Nhìn Em

Chương 19

Thẩm Hàm cảm thấy trái tim đã vọt lên cổ họng, từ từ hạ cánh về chốn cũ, cả người cũng bình tĩnh lại. Anh ngẩng đầu, nở một nụ cười từ tận đáy lòng: “Ừ, lâu rồi không gặp.” Giọng anh thản nhiên, nhưng bên trong nhen rất nhiều vui vẻ.

Dương Lạc nhìn niềm vui không nén được trên mặt anh, lặng lẽ thở dài vì mình.

Vẫn không có tí kháng cự nào luôn á!

Bấy giờ, dì từ trong bếp bưng ra một đĩa táo đã rửa, hỏi Dương Lạc: “Sao con tìm được chỗ này?” Dương Lạc bên đáp, “Hôm đó là Hàn Nghị khuân gạo giúp dì, quay về nói với con.”

Bên mở cặp ra, lấy một túi to để lên bàn.

Dì gật đầu: “Đã bảo mà.” Lại chỉ vào túi kia hỏi, “Đây là gì thế?”

Dương Lạc cười: “Lần đầu đến nhà mới của thầy, không biết tặng gì mới được. Nên là tuỳ ý mua thôi ạ.”

Dì nhìn Thẩm Hàm một cái, thấy anh chôn đầu nín thinh, bèn chỉ anh cho Dương Lạc thấy, ngoài miệng thì bảo: “Dì đi nấu cơm. Hai đứa nói chuyện đi.” Sau đó đi vào bếp.

“Sao vậy? Thầy không vui ạ?” Dương Lạc quay đầu hỏi Thẩm Hàm.

Thẩm Hàm đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Em không cần tặng đồ cho tôi đâu.”

Dương Lạc bật cười, đưa tay cởi túi, lấy từ trong ra ba viên sô cô la. Viên nào viên nấy hình tròn được bao bằng giấy vàng. Bóc giấy gói trong suốt, lấy ra một viên.

Thẩm Hàm dựng tai lên hệt như con thú nhỏ: “Em làm gì đấy?”

“Há miệng.” Dương Lạc nhịn cười, cố gắng giả vờ nghiêm túc.

Thẩm Hàm tức thì che miệng, ngả người ra sau: “Không muốn.”

Dương Lạc gõ anh bằng tay khác: “Không muốn thì em ăn một mình. Lúc lên lầu dì còn bảo em, thầy đến đây, cơ hội ra ngoài ít đi. Phải ngăn không cho thầy ăn quà vặt, nếu không sẽ phát phì. Thầy không muốn, em sẽ xách cả túi này về cho người khác.”

Thẩm Hàm xoè tay ra trước mặt cậu: “Thế thì, tôi tự ăn.”

Một viên kẹo hình cầu gồ ghề thả vào lòng bàn tay anh, cắn một miếng, lớp vỏ xốp mỏng được phủ sô cô la, bên trong là nhân sô cô la hạt phỉ. Thẩm Hàm nhếch môi, sau đó bảo Dương Lạc: “Ăn thêm cái nữa được không.”

Dì ở trong bếp lớn tiếng chen vào một câu: “Không được cho nó nữa. Kiểu gì chốc cũng không ăn nổi cơm cho xem.”

Dương Lạc kéo tay anh qua, lấy khăn giấy lau: “Đừng cau có nữa. Dù sao cả túi cũng của thầy hết cơ mà. Sau này từ từ rồi ăn.”

Bấy giờ Thẩm Hàm mới phản ứng được, hỏi cậu một cách nghiêm túc: “Em mua bao nhiêu? Cái đó đắt lắm há.”

Dương Lạc lau sạch chỗ dính kẹo giúp anh, kéo những ngón tay nhỏ dài lật qua lật lại: “Không mua nhiêu cả. Còn mua thêm ít thứ khác, dồn chung lại thì có vẻ nhiều thôi.”

Thẩm Hàm định thử rút tay, Dương Lạc bèn nắm chặt lấy.

Nhất thời hai người giằng qua giằng lại.

“Thầy đang lo lắng điều gì?” Nhìn gương mặt anh đỏ lên chăm chú, Dương Lạc hạ giọng hỏi anh, “Thầy biết em thích thầy mà.”

Thẩm Hàm cúi đầu, chần chừ một lát, vẫn dè dặt nói: “Tôi không phải, không phải thích em giống như em thích tôi.”

Dương Lạc buông tay anh, không nói gì cả. Cậu biết Thẩm Hàm sẽ đẩy mình ra, nhưng không ngờ được, anh sẽ quá đáng một cách thành thật như thế.

May mà sức chịu đựng của mình mạnh. Dương Lạc thầm nghĩ, đồng thời cố ý kéo dài thời gian im lặng.

Quả nhiên thấy cậu không nói câu nào, trên mặt Thẩm Hàm hiện lên lo lắng và áy náy. Bất chấp ngại ngần, vẫn kiên nhẫn, ngập ngừng nói với cậu: “Tôi thích ở chung với em, nhưng mà, tôi lại không thể như em mong muốn.”

