Nhìn Em

Chương 17

Nhìn nhân công chuyển chiếc rương cuối cùng đi, Nhan Thanh hỏi Thẩm Hàm: “Đi được rồi chứ?”

Thẩm Hàm ngồi trên ghế, ôm một chiếc ba lô to màu xanh da trời trong lòng, nghe anh lên tiếng mới ngẩng đầu dậy: “Chờ thêm một lát được không?” Nhan Thanh đi đến, kéo ghế ngồi xuống cạnh anh, “Chú cứ từ từ. Hạo Hạo đang ở dưới trông, chốc nữa sẽ đi trước theo xe chuyển đồ. Không cần phải lo.”

Đầu Thẩm Hàm lại rũ xuống, nói nhỏ: “Em không sao. Chỉ là thấy tiếc mà thôi.”

Nhan Thanh vỗ vai anh, ngồi lặng người cùng anh.

Mấy phút sau, Thẩm Hàm đứng dậy, khoác ba lô: “Chúng ta đi thôi.” Nhan Thanh đỡ anh ra ngoài, lúc đi đến cửa, Thẩm Hàm dừng bước, xoay người, đối diện với căn phòng nơi mình trú ngụ xấp xỉ hai năm.

“Hẹn gặp lại.” Anh nói.

***

Lớp Cơ Học 03 mới đổi giảng viên dạy Đàn Hồi. Đám nữ sinh cứ lo là ông giáo già nào đó, không ngờ lại là thầy giáo trung tuổi nghiêm túc. Thầy giáo mới tên là Tiền Tân Phàm, đến từ Đại học Khoa học và Công nghệ, yêu cầu hết sức nghiêm khắc. Chẳng hạn như phải làm bài tập vào giấy A4, nộp trước khi vào giờ, nộp muộn không thu, v.v… Buổi học thứ hai làm một bài ôn luyện, sau khi thu bài thì tuyên bố: “Về sau chúng ta không điểm danh nữa. Không có nhiều thời gian như thế. Mỗi tuần ít nhất sẽ làm một bài ôn luyện, tính như điểm thành tích và điểm chuyên cần hàng ngày.”

Ngoài những điều này ra, tốc độ học cũng tăng nhanh rất nhiều, trọng tâm chủ yếu đặt ở suy luận chứng minh. “Bây giờ các trò chưa cần phải quan tâm đến liên hệ thực tế, làm sao để thiết kế được công trình làm gì. Việc cấp bách là phải xây dựng kiến thức nền tảng Toán Học và cơ sở Cơ Học vững chắc. Ôn luyện nhiều là cần thiết. Chỉ có làm nhiều, thấy nhiều tình huống thì mới tích luỹ được kinh nghiệm.”

Bầu không khí trong lớp bắt đầu căng thẳng, kiến thức khó hiểu và phức tạp càng khiến mọi người cảm thấy mệt mỏi.

Trước cuộc thi Cơ Học toàn quốc Châu Bồi Nguyên, Tiền Tân Phàm tiến hành huấn luyện và hướng dẫn những người giỏi nhất trong lớp. Vì biểu hiện xuất sắc trong cuộc thi thử nên Dương Lạc được ông gọi riêng đến phòng làm việc.

Tiền Tân Phàm cho cậu mấy bộ đề thi năm trước, bảo cậu về nhà tự mình làm, có vấn đề gì thì có thể tìm ông bất cứ lúc nào. Dương Lạc cảm ơn ông, đi ra ngoài.

Đó chính là phòng làm việc trước đây của Thẩm Hàm. Bây giờ, đồng hồ treo tường, chậu hoa, giá sách, từng thứ bày biện đầy đủ bên trong.

Đến đầu cầu thang, bỗng nhiên Dương Lạc nhìn thấy, phía trước, Ngải Bình thân mật kéo Lâm Cương đi xuống.

Cậu dừng lại, nhìn họ từ bên trên.

“Anh họ quá đáng quá! Lúc nào cũng kêu bận, mời anh ăn bữa cơm thôi mà cũng không được. Nếu không phải em đến, chưa biết chừng anh lại chạy đi đâu mất.”

“Từ lúc nào mà em có lòng như thế? Lại nhờ vả gì anh đúng không?”

“Đâu mà, không phải là để cảm ơn nên mới mời anh à…”

Âm thanh dần dần mất hút.

Dương Lạc nắm lấy tay vịn, siết chặt. Móng tay để lại năm dấu nông sâu không đều trên lớp sơn ngoài.

***

Đúng là phòng không đủ gần mà. Thẩm Hàm ôm chân đã đụng vào bàn đến lần thứ ba, thở dài.

Chuyển đến mấy ngày rồi, vẫn chưa quen lắm với bài trí trong nhà. Đâu thể giống như ở chốn không người như kí túc xá trước đây.

Ngồi xuống ghế, nghe thanh âm xe cộ tấp nập ngoài cửa.

Nhà Nhan Thanh tìm nằm ngay mặt đường, đối diện một công viên nhỏ, bình thường có thể đi tản bộ. Cơ mà dì cứ lo anh qua đường sẽ bị xe đâm, nên mấy hôm nay bà đều đi cùng anh ra ngoài cả.

