Nhưng sắc mặt An Tống nhìn thấy nội dung mà đối phương đang gõ trên màn hình, ngay lập tức trở nên lạnh lùng.
Đó là code của cô.
Cô đoán rằng mấy lười đe dọa của Thời Diệp hôm nay không chỉ là nói suông.
Cũng có thể nhìn ra, App hiện đã có kế hoạch dự tính nâng đỡ những người mới.
Tuy nhiên, Thời Diệp đã làm trái lại mục đích hợp tác ban đầu.
An Tống không vui rồi.
Tính cách cô nhẹ nhàng, gì cũng có thể không so đo, 80 vạn không cần cũng không liên quan.
Chỉ duy nhất những dòng code đó, là điểm giới hạn của cô.
Cô đã viết nó trong livestream, là vì có dụng ý khác, hơn nữa những lập trình thông thường khó có thể hiểu được những mã đó, cũng không thể tùy ý sử dụng chúng.
Thời Diệp vạn lần không nên thu lợi từ những thứ của cô, thậm chí mưu đồ lợi ích để đưa cho streamer khác.
An Tống cong đầu ngón tay, ở lại trong phòng livestream mấy phút, sau đó không nói một lời liền đóng trang chủ.
Đầu tiên, cô gửi một địa chỉ email cho [Masala Tu], rồi yêu cầu anh ta gửi chức vị, mức lương, đãi ngộ, trách nhiệm và các vấn đề liên quan khác vào email.
Sau khi làm xong, An Tống mở tủ quần áo, lấy trong vali ra một thiết bị to bằng lòng bàn tay.
Kết nối với máy tính lại mở cửa sổ nền đen DOC.
Trầm mặc ba giây, cô gõ bàn phím bắt đầu tấn công chương trình chạy nền của app livestream.
Cùng lúc đó, ở sân sát vách biệt thự sau hồ, Trình Phong cầm điện thoại không ngừng nghịch, dọa khiến Lăng Kỳ ôm chặt An An đang ngủ gà ngủ gật trong một giây.
Thằng cha này gửi làm cái quái gì vậy?
Nửa giờ sau, mục tìm kiếm# Lập trình viên App livetream tê liệt# đã được kéo lên hot search.
Đối với Chuang Techonolgy ở tận Hương Giang, các nhân viên của bộ phận công nghệ được tạm thời gọi về công ty để làm việc ngoài giờ nhằm tìm ra nguyên nhân và sơ hở khiến hệ thống tê liệt.
Thời Diệp cảm thấy đầu như sắp nổ ra thành hai mảnh, suy đoán xem có phải Thần Mã có đứng sau giở trò không.
Nhưng lý trí lại nhắc nhở anh ta, con nhóc đó trông nhỏ tuổi thế, có lẽ không có bản lĩnh này.
...
Mười giờ sáng hôm sau, An Tống nhận được một email rất trang trọng trong hộp thư của mình.
Là thư mời bổ nhiệm được Khoa học kỹ thuật Đại Hán chính thức gửi qua.
An Tống đại khái nhìn lướt qua nội dung, vị trí là kỹ sư cấp cao trong tổ AR, lương hàng năm là 5 trăm vạn.
Đối đãi hào phóng như vậy, cô không có lý do gì để từ chối.
Bên cạnh đó, tham gia vào Khoa học kỹ thuật Đại Hán, có sự hỗ trợ tài chính tuyệt đối, có lẽ code của cô có thể phát huy được ý nghĩa thực sự của nó.
An Tống liệt kê ngắn gọn điều kiện tham gia của mình, không Khoa học kỹ thuật Đại Hán có đồng ý hay không, vì vậy sau khi gửi email xong, bình tĩnh đóng trang.
Một lúc sau, cô đến đón An An ở sân của Lăng Kỳ, bị kích động bởi sự tò mò, cô vẫn hỏi: "An An tự chạy đến đây à?"
Lăng Kỳ nhìn con thú cưng không nói được lời nào, không chút gánh nặng nói dối qua răng: "Vâng ạ."
"Gây rắc rối cho cô rồi." An Tống cụp mắt nhìn tiểu gia hỏa đang ngồi trên giày mình, khẽ cười: "Lần sau nếu tôi không ở đây, mà nó lại chạy lung tung thì cứ giao cho người hầu là được.
"
Lăng Kỳ bối rối nghiêng đầu, "Người hầu nào ạ?"
"Không phải nói trong biệt thự có người hầu chuyên chăm sóc cho An An sao?" An Tống suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm, "Tôi chưa gặp qua bao giờ.
Đợi buổi tối bác sĩ Dung trở về, tôi sẽ hỏi là ai.
"
Lăng Kỳ chợt hiểu ra điều gì đó, cô hình như chính là người hầu chuyên chăm sóc An An như lời boss nói.
...
Thời gian nhoáng một cái, trời đã về đêm.
Dung Thận đã về rất sớm, trước sáu giờ, xe thương vụ đã dừng ở cổng biệt thự.
Lúc này, An Tống đang ngồi ở phòng khách chải lông cho An An.
Tiểu gia hỏa đã lớn hơn rất nhiều, trước đây chỉ có thể ôm bằng một tay, nhưng giờ nó đã lớn tới đầu gối của cô rồi.
