Bên này, An Tống nghe thấy câu hỏi của Lăng Kỳ, bình tĩnh nhìn cô, "Tôi cũng không có sở thích gì đặc biệt, có lẽ đọc sách là nhiều."
Trả lời rồi, nhưng dường như không có trả lời hoàn toàn.
Lăng Kỳ không nản lòng, tiếp tục đối mặt với khó khăn, "Vậy cô có thích đi mua sắm không? Đợi tôi nghỉ ngơi, tôi có thể cùng cô đi dạo."
An Tống nói thẳng: "Không thích lắm."
Lăng Kỳ gãi gãi phía sau đầu, có chút cạn kiệt năng lực rồi.
Đây là phó bản cấp quái quỷ gì vậy, so với viết mã làm kiểm tra ứng dụng còn khó hơn.
Có lẽ là ý thức được bản thân nói hơi quá, An Tống mở miệng, chủ động phá vỡ bế tắc, "Tôi không thường xuyên đi mua sắm, nhưng sẽ tham gia một số môn thể thao ngoài trời."
Lông mày của Lăng Kỳ sáng lên, "Marathon à? Tôi cũng đã chạy rồi, chạy một nửa marathon hoặc marathon toàn phần đều được."
"Không phải..." An Tống nói nhỏ: "Nhảy bungee, nhảy dù hoặc là lượn trên không."
Lăng Kỳ: "..."
Hiểu rồi, cô An nhà cô thích chơi mấy dự án bỏ mạng.
Lăng Kỳ lau sau nhà liền bất mãn trở về, quay trở lại phòng của người hầu, âm thầm mua bảo hiểm tai nạn cá nhân cho bản thân.
Cô phải sẵn sàng đồng hành cùng cô An trong dự án bỏ mạng vào lần tới.
Những ngày này, làm công nhân thật không dễ.
.....
Tối hôm đó, trời có tuyết rơi về đêm.
Một chiếc xe thương vụ màu đen lái vào sân sau của Vân Điên, cửa tự động mở ra, ánh đèn trên cao chiếu vào tư thế ngồi lười biếng và vẻ mặt hơi say của Dung Thận.
Mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, cách đó không xa quản gia Lý vội vàng cầm ô đi tới.
Trình Phong nói với quản gia Lý qua cửa kính xe: "Ngài Cửu hôm nay uống không ít, ông mau nhờ người nấu chút giải rượu."
Quản gia Lý đáp: "Được, được."
Lúc này, người đàn ông ngồi trong xe khó chịu nhíu mày, tiện tay túm lấy áo khoác len màu đen cúi người xuống xe.
Khoảng cách từ sân sau đến tòa nhà chính chỉ vài chục mét, nhưng đi qua sâu trong sân, tiếng nước chảy róc rách đặc biệt rõ ràng trong đêm tuyết tĩnh lặng.
Người đàn ông bước đi chậm rãi, nheo đôi mắt dài và hẹp nhìn theo hướng âm thanh.
Quản gia Lý đúng lúc trả lời nghi hoặc bên tai anh, "Là phu nhân, đang ngâm mình trong suối nước nóng."
Cách xưng hô phu nhân này, qua một ngày đã được tung lên tới mây rồi.
Mặc dù đó là lệnh của ngài Cửu, nhưng quản gia Lý đã lấy mình làm gương và công lao là điều không thể chối cãi.
Lúc này, Dung Thận dừng lại tại chỗ, dựa vào ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn màu cam mờ tối, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái đầu nhỏ thỉnh thoảng lại lắc lư bên hồ bơi suối nước nóng.
Ánh mắt của người đàn ông một hồi cũng không dời đi, mấy giây sau, mới tiếp tục đi về phía trước, "Hôm nay cô ấy không ra ngoài à?"
"Không có." Quản gia Lý vừa đi vừa đáp: "Sau khi cậu rời đi vào buổi trưa, phu nhân tự mình cơm ăn trong biệt thự.
