Năm phút sau, An Tống rời rời giảng đường trước.
Cô không vội vàng nhận lời mời của Hà Nguyệt, mà là nhận điện thoại, bày tỏ sẽ suy nghĩ kỹ.
Tham gia một câu lạc bộ cũng không gì không được, hơn nữa đây vốn là cơ hội để cô phát triển bản thân trong trường học.
Nhưng An Tống dù sao cũng khác với sinh viên đại học bình thường, cô quá sâu sắc và nhạy cảm, lo lắng rằng bản thân không thể thích ứng với các hoạt động tập thể của câu lạc bộ, vạn nhất lại ảnh hưởng đến người khác, thì sẽ rất xấu hổ cho người mời là Hà Nguyệt.
Sau khi An Tống rời đi, Hà Nguyệt nhìn bóng lưng của cô, sau đó liếc nhìn Đới Soái, "Cậu có WeChat của An Tống không? Cậu giúp mình nhất định phải để cô ấy tham gia câu lạc bộ người mẫu của chúng ta."
Đới Soái là học sinh đầu tiên thêm WeChat An Tống ngoài cô cố vấn.
Anh không công khai việc họ gặp nhau ở phòng gốm khắp nơi, chỉ có một số người ở cùng ký túc xá biết rõ.
Lúc này, Đới Soái tò mò hỏi: "Nghe nói ngưỡng đầu vào câu lạc bộ người mẫu của cậu rất cao, vì sao lần này cậu lại chủ động tuyển người mới?"
Hà Nguyệt giật giật khóe miệng, "Là do mấy cậu cho rằng ngưỡng cửa cao, khi gặp phải người như An Tống, ngưỡng cửa đã bị cậu ấy đạp xuống rồi.
Trường kỹ thuật nam nhiều hơn nữ, huống chi là nữ sinh trong khoa của chúng ta...!Khó khăn lắm mới có An Tống, đương nhiên phải tranh thủ chứ."
...
Buổi tối, An Tống từ lúc về nhà vẫn suy nghĩ đến việc tuyển thêm thành viên mới.
Lăng Kỳ ngồi đối diện cô vài phút, nhưng cô không cảm thấy sự hiện diện của bản thân.
Cô đưa tay khua khua trước mặt An Tống, lại vỗ bả vai, "Phu nhân, hoàn hồn đi, úm ba la xì bùa!"
An Tống lấy lại tinh thần: "..."
Lăng Kỳ gãi tai, nói đùa, "Tôi thấy cô cứ như lên mây, tưởng rằng đang kết bạn với một vị thần nào đó rồi chứ..."
An Tống cầm cốc uống một ngụm nước, thu hồi tâm tư phức tạp, trầm giọng nói: "Dung An Technology tiến triển thế nào rồi?"
"Chuyện này tôi định nói cho cô biết đây." Lăng Kỳ mở ipad ra, cho cô xem màn hình, "Cũng đâu vào đấy rồi, chỉ cần ứng dụng thông qua đánh giá trực tuyến thì có thể làm bất cứ lúc nào."
An Tống nhìn vào trang thông tin đăng ký của Dung An Technology, bắt gặp một nội dung quan trọng, "Địa chỉ đăng ký này...!có thật không?"
Địa chỉ được ghi là Phòng 2701-1, Tầng 27, Khu A, Tòa nhà Trạm Châu.
Lăng Kỳ liếc nhìn, nói một cách vô nghĩa, "Địa chỉ là thật, nó thuộc về công ty liên kết.
Công ty này có rất nhiều phòng, việc phát triển kinh doanh gần đây không tốt.
Tôi đã cho họ một số tiền, bên kia bố trí phòng họp cho tôi để đăng ký kinh doanh.
An Tống không nghĩ nhiều, lấy điện thoại di động ra hỏi cô: "Cô trả bao nhiêu?"
Lăng Kỳ chớp mắt, rõ ràng là bị câu hỏi này làm cho sững sờ.
Chuyện này chưa thông qua boss, cô nói bao nhiêu tiền thì phù hợp đây?
Lăng Kỳ ho một tiếng, vừa cầm điện thoại vừa lẩm bẩm: "Hình như quên mất, đợi tôi kiểm tra hồ sơ đã."
An Tống thoáng thấy cô ấy mở WeChat, quay mặt đi tiếp tục suy nghĩ chuyện học hành.
Khoảng ba phút sau, Lăng Kỳ đưa ra câu trả lời, "Ba nghìn tệ."
"Ừ, tôi chuyển cho cô."
Lăng Kỳ nhìn An Tống chuyển 3.000 nhân dân tệ cho cô trên WeChat, đột nhiên cảm thấy điện thoại nóng lên.
Cô im lặng nhận tiền, sau đó gửi ảnh chụp màn hình cho Dung Thận, hỏi anh phải làm sao.
Nhưng người đàn ông không trả lời tin nhắn của Lăng Kỳ nữa, cô cũng không dám đưa ra ý kiến của mình.
Mãi đến nửa tiếng sau, Dung Thận mới trở về nhà.
