An Tống đặc biệt thông minh, vì vậy cô tự nhiên hiểu ba từ này đại biểu cho điều gì.
Cô không gật đầu, cũng không cự tuyệt, mà là đáp lại Dung Thận bằng hành động đơn giản nhất.
An Tống vòng tay ôm cổ người đàn ông, cúi người mổ môi anh.
Cứ như vậy, lồ ng ngực Dung Thận phập phồng kịch liệt, đôi mắt thâm thúy càng thêm tối tăm nóng bỏng.
Anh ôm An Tống đứng lên, vững vàng bước lên cầu thang, đi vào phòng ngủ chính nơi họ đã ngủ cùng nhau.
Căn phòng tối om, bóng dáng hai người ngã vào chiếc giường lớn mềm mại.
Dung Thận áp sát vào mặt cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai, giọng nói khàn khàn quyến rũ chậm rãi vang lên: "An Tống, em có biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì không?"
Hai mắt An Tống nhắm chặt, cả khuôn mặt vùi vào trong hốc vai người đàn ông.
Cô không phát ra tiếng, chỉ gật đầu đáp lại.
"Thật sự nguyện ý?" Thanh âm khàn khàn của người đàn ông khó có thể nghe được âm điệu êm dịu ban đầu.
An Tống vừa hồi hộp vừa mong chờ, hai má càng lúc càng nóng khi nép vào trong lòng Dung Thận.
Phần thân trên của anh không mặc quần áo, khoảng cách gần như vậy khiến người đàn ông có thể cảm nhận rõ ràng đôi môi mềm mại của cô in trên ngực anh.
Mọi thứ, không cần phải hỏi.
Chuyện xảy ra tiếp theo như nước chảy thành sông.
Dù sao có bạn đồng hành ngày đêm như vậy, An Tống đã lâu mới có thể bình tĩnh tiếp nhận tình huống thân mật sắp tới.
Lẽ ra, chuyện không nên xảy ra quá đột ngột hay quá nhanh.
Nhưng sự cố nhỏ khi bắn pháo hoa tối nay thực sự khiến tâm trạng An Tống bối rối.
Có vẻ như phải làm gì đó để có thể thực sự cảm thấy rằng Dung Thận đang ở bên cạnh cô một cách bình an vô sự.
Khi tình yêu nồng nàn, bên ngoài khung cửa sổ kiểu Pháp không rèm, nhiều chùm pháo hoa cùng lúc bay lên trời.
Đêm 30 Tết, ngày tiễn cũ đón mới, An Tống đã trao trọn vẹn thân thể mình cho Dung Thận.
!
Ngày hôm sau, ngày đầu năm mới, mới hơn năm giờ sáng.
Trong căn phòng ngủ chính lờ mờ ánh đèn, An Tống mở to đôi mắt chua xót, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Bên cạnh cô, người đàn ông đang thở đều, một tay vẫn ôm eo cô.
Hai người dưới tấm chăn mỏng thẳng thắn với nhau, tr@n trụi.
Cô gái vừa trải qua chuyện nhân sinh và người đàn ông lần đầu tiên khai trai, có thể tưởng tượng được đêm qua lộn xộn điên cuồng như thế nào.
An Tống chỉ nhớ sau khi kết thúc, Dung Thận ôm cô đi tắm, nhưng lại không nhớ chuyện gì xảy ra sau đó.
Thân thể đau nhức, mùi vị không tốt lắm, nhưng lại không thể cưỡng lại sự thỏa mãn của tâm trí.
Cô động đậy chân, quay đầu nhìn sang bên cạnh, lại vô tình đụng phải một đôi mắt sâu như giếng cổ.
An Tống lập tức đỏ mặt, kéo góc chăn che nửa dưới khuôn mặt, đôi lông mày đỏ au thuộc về con gái đặc biệt dễ thấy.
Bàn tay của Dung Thận đặt trên eo cô hơi dùng sức kéo cô vào lòng, da kề da, k1ch thích giác quan của nhau.
"Chào buổi sáng! ! "
An Tống nhẹ nhàng chào buổi sáng, cứng ngắc dán vào người đàn ông, có chút lúng túng.
Dung Thận chống cùi chỏ chống nửa người trên, kéo góc chăn ra, cúi đầu nhìn gò má cô, "Dậy sớm vậy? Có khó chịu không?"
Giọng của người đàn ông đã trở lại với giọng trầm và mạnh mẽ như thường lệ, với một chút khàn khàn sau khi thức dậy, nghe ra rất dễ khuấy động tâm trí.
"Không có.
" An Tống theo bản năng co rúm trong chăn, "Chỉ là không ngủ được thôi.
"
Thực ra, khó chịu về thể xác là điều khó tránh khỏi, nhưng cô thấy không cần thiết phải nói đến chuyện này, như thể cố ý ám chỉ điều gì đó.
Cô trong sạch, tối hôm qua Dung Thận đã biết.
Dung Thận vuốt v e gò má cô, cúi đầu hôn lên trán cô, "Nằm tiếp, hay là xuống lầu ăn sáng?"
"Nằm lát nữa đi.
"
Lưng An Tống đau nhức, lười nhúc nhích, nghe người đàn ông nói liền vùi đầu vào cổ anh.
