Lúc này, xe tình cờ đi qua khu thương mại CBD, An Tống bởi vì gặp đèn đỏ nên đạp phanh gấp.
Tuy nhiên, chiếc xe phía sau đã không duy trì đủ khoảng cách an toàn, tránh không kịp tông vào đuôi chiếc Phaeton.
Bên trong xe, An Tống cau mày nhìn lại phía sau.
Thực ra va chạm khi lái xe là chuyện khá bình thường, nhưng điều không bình thường là, bác sĩ Dung đang trên xe.
An Tống cởi dây an toàn, bật đèn chớp, "Tôi đi xem một chút."
Không đợi Dung Thận đáp lại, đã tự mình đẩy cửa bước xuống xe.
Người đàn ông hạ cửa kính xe xuống, bình tĩnh nhìn vào gương chiếu hậu bên trái.
Tâm trí của cô gái nhỏ trưởng thành hơn nhiều so với anh tưởng tượng, gặp vấn đề không né tránh, mà chủ động bước ra khỏi xe giải quyết một cách có trách nhiệm.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi vang lên, là Dịch Kha gọi tới.
Dung Thận chậm rãi nhấn trả lời, lời oán trách ngậm cười của Dịch Kha truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, "Anh không tham gia tiệc mừng thì bỏ đi, sao còn mang cả An Tống đi?"
Người đàn ông dựa vào ghế lưng, giọng điệu không nhanh không chậm, "Cô ấy có nói muốn tham gia?"
"Vậy thì không có.
Cô ấy đã gửi Wechat cho em nói không tới." Dịch Kha im lặng, "Thực ra bữa tiệc mừng tối nay đều là người quen.
Tôi vốn muốn nhân cơ hội này giới thiệu cô ấy với mọi người làm quen, ai muốn tiệt hồ* của anh.
"
*Lỡ tay cướp người: thường dùng khi chơi mạt chược
"Giới thiệu thì miễn đi, cô ấy sợ lạ."
Dịch Kha: "?"
An Tống trước ki, gì có tính sợ lạ nhỉ.
Lại nói, cho dù là sợ lạ, những lời này nói ra khỏi miệng của Dung Cửu, nghe sao cũng không thấy thích hợp.
"Anh Cửu, hai người bây giờ.....đến tiến độ nào rồi?"
Dịch Kha tìm kiếm một góc của phòng chờ, không giấu được sự tò mò thử thăm dò.
Trong ống nghe, truyền đến tiếng bật lửa, Dung Thận rít một ngụm thuốc lá, không quan tâm hỏi lại: "Sắp xếp chỗ ngồi hôm nay, chú muốn nói cái gì?"
"Thật là chuyện gì cũng không giấu nổi anh." Dịch Kha cười giễu cợt, suy nghĩ cũng bị người đàn ông đoạt đi, "Là em cố ý sắp xếp đó, em từ trước đến nay vẫn luôn giúp người không giúp lý, làm như vậy vì muốn để Văn Vãn sớm nhìn rõ thực tại, thuận tiện giúp anh dọn sạch trở ngại.
"
Tuy rằng có chút tàn nhẫn, nhưng vẫn tốt hơn là để Văn Vãn u mê không tỉnh ngộ.
Cô ấy chỗ nào cũng tốt, nhưng Dung Cửu người ta không thích, vậy nên cũng vô dụng.
Trọng yếu là, chút tư lợi của Dịch Kha đã thiên hướng về An Tống rồi.
Về mặt này, Dung Thận chẳng ù hử gì.
Mặt khác, An Tống đang thương lượng thủ tục yêu cầu bồi thường tai nạn với người điều khiển xe ô tô phía sau.
Tông vào đuôi phía sau chiếc xe của cô, là một chiếc Maybach S-Class màu đen.
Người lái xe mặc vest và đeo găng tay trắng, nghe thấy An Tống đưa ra yêu cầu gọi cảnh sát, liền quay lại cửa sau của Maybach, gõ cửa sổ nói: "Thời tổng, cô gái kia không muốn xử lý riêng, khả năng muốn chúng ta hợp tác với cảnh sát giao thông để lập biên bản.
"
Cửa sổ được hạ xuống, một nam một nữ trong xe đồng thời liếc qua, người đàn ông hờ hững nhướng mày, "Không đồng ý? Là chê năm trăm quá ít."
Trên thực tế, tài xế đã nhận được chỉ thị từ lãnh đạo trước khi xuống xe, đừng lãng phí thời gian, mau chóng giải quyết rồi rời đi.
Lúc này, tài xế không có trả lời, người phụ nữ trang điểm đậm khoác tay người đàn ông vươn cổ nhìn logo xe trước mặt, "Một chiếc Volkswagen hỏng chỉ đáng có mấy đô, năm trăm là nhiều rồi."
Những lời đối thoại khinh thường này, rất rõ ràng lọt vào tai An Tống.
Cô nhìn người đàn ông đang nói chuyện trong cửa sổ xe, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Ban đầu cứ nghĩ rằng anh ta là yuppie*, ít nhất có chút bủn xỉn cũng không sao.
* Là một từ lóng chỉ những người trẻ có trình độ chuyên môn và sống ở đô thị.
Một Yuppie thường có đặc trưng là trẻ tuổi, giàu có và thành công trong kinh doanh.
Lúc này xem ra, nhân cách cũng không tốt lắm.
Người đàn ông trên chiếc xe Maybach là Thời Diệp.
Có lẽ là ánh mắt bất thiện của An Tống đã quá rõ ràng, khi Thời Diệp hất tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, thản nhiên liếc mắt nhìn, sửng sốt vài giây.