“Cho nên, cho nên, tôi mới muốn cách xa em. Tôi thấy mình cứ như đang lợi dụng em vậy.”

“Tôi ghét tôi như thế lắm.”



Dương Lạc chờ anh từ từ nói hết những lời trong lòng, vẫn không lên tiếng.

“Em đó.” Thẩm Hàm quờ quạng đụng phải cánh tay cậu, kéo nhẹ, “Em không giận chứ?”

Dương Lạc nắm lấy tay anh lần nữa: “Không ạ. Thầy nghe em nói này.”

Thẩm Hàm ngoan ngoãn cho cậu nắm, nghe cậu nói.

“Không có lợi dụng hay không lợi dụng gì cả. Người với người chung sống, sẽ luôn mong muốn nhận được lợi ích trên người đối phương. Thầy nói thầy thích ở chung với em, em cũng muốn ở bên thầy, chỉ cần như thế là được rồi. Cho nên, thầy không cần suy nghĩ vớ vẩn. Em cũng nhận được.” Giọng cậu nhấn mạnh, “Thứ em mong muốn.”

Nghe cậu nói xong, Thẩm Hàm lặng lẽ suy nghĩ một hồi, sau đó bảo: “Nhưng mà, tôi vẫn thấy em thiệt hơn đó.”

Dương Lạc bật cười: “Làm gì có chuyện.”

Sẽ không có đâu. Bởi vì em sẽ nắm bắt cơ hội ăn đậu phụ[1] về. Lòng cậu thầm nghĩ.

[1] Ăn đậu phụ: Từ lóng chỉ xàm sỡ sờ mó lợi dụng con nhà ngừi ta =))

***

Hôm nay là sinh nhật của Lý Mai.

Đúng lúc Lý Gia Thiên đến nơi khác công tác, không biết buổi tối có về được hay không.

Buổi chiều, Lý Mai ở trong phòng ngủ một mình xem lại ảnh cũ. Hai cuốn album kiểu cũ, cuốn đầu tiên tất cả đều là ảnh chụp riêng của Lý Gia Thiên, có cả ảnh chụp chung của hai mẹ con.

Tấm này chụp lúc giao thừa, Lý Mai đưa tay mơn trớn người trong bức ảnh. Gia Thiên mới ba tuổi, đó là cái tết đầu tiên sau khi ông xã mất.

Vì bà sợ pháo từ bé, nên năm đó không ai đưa Gia Thiên đi đốt pháo cả. Một đám trẻ con ở trong sân vây quanh Gia Thiên hát: “Tìm nào tìm nào tìm nào tìm, ba Gia Thiên đi đâu mất tăm…” Gia Thiên chạy về ôm mình khóc. Mình đi một mạch ra hàng trong chợ, mua ống pháo to nhất, tiếng nổ trong sân to đến nỗi đám trẻ con không dám tới gần họ nữa.

Lý Mai lật sang trang tiếp theo.

Ồ, đây là bức ảnh chụp ngày đầu tiên Gia Thiên đi làm. Kỳ nghỉ hè năm lớp tám, mình đưa thằng bé đến thành phố lớn này. Trong ảnh cả hai đều cười rất vui. Gia Thiên vừa mới lĩnh lương, mua cho mẹ một chiếc khăn lụa rất đẹp: “Mẹ, sau này con sẽ cho mẹ một cuộc sống tốt nhất.” Gia Thiên ngày ấy đã tự nhủ lòng như thế.

Sau đó thằng bé trưởng thành. Lý Mai cầm một cuốn album khác lên. Bên trong đều là ảnh chụp chung của Gia Thiên với người khác.

Ra ngoài dã ngoại cùng bạn bè, thi bơi, thi hùng biện trong Đại học, leo núi với bạn, còn có ảnh chụp ngày kết hôn với Ngải Bình. Lý Mai nhìn từng tấm hình mà trong ảnh, con trai mình cười tươi tự tin, cười mỉm vui vẻ kia, ngoại trừ Lý Gia Thiên, người còn lại, trên thân cũng không có đầu, tất cả các bức đều bị khoét mất. Trong từng hốc khuyết đầu người, lộ ra mặt giấy màu trắng bên dưới.

Điện thoại trên tủ đầu giường đổ chuông. Bắt máy, trong loa truyền đến giọng Lý Gia Thiên: “Mẹ ạ, tối nay con sẽ ráng về. Nhưng mà có thể sẽ hơi trễ. Chúng ta nên ra ngoài ăn thì hơn. Con đã đặt chỗ xong rồi.”

“Con đừng vội. Cứ từ từ mà đi, mẹ ở nhà đợi con.” Lý Mai mềm giọng, “…Được rồi, con làm việc đi. Tối gặp sau.”

Bà để điện thoại xuống. Cất album ảnh vào ngăn kéo, đứng lên, đi tới trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra.

Nên mặc gì đây? Bà nghĩ, nhìn quần áo trong tủ chợt nhiên thất thần. Trong đầu xuất hiện một câu cứ lặp đi lặp lại: Mẹ biết con sẽ quay về mà, con ngoan của mẹ ơi.
Bình Luận (0)
Comment