn nhất không cẩn thận có thể là tai nạn chết người, làm cho truyền thông biết cảnh sát trước đó không có tích cực tham gia, đến lúc đó nhất định lại sẽ bị dư luận nói là đám vô dụng, cho nên hai viên cảnh sát không dám bỏ qua.

“Vị tiên sinh này, mời nhanh chút buông tiểu thư này ra, bằng không liền bắt anh tội gây trở ngại người thi hành công vụ.” Cảnh sát một bên phát ra cảnh cáo, một bên đã ra tay.

“Tôi không có bắt cô ấy, cô ấy là ……”

Thường Khắc Khiêm còn không kịp nói cho hết, hai viên cảnh sát liền trước sau bao vây, trước cứu Uông Mộ Di ra , tiếp theo liên thủ chế phục anh.(TL : tội nghiệp soái ca, chị Di nhẫn tâm wa’, Min nhỉ….Min : sụt sịt… kéo áo Lam tỷ… tỷ cho mụi mượn nhá… xìiiiii… mụi là mụi tức chị Di lắm á)

“Shit, cô ấy là vợ của tôi!” Thường Khắc Khiêm quỳ rạp trên mặt đất hổn hển hô to.

Viên cảnh sát há hốc mồm nhìn về phía Uông Mộ Di …..

“Chúng tôi đang ở riêng, chuẩn bị ly hôn.” Cô đáp đúng lý hợp tình.

“Không có, là cô ấy tự tiện rời nhà nhiều ngày chưa về, tôi thực lo lắng, tôi bị nhốt ở Châu Âu một tuần, thật vất vả hôm nay vừa mới từ Đức trở về, không thấy cô ấy lòng ta nóng như lửa đốt, tôi chỉ là muốn muốn dẫn cô ấy về nhà.” Thường Khắc Khiêm kích động kể lại.

“Chúng tôi thật sự ở riêng.”

“Em căn bản là bỏ đi không lời từ biệt! Thừa dịp anh phải bay, thừa cơ chạy mất.” Hắn nổi trận lôi đình.

“Tôi có để lại tờ giấy cho anh.”

“Là tờ giấy bảo anh ký đơn ly hôn sao? Anh rốt cuộc làm sai cái gì?” Hắn vô cùng đau đớn.

“Anh có người phụ nữ khác bên ngoài……..”

“Anh nói rồi, anh không có!”

Hai bên đều thập phần kích động, hướng nhau kêu gào, khiến cho hai cảnh sát viên đau đầu, chỉ đành đem hai người toàn bộ mang về trụ sở.

Thường Khắc Khiêm cùng Uông Mộ Di nằm mơ cũng không có nghĩ đến, có một ngày bọn họ lại bị ngồi trên xe cảnh sát mang về đồn.
Bình Luận (0)
Comment