Thật ra thì chỉ cần Tố Tu nói một câu “Ta thích bộ dáng lúc nam trang của ngươi hơn.” Chương Hoa dĩ nhiên sẽ không ăn mặc kỳ quái nữa, đáng tiếc, bất luận y thế nào cũng không nói ra lời như vậy, hai chữ kia cho dù đến khóe miệng, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng ‘hừ’ lạnh.
May mà Chương Hoa cũng không thèm để ý những thứ này, chỉ thật cao hứng đem quần áo đồ trang sức toàn bộ đều chở tới, quyết định nương nhờ Thúy Phong sơn không đi. Hơn nữa từ sáng đến tối quấn lấy Tố Tu không tha, chính là cùng y đọc sách, đánh cờ, tản bộ... Duy chỉ có phòng luyện đan, mỗi lần bước vào đều sẽ bị đuổi ra.
Ngày hôm đó, Tố Tu giống như ngày thường nhốt mình vào phòng luyện đan, Chương Hoa nhàn rỗi nhàm chán, một người ở trong núi đi dạo loạn xung quanh. Ai ngờ mới vừa đi tới dưới chân núi, liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ở xa xa —- cẩm y ngọc quan nam tử tuấn mỹ nghiêng người dựa trên cây khô, bên mép hơi mang ý cười, mi mục ẩn tình.
“Cuối cùng đã tới a.” Long Vô Ba lười biếng vẫy tay dương dương tự đắc, cười nói, “Kết giới xung quanh tòa nhà kia rất lợi hại, ngươi lại cả ngày núp bên trong không ra khỏi cửa, ta cũng gần như không kiên nhẫn.”
Chương Hoa đầu tiên là kinh hãi, nhưng ngay sau đó cũng cười rộ lên, nói: “Long huynh, ngươi đến đây làm gì sao?”
“Đương nhiên là đến đòi ngươi trả nhân tình a. Ta giúp ngươi nhiều như vậy, cũng không thể không công thôi.”
“Giúp?”
Long Vô Ba gật đầu một cái, như chuyện đương nhiên đáp: “Đúng vậy, ta không những đem muội tử ta yêu thương nhất gả cho ngươi, còn cố ý phong hoa tuyết nguyệt, mập mờ không rõ với ngươi, chọc Tử Dương Chân Nhân ăn nhiều dấm bay. Ta tận tâm tận lực như thế, ngươi tính báo đáp thế nào đây?”
“Ô, nói như thế, Long huynh ngươi quả thật giúp không ít.” Chương Hoa hé mắt, kéo dài thanh âm nói. “Ngươi hại ta đâm Tố Tu một kiếm, thiếu chút nữa cùng y trở mặt thành thù, không gặp nhau nữa. Ta xác thực cũng... hảo hảo báo đáp ngươi mới phải.”
Mặc dù trong lời nói hắn toàn gai, trên mặt lại nở nụ cười rực rỡ.
Mà Long Vô Ba cũng vẫn là một bộ dáng bất cần đời, cười hì hì không ngừng.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng đói địch, ánh mắt giao thoa, âm thầm giằng co hồi lâu.
Cuối cùng vẫn là Chương Hoa mở miệng nói trước: “Nói đi, ngươi đến cuối cùng muốn cái gì?”
“Cũng không có gì đặc biệt, chính là món từ trước ta nhiều lần xin ngươi.”
“Thuốc quyến rũ bộ tộc ta bí mật làm ra?”
“Không sai.”
Nghe vậy, Chương Hoa cau mi lại, gắt gao trừng Long Vô Ba. Cách một hồi lâu, mới đảo con ngươi một vòng, từ từ cười một cái, từ trong lòng ngực móc ra một cái bình ném qua.
“Cầm đi đi.”
Long Vô Ba thuận tay tiếp nhận, cẩn thận thu vào ống tay áo, câu môi trêu chọc: “Vậy mà đem loại vật này theo trên người, thật không hỗ là Hồ vương phong lưu thiên hạ.”
“Dài dòng.” Chương Hoa trừng gã một cái, dừng một chút, hỏi, “Ngươi phí hết tâm tư đòi món đồ chơi này từ ta, sẽ không phải là tính làm chuyện gì xấu chứ?”
“Thích nói đùa.” Long Vô Ba vạn phần vô tội mở to hai mắt, mỉm cười hỏi ngược lại, “Ta không làm chuyện xấu, chẳng lẽ làm chuyện tốt không được?”
Dứt lời, khoát tay áo một cái, tiêu sái xoay người, sãi bước về phía trước.