Dung Thận dường như cười một tiếng, kéo chăn lên đắp lên bờ vai lộ ra của cô, sau đó cúi đầu hôn lên má cô mấy cái.
Ôn hương ở trong ngực, lại là thời điểm thể lực của một người đàn ông đạt đến đỉnh điểm vào buổi sáng, vì vậy không thể không suy nghĩ.
Tuy nhiên, cân nhắc đến thân thể và tình cảm của cô, cuối cùng anh cũng áp chế được d*c vọng trong lòng, ôm cô cùng hưởng thụ an tĩnh lúc bình minh.
!
Sau tám giờ rưỡi, Dung Thận dẫn An Tống đang chậm rãi đi vào phòng khách nhà trước.
Nguyễn Đan Linh nghe thấy âm thanh liền chào hỏi: "Tiểu Cửu, An An, tối hôm qua hai đứa không sao chứ?"
Sau đó bà cũng nghe người giúp việc báo cáo, biết được rằng có một tai nạn nhỏ khi bắn pháo hoa.
Vốn định ra sân sau nhìn một chút, nhưng Dung Nhàn không chịu buông tha cho bà.
Và cô chỉ nói một câu, đã gạt bỏ suy nghĩ của Nguyễn Đan Linh.
Dung Nhàn nói: "Mẹ, có lẽ nó đang trên đường đến Vu Sơn, mẹ đi tham gia cuộc vui làm gì?"
Phải mất vài giây Nguyễn Đan Linh mới hiểu "trên đường đến Vu Sơn" nghĩa là gì.
Không thể chỉ nói bốn chữ "cùng nhau tới Vu Sơn"* sao? Nóng miệng à?
*Cùng nhau tới Vu Sơn: Người ta thường miêu tả tình yêu nam nữ và vẻ đẹp của sự gi@o hợp bằng cách cùng nhau đi Vu Sơn
Lúc này An Tống bị chặn ở cửa phòng khách, sửng sốt một lúc mới hiểu bà đang ám chỉ điều gì.
"Không sao, mẹ không phải lo.
"
May mắn thay, Dung Thận đã trả lời câu hỏi của Nguyễn Đan Linh trước thay cô.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Đêm giao thừa hôm qua, hiếm khi mọi người được thảnh thơi.
Tuy bọn họ không cố ý nhưng mẹ đã dạy cho bọn họ một bài học rồi.
An An không bị dọa chứ?"
An Tống cười lắc đầu, "Không ạ, dì.
"
Nguyễn Đan Linh không chớp mắt nhìn lông mày An Tống, quá trình một cô gái trở thành phụ nữ, không thể che giấu một số thay đổi.
Chưa kể Nguyễn Đan Linh là người giỏi quan sát.
Bà tựa hồ đã phát giác được cái gì, khẽ mỉm cười, nhướng mày, "Con không bị dọa sợ là tốt rồi, đi thôi, hôm nay phòng bếp nấu cháo táo đỏ, dưỡng da bổ huyết, đi ăn chút đi.
"
An Tống vừa ngồi xuống chưa đầy ba giây, cô đã bị mẹ chồng nhiệt tình lôi vào bếp.
Dung Thận nhìn bóng lưng cô bất giác nhéo eo cô, ánh mắt ủ rũ che đi sóng nước trong mắt.
Đêm qua không nhớ bao nhiêu lần, gián đoạn qua 0 giờ mới tính là kết thúc.
Anh sợ nó làm cô kiệt sức.
Không lâu sau, Dung Nhàn mặc áo gió dài đi vào phòng khách, xoa xoa eo.
Không ngờ Dung Thận tới sớm như vậy, ánh mắt hai chị em đụng nhau, cô giả vờ bình tĩnh hạ tay xuống xoa eo, "Ôi, còn tưởng hai đứa phải ngủ đến sáng cơ chứ.
"
Nói xong, Tiêu Minh Dự lập tức xuất hiện.
Không khí có vẻ hài hòa, nhưng vẫn thoang thoảng mùi thuốc súng.
Chủ yếu là từ Tiêu Minh Dự và Dung Nhàn.
Tóc của Tiêu Minh Dự ẩm ướt và hơi bù xù, anh vẫn mặc chiếc áo khoác cashmere kiểu cũ và quần kaki.
Nếu có gì bất thường, có lẽ là trên cổ trái có ba vết xước rất bắt mắt.
Tươi, ấm, trầy xước.
Không khí im lặng vài giây, Tiêu Minh Dự nhíu mày, vừa mới lấy hộp thuốc lá ra, Dung Nhàn lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài hút thuốc, phòng khách nhà tôi không cho phép hút thuốc.
"
Tiêu Minh Dự nhìn cô thật sâu, sau đó nhếch môi im lặng.
Dung Thận cũng nhướng mi, nhìn Dung Nhàn đầy ẩn ý.
Mặc dù giọng điệu của cô không được ôn hòa, nhưng ít nhất đã không thấy nói những lời mỉa mai của mình như ngày hôm qua.
Tiêu Minh Dự bóp hộp thuốc, dời tầm mắt nhìn Dung Thận đối diện, "Cửu gia, cùng hút một điếu?"
"Được.
" Người đàn ông đặt đôi chân dài đang bắt chéo xuống, tư thái nho nhã đứng dậy.
.