Chuyển ngữ: Red de EdLý Mai nhìn cánh cổng trước mặt, xác nhận số nhà một lần nữa.
Là chỗ này.
Hai toà chung cư bảy tầng kế tiếp nhau, một toà trong đó có một cây hoè to trước cửa.
Đối chiếu với bức ảnh trên tay, Lý Mai đi lên cầu thang của toà nhà có gốc cây.
Một tầng, hai tầng, ba tầng.
Lý Mai ngẩng đầu lên, nhìn cảnh cửa nhà ở ngay lối cầu thang đi lên lầu bốn.
Đến rồi.
Thẩm Hàm vừa mới ngủ trưa xong, ngồi ở bàn ăn. Nhấp một hớp nước lạnh trong ly, mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Dì chuẩn bị xong bữa tối đã đi rồi, trong nhà chỉ còn một mình.
Nên làm gì bây giờ?
Buổi sáng Nhan Thanh đã mang bộ sách thứ nhất về rồi, bây giờ gọi điện cho anh ấy xem. Hỏi anh ấy cảm thấy thế nào. Đang định đưa tay tìm điện thoại, lại nghe thấy ai đó gõ cửa.
Thẩm Hàm đi qua: “Ai thế ạ?”
“Là cô đây.”
Thẩm Hàm thoáng rùng mình. Giọng nói này, sao anh có thể không nhớ cho được.
Anh bất giác lùi lại một bước, dừng ở nơi đó.
Thấy người bên trong không trả lời, Lý Mai lại gõ cửa.
Thẩm Hàm bình tĩnh lại, tự cười mỉa mình, hỏi ngược lại: “Cô là ai ạ?”
Bên ngoài, Lý Mai bất ngờ nghệt ra: “Tiểu Hàm, cô là mẹ của Lý Gia Thiên. Có thể cho cô vào nhà không?”
Thẩm Hàm tiếp tục bình tĩnh: “Là cô ạ.” Anh đi qua, mở cửa gỗ bên trong, nói với bà ta qua cánh cửa sắt bảo vệ bên ngoài, “Mắt cháu không tốt, trong nhà lại không có người, chúng ta cứ nói thế này đi cô. Có chuyện gì không ạ?”
Lý Mai bị anh “chiếu tướng”, đành miễn cưỡng đáp: “Được. Cô chỉ nói mấy câu thôi.”
“Gia Thiên biết chuyện của cháu rồi.” Bà nói.
Hai tay Thẩm Hàm bên dưới siết chặt, không lên tiếng.
“Cô biết, mấy năm nay ấm ức cho cháu rồi. Nhưng mà, cô chỉ có một đứa con trai là nó thôi, ba nó lại mất sớm. Cháu thích nó là thật lòng thật dạ, nếu không sẽ chẳng đồng ý bỏ nó đi.”
“Hôm nay, coi như cô cầu xin cháu, cháu giúp cô một lần có được không?”
Bà vẫn nhìn Thẩm Hàm chăm chú, hi vọng có thể tìm được sơ hở trên gương mặt tĩnh tại của anh.
Thẩm Hàm cười nhạt với bà: “Những câu này cháu đều nhớ hết. Cô à, hình như trước đây cô cũng từng nói vậy rồi.”
Giọng anh mang theo đôi phần mỉa mai, nhưng chẳng có bất kỳ oán trách, như thể đang thuật lại sự thật không hề mảy may liên quan đến mình.
Lý Mai bất chợt hiểu ra, Thẩm Hàm đứng trước mặt bà ta, đã không phải là thằng bé nhút nhát, vừa nhìn thấy mình là mặt mày sẽ đỏ đến mang tai như năm nào nữa.
Anh đã trưởng thành rồi.
“Có điều, cháu vẫn đáp ứng cô.” Anh nói tiếp, bàn tay siết chặt, móng tay găm vào da thịt, “Bởi vì đối với Gia Thiên, cô là người quan trọng nhất. Nếu như ngay cả cô cũng lừa anh ấy, anh ấy sẽ không thể tin ai được nữa.”
“Thế nên, cháu sẽ không nói cho anh ấy đâu.”
“Cô yên tâm.”
“Vậy đã được chưa?” Thẩm Hàm hỏi bà.
Lý Mai sợ đến sững người, ngay cả một câu cũng chẳng nói được.
Như thể đoán trước được phản ứng của bà, Thẩm Hàm phất tay: “Vậy chúng ta kết thúc ở đây đi. Cháu vào đây. Gặp cô sau.”
Anh nghiêng người, lách qua cửa gỗ, chậm rãi đóng lại. Khi cửa sắp đóng, Lý Mai nghe anh nhẹ nhàng nói một câu: “Mẹ cháu cũng chỉ có một đứa con trai là cháu thôi, nhưng mà, bà ấy mất lâu rồi.”
Tiếng khoá cửa vang
cạch một tiếng. Hành lang im ắng trở lại.
Lý Mai vịn cầu thang đi xuống, không nói được liệu lòng mình đã yên tâm lại hay chưa.
Nhưng mà, có thể khẳng định: Đây là lần cuối cùng trong cuộc đời bà ta – chạm mặt Thẩm Hàm.
***
Trong nhà, Thẩm Hàm dựa vào cửa, chậm rãi trượt xuống sàn nhà.
Mình nói rồi.
Nói ra được thật rồi.
Đã từng nghĩ biết bao lần. Gia Thiên phát hiện sự thật, Lý Mai lại đến cầu xin mình.
Sau đó sẽ nói với bà ta như thế.
Quãng thời gian đau khổ nhất đó, động lực giúp anh vượt qua, không phải là tưởng tượng viễn cảnh gặp lại Lý Gia Thiên, mà là ý nghĩ phải trả lại những lời nói ấy.
Bàn tay níu chặt vạt áo trước ngực, đè nén cơn đau bất chợt ùa về.
Nhưng tiếc thật, tiếc thật đấy.
Rõ ràng chỉ cần tiếm thêm một bước là có thể giành lấy, rõ ràng đã hi vọng viển vông lâu như vậy. Thẩm Hàm ôm đầu, nước mắt thành dòng rơi xuống.
Đã từng cảm thấy hạnh phúc quá đỗi khó khăn nên mới trốn chạy, lại sợ bản thân hổ thẹn, nên thà lựa chọn để hắn phụ bạc chính mình.
Mà lúc này đây, một người làm ra quyết định cảm thấy tốt cho tất cả, từ bỏ từng lần, từng lần.
Thẩm Hàm mệt lả nằm xuống, khuôn mặt kề sát nền nhà lạnh băng.
Vậy nhưng, đây là điều duy nhất em có thể làm cho anh rồi, Gia Thiên.
Hi vọng, anh có thể hạnh phúc.