Buổi chiều hầu như chỉ đọc sách, cũng không có ra ngoài."
"Không ăn cơm tối?"
"Phu nhân nói không đói." Quản gia Lý nhếch mép, "Có lẽ là buổi trưa cậu không cùng cô ấy ăn cơm lại còn đi ra ngoài, tâm tìm không tốt nên cũng không có khẩu vị thôi."
Dung Thận nghiêng đầu liếc ông một cái, ý tứ không rõ nhếch đôi môi mỏng, nhưng cái gì cũng không nói.
Trò tâm lý của quản gia Lý rất phong phú, lại còn giỏi về khoản tưởng tượng.
Thấy người đàn ông không trả lời, ông không khỏi lảm nhảm vài câu, "Ngài Cửu cậu chê tôi lắm lời, phu nhân tuổi còn trẻ, lại không thích nói chuyện, cậu sau này nếu có rảnh, ít nhất ở cùng cô ấy nhiều hơn, thời gian ăn bữa cơm cũng nên dành ra nhiều chút.
Nếu không, cô ấy mỗi ngày một thân một mình, trông cô đơn đến lạ lùng.
"
Cũng không biết là do mấy lời nói luyên thuyên của quản gia Lý, hay chất cồn trong người làm tê liệt lý trí.
Dung Thận nhắm mắt lại, xoa xoa trán, giọng nói trầm trầm khàn khàn mở miệng: "Bảo nhà bếp làm mấy món ăn yêu thích của cô ấy rồi mang đến đây."
Quản gia Lý cười như được mùa gật gật đầu, "Được ạ, cậu vào nhà đi, tôi sẽ thu xếp ngay."
.....
Hai mươi phút sau.
An Tống ngâm mình trong suối nước nóng xong, vào phòng tắm rửa qua một cái, thay quần áo xong chuẩn bị trở về nhà.
Nhưng khoảng cách suối nước nóng so với xa biệt thự nơi cô sống hơi xa, ngăn cách bởi sân nhà và hoa viên.
Bên cạnh cô không có ô, ngoài trời tuyết rơi, nếu cô đi trở lại trong tuyết, tóc cô sẽ bị nhuộm trắng mất.
An Tống thuận tay buộc lại mái tóc dài ướt đẫm, nhìn hành lang che mưa dẫn thẳng đến nhà chính ở đầu kia phòng tắm, vẫn quyết định đi đường vòng về tòa nhà kiểu phương Tây của mình.
Nói không chừng có thể gặp được một người giúp việc, đúng lúc cần mượn một chiếc ô.
Cứ như vậy, An Tống quẹo tám quẹo bảy đi đến nhà chính nơi ở của Dung Thận, người hầu thì không thấy, lúc đi ngang qua phòng khách liền bắt gặp người người đàn ông đang nhắm mắt ngồi trên sô pha.
Bác sĩ Dung?
Anh quay lại lúc nào thế?
An Tống thấy anh nhắm chặt hai mắt, nhịn không được muốn mở miệng bốc đồng gọi người.
Bác sĩ Dung tối nay có vẻ khác với mọi khi.
Áo khoác len màu đen được đặt ở bên cạnh chân anh, tay áo sơ mi trắng xắn lên đến khuỷu tay, cánh tay phải đặt lên trán, đôi mày nặng trĩu cau lại, có vẻ không thoải mái, phong thái có chút suy sụp sa sút.
An Tống nhẹ nhàng bước tới, cúi người về phía trước, lập tức ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trong không khí.
Hóa ra là uống rượu.
Ánh sáng trong phòng khách quá ấm áp, hội tụ thành một màu vàng mờ nhạt.
Nếu không đến gần, An Tống cũng sẽ không để ý thấy hai gò má góc cạnh rõ ràng của người đàn ông này đã phủ đầy vẻ say sưa.
Cô do dự bước tới, thấp giọng gọi: "Bác sĩ Dung?"
