Thừa Phong kích động xoa xoa tay, "Chẳng lẽ đây là ngôn ngữ lập trình?"
Vẻ mặt thâm sâu khó dò của người đàn ông nhìn không ra manh mối, một lúc lâu sau câu môi nói: "Chưa hẳn."
Trình Phong cầm lấy điện thoại di động, tặc lưỡi kinh ngạc như lấy được bảo vật, "Cao thủ đúng là cao thủ, tôi xem không hiểu được.
Ngài Cửu, nếu không tôi bảo người của bộ phận kỹ thuật thử phá?"
"Tùy cậu." hai tay Dung Thận chống gối đứng lên, dường như không còn cao hứng, xoay người đi lên lầu hai.
......
Một ngày sau, concert cá nhân của Dịch Kha đã đến như dự kiến.
Đối với những dịp trang trọng như vậy, đương nhiên là không nên ăn mặc quá xuề xòa.
An Tống cố ý quay lại đường Vân Hải lôi ra một chiếc váy satin màu be ôm thân và đôi bốt da, cùng một chiếc áo khoác dạ màu đen ôm vừa vặn, không hoa lệ cũng không thiếu lễ độ, tạo hình thuần phong mỹ tục.
Sáu giờ rưỡi tối, phòng hòa nhạc Hương Giang.
Màn hình LED khổng lồ phát vòng lặp những biểu ngữ quảng cáo cho buổi hòa nhạc của Dịch Kha, những ánh đèn sân khấu đầy màu sắc nhấp nháy xen kẽ trên không trung.
Kiến trúc nghệ thuật cổ điển độc đáo cùng với các tác phẩm điêu khắc bên ngoài hợp lại càng tăng thêm nét phục cổ.
Ngay sau đó, một chiếc VW* "khiêm tốn" đi vào bãi đậu xe dưới lòng đất.
*Volkswagen
Tại lối vào của lối đi sau hậu viện, trợ lý của Dịch Kha đang rất háo hức, thấy An Tống đi một mình đến, bèn thăm dò hỏi: "Cho hỏi có phải cô An Tống không?"
"Xin chào, tôi là An Tống."
Vẻ mặt Thẩm Thông rạng rỡ, vội vàng nghiêng người sang bên cạnh làm động tác mời, "Mời cô đi bên này, Dịch thiếu đang đợi cô ở bên trong đấy."
An Tống cảm tạ, đi theo Thẩm Thông qua hành lang nhân viên, không bao lâu liền tới phòng khách hậu viện.
Cửa mở, Dịch Kha đang chăm sóc tay trước khi biểu diễn, liếc nhìn thấy cô liền tươi cười chào hỏi, "Tiểu An Tống, mau vào đây."
An Tống chậm rãi bước vào, nhẹ giọng gọi Dịch sư ca.
"Không phải chưa ăn cơm chứ? Trên bàn có bánh crepe xoài, em ăn chút đi, anh xong ngay đây."
Thái độ dễ gần của Dịch Kha khiến hộ lý có chút kinh ngạc, lâu lâu lại liếc nhìn An Tống, suy đoán mối quan hệ giữa hai người.
Thân là một hoàng tử piano mới, tính khí của Dịch Kha nổi tiếng là khó xử lý.
Không phải là kiêu ngạo ngang ngược, mà là một loại kiêu ngạo tương tự như cậy tài khinh người.
Là hộ tý tay độc quyền của Dịch Kha, cô hiếm khi thấy anh ấy có một mặt dễ gần như vậy.
An Tống không để ý đến sự dò xét của hộ lý, khẽ gật đầu tỏ ý, trầm giọng hỏi Dịch Kha, "Mấy giờ thì buổi biểu diễn bắt đầu?"
"Bảy giờ ba mươi, còn kịp."
An Tống đi tới bên cạnh ngồi xuống, nhưng không có động đến bánh crepe xoài.
Sau khoảng bảy hoặc tám phút, việc hộ lý kết thúc.
Dịch Kha khua tay với y tá đi, xoa xoa mu bàn tay đi tới trước An Tống, "Thật sự không cân nhắc cùng anh biểu diễn trên sân khấu sao?"
An Tống ngẩng đầu nhìn anh ấy, nhưng không nói, ý tứ rất rõ ràng.
Dịch Kha nhún vai, dùng đầu ngón tay đẩy đĩa bánh crepe xoài, "Anh nhớ trước đây em thích ăn món này."
"Em không đói." Vừa nói, ánh mắt An Tống quét qua cây đàn Steinway ngay đối diện, "Không phải sắp diễn sao?
Dịch Kha liếc nhìn thời gian, có chút thất vọng kéo môi, "Vốn còn muốn để em chơi một bài hát với anh ở hậu trường, nhưng có vẻ như không còn cơ hội rồi."
Vừa dứt lời, An Tống đứng lên cười nhẹ: "Lần sau vậy."
"Chỉ có thể như vậy thôi." Dịch Kha vừa nói vừa lấy vé từ trong túi quần ra, "Ghế VIP không cần xếp hàng, anh bảo Thẩm Thông trực tiếp đưa em qua đó.
Biểu diễn kết thúc đứng vội đi, còn có một bữa tiệc mừng nho nhỏ, em cũng đi cùng đi.
"
Không đợi An Tống từ chối, anh ấy đã mở cửa ra hiệu cho Thẩm Thông đưa cô vào phòng hòa nhạc.
.....