Cuộc sống không phải lên lớp đúng là nhàn nhã. Buổi sáng bắt đầu viết bản thảo của Vật Lý thú vị. Tối đến, mấy nhóc cấp hai mà Nhan Thanh giới thiệu sẽ đến, cho chúng làm đề Olympic Vật Lý. Đóng gói đến một đống sách chuyên ngành Cơ Học, để trong ngăn cao nhất của giá sách. Có lẽ, sau này cũng không động đến nữa. Trong lòng Thẩm Hàm biết rõ. Thế nhưng, anh vẫn chẳng từ nan nhét chúng vào ba lô, tự mình mang theo đến.

Chấp niệm đáng sợ biết bao! Thẩm Hàm thầm nghĩ, mỉm cười.

Bất kể thi thoảng tạp âm dưới đường sẽ vẳng lên lầu, Thẩm Hàm vẫn cảm thấy quạnh hiu. Đêm qua nằm mơ, bên tai bất chợt vang lên tiếng chuông trong trẻo. Lúc tỉnh tại, mặt gối đã bị nước mắt thấm ướt.

“Tiểu Hàm ơi.” Dì mở cửa, hào hứng gọi tên anh, “Hôm nay đi chợ mua được món ngon. Vừa hay đổi khẩu vị cho con.”

Thẩm Hàm co rúc người về sau: “Dì lại mua đồ bổ quái đản nào nữa. Con đã bảo là không ăn gà hầm rồi mà?”

Dì đi đến búng trán anh một cái: “Nói năng kiểu gì thế? Hầm gà không phải vì tốt cho con à! Thôi, không cho con ăn nữa, dì giữ lại tự mình ăn.”

“Con xin lỗi mà.” Thẩm Hàm vừa giả vờ đáng thương, vừa chìa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, “Rốt cuộc là gì thế ạ? Cho con đi.”

“Được, cho con cho con.” Dì đưa túi cho anh, “Lần trước Dương Lạc với con ra ngoài ăn bánh rán. Về cứ nhắc mãi, hôm nay dì thấy nên mua cho con đó. Vẫn còn nóng, con ăn mau đi.”

Cảm giác ấm nóng truyền vào lòng bàn tay, Thẩm Hàm cởi túi ra, cắn một miếng.

“Ngon không?” Dì ở bên cạnh hỏi.

Thẩm Hàm gật đầu, cắm cúi ăn tiếp. Dì cười: “Vậy dì đi nấu cải thìa nhé, không ăn không cái này được đâu.” Xoay người vào bếp. Thẩm Hàm đứng đó, từng miếng từng miếng lấp đầy miệng một cách cứng nhắc.

Cậu ấy vẫn còn giận ư? Cậu sinh viên sẽ xoa đầu mình, không to không nhỏ gọi mình là “Tiểu Hàm” đó. Cậu sinh viên đem lại cho mình nhiều vui vẻ và bình yên đến vậy.

Bản thân mình biết, biết những lời đè nén sau lưng của cậu, tình cảm chẳng cần nói cũng tỏ tường. Cũng biết mình không sao đáp lại tình cảm của cậu được. Tình yêu đồng tính đau khổ lắm, gian nan lắm. Anh thà chọn ôm lấy quá khứ mà sống, cũng không muốn thêm một lần trải qua đau thương.

Thế nhưng, anh đã sống một mình quá lâu, vùi sâu những kí ức kia vào đáy lòng, dần dần làm tổn thương mình. Bí mật bên môi, một khi nói ra sẽ đẩy người ta vào dấu chấm hết. Cơ thể anh bắt đầu toả ra hào quang ảm đạm, dần dần dung nhập vào khoảng đen mênh mông. Khác biệt duy nhất là – trong cơ thể anh có máu.

Thế nên, anh không sao kháng cự được nhiệt tình, thẳng thắn, yêu thương lặng lẽ ngấm dần như thế. Dẫu cuối cùng sẽ khiến đối phương tổn thương, thì anh vẫn muốn, nắm lấy cọng rơm mang quyền năng xoa dịu đau đớn đó.

Thẩm Hàm đau khổ nhắm mắt, trong đầu, tất cả đều là kí ức mang tên Dương Lạc. Dương Lạc dưới bục giảng chỉ phương hướng cho anh, Dương Lạc gọi tên anh khiến anh trấn tĩnh, Dương Lạc nhét bỏng ngô vào tay anh, Dương Lạc xoa đầu anh nhẹ nhàng, Dương Lạc giữ vai anh muốn lay cho tỉnh, song lại chẳng nỡ mạnh tay, Dương Lạc rời đi, chỉ nói một câu “Hẹn gặp lại”…

Xin lỗi, xin lỗi. Thẩm Hàm thầm nói. Tôi không biết có phải mình lại lợi dụng em nữa hay không. Nhưng mà, nghĩ đến em lòng tôi sẽ đau, biết em rời đi chỉ muốn gọi em lại, mấy ngày không gặp ngay đến ăn bánh rán trong đầu cũng toàn là em. Tôi không biết mình có thể thích em hay không.

Tôi chỉ, quá nhát gan mà thôi.

Thẩm Hàm bưng miệng. Nơi đầu lưỡi, nếm được vị nước mắt đắng chát.
Bình Luận (0)
Comment