An Tống nghe tiếng động, giương mắt liếc nhìn xung quanh, đáy mắt chợt sáng lên.
Cô đặt An An xuống, đứng dậy đi tới cửa ra vào, nơi người đàn ông cũng tình cờ bước vào, "Bác sĩ Dung, hôm nay anh về sớm vậy?"
Một câu nói mang sắc thái nhận dạng khiến Dung Thận thoáng nhíu mày.
Anh cầm áo khoác trên khuỷu tay khoác lên tủ cạnh cửa, nhếch môi nói đùa: "Còn gọi anh là bác sĩ Dung?"
An Tống vò đầu bứt tai một hồi.
Trước đây không cảm thấy cái gọi này có vấn đề gì, nhưng gọi ra trước mặt anh, thực sự không hoàn toàn phù hợp với mối quan hệ người yêu trong giai đoạn hiện tại.
Người đàn ông đi tới bên cạnh cô, nắm lấy tay cô một cách tự nhiên rồi đi vào phòng khách.
An Tống nhìn sườn mặt góc cạnh của anh, ngập ngừng gọi: "Dung, Thận?"
Thậm chí còn kỳ lạ hơn.
Gọi trực tiếp bằng tên, so với bác sĩ Dung vẫn hơi lạ.
Mà người đàn ông nghe thấy tên của mình, cũng ngay lập tức nhướng đôi mày rậm lên.
An Tống nhàn nhạt thở dài một hơi, nắm chặt đầu ngón tay Dung Thận, lại thử một câu: "Vậy...!anh Cửu?"
Cô không chỉ một lần nghe qua người khác gọi anh như vậy, quy củ phù hợp, có lẽ được rồi.
Sau đó, người đàn ông kéo cô ngồi xuống, véo nhẹ vào má cô một cái đầy ẩn ý nhắc nhở: "Gọi anh là anh Cửu, không sợ bị người ta cho rằng chúng ta là họ hàng sao?"
An Tống đã từng coi Văn Vãn và Dung Thận là người thân: "..."
An Tống vô thức liếc anh một cái, "Vậy em phải gọi anh như nào?"
"Sao cũng được." Dung Thận lần đầu tiên nhìn vẻ mặt hờn dỗi của cô, tâm tư rung động, kéo lấy tay cô đặt lên môi mình hôn nhẹ, "Anh Cửu cũng được, Dung Thận cũng tốt, trừ bác sĩ Dung ra, gọi gì cũng được."
An Tống ngơ ngác nhìn động tác của người đàn ông, trên mu bàn tay đồng thời cũng truyền đến một xúc cảm mềm mại mát lạnh.
Đây là sự tiếp xúc thân mật đầu tiên ngoài cái nắm tay.
Trái tim của An Tống đồng thời cũng rung động, lại nghĩ đến một chuyện rất chướng mắt.
Vừa rồi cô chải lông cho An An còn chưa rửa tay.
An Tống liếc mắt nhìn An An đang chạy lăng xăng trong phòng khách, sau đó lại phát hiện, lông trên người tiểu gia hỏa còn chưa chải xong.
Nửa trước trơn bóng, nửa sau lộn xộn.
An Tống lặng lẽ che nửa mặt trên, có chút không nỡ nhìn thẳng.
Dung Thận thuận thế nhìn một cái, nụ cười trên môi càng sâu, "Tại sao mới chải cho nó một nửa?"
"Vừa chải được nửa...!thì thấy anh về."
Ngụ ý là, do anh, mới làm cho tiểu hoa hỏa trở thành cái bộ dạng quỷ quái này.
Làm sao người đàn ông lại không nghe ra ngoại ý của cô, đầu ngón tay nhẹ véo cô một cái, trầm thấp cười nói: "Nghe có vẻ giống như tại anh phải không?"
An Tống chật vật rụt tay mình lại, vội vàng bước vào phòng vệ sinh công trước ánh nhìn chuyên chú và rực lửa của Dung Thận.
Lại đi ra, lòng bàn tay cô vẫn còn ướt, quay lại bên cạnh người đàn ông, dùng đầu ngón tay mát lạnh siết chặt lòng bàn tay của anh, "Anh về sớm như vậy, xong việc rồi sao?"
Trước đây anh thường tăng ca đến khuya, hầu như không bao giờ thấy về nhà lúc năm hoặc sáu giờ.
"Chuyện kinh doanh bận đến mấy cũng không bằng mấy tiếng này." Dung Thận dựa lưng vào ghế sô pha, hơi dùng sức kéo An Tống sang một bên, không nghiêng lệch dựa vào cánh trong lòng anh dưới ảnh hưởng của quán tính..
Người đàn ông buông tay cô gái ra, vòng tay qua đầu cô đáp xuống bờ vai gầy, vỗ về nhẹ nhàng như dỗ dành một đứa trẻ: "Không muốn anh về sớm à?"
An Tống hơi hơi cứng ngắc tựa vào bên người Dung Thận, lúc anh nói hơi thở ấm áp phả vào lông mày.
Anh ôm cô, còn hơn cả sự thân mật, nhưng không lộ ra vội vàng, trước sau vẫn luôn kiểm soát khoảng cách phù hợp..