An Tống nhìn phong thái tao nhã và ánh mắt tràn đầy ân cần của Dung Thận, trong lòng ấm áp, nhẹ giọng nói: "Vừa uống thuốc rồi, đã không có chuyện gì nữa."
Lúc này, Lăng Kỳ đã rời khỏi phòng khách mà không để lại dấu vết.
Người đàn ông chậm rãi ngồi vào chỗ, giọng nói trầm ấm mang theo ý giảng giải: "Người đã lớn như vậy rồi, làm sao mà còn không biết chăm sóc bản thân?"
Tay phải An Tống lần mò đốt ngón tay trái, sa sút tinh thần rũ mắt xuống, nói: "Về sau tôi sẽ chú ý."
Dù cô ấy không nói nhiều, nhưng Dung Thận vẫn có thể thấy được sự tự trách và hối hận ẩn bên trong cô ấy.
Đường nét của người đàn ông dịu đi một chút, trong mắt cũng hiện lên ý cười nhẹ, "Không phải trách móc em, chung quy vẫn là chính mình chịu bệnh, bình thường cẩn thận chút, tốt hơn là giày vò bản thân."
An Tống ủ rũ gật đầu, trong lòng vẫn rất phiền muộn.
Cô rất ghét bị bệnh, nhưng thường lực bất tòng tâm.
Hình như ngoài việc gây rắc rối và gánh nặng cho những người xung quanh, cô không có công dụng gì khác.
Im lặng một lúc lâu, trong phòng khách lan tràn sự tĩnh mịch đến ngột ngạt.
"Tạch tạch", chiếc bật lửa vang lên, khói thuốc tràn ra từ miệng Dung Thận, "Gần đây có thời gian thì thu dọn đồ đạc cần mang, sau tuần này sẽ chuyển tới Trạm Châu."
An Tống nhướng mắt, nhìn chăm chú vào dung mạo vẫn luôn ôn hòa của người đàn ông, nhàn nhạt đáp: "Được."
Dung Thận hút thuốc, khuôn mặt tuấn tú qua làn khói trắng thưa thớt có chút mơ hồ hư ảo.
Không biết bắt đầu từ khi nào, anh đặt sự chú ý trên người An Tống gần như càng ngày càng nhiều.
Nhiều đến mức khiến mình e sợ.
Người đàn ông tránh ánh mắt, bình tĩnh bước đến cửa sổ sát sàn, bất lực thở dài, "Tiểu An, đừng luôn nghĩ rằng bản thân đang gây rắc rối.
Người sẵn sàng giúp đỡ em sẽ không bao giờ nghĩ rằng em là rắc rối, hiểu chưa?"
Sắc bén như Dung Thận, đương nhiên có thể nhìn ra được ý nghĩ thật sự trong lòng An Tống.
Cô có bệnh tâm lý, lại buộc phải tự mình cố gắng vì lý do gia đình, nói thì dễ nhưng rốt cuộc cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi.
Cảm xúc của bệnh nhân mắc bệnh tình cảm luôn thay đổi phức tạp, nếu không được hướng dẫn đúng cách sẽ chỉ khiến bệnh tình của cô ấy trở nên trầm trọng hơn.
Thế nhưng, chỉ là nói một câu khuyên giải đơn giản như vậy, An Tống lại âm thầm ôm gối, vùi cả mặt vào trong đó.
Người đàn ông hồi lâu không nghe thấy phản hồi, liếc mắt, lập tức nhíu mày.
Cô gái nhỏ như một con đà điểu vùi đầu vào gối, đôi vai gầy khẽ co lại, trông rất yếu đuối mong manh.
Khóc rồi?
Dung Thận thuận tay bóp điếu thuốc, đi lại đến bên cạnh cô ngồi xuống, giọng nói trầm ấm lộ ra sức mạnh vững vàng, "Một mình làm tất cả dĩ nhiên là tốt, nhưng sẽ luôn có những lúc sức lực không đủ.
Yêu cầu của em đối với bản thân quá cao, suy nghĩ quá nhiều, chỉ làm tăng thêm phiền não mà thôi.
"
Người đàn ông không ngại khó an ủi An Tống.
Tất cả các khía cạnh, chu đáo lại lý trí.
Sau khoảng ba phút, cô đà điểu nhỏ ngẩng đầu lên khỏi gối, hỏi bằng một giọng nghẹn ngào, "Tôi có thể mang máy tính bàn chuyển đến Trạm Châu được không?"
Triết lý sống của Dung Thận vẫn đang chờ xuất phát, chỉ không ngờ cô gái nhỏ lại đột ngột thay đổi chủ đề.
Người đàn ông nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào cô gái đang ở gần trong gang tấc, trên môi nhếch lên một nụ cười kiềm chế, "Muốn mang cái gì đều có thể.
Lâu như vậy, vẫn đang suy nghĩ chuyện này?"
"Cũng không hẳn." An Tống vén tóc ở khóe mắt, liếc nhìn Dung Thận, "Anh nói chuyển đến Trạm Châu, tôi mới bắt đầu nghĩ đến."
Người đàn ông dựa vào ghế muốn cười mà không nổi, cũng chính là nói, vừa rồi tràng giang đại hại lời khuyên giải và căn dặn, một câu cô cũng không nghe?
Dung Thận lười biếng khoanh chân dài, giọng điệu pha trò, "Xem ra, lời tôi vừa nói, là đàn gảy tai trâu."
Câu trần thuật tiêu chuẩn.