Một cô gái thật xinh đẹp.
Thân hình cao ráo mảnh khảnh bọc trong chiếc áo khoác đen, lông mày và đôi mắt u sầu, khí chất có chút lạnh lùng, mơ hồ còn đem theo một cảm giác quen thuộc từ giấc mơ nửa đêm.
Thời Diệp li3m khóe miệng, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến thân phận và lai lịch của đối phương.
Đã gặp ở đâu rồi ý nhỉ?
Lúc này, người lái xe lúng túng kéo đôi găng tay trắng, ghé sát cửa sổ nhắc nhở: "Thời tổng, đó không phải là VW phổ thông, là Phaeton hàng đầu, đắt hơn...!so với xe của chúng ta.
"
Thời Diệp: "..."
Người phụ nữ trong vòng tay anh ta cũng cúi đầu không nói gì.
Không phải bọn họ có ít kiến thức mà là do khoảng cách giữa xe trước và xe sau quá gần, ngồi hàng ghế sau hoàn toàn không nhìn thấy chữ dưới logo xe.
Chẳng trách người ta đều nói, không sợ Mercedes-Benz và Land Rover, chỉ sợ Volkswagen mang chữ.
Đây là gặp phải công tử Bạc Liêu khiêm tốn rồi.
"Tôi đi nói thử." Thời Diệp không biết đường gân nào nối sai, đẩy người phụ nữ bên cạnh ra rồi xuống xe.
Người lái xe không kịp ngăn cản, vội vàng tránh sang một bên.
Cùng lúc đó, Dung Thận trong xe Phaeton vừa gọi xong điện thoại, cũng kịp thời nghiêng người ra ngoài.
Vụ va chạm của hai chiếc ô tô hạng sang phía trước và phía sau, vốn đã gây chú ý.
Đặc biệt, còn có hai người đàn ông có ngoại hình nổi bật, thân hình cao ráo lần lượt xuất hiện, càng thu hút sự chú ý của người đi đường.
"Tiểu An, lại đây." Giữa phố xa hối hả nhộn nhịp, vang lên giọng nói trầm ấm rất dễ nhận biết của Dung Thận.
An Tống xoay người đi tới bên cạnh người đàn ông, "Bác sĩ Dung, sao anh lại đi ra? Chút chuyện nhỏ này tôi có thể giải quyết."
"Có báo cảnh sát không?" Bóng hình cao lớn của Dung Thận Vĩ đứng trước mặt cô gái nhỏ, vô hình trung cản gió lạnh trong đêm khuya.
An Tống lắc đầu, "Còn chưa, bọn họ muốn giải quyết riêng tư, tôi vừa từ chối rồi."
Người đàn ông thuận tay mở cửa ghế lái, trong khí chất tao nhã lộ ra vẻ điềm tĩnh, "Gió lớn, lên xe trước."
An Tống nhìn lại Thời Diệp đang đứng bên cạnh chiếc Maybach, suy nghĩ một chút cũng ngoan ngoãn bước vào trong xe.
Cô không muốn nói chuyện với Thời Diệp, sẽ lộ ra danh tính.
Mà An Tống vừa mới ngồi vững vàng, cửa xe cũng bị người đàn ông tiện tay đóng chặt.
Cô ló đầu ra khỏi cửa kính xe, nhỏ giọng hỏi anh: "Bác sĩ Dung, anh không lên sao?"
Dung Thận rũ mắt xuống dặn dò, thái độ thành thục chững chạc khiến người ta cực kỳ an tâm, "Chờ anh ở bên trong."
An Tống không rõ lý do, vẫn là rụt đầu lại.
Vốn dĩ cô muốn nghe xem bác sĩ Dung và Thời Diệp sẽ nói chuyện gì, nhưng cánh tay của người đàn ông đã vươn tới, nhấn nút chốt cửa sổ.
Hiệu quả cách âm của Phaeton rất tốt, điều này cũng khiến cho An Tống hoàn toàn không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài.
Trước mắt, Thời Diệp thận trọng quan sát Dung Thận, có chút hối hận vì bản thân đã hành động kích động xuống xe.
Vạn lần không ngờ tới, chiếc xe bị hỏng khiêm tốn này lại thực sự thuộc sở hữu của Dung Cửu gia.
Vị này, cũng chẳng có gốc gác lương thiện gì.
Dưới vẻ ngoài lịch thiệp nho nhã đó của anh ta, ẩn chứa một luồng khí mạnh mẽ vô hình.
Cho dù không nói lời nào, từng cử động nhỏ hắn toát ra khí thế tồn tại không dễ xem thường.
Khoảnh khắc chạm mắt, thần thái của Thời Diệp giảm đi rất nhiều.
Anh ta kéo thẳng vạt áo gió, sải bước tới, duỗi tay nói: "Dung Cửu gia, đã lâu không gặp.
Tôi là Thời Diệp, chúng ta gặp nhau ở hội nghị Khoa học và Công nghệ lần thứ ba."
Dung Thận chậm rãi bắt tay, lãnh đạm chào hỏi, "Hóa ra là anh Thời."
"Thực áy náy quá, không ngờ tài xế của tôi lại đâm vào xe của anh." Thời Diệp nhìn trộm ghế lái của xe Phaeton, trong lời lẽ lộ ra sự tính toán khôn khéo, "Có dọa đến nữ tài xế sợ không, nếu không để tôi đến trước xin lỗi cô ấy một tiếng.
"
"Không cần." Người đàn ông nghiêng đầu liếc nhìn những vết va chạm ở đuôi xe, "Anh muốn xử lý thế nào?".