Nhìn Em

Chương 32

Chuyển ngữ: Red de Ed

Lý Gia Thiên xách một túi hoa quả, đứng trước cửa nhà Thẩm Hàm.

Tuần trước Ngải Bình đã được chẩn đoán xác định là mang thai. Cả gia đình đều rất vui mừng. Thậm chí hắn còn thấy mẹ lấy kim chỉ nhiều năm không dùng đến trong phòng ngủ, làm quần áo cho cháu nội.

Bên nhà mẹ vợ vừa hay tin thì ngày nào cũng bắt đầu đưa canh qua. Dù sao từ nhỏ Ngải Bình đã được nuôi dạy trong một môi trường tốt, lần đầu mang thai nên trong nhà hết sức quan tâm. Ngày nào cũng điện thoại không ngừng, còn thuê một người giúp việc nữa. Mẹ của Ngải Bình đích thân dẫn đến: “Dù sao sau này sinh xong cũng phải thuê người, chi bằng bây giờ để cô ấy làm trước cho quen, đề phòng lúc đó lại không vừa ý.”

Tuy Lý Mai vẫn muốn tự mình trông cháu, nhưng cũng không tiện nói gì. Chỉ là người giúp việc vừa đến, việc nhà cũng đều làm hết. Bà ngồi chơi ở nhà, càng cảm thấy chẳng có gì làm. Bản thân bà lại là một người sống hết sức giản dị, là người đơn giản, khác với bà thông gia, thường xuyên ra ngoài mua sắm cùng với mấy người đồng lứa có gia cảnh khấm khá. Hơn nữa quan hệ với Ngải Bình cũng chưa tới mức thân mật, trong nhà người có thể tán gẫu với bà cũng chỉ có Gia Thiên ngày nào cũng đi làm về trễ. Tính cách bà mạnh mẽ, đến hiện tại cũng không chịu xuống nước làm thân với con dâu. Nhìn bà thông gia lúc nào cũng chạy sang đây, ngắm nghía quần áo và đồ chơi trẻ em với con dâu, bỏ mặc bà ở bên cạnh, trong lòng không khỏi thấy mất tự nhiên.

Tối qua bà nấu một nồi chân giò gừng giấm, nghĩ có thể cho Ngải Bình tẩm bổ. Không ngờ Ngải Bình ăn xong lại bắt đầu chảy máu cam, cầm máu mãi mà không được. Đúng lúc mẹ cô ở nhà ăn cơm, lúc ấy sắc mặt rất khó coi. Hôm sau một cuộc điện thoại gọi đến văn phòng của Lý Gia Thiên: “Món đó phải khi ở cữ mới ăn được. Sao bây giờ lại nấu cho nó ăn chứ? Thiệt tình, Ngải Bình mang thai, chuyện gì ba mẹ cũng phải lo…”

Lý Gia Thiên nghe mà đau hết cả đầu, bực bội đến tận trưa. Thừa dịp nghỉ trưa ra ngoài công ti ăn cơm, tiện thể giải khuây đôi chút. Đi mãi, đi mãi, tới khi hồi thần, mới phát hiện đã ở trên con đường đến nhà Thẩm Hàm rồi.

Hắn do dự, cuối cùng vẫn chọn một ít hoa quả trong siêu thị ở đầu hẻm, đi đến nhà Thẩm Hàm.

Dì nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa đi ra ngoài, vừa lau tay lên tạp dề: “Ra liền. Ai đến đó?”

“Chào cô. Cháu là bạn học của Thẩm Hàm ạ.”

“Ồ, bạn học của Tiểu Hàm hả? Mau vào trong đi. Tiểu Hàm, có người tìm mi này.” Dì chỉ vào chiếc ghế bên cạnh bàn ăn để hắn ngồi xuống, lại đi vào trong bếp.

Thẩm Hàm chống gậy đi từ trong phòng làm việc ra ngoài: “Gia Thiên đấy à?”

Lý Gia Thiên đỡ anh ngồi xuống: “Sao em biết?”

Thẩm Hàm cười: “Nghe giọng. Buổi chiều không cần đi làm sao? Giờ này lại đến đây.”

Lý Gia Thiên nhìn nụ cười hữu lễ mà xa cách của anh, thần sắc ảm đạm: “Ngại quá. Chưa báo trước mà đã tới thế này.”

Lắc đầu: “Ý tôi không phải thế. Anh gặp chuyện gì à? Lại cố ý đến đây?” Thẩm Hàm giải thích.

Lý Gia Thiên sững người.

Trước kia đúng là như thế. Mình ở bên ngoài gặp chuyện phiền lòng, sẽ đi tìm Thẩm Hàm ngay. Chỉ cần Thẩm Hàm ở bên cạnh hắn, khúc mắc trong lòng đều có thể dần dần tan biến.

“Ừ.” Hắn đáp.

Vậy nên, muốn đến gặp em.