Bảy giờ mười lăm, An Tống xuất hiện ở ghế VIP 01 giữa phòng hòa nhạc, đây là nơi tốt nhất để đánh giá cao hiệu ứng nghe nhìn và cảm thụ âm nhạc.
Khi khán giả lần lượt bước vào địa điểm, khu vực xem trên tầng hai đã chật kín.
Tầng một phần lớn là khu vực VIP, vé vào cửa tương đối rải rác, bao gồm cả ghế trái và phải của An Tống từ đầu đến cuối không có người ngồi.
Bảy giờ hai lăm, vị trí bênh cạnh bay đến một mùi hương thoang thoảng.
An Tống theo bản năng liếc nhìn, đối phương cũng đúng lúc chào hỏi, "Cô An, trùng hợp vậy."
"Xin chào, cô Văn."
Thật là trùng hợp, vị khán giả bên phải của An Tống lại là đệ nhất danh viện Văn Vãn.
Hai người đã gặp nhau vài lần, còn thêm WeChat, ngoài đó ra họ không có bất kỳ giao tình nào.
Văn Vãn cởi bỏ áo khoác ngoài, để lộ một chiếc váy mỏng sang trọng và duyên dáng, tóc của cô ấy xõa hết sang vai trái, cử chỉ phong thái đều toát lên vẻ tao nhã, đoan trang của một quý cô.
So với vẻ thanh tú của cô ấy, An Tống trong chiếc áo khoác trông bình thường hơn nhiều.
Có khán giả ở phía sau thì thầm:
"Cô gái ngồi ghế VIP số 1 là ai thế?"
"Không biết, nhìn lạ lắm."
"Có lẽ là thiên kim của nhà nào đó không mấy khi xuất hiện chăng, Văn Vãn cũng đã chủ động nói chuyện với cô ấy rồi, đoán là biết."
Lúc này, Văn Vãn đang hỏi An Tống, "Túi của cô để đâu? Có muốn trợ lý của tôi giữ cho cô không?"
"Không cần đâu, cám ơn, tôi không mang theo túi." An Tống khéo léo đáp lại.
Cô sống một cuộc sống cẩu thả, không có tinh tế như thế, ra ngoài cũng không hình thành thói quen mang túi.
Thấy vậy, Văn Vãn đưa áo khoác và túi xách cho Dương Tuệ ở hàng sau, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Thật tốt, lần sau tôi cũng không muốn mang nữa..."
Từ xưa đến nay, để duy trì hình ảnh của danh môn thục nữ của bản thân, mỗi lần cô đều sẽ mang theo những "hành trang" thể hiện thân phận, bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng bị chọn nhầm.
Ngược lại nhìn An Tống ăn mặc nhẹ nhàng, Văn Vãn cảm thấy có chút ghen tị.
Phen trò chuyện này, kết thúc trong sự im lặng của An Tống.
Cô không biết phải đáp lại Văn Vãn như thế nào, cũng nhìn không hiểu được vẻ bối rối trên mặt cô ấy đại biểu cho điều gì.
7 giờ 29 phút, khán giả bên trái của An Tống lững thững đến muộn, có vẻ là một người đàn ông.
Lúc này, ánh đèn trong phòng hòa nhạc đã mờ đi, xung quanh rất yên tĩnh, khi bức màn mở ra, Dịch Kha đứng dưới ánh đèn sân khấu trong bộ lễ phục dạ hội màu đen, toàn bộ khán giả trong khán đài vỗ tay như sấm.
An Tống theo vỗ tay, khóe mắt quét qua cánh tay đang vỗ bên trái, có chút quen thuộc không thể giải thích được.
Tay áo màu đen lộ ra một đoạn nhỏ áo sơ mi trắng, ngón tay thon dài với đốt ngón tay rõ ràng, càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Ánh sáng từ sân khấu chiếu xuống, có thể thấy rõ dáng ngồi thư thái, tao nhã của người đàn ông, thậm chí đôi giày da đen bóng dường như đã từng nhìn thấy qua ở đâu đó.
Tầm mắt An Tống chậm rãi hướng lên trên, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn tú bức người cùng những đường nét rõ ràng.
"Bác sĩ Dung?!"
Cô khẽ thốt lên một tiếng, rồi buông hai chân đang vắt lại, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
Dung Thận bắt được động tác thận trọng thu chân lại của cô gái, trong mắt mang theo ý cười, "Là tôi."
An Tống chống hai tay lên đầu gối, tư thế ngồi chuẩn của một học sinh ngoan.
Buổi hòa nhạc là một dịp rất trang trọng, cô nén, dùng giọng khí hỏi anh: "Sao anh cũng tới đây?"
Không ngờ đến, bác sĩ Dung cũng thích nghe các buổi hòa nhạc piano.
Khó trách tu dưỡng bản thân tao nhã như vậy, xem ra cũng có yếu tố nghệ thuật.
Lúc này, người đàn ông cùng An Tống nhìn nhau trong ánh đèn mờ, anh khẽ nhướng mày, giọng nói trầm thấp thuần hậu pha trò: "Tôi không thể tới à?"
"Tôi không có ý đó." An Tống bởi vì đang ngồi trong khán phòng nên không dám lớn tiếng, cố hết sức nghiêng người nói chuyện với anh, vô thức thu hẹp khoảng cách hai bên, "Chỉ là...!hơi bất ngờ, mà vị trí của chúng ta còn nằm ngay cạnh nhau.
".