Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 66


Sau bữa tối.
Nguyễn Đan Linh có phần không vui khi biết được rằng Dung Thận sẽ đưa An Tống về biệt thự sau hồ sống.
An Tống cũng tỏ vẻ xin lỗi, nhẹ giọng an ủi lại vài câu, sắc mặt của bà mới dần rõ ràng, "An An, nếu Tiểu Cửu không chăm sóc tốt cho con, con có thể trở về đây bất cứ lúc nào.

Hồ sau cách đây không xa, bình thường không có chuyện gì thì qua đây chơi, biết chưa? "
"Biết rồi ạ, dì."
Nguyễn Đan Linh vỗ vỗ bờ vai gầy của cô lại dặn dò vài câu nữa, An Tống chúc ngủ ngon rồi bước ra khỏi phòng khách.
Dưới bậc thềm ngoài cửa, Dung Thận đang đứng ngược sáng, một tay hút thuốc đang nói chuyện điện thoại.
An Tống không làm phiền, mà yên lặng đứng đợi anh.
Cùng lúc đó, trong cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn theo đường chéo phía sau, một bóng người kéo rèm lấp ló lén nhìn trộm ra ngoài.
Thấy vậy, Dung Kính Hoài ấn huyệt thái dương, bất lực thở dài: "Đừng nhìn nữa, Tiểu Cửu có chừng mực, em già rồi còn xen vào, cũng không sợ làm trò cười."
Nguyễn Đan Linh phớt lờ ông ấy, nhìn An Tống và Dung Thận ở dưới hành lang, tự nhủ: "An An là đứa trẻ ngoan như vậy, trầm tính lại hiểu việc, đứng cùng với Tiểu Cửu càng nhìn càng thấy xứng đôi."
Dung Kính Hoài cười khan, "Mới ngày đầu gặp mặt, em đối với An Tống có phần hơi lố rồi."
"Yêu ai yêu cả đường đi có hiểu không?" Nguyễn Đan Linh vung rèm xuống, đi đi lại lại phòng khách, "Ông không thấy con trai mình thích An An sao?
Dung Cảnh Hoài nhướng mày, "Chuyện Tiểu Cửu không thừa nhận, em có thể nhìn ra?"
"Không cần nó thừa nhận.


Con em sinh ra em còn không hiểu, nó nếu không thích, có thể đưa con đến Trạm Châu được không? Tính tình của Tiểu Cửu lạnh như băng, cô gái mà nó nhìn không ưng, để ý cũng chả thèm.

Ông cũng thấy thái độ nó với An An đấy, rõ ràng như thế.

"
Dung Kính Hoài không dám phản bác, rót trà hoa đưa cho Nguyễn Đan Linh, "Cho dù Tiểu Cửu có thích, thì cũng là việc của hai đứa nó, em tốt xấu gì cũng là trưởng bối, ngày ngày vây qua vay lại con dâu thế, thành ra cái gì."
Nguyễn Đan Linh nhìn chén trà nhưng không nhận lấy, nhẹ giọng hỏi: "Ông nó đang chê em sao?"
Dung Kính Hoài cảm thấy hết đường chối cãi, vội vàng đặt tách trà xuống, đi đến bên cạnh bà ngồi xuống, "Không có chê em, anh là lo lắng cô làm việc quá sức sẽ khiến bản thân mệt mỏi.

"
Nguyễn Đan Linh vỗ vỗ bả vai, "Coi như ông thức thời, dám chê em, ngày mai em mang theo con trai con gái với cả cái gia sản khổng lồ của ông, tái hôn."
Dung Kính Hoài: "..."
Về điểm này, ông thật sự không nghi ngờ.
Mặc dù Nguyễn Đan Linh đã không còn vắng bóng nhiều năm, nhưng người hâm mộ của bà đến nay vẫn coi bà như một tác phẩm kinh điển của điện ảnh.
Hơn nữa, có rất nhiều nam giới hâm mộ phim, nếu tính tuổi của họ, cũng gần như là công thành danh toại, không thể không phòng.
......
Màn đêm dày đặc.
Dung Thận cúp điện thoại, quay người nhìn lại, "Tại sao không qua đây?"
Đôi mắt của người đàn ông tối đen tĩnh lặng, xuyên qua màn đêm, chính xác bắt được bóng dáng của cô gái.
An Tống có chút kinh ngạc bước xuống bậc thang đi tới chỗ anh, "Em sợ làm phiền anh nghe điện thoại."
Lúc cô bước đi rất nhẹ nhàng, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, hoàn toàn không biết bác sĩ Dung đã phát hiện ra cô từ lúc nào.
Thời tiết đêm nay không tốt, không có gió, hơi se lạnh.
Xung quanh hoa viên rất yên tĩnh, chỉ có những ngọn đèn hai bên kéo dài về phía trước chiếu sáng đường về nhà của họ.
An Tống ít nói, không nhanh không chậm đi bên cạnh người đàn ông, bình tĩnh thưởng thức cảnh đêm của khu vườn.
"Trải qua một ngày ở đây, cảm giác ra sao?"
Giọng nói của Dung Thận âm trầm và từ tính, trong đêm tối càng thêm vững vàng êm tai.
An Tống sờ sờ khóe mắt, "Cảm giác rất tốt, dì...!rất nhiệt tình."
Hai từ dễ thương, dùng để hình dung trưởng bối thì không thỏa đáng lắm.
Nhưng ấn tượng của Nguyễn Đan Linh mang lại cho An Tống, quả thực chính là dễ thương.