Lăng Kỳ ôm máy tính nhảy ra khỏi cửa, ở lối đi, cô đi ngang qua người đàn ông, nhỏ giọng nhắc nhở: "Boss, nhớ đọc WeChat."
Trong phòng khách, An Tống đang ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô đặt điện thoại lên đùi, ngước mắt cười nhẹ, "Hôm nay anh về sớm vậy?"
Dung Thận đi tới trước mặt An Tống, anh vừa cởi khuy áo khoác, cô liền đứng dậy đón lấy, "Sắp sáu giờ rồi, còn sớm gì nữa?"
Vừa nói, người đàn ông vừa nhìn cô chỉnh đốn lại áo khoác, chỉnh tề đặt lên lưng ghế, trong mắt hiện lên ý cười.
An Tống đứng sau sô pha, bắt gặp ánh mắt của anh, "Tám chín giờ tối anh mới về, gần đây không bận sao?"
Dung Thận ngồi xuống, khóe mắt tùy ý liếc nhìn điện thoại di động trên ghế sô pha, nhìn thấy màn hình còn chưa tắt, ánh mắt cứng đờ vài giây.
Màn hình được chiếu sáng hiển thị trang chủ WeChat.
Một cột đặc biệt bắt mắt là vị trí [Số liên lạc] bên dưới, có một con số chấm đỏ dễ thấy, quét lướt qua, viết 23.
Dung Thận tất nhiên biết rằng đây là đề nghị kết bạn mới.
Anh dựa vào sô pha, sắc mặt không thay đổi, vắt chéo chân, nắm lấy cánh tay An Tống, kéo cô từ phía sau đến trước mặt mình, "Gần đây thật sự nhàn nhã hơn, hôm nay đi học có thoải mái không?"
An Tống ngồi nghiêng trên tay vịn ghế sô pha, ngón tay bị người đàn ông nắm chặt, khi cúi đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh, "Vâng, tốt hơn nhiều rồi."
Nói xong, cô dùng đầu gối chạm vào một bên chân Dung Thận, nhìn thấy ánh mắt của anh, cô thẳng thắn nói: "Hôm nay có bạn học muốn mời em tham gia câu lạc bộ của trường."
Những lời còn lại, cô không có tiếp tục nói nhiều, mà là nhìn về phía người đàn ông, chờ đợi anh đưa ra một ít đề nghị thực chất.
"Câu lạc bộ kiểu gì?"
Dung Thận vừa nói vừa vòng tay qua eo cô, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt được rút ngắn, An Tống còn ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng.
Cô nghiêng người về phía trước, lại nhích lại gần một chút, "Là câu lạc bộ người mẫu.
Trường cũ của em chỉ có câu lạc bộ nghi thức.
Có thể cũng giống, hoạt động nội bộ cũng gần vậy."
Người đàn ông có tư thế thoải mái, hơi ngẩng đầu nhìn cô, "Tham gia nhiều hoạt động câu lạc bộ có lợi còn vô hại, tăng cơ hội giao tiếp với người khác còn tốt hơn là một mình."
Anh không quên bóng dáng lẻ loi của cô gái nhỏ ngày hôm qua đi khi anh đón cô tan học, vai khoác chiếc cặp sách một mình bước ra khỏi cổng trường.
An Tống gật đầu, "Vậy em thử tham gia trước, nếu không thích ứng thì tìm biện pháp khác."
Suy nghĩ của Dung Thận giống hệt như của cô.
Trở lại trường, ngoài việc học hành cần thiết, An Tống còn nghĩ đến việc rèn giũa lại tính cách của mình.
Những năm tháng bệnh tật đã tác động sâu sắc đến cô.
Cô hiểu rõ hơn ai hết những năm tháng đó cô vô hồn như thế nào, u ám và không giống người bình thường ra sao.
May mà gặp được Dung Thận.
Không chỉ mang đến cho cô hy vọng chữa lành mà còn cho cô sự giúp đỡ và hướng dẫn đúng lúc.
Nghĩ đến đây, An Tống nâng cánh tay phải khoác lên vai người đàn ông, không nói lời nào, trong đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng hiện lên ý cười nhàn nhạt, không phải cao hứng mà là một loại vui mừng khó có thể có.
Dung Thận nghiêng đầu hôn lên mu bàn tay cô ở trên vai, sau đó hỏi: "Trưa ngày mai có rảnh ra ngoài không?"
"Có." An Tống không chút nghĩ ngợi gật đầu, "Sáng mai có hai tiết học, 11 giờ 30 kết thúc, buổi chiều 3 giờ bắt đầu."
Rõ ràng là cô đã thuộc lòng thời khóa biểu.
Người đàn ông có lộ ra sự dịu dàng, anh cởi cúc áo, xắn tay áo lên, nhỏ giọng mềm nhẹ nói: "Vậy ở trường học chờ anh, trưa mai anh dẫn em đi ăn cơm."
Rút kinh nghiệm, An Tống hỏi: "Chỉ hai chúng ta thôi sao?"
Đôi môi mỏng của Dung Thận cong lên như có như không, "Còn có một người bạn vừa từ nước ngoài về.".