An Tống trong nháy mắt có chút ngượng ngùng, "Sao có chứ, tôi đều nghe hết rồi."
Cô chỉ là không muốn mang những cảm xúc tiêu cực của mình cho bác sĩ Dung, khiến anh thêm lo lắng, vì vậy mới cố tình chuyển chủ đề.
Nghe đến đây, người đàn ông thản nhiên lắc đôi giày da bóng loáng, vẻ mặt nghiềm ngẫm, "Chắc chắn nghe hết?"
An Tống nói chắc chắn, không dối anh.
"Ừm, vậy thì được." Ánh mắt Dung Thận sâu xa nhếch môi mỏng, "Thế còn nhớ, câu thứ ba tôi nói gì?
Vẻ mặt An Tống sững sờ: "..."
Trước đây trò chuyện với bác sĩ Dung, dường như không có câu hỏi nào.
An Tống nhất thời không trả lời được, nhịn không được che khóe miệng ho nhẹ một tiếng, "Khụ khụ..."
Nếu đặt tình huống này vào tình huống trước đây, Dung Thận chắc chắn sẽ không quá bận tâm.
Nhưng hiện tại, anh và An Tống đã quen nhau từ lâu, đối với tâm tư nhỏ và mấy mánh của cô sớm đã rõ như lòng bàn tay rồi.
Bị bệnh là đúng, nhưng vẫn rất thông minh.
Dung Thận không liếc ngang liếc dọc xem "màn biểu diễn" của An Tống, nụ cười mỏng trên môi càng thêm mê hoặc.
Sau một vài giây, cô gái nhỏ không diễn được nữa, ý thức ngồi gọn gàng, khàn giọng nói: "Xin lỗi, tôi không nhớ ra.
Nếu không anh nói lại lần nữa, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ."
Người đàn ông không nói, cứ cười và nhìn cô chằm chằm như thế.
An Tống biết mấy mánh của cô không có tác dụng, dần dần lỗ tai cô đỏ bừng.
Càng ngày càng cảm thấy bản thân nhỏ bé chội đang múa rìu qua mắt thở.
Làn da của An Tống vốn thuộc kiểu trắng mát, bất kỳ thay đổi tinh tế nào cũng có thể bị người ta dễ dàng nắm bắt được.
Hơn nữa hai người họ đang ngồi cùng một phía, khoảng cách gần như trong tầm tay.
Dung Thận nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cô, không nỡ trêu chọc cô nữa, nhìn sang chỗ khác, trầm giọng nói: "Nếu không nhớ, sau này có cơ hội lại nói vậy."
An Tống khịt mũi, yên lặng nhìn dáng vẻ khôi ngô tuấn tú của người đàn ông, cũng không thấy có chút gì không hài lòng, nhanh chóng bày tỏ lập trường, "Lần sau tôi sẽ tập trung nghe."
Hành vi này không hẳn phải ra vẻ thông minh, nhưng cũng giống tám chín phần.
Dung Thận không những không ghét bỏ mà còn hy vọng cô có thể tiếp tục duy trì.
Đây mới là sự giảo hoạt và nhanh nhẹn cô ấy nên có ở độ tuổi của mình.
......
Sau hai ngày, thời gian chuyển đến Trạm Châu ngày càng gần.
Cảm mạo của An Tống vẫn chưa thuyên giảm, nhưng sốt cũng không nặng.
Chiều nay, cô chuẩn bị quay lại đường Vân Hải để thu dọn một số đồ giao cho Trình Phong.
Trước khi đi ra ngoài, Lăng Kỳ cực kỳ chủ động chạy đến tiến cử, hỏi An Tống xem có cần một người giúp nhỏ toàn năng không.
An Tống suy nghĩ một chút, sau đó thấp giọng hỏi cô ấy: "Liệu có làm chậm trễ thời gian làm việc của cô không?"
"Tất nhiên là không ạ.
Lo cho cuộc sống của phu nhân cũng là một phần trong công việc của tôi."
An Tống yên tâm, cười cười, mời cô ấy gia nhập, "Được, vậy chúng ta đi thôi."
Lăng Kỳ hạnh phúc đến mức gần như vỗ tay tán thưởng.
Tiến độ này đã không còn có thể gọi là lớn mạnh vượt bậc nữa, tưởng như là một bước lên trời rồi.
Một phút sau, Lăng Kỳ đã cười không ra được nữa.
Cô mặc bộ hầu gái, ngờ vực đi theo sau bước chân của An Tống, vừa đi vừa run rẩy, "Phu nhân, chúng ta không ngồi xe sao?"
"Phải ngồi." An Tống nhìn nghiêng, mới nhìn thấy Lăng Kỳ đang ôm lấy cánh khẽ co ro, mãi sau mới nhận ra liền thúc giục, "Cô mặc ít quá, mau trở về mặc thêm quần áo đi.
Trình Phong không có, ở đây không cho thuê, chúng tôi phải phải đến giao lộ của đường Vân Điên mới có thể đón taxi.
"
Lăng Kỳ: "?"
Thân phận của cô ấy, bắt xe không mất mặt sao?
Lăng Kỳ thầm oán trong lòng, cũng không dám nói thêm nữa, đành để cho An Tống đợi một lát rồi ù té chạy vào nhà chính.
An Tống nhìn bóng dáng nhỏ nhắn chạy như bay của cô ấy, nở một nụ cười hiểu ý.
Cô thực sự rất thích tính cách của Lăng Kỳ, dễ thương và cởi mở, giống như vẻ ngoài của cô trước khi mười tám tuổi..