Chương Hoa xa xa nhìn bóng lưng của gã, không tự chủ rùng mình một cái, nhưng rất nhanh lại cất tiếng cười to, tùy tiện làm mấy mặt quỷ, thấp giọng phun ra một chuỗi lời mắng: “Hừ, dám khích bác quan hệ của Tố Tu với ta! Lúc này không để ngươi nói không thể với ta!”
Lúc đang lầm bầm lầu bầu, sau lưng chợt vang lên một giọng nói băng lãnh: “Ngươi ở đây nói chuyện với ai?”
“A?” Chương Hoa ngẩn người,vừa quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt lạnh như băng của Tố Tu, vội nói: “Không có, không có.”
“Vậy sao? Mới vừa rồi hình như có người xông vào Thúy Phong sơn.”
“Ha! Chỉ là ảo giác của ngươi thôi.” Chương Hoa đưa tay kéo Tố Tu, cười che giấu, “Đúng rồi, ngươi luyện tiên đan xong rồi?”
“Chưa xong.”
“Vậy sao đột nhiên chạy ra tìm ta?” Búng ngón tay một cái, “Ngươi nhớ ta, có phải không?”
“...”
Tố Tu trước sau vẫn giữ khuôn mặt, vẻ mặt cứng ngắc, ngay cả nói cũng không đáp một câu, chỉ kéo Chương Hoa đi về.
Không lâu lắm, hai người cùng nhau vào phòng luyện đan.
Trước tiên Tố Tu mở lư đồng kia lên nhìn nhìn, sau đó quay đầu lại nhìn Chương Hoa một cái, lạnh lùng đọc rõ chữ: “Tay.”
“A?”
“Đưa tay ngươi cho ta.”
“Ác.”
Chương Hoa tất nhiên ngoan ngoãn đưa tay ra.
Tố Tu nắm một ngón tay của hắn lên, lấy ngân châm đâm vào đỉnh đầu của ngón tay, máu tươi lập tức trào ra, một giọt một giọt chảy vào trong lư đồng.
Đợi đến khi máu chảy vừa đủ, Tố Tu mới hài lòng gật đầu một cái, nói: “Rất tốt, ngươi có thể đi.”
“A?!” Mặt mũi Chương Hoa suy sụp, lập tức ai oán kêu lên, “Ngươi cố ý tìm ta trở về, chỉ là vì muốn lấy máu của ta luyện đan?”
“Ừ.”
Tố Tu hời hợt đáp một câu, Chương Hoa cũng bị đả kích lớn, khóe mắt cong cong, lã chã chực khóc, yếu ớt kêu: “Tố Tu ——“
Lúc nói chuyện, cả người dùng sức cọ cọ trên người Tố Tu, đôi mắt đen chớp chớp, đáy mắt tầng tầng sương mù, làm nũng đúng là sở trường, chỉ thiếu một bước biến ra cái đuôi đong đưa.
Trong tâm Tố Tu động, rõ ràng đưa tay đẩy ra, lại ngược lại đem người ôm vào trong ngực, nắm ngón tay hắn tới nhìn một chút, lạnh giọng hỏi: “Đau không?”
Đầu tiên Chương Hoa gật đầu một cái, ngay sau đó lại lắc đầu, nhẹ nhàng nhu nhu đáp: “Ngươi hôn ta một cái thì không đau.”
Mặt Tố Tu cứng đờ, tất nhiên không làm được chuyện như vậy.
Chương Hoa vẫn cười, thừa dịp y đang do dự, ngửa đầu hôn lên gò má y một cái.
“Ngươi...” Tố Tu chật vật đỏ mặt, nhấc chân muốn đá.
Chương Hoa lại cười ha ha đứng lên, thân thủ linh hoạt lách mình tránh ra, chớp mắt với y, nói: “Không cần đá nữa, tự ta cút ra ngoài là được.”
Vừa nói, vừa ngoan ngoãn ra khỏi cửa, trên mặt không ngừng tươi cười.
Chỉ là hôn trộm được một cái mà thôi.
Hắn lại vui vẻ đến cười méo miệng, ngay cả đi bộ cũng lâng lâng.
Hồ vương phong lưu phóng khoáng ngày trước, hiện giờ chỉ có thể hằng đêm ngủ trên mặt đất, vì leo lên giường người khác mà không ngừng biểu diễn thần công ngã, thực sự rất buồn cười.
Đang suy nghĩ, bỗng cảm thấy kết giới bốn phía một trận dao động, tựa như có người bước vào Thúy Phong sơn.
... Long Vô Ba?
Chương Hoa vốn tưởng rằng tên kia phải đợi tới sáng mai mới xuất hiện, không nghĩ tới nhanh như vậy đã trở lại. Tâm tình hắn vốn đang tốt, giờ phút này càng tốt thêm, vội vàng cười híp mắt đi ra ngoài đón.
