Bảy giờ tối, Dung Thận trở về nhà.
Anh về sân trước trước, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một khung cảnh vui vẻ, nhưng không ngờ không khí trong phòng khách không những không hài hòa, mà là một cảnh tượng ảm đạm.
Đặc biệt là Nguyễn Đan Linh, đi đi lại lại không yên, khi nhìn thấy Dung Thận, lóe lên như chột dạ, "Tiểu Cửu về rồi à..."
Người đàn ông thấy rõ mồn một nheo đôi mắt đen láy lại, khẽ nhướng mày: "Biểu cảm của mẹ là sao? Xảy ra chuyện gì?"
Buổi sáng Trình Phong đặc biệt báo cho anh, nói mẹ dẫn An Tống ra ngoài mua sắm.
Đây là chuyện tốt, anh cũng vui khi thấy điều đó xảy ra.
Vả lại nửa tiếng trước, mẹ còn tươi cười gọi điện cho anh hỏi khi nào thì về.
Dung Thận lúc đó không nghĩ nhiều, bây giờ xem ra, có gì không ổn rồi.
Nguyễn Đan Linh thở dài, liền sau đó bèn kể lại ngọn nguồn, "Tiểu Cửu, An An cả buổi chiều đều không ra ngoài, ăn cũng không ăn, chỉ nói muốn ngủ, con mau qua xem một chút, đừng nói là mẹ vô ý dẫn đến những hồi ức không đẹp đó cho con bé chứ.
"
Đối với bệnh tâm lý của An Tống, vợ chồng Dung gia biết tỏng hết, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng cô khởi phát, sự hiểu biết của họ cũng không đủ toàn diện.
Nguyễn Đan Linh lúc này cũng chỉ là suy đoán, không dám khẳng định có phải là do chính mình hay không.
Người đàn ông mím môi mỏng, đôi lông mày điển trai khẽ cau lại, "Buổi trưa cô ấy không ăn?"
Nguyễn Đan Linh thở dài trách móc, "Đồ ăn người hầu đưa tới con bé cũng không động qua, qua một lúc mà đèn cũng chưa bật lên.
Con nhanh đừng hỏi nữa, mau quay lại xem xem, vạn nhất..."
"Không sao, để con xử lý."
Dung Thận an ủi lại vài câu, rồi kêu nhà bếp nấu vài món ăn nhẹ mang đến biệt thự ven hồ, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nguyễn Đan Linh đi theo anh đến tận cửa ra vào, vẻ mặt lo lắng càng ngày càng đậm, "Tiểu Cửu, nếu An An không sao, con nhớ gọi điện cho mẹ, nếu không trong lòng mẹ vẫn không yên."
"Đâu mà nghiệm trọng như vậy, mẹ yên tâm."
......
Biệt thự ven hồ, Dung Thận đi thẳng lên lầu hai.
Ngoài cửa phòng ngủ của An Tống, anh gõ cửa, nhưng không có ai đáp lại.
Người đàn ông dỏng tai nghe vài giây, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu của An An, khuôn mặt tuấn tú chìm xuống, vặn nắm cửa, tiếng mở cửa truyền lại.
Phòng ngủ tối đen u ám, ánh sáng cam từ hành lang hắt vào trong chiếu lên chiếc chăn, vừa hay có thể nhìn thấy hình dáng cuộn tròn trên giường.
Người đàn ông không bật đèn, nhẹ nhàng bước vào, dựa vào ánh đèn ngoài cửa quan sát An Tống đang ngủ say.
Cô thu mình lại thành một quả bóng, vẻ mặt mờ nhạt, giống như đang vô cùng bất an, trong giấc ngủ say cũng ôm chặt đồ vật trong lòng.
Dung Thận quan sát một lúc, mới nhận ra thứ cô đang ôm trong lòng...!ổ chó con của An An.
Có thể lấy cũi chó làm gối.
Về phần An An, đang chạy xung quanh trên sàn, phát ra những tiếng kêu đầy phấn khích về phía người đàn ông.
Dung Thận khom người xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, thấp giọng nói: "Đi chơi đi."
An An buồn chán ở trong phòng cả buổi chiều, vừa thấy cửa mở, liền dạng chân chạy ra khỏi phòng ngủ.
An Tống bị cơn đói đánh thức.
Khi mở mắt ra, cô ấn hai bên thái dương, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Căn phòng cực kỳ yên tĩnh, xung quanh chỉ có một chút ánh sáng màu cam.
An Tống hoài nghi nhìn về phía bên phải, thấy cửa mở một nửa, ánh sáng màu cam rơi trên mặt đất theo hình dạng bất quy tắc.
"Tỉnh rồi?"
Âm trầm đột ngột từ bên trái truyền đến, An Tống lại quay đầu, ngây người mở miệng: "Bác sĩ Dung?"
Bóng hình người đàn ông cao lớn đứng gần cửa sổ cao từ sàn đến trần nhà, tầm mắt mờ mịt u ám, không nhìn rõ được nét mặt.
An Tống ngồi dậy, bụng đúng lúc phát ra vài tiếng ọc ọc.