Dù đã nhiều tuổi nhưng trên người bà vẫn giữ được nét chân thành rực rỡ bẩm sinh của một người phụ nữ.
Nhìn sơ qua bạn có thể biết bà ấy là một người phụ nữ sống trong yêu thương sủng ái.
"Thực sự rất nhiệt tình." Người đàn ông câu môi mỏng, nghiêng đầu nhìn An Tống đùa giỡn, "Có gây phiền nhiễu đến em không?"
An Tống im lặng vài giây, sau đó thẳng thắn trả lời: "Phiền phức thì không có.

Chỉ là có chút chút không quen, nhưng em có thể từ từ thích ứng."
Trong những năm qua khi bị bệnh tâm lý quấy nhiễu, tính cách của cô cũng nảy sinh những thay đổi kinh thiên động địa.
Cô rất chống cự lại việc xúc với người lạ, quá trình đóng chặt thể xác và tinh thần, khiến cô bỏ lỡ nhiều cơ hội kết bạn.
Dù biết như vậy không tốt, nhưng tình trạng cứ lặp đi lặp lại, cô bất lực không thể thay đổi được gì.
Và bước ngoặt cho mọi thứ đều đến từ sự xuất hiện của bác sĩ Dung.
Bất kể là anh, hai là những người bên cạnh anh,, đều lưu lại ấn tượng sâu đậm đối với cô.
Trình Phong, Lăng Kỳ, quản gia Lý cũng vậy, Nguyễn Đan Linh cũng thế.
Bản thân An Tống lúc này cũng không nhận ra, đã cùng với Dung Thận lâu như vậy rồi, tuy rằng trò chuyện không nhiều, nhưng tình cảm nội tâm của cô phản hồi so với trước đã thêm muôn màu muôn vẻ hơn.
Loại phản ứng này cũng sẽ được thể hiện trực tiếp qua nét mặt của cô, cười nhẹ, cau mày, mất mát, khổ sở....
Cảm xúc của cô không còn đơn lẻ, dần dần đã có những hỷ nộ ái ố sống động.
Người đàn ông không lên tiếng trong một lúc, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm đó quan sát từng cử động của cô.
Bầu không khí trở nên tinh tế hơn một chút.
Tính cách An Tống vốn mẫn cảm, cảm nhận được có điều gì đó không ổn, nhìn Dung Thận bằng ánh mắt lấp lánh, "Em nói sai à?"
Nếu không...!tại sao bác sĩ Dung lại nhìn cô như vậy?
Yết hầu của người đàn ông khẽ cuộn, quay mặt đi nhìn thẳng về phía trước, "Không có, ăn ngay nói thật, rất tốt."
An Tống nhíu mày, vừa đi vừa nhìn lén vẻ mặt của anh.

Đường nét rõ ràng của người đàn ông trông không giống như đang tức giận, mà giống như anh ta đột nhiên có tâm sự.
"Bác sĩ Dung, anh có...aiya?"
Lời còn chưa kịp nói xong, bóng hình An Tống khựng lại một cái, liền đứng yên còn thấp giọng kêu lên.
Dung Thận bị tiếng kêu của cô hồi lại lý trí, dừng lại quay đầu nhìn, khó hiểu bật cười.
Tóc trên đỉnh đầu của cô nhóc bị nhánh cây cổ thụ bên phải rũ xuống.
An Tống cũng không đếm xỉa tiếp lời với người đàn ông, hai tay nắm lấy đỉnh đầu mấy lần, cố gắng nhướng mi nhìn lên, kết quả càng ngày càng rối tung.
Tư thế này không thể duy trì lâu, chẳng mấy chốc bắp tay của cô đã mỏi nhừ phải hạ cánh tay xuống, tóc tai cũng bị cành cây cuốn rối tung thành một mớ.
An Tống bực bội cau mày, đầu tóc rối tùm lum, hai tay duỗi ở bên hông, không thể đi cũng không thể động, vừa xấu hổ vừa bực mình.
Cành cây dài như vậy không phải cắt tỉa sao?
Dung Thận tốt tính đi tới bên cạnh cô, ỷ vào ưu thế chiều cao hơi liếc mắt vài cái.
Anh cụp mắt xuống, khẽ cười ôn hòa, "Sao lại bất cẩn như vậy?"
An Tống nhíu mày, mang theo chút cảm xúc nhỏ: "Em không để ý."
"Đừng động." Người đàn ông tiến lên một bước, khoảng cách vừa phải lập tức rút ngắn thành tình huống gần như thân mật.
An Tống không nhúc nhích nữa, đứng thẳng người lên, thế giới trước mặt dường như chỉ còn lại một mảnh màu trắng tao nhã.
Ngay cả mùi cỏ cây xộc vào mũi cũng bị thay thế bằng mùi hương trên cơ thể của người đàn ông, âm ỷ khiến hô hấp khó khăn.
An Tống nín thở tập trung, lông mi không ngừng run lên, nhưng dù rừng cô có cố gắng thế nào, áo sơ mi trắng và khuôn ngực rắn chắc hơi nhấp nhô của bác sĩ Dung vẫn ở trước mắt cô..

Bình Luận (0)
Comment