Long Vô Ba lúc này liều lĩnh xông vào cửa. Chỉ thấy gã tóc dài xốc xếch, quần áo xốc xếch, trên khuôn mặt âm nhu tuấn mỹ có thêm mấy vết bầm, bộ dáng thật là quái dị.
Chương Hoa chỉ nhìn gã một cái, thì không nhịn được cười thấp ra tiếng: “Ai da da, Long vương đại nhân vô cùng tôn quý sao lại biến thành như vậy? Ngươi cũng bị sét đánh?”
Long Vô Ba khẽ động khóe miệng, mặt mũi vặn vẹo cười cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thuốc ngươi đưa ta... Là. Giả.!”
“Hả? Không phải ngươi muốn thuốc quyến rũ sao? Ta không có lấy sai a.”
“Nhưng, lúc trước ngươi rõ ràng nói thuốc này công dụng rất lợi hại, chỉ cần nuốt vào, cho dù...”
“Cho dù là trinh tiết liệt nữ, cũng sẽ lập tức biến thành...” Hắng giọng một cái, cố ý dừng lại một cái, trịnh trọng nói tiếp, “Bất quá, nếu là nam tử uống, sẽ lập tức hóa thành cầm thú, bất luận nhìn thấy người nào đều muốn tấn công.”
Chương Hoa càng nói tiếp, thì sắc mặt Long Vô Ba càng khó coi, cuối cùng nắm quyền, từng chữ từng chữ nói: “Nửa câu sau này, trước kia ta chưa từng nghe nói!”
“Ai nha, ngại quá, đại khái là ta quên nói rồi.”
“Ngươi chắc chắn là cố ý!” Khóe miệng Long Vô Ba co rút, cuối cùng không cười được nữa.
Chương Hoa chỉ cười không nói, thoải mái chấp nhận, môi mỏng câu lên, lông mày cong cong.
Tầm mắt giao nhau.
Giằng co không dứt.
Cách hồi lâu, sắc mặt Long Vô Ba hơi bớt giận, hít sâu mấy ngụm khí, lần nữa cười nhẹ, nói: “Tử Dương Chân Nhân lúc này đang ở trong phòng đúng không? Ta hiện tại rất muốn gặp y một lần.”
“Ngươi làm gì?”
“Không có gì, chỉ là...” Nhíu lông mày, cười như không cười, thanh âm dịu dàng vô cùng, “Nếu như tên kia biết được ngươi mấy trăm năm trước đến Long cung mượn kính tiền thế (*), lén xem quá trình y tu đạo thành tiên đã xảy chuyện gì, sẽ như thế nào?”
(*) tiền thế: kiếp trước.Vừa dứt lời, sắc mặt Chương Hoa đại biến, hơi có chút thất thần trợn to hai mắt, ngón tay hơi phát run.
“Nếu ngươi dám nói.” Hắn rủ mắt, thanh âm khàn khàn, giọng nói trống rỗng vô cùng, “Ta lập tức giết ngươi.”
“Lời này là thực?”
“Dĩ nhiên, ngươi có cam đảm thì cứ thử xem.” Trên mặt Chương Hoa thật yên lặng, không có chút giận dữ nào, thế nhưng quanh thân phát ra khí âm lãnh, so với tức giận còn đáng sợ hơn.”
Ngay cả Long Vô Ba cũng không tự chủ được lui về sau một bước, cười nói: “Được rồi, ta chỉ là muốn trả thù một chút thôi, nhưng không có ý định lấy mạng mình nói giỡn.”
Vừa nói, lại vung tay áo, xoay người rời đi.
Chương Hoa như cũ ngẩn người đứng tại chỗ, trên mặt không chút gợn sóng, trong con ngươi lạnh lẻo mơ hồ.
Sau khi đi vài bước, Long Vô Ba chợt quay đầu gọi về, hướng về phía Chương Hoa yên nhiên cười một tiếng, cất giọng nói: “Thấy Hồ vương đại nhân bây giờ là một bộ dáng si tình, ta thế nhưng không ngờ được... Ngươi kiếp trước lại là một người phụ lòng người đâu.”
Nghe vậy Chương Hoa chợt cảm thấy bên tai ầm một tiếng, dưới chân đứng không vững, cơ hồ ngã nhào trên đất.
Một lát sau, lại lấy tay che mặt, cười ha ha.
“Không sai.” Mặc dù hắn đang cười, trong con ngươi đều là vẻ tịch mịch, lầm bầm lầu bầu thấp giọng lẩm nhẩm một câu, “Ta kiếp trước... Đúng là một kẻ bạc tình phụ lòng người...”