Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 192


Người vừa nói là Dung Dịch, xếp thứ bảy trong các anh chị em.
An Tống nhìn đối phương không chút xao động, còn chưa kịp nói chuyện, Dung Nhàn đã đem một đĩa củ cải muối đặt ở trước mặt Dung Dịch, "Món này ăn rất ngon, lão Thất ăn nhiều một chút."
Trong lúc đó, những người trên bàn nhìn chằm chằm vào đĩa củ cải muối với những biểu cảm khác nhau.
Tiểu bối được bởi nhà họ Dung nuôi dưỡng ra cư nhiên không phải là bao rơm.
Một đĩa củ cải muối, rất dễ nghĩ đến câu tục ngữ: ăn củ cải mặn lại lo nhạt*.
*Nghĩa đen là khi ngâm củ cải phải cho nhiều muối hơn, như vậy mới bảo quản được lâu và không dễ hư, ám chỉ những người tọc mạch thường không hiểu sự thật.
Đây là ám chỉ rằng Dung Dịch đang lo chuyện bao đồng chứ còn gì.
"Ừ, mùi vị thật ngon." Dung Dịch bình tĩnh gắp một miếng củ cải, vừa ăn vừa bình luận.
Mọi người ở đây đều có thể thấy rõ tình cảm và sự bảo vệ của Dung Nhàn dành cho An Tống.
Càng chứng thực suy đoán trước đó của tất cả mọi người, cũng không dám nói ra, phỏng chừng phu nhân của Dung Cửu đúng là một người bình thường không có gia thế.
Cái gọi là gia đình quan cao có lẽ là một sự che đậy, hoặc một mánh lới dùng để lừa gạt mọi người.
Với những định kiến ​​sẵn có, những người cùng bàn nhìn Dung Thận với nhiều thiện cảm và chế giễu hơn.
Đệ nhất danh viện tốt như thế mà lại bỏ qua, cuối cùng lại cưới cho một người bình thường.
Từ điểm này, trong cuộc tranh giành người thừa kế giữa anh và Dung Yến nhất định sẽ thua.
...

Bữa cơm gia đình kết thúc vào khoảng 1:30 chiều.
Cũng không hẳn là một bữa tiệc gia đình, mà nói là một buổi giao lưu để khám phá sự thật thì đúng hơn.
Về phần đối tượng điều tra, tất nhiên là An Tống.
Ăn xong chưa đầy mười phút, Dung lão phu nhân gọi Dung Thận và An Tống tới.
Nguyễn Đan Linh muốn đi theo, nhưng bị vệ sĩ A Kỳ chặn lại.
Dung Kính Hoài cũng đúng lúc lên tiếng an ủi bà: "Lão phu nhân không hồ đồ, huống chi còn có Tiểu Cửu ở đây, cũng sẽ không làm khó con bé đâu."
Nguyễn Đan Linh và Dung lão phu nhân mấy năm nay không có nhiều tiếp xúc, lại thêm trước kia bản thân phải chịu cái nhìn khinh bạc, bà căn bản không tin cách đối nhân xử thế của lão phu nhân.
Lúc này, vệ sĩ A Kỳ đã nhấc chân định đi theo vào phòng trà, Nguyễn Đan Linh cau mày, giọng nói không to không nhỏ nói: "Em không lo lắng An An sẽ bị đối xử khắt khe, em sợ lão phu nhân sẽ lớn tiếng, nếu như để An An khóc, ông thông gia nhất định sẽ không vui."
Ông thông gia?
Tốc độ của vệ sĩ A Kỳ ngay lập tức chậm lại rất nhiều.
Mấy tháng nay, lão phu nhân đã phái người đi hỏi thăm bố mẹ An Tống.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Bây giờ nghe những lời của Nguyễn Đan Linh, dường như đã có manh mối.
Bên đây, Dung Kính Hoài nhìn vợ trong lòng nháy mắt ra hiệu, trông rất buồn cười, nhưng cũng phối hợp bắt chuyện: "Không đến nỗi đấy, ông thông gia hiểu chuyện, chút chuyện nhỏ như vậy cũng không truy cứu đâu."
Vệ sĩ A Kỳ: "???"
Chuyện vặt vãnh như vậy, có đáng dùng từ "truy cứu" không?
Nguyễn Đan Linh nhìn thấy bóng dáng của A Kỳ càng lúc càng chậm, nhếch môi, rầy rà thở dài: "Một người bố dù có lý trí đến đâu cũng không thể chịu đựng được việc con gái mình bị nhà chồng bắt nạt mà.

Anh thử nghĩ xem, nếu A Nhàn nhà chúng ta chịu ủy khuất từ gia đình chồng, anh có quan tâm không?"
Dung Kính Hoài: "Quan tâm, nhất định phải quan tâm!"
Nguyễn Đan Linh thấy độ chín mùi đã gần được, cười đắc thắng, nắm lấy cánh tay của Dung Kính Hoài và rời khỏi khu Bích Thủy.
Vệ sĩ A Kỳ nhìn lại, quay người sải bước về phía phòng trà.
Trong phòng trà, ba tách trà thơm được đặt trên bàn.
Dung lão phu nhân vẫn ngồi ở ghế đầu, nhìn An Tống, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Mấy tháng nay Tiểu Cửu chăm sóc cô rất tốt, hình như cô béo hơn so với năm ngoái."
An Tống lặng lẽ quay đầu nhìn lão phu nhân, bình tĩnh gật đầu: "Anh Cửu thật sự chăm sóc cháu rất tốt."
"Hai đứa kết hôn mấy tháng rồi, chuyện hôn lễ vẫn bị hoãn lại." Dung lão phu nhân nhấp hai ngụm trà, "Nếu cứ tiếp tục như vậy, lời đàm tiếu bên ngoài chỉ càng ngày càng tệ.