“Anh ngồi một lát thôi. Sẽ không lâu lắm đâu.” Lý Gia Thiên bổ sung. Chỉ một lần này thôi, anh thề sau này sẽ không làm phiền cuộc sống của em nữa.

Thẩm Hàm lẳng lặng ngồi trên ghế, không nói gì nữa.

***

Dương Lạc ôm một thùng táo đỏ Fuji, đi đến nhà Thẩm Hàm.

Cứ nửa tiếng trước bữa cơm, dì đều cho Thẩm Hàm ăn táo, bảo là có lợi cho hấp thu ở đường tiêu hoá. Để hạn chế Thẩm Hàm ăn quà vặt, cậu cũng rất vui lòng ăn loại quả này như món lót dạ. Buổi sáng dì rửa một rổ để trên bàn ăn, thỉnh thoảng cậu sẽ lấy một quả ra ăn.

Dương Lạc nghĩ, mỗi ngày cũng phải ăn tầm ba quả, vẫn nên mua một thùng cho rẻ. Mùa đông, cũng sẽ không chóng hỏng.

Trên thùng có in hình quả táo đỏ rực, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Dương Lạc cúi đầu nhìn, nở nụ cười thoả mãn.

Hơn nữa, nghe con gái trong lớp nói, ăn quả này, cũng sẽ đẹp da…

Một đường đi nhanh, trong lòng bàn tay bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Tối qua lúc sắp đi, bỗng nhiên chú hai hỏi: “Cháu chuẩn bị xuất ngoại đến đâu rồi?”

Ước chừng bắt đầu từ lớp mười một, Dương Lạc đã quyết định, học xong Đại học chính quy sẽ ra nước ngoài. Kỳ nghỉ đông hồi năm hai đã thi TOEFL, dự định hạ tuần tháng sáu năm ba sẽ thi GRE[1].

[1] GRE (Graduate Record Examination) là bài kiểm tra tiêu chuẩn được sử dụng trong việc xét điều kiện nhập học sau đại học (Master hoặc PhD) ở các chuyên ngành khoa học tự nhiên và khoa học xã hội (trừ Y, Dược, Luật) tại Mỹ.

“Điểm tích luỹ của cháu được 4.0 đúng không? Nghe ba cháu nói muốn xin vào trường tốt cũng không thành vấn đề.”

Dương Lạc cười gượng: “Nào có được đến mức đó ạ? Người ta cũng đâu phải chỉ xem thành tích hả chú. Đến lúc đó rồi tính, không thì ở lại trong nước cũng được lắm ạ. Cũng gần nhà mà chú.”

Dương Hoa vỗ vai cậu: “Giờ lại thấy tiếc rồi à? Nhóc con, đây không phải chuyện nhỏ đâu! Hồi ấy ba cháu muốn ra nước ngoài, cũng đủ điều kiện, chẳng phải là tại thằng em này nên mới ở lại đấy sao. Cháu phải biết nắm lấy cơ hội nghe chưa!”

“Vâng, không còn sớm nữa. Chú mau về đi ạ, đừng thức khuya, ngủ sớm một chút chú nhé.”

Đến khi ông lái xe rời đi, Dương Lạc mới buông tiếng thở dài. Suýt nữa quên mất chưa giải quyết vấn đề này.

Đã định không xuất ngoại nữa. Chí ít, sẽ không vội học thạc sĩ. Tốt nhất là ở trong nước, vừa học nghiên cứu sinh, vừa làm một vài công trình, chờ có nền tảng kinh tế rồi nói.

Khi đó, Thẩm Hàm cũng có thể quyết định rồi.

Dương Lạc bật cười mai mỉa, bây giờ, vẫn còn chưa có cửa đây này.

Lý Gia Thiên như một chướng ngại vật ngăn cản ở chính giữa. Khi anh  nằm mơ, khi anh đau lòng mong mỏi, tất cả đều gọi cái tên của người đó.

Thỉnh thoảng, mình cũng sẽ cảm thấy vô vọng.

Rõ ràng người ở cạnh anh là mình, lại có cảm giác chẳng làm được gì hết.

Cậu nhìn bóng râm loang lổ của hàng cây rải xuống mặt đường.

Em vẫn nghĩ rằng, em còn trẻ. Có thể trao đi hết thảy, dù chỉ một chút hồi đáp vô tâm cũng đủ để kiên trì tiếp. Cho dù cuối cùng vô vọng cũng không sao.

Nhưng, thầy ơi, em thật sự hi vọng, thầy có thể yêu em.

Cậu đưa tay bưng mắt, chắc chắn đấy sẽ là điều may mắn nhất – trong cuộc đời này của em.

Tay đang ôm thùng xốc lên, rốt cuộc cũng đến chân cầu thang rồi.

Đôi chân Dương Lạc tăng tốc, xem em chạy vù lên đây.

Thầy ơi, em đến rồi.
Bình Luận (0)
Comment