Người đàn ông không trả lời, dường như đang ngủ rất say.
An Tống nhíu mày, nghĩ nghĩ vấn là quyết định không quấy rầy, trực tiếp rời đi vậy.
Tuy nhiên--
"Phu nhân..."
Quản gia Lý đột nhiên xuất hiện phía sau An Tống, vừa thấy cô quay lại, liền vẫy tay ra hiệu cô qua đây thì.
An Tống lại liếc nhìn Dung Thận rồi đi tới chỗ quản gia Lý, "Chú Lý, có chuyện gì vậy?"
"Phu nhân, ngài Cửu uống say rồi, đây là trà và canh giải rượu, cô cho cậu ấy uống chút." Quản gia Li chỉ vào cái khay trong tay của người hầu bên cạnh, giọng nói vẫn rất nhỏ, "Còn có ngài Cửu bảo chuẩn bị bữa tối cho cô, cô ăn khi còn nóng, bụng rỗng ngâm trong suối nước nóng rất dễ bị chóng mặt, dạ dày sẽ khó chịu.
"
Không đợi An Tống kịp phản ứng, quản gia Lý và người hầu đã đặt khay xuống, sau đó cả hai xoay người chuồn đi.
An Tống sững sờ mấy giây: "..."
Bên ngoài cửa sổ tuyết tung bay, bên trong phòng tĩnh mịch như có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi trên đầu cành.
An Tống đứng tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan.
Một lúc sau, cô đặt túi xuống, như vịt nhảy lên kệ* bước tới chỗ người đàn ông, hai tay chống đầu gối, cúi xuống thì thầm: "Bác sĩ Dung."
*Theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ.
Vịt thì không thể nhảy lên như vậy.
Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người.
Cũng không biết anh đã uống bao nhiêu rượu, lông mày nhíu chặt lại, bộ dạng tựa hồ như rất khó chịu.
An Tống không đánh thức được anh, do dự vươn tay ra muốn vỗ anh.
Nhưng một giây trước khi lòng bàn tay chạm lên chân người đàn ông, cô vội vàng chuyển hướng, dùng đầu ngón tay mát lạnh vỗ vào bả vai của Dung Thận, "Bác sĩ Dung, tỉnh tỉnh..."
Nếu gọi như này vẫn không dậy, An Tống cảm thấy có lẽ phải đánh 120 cái.
Đừng có uống quá nhiều đến nỗi trúng độc chứ.
Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của An Tống, thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vào lúc đầu ngón tay của cô đáp xuống vai người đàn ông, đôi mắt đang nhắm chặt dưới hàng lông mày rậm đột nhiên mở ra.
An Tống mất cảnh giác, bị dọa một trận.
Cô trấn an tinh thần, dời tay ra, nghiêng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông, "Bác sĩ Dung, anh tỉnh rồi à?"
Giọng nói của An Tống vốn dĩ rất mềm mại, lại sợ âm thanh quá lớn sẽ quấy rầy Dung Thận, đến nỗi mà tiếng gọi nhẹ nhàng mềm mại của cô như lông hồng lướt qua bên tai, một loại cảm giác trong đêm tối tịch mịch được phóng đại vô số lần, khiến trái tim loạn nhịp
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông bị nhuộm một chút đỏ sẫm, nhìn An Tống từ khoảng cách hơn nửa thước, yết hầu của anh vô tình lăn lên lộn xuống.
Cô gái trước mặt trắng nõn như tuyết, hai má ửng hồng vì hơi nóng, cũng không có trạng thái u sầu như trước, phần nhiều là có thêm sức sống nhẹ nhàng như nắng.
Ngoại hình xinh đẹp, cốt cách còn xuất chúng, khí chất càng giống như sương mai sau mưa trong sạch thanh mát, đẹp đến chói mắt.
Điều đặc biệt nhất là đôi mắt trong veo ấy chứa đầy niềm tin tưởng vô bờ bến nơi anh..