Đã sống cả một đời, nhất định phải biết rõ, cháu nghĩ khi nào thì mời người nhà tới bàn bạc chi tiết về hôn sự?"

Đây không phải là lần đầu tiên An Tống nghe người khác nhắc đến hôn lễ.
Cho dù đó là Nguyễn Đan Linh, Dung Nhàn hay Dung Yến ở trên bàn ăn, tất cả bọn họ đều có vẻ lo lắng hơn chủ nhân hợp pháp là cô.
An Tống khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười lặng lẽ, còn chưa kịp trả lời, người đàn ông bên cạnh đã giáng đòn phủ đầu, "Hôn lễ đang tiến hành, bà không cần lo lắng."
"Sao có thể không lo lắng." Dung lão phu nhân dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Dung Thận, "Cháu không chịu tuân theo hôn sự sắp đặt trong nhà, chuyện này bản thân cháu cũng biết tính toán, cho nên bà cũng sẽ không nói gì.

Nhưng chỗ đứng trong Dung gia ở Hương Giang nhiều năm như vậy, hôn lễ đại biểu cho bộ mặt của Dung gia, hơn nữa cũng là một sự kiện trọng đại, nhất định không được tùy tiện như lúc cháu đi lĩnh chứng được."
Dung lão phu nhân không hề nói không hay với An Tống, thậm chí bà cũng không tỏ ra khó chịu quá rõ ràng.
Nhưng sự khinh miệt trong lời nói đặc biệt rõ.
An Tống cũng không biết mấy tháng nay đã xảy ra chuyện gì khiến thái độ của lão phu nhân thay đổi như vậy.
Trong lòng không có nhiều cảm giác, cùng lắm là có chút khó xử.
Lúc này, Dung Thận nắm lấy tay An Tống dưới gầm bàn, nhẹ nhàng siết chặt lấy như an ủi.
Lập tức, anh trầm giọng nói với bà cụ: "Bất luận là lĩnh chứng hay đám cưới đều là chuyện trọng đại, làm sao nói tùy ý được, thật sự đến ngày nằm trong chương trình, cháu sẽ nhất định cho bà xem."
Lời nói đến đây, Dung lão phu nhân cũng nhìn ra, sự thăm dò của mình đã khiến Dung Thận bất mãn.
Bà trợn mắt nhìn An Tống, mím môi thở dài: "Đã như vậy thì bà cũng không nhiều lời nữa, hơn nữa cháu không đến dự tiệc đính hôn của Tiểu Vãn và Tiểu Lục, mặc kệ như thế nào, sau này cùng là người một nhà, đừng vì chuyện trước mắt mà đổ lỗi cho con bé là được."
Người đàn ông bình tĩnh cong khóe môi dưới, "Cháu với cô ấy không thân, nói gì đến đổ lỗi."
Bà Dung hơi bất mãn nhướng mi, còn muốn nói gì nữa nhưng A Kỳ đã gõ cửa gỗ rồi.
Thấy vậy, Dung Thận trực tiếp kéo An Tống đứng dậy, gật đầu chào tạm biệt: "Bà cứ bận việc đi."
Dung lão phu nhân muốn giữ lại, dù sao bà vẫn có chút không vui, định lảm nhảm vài câu trước mặt An Tống.
Nhưng vẻ mặt nghiêm túc của A Kỳ có vẻ có chuyện rất vội, sau khi bọn họ rời đi, Dung lão phu nhân cau mày hỏi: "Vội vội vàng vàng cái gì, gì mà đến mức lúc này phải báo cáo?"
A Kỳ đóng cửa lại, đứng trước mặt lão phu nhân, truyền đạt lại chính xác những gì mình nghe lỏm được, cuối cùng anh ta nói thêm: "Trước khi hai người họ rời đi, tôi có nghe nói vài câu, đoàn xe Hồng Kỳ, còn có xe quân sự cấp 3."

Bàn tay cầm trà Dung lão phu nhân rung rung, "Thật sao? Cậu không nghe nhầm chứ?"
"Nhất định không nhầm." A Kỳ mặc dù là vệ sĩ, nhưng ở trong đại viện của hào môn, tiếp xúc lâu dài cũng đủ để anh ta nhìn ra một số chân tướng sự tình.

Lão phu nhân, đoàn xe Hồng Kỳ biểu thị cho điều gì, người có lẽ không phải không biết."
Đó là thân phận, cũng là địa vị xã hội tuyệt đối.
Không phải danh nhân giàu có nào cũng sánh được.
Nhịp đập tim của Dung lão phu nhân tăng nhanh, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, "Đây là Nguyễn Đan Linh nói sao?"
"Đúng ạ."
"Hừm, cô ta là một diễn viên, giỏi nhất là đảo lộn mọi chuyện.

Khó tránh khỏi cố ý nói với cậu điều đó."
A Kỳ cảm thấy có khả năng như vậy.
Nhưng mặt khác, nếu những thứ này là giả, chúng có thể dễ dàng bị lật tẩy.
Dù sao thì sớm hay muộn sự thật cũng sẽ được đưa ra ánh sáng..

Bình Luận (0)
Comment