Sau đó, cô liền phát hiện trong lòng mình ôm một thứ gì đó, dang tay ra, giơ tay lên rồi ném xuống cuối giường.
Cũng không thèm nói tiếng nào, An Tống kéo vạt áo lên ngửi ngửi, trên áo đầy mùi chó, xộc thẳng lên trán.
Dung Thận câu môi nhìn động tác nhỏ của cô, thản nhiên hỏi: "Xuất hiện triệu chứng tại sao không nói cho anh biết?"
An Tống mở miệng, giọng nói ấm áp lộ ra chút khàn khàn sau khi tỉnh lại, "Đã xuất hiện một hồi rồi, giờ tốt hơn rồi."
Người đàn ông còn chưa đáp lời, cô kéo đôi dép lê chuẩn bị đứng lên, như thể muốn chứng minh rằng bản thân nào yếu đuối như vậy.
"Anh xem, em như không phải còn tốt..."
Lời cuối cùng vẫn còn trên môi, chân An Tống đã mềm nhũn trực tiếp ngã trở lại mép giường.
Theo quán tính, cô va vào nệm hai lần, lúng ta lúng túng nhìn Dung Thận ở đối diện, thật lâu cũng không nói nên lời.
"Xem ra vẫn chưa đủ tốt."
Người đàn ông thấp giọng pha trò, giọng điệu kéo dài ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.
An Tống vò đầu bứt tóc, không ngừng ngụy biện.
Một lúc sau, cả hai một trước một sau lần lượt bước ra khỏi phòng ngủ.
An Tống bước rất chậm, đi theo phía sau người đàn ông, bất giác nhìn chằm chằm tấm lưng rộng lớn của anh.
Anh còn mặc một chiếc áo khoác đen lịch lãm và quần tây chỉnh tề, đi trong hành lang yên tĩnh lờ mờ, tạo thành một khung cảnh tao nhã của riêng anh.
Khi An Tống nhận ra bản thân đang nghĩ gì, lỗ tai lại bắt đầu nóng lên.
Không muốn để mình đắm chìm trong vọng tưởng không thực nào đó, cô ngoảnh mặt đi nhỏ giọng nói ra nghi hoặc: "Bác sĩ Dung, sao anh lại đến phòng em thế, có chuyện tìm em sao?"
Cũng không biết anh đã ở đây bao lâu, liệu có nhìn thấy tư thế ngủ không đứng đắn hay...!ngáy ngủ không.
Đến lối vào cầu thang, người đàn ông dừng một chút, nhìn An Tống, âm sắc từ tính trêu đùa, "Bệnh nhân không nghe lời, anh đành phải tự mình đến xem."
"Đâu có không nghe lời..." An Tống thiếu tự tin vặn lại một câu, "Lần này em khống chế được, cho nên mới không nói cho anh."
Dung Thận kinh ngạc nheo mắt lại, ánh mắt rơi vào trên mặt cô như có bản chất, "Thật sự khống chế được?"
An Tống vội vàng gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, "Thật đó, trước khi xuất hiện triệu chứng, em đã cảm nhận được, sau đó ngoại trừ đau đầu, cũng không có chìm sâu vào, sau khi nghe một chút nhạc, liền quên mất.
"
Mặc dù cũng gặp ác mộng, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc rơi vào trạng thái tê liệt vì bị lột tả cảm xúc.
Người đàn ông nghe thấy niềm vui của cô, lo lắng trong mắt cũng lùi lại một chút, "Là một hiện tượng tốt."
An Tống cười nhẹ, nói một tiếng khen được hời, "Không thể thiếu trị liệu hữu hiệu của bác sĩ Dung."
......
Nhà ăn, thức ăn nóng hổi đã được đặt trên bàn.
Ba món ăn và một món canh nhẹ, thanh đạm không dầu mỡ, cân bằng dinh dưỡng.
An Tống nhìn quanh liếc không thấy bóng dáng An An, nhưng trong bát chó có đổ sẵn thức ăn và sữa cho chó, chắc là người hầu giúp chăm sóc rồi.
Lúc này, người đàn ông cởi áo khoác vắt ở sau ghế sô pha, sau khi ngồi xuống, khoanh chân dài, "Không phải đói sao, đi rửa tay ăn cơm trước."
Rõ ràng anh ở trong phòng ngủ nghe thấy bụng của An Tống đang réo
An Tống đáp lại, bước vào phòng tắm công ở lầu một, lại ngửi thấy mùi chó trên người, nhếch chóp mũi chán ghét.
Cô có chút khó chịu cởi áo khoác ngoài ra, nhìn chiếc áo sơ mi mỏng bó sát bên trong, mặc ra ngoài có chút thô lỗ, dứt khoát cầm áo choàng tắm bằng len trong phòng tắm lên mặc vào người.
Lại bước ra khỏi phòng tắm, An Tống mặc áo choàng tắm lớn đứng xéo sau ghế sô pha hỏi: "Bác sĩ Dung, anh ăn chưa?"
Dung Thận nhìn lại, ánh mắt vì cách ăn mặc của cô tối sầm lại vài phần, anh khẽ gật đầu, ấm giọng nói: "Ừm, ở tiệc xã giao ăn rồi.".