Dương Lạc nhìn Thẩm Hàm khẽ há hốc, gương mặt vừa hơi giật mình vừa hơi sợ hãi, bàn tay đỡ anh thoáng níu chặt: “Thầy Thẩm chưa đến cửa Tây bao giờ ạ?”
“Cửa Tây?” Thẩm Hàm ngẩng đầu, nét ngạc nhiên dần bị vui mừng thay thế.
“Đây là cửa Tây thật à?” Thẩm Hàm không kìm được hỏi lại lần nữa. Dương Lạc cười cúi đầu xuống, “Thầy phải theo sát em đó nha. Đi lạc là hết đường về luôn đó.”
***
Người trên đường rất đông, hai bên vỉa hè đều dựng đầy bàn ghế. Lúc chen chúc quá, Dương Lạc bèn đưa tay vòng qua hông Thẩm Hàm từ phía sau, giữ chặt anh bên mình. Rõ ràng Thẩm Hàm hết sức hào hứng, tuy bị người khác bất cẩn đụng phải nhiều lần nhưng cũng chẳng hề để tâm, nơi nào hương thơm nức mũi thì kéo Dương Lạc dừng lại, ngửi chỗ này đụng chỗ kia.
Suốt một đường, Dương Lạc vẫn không hề lên tiếng gọi món. Thẩm Hàm đứng hồi lâu cạnh lò nướng, cối cùng vẫn bị Dương Lạc kéo đi: “Chờ thêm một lát, đồ ngon còn ở sau cơ ạ.”
Thẩm Hàm hoàn toàn chẳng nghe vào tai, ngoảnh đầu, không muốn đi tiếp cùng Dương Lạc tẹo nào hết. Có điều, kháng nghị bằng cách im lặng chỉ giữ được trong đoạn đường mấy bước chân. Bỗng nhiên, một lò nổ bỏng ở bên cạnh
đoàng một tiếng, cửa lò đen sì trào ra bỏng ngô xốp phồng trắng muốt, nhất thời trong không khí ngập mùi tinh bột ngọt ngào.
“Bỏng ngô, có phải bỏng ngô không?” Thẩm Hàm vui mừng trong kinh ngạc đến muốn nhảy cẫng lên. Đó là quà vặt ngày bé mình vẫn ăn mà!
“Vâng, vâng.” Dương Lạc dùng tay đè lại đôi vai anh, muốn anh bình tĩnh lại. Nhưng trên mặt lại tràn đầy vui mừng bị anh lây nhiễm.
“Muốn ăn không ạ?”
“Muốn. Tất nhiên muốn rồi.”
“Vậy thầy mau giao tiền ra đây.” Dương Lạc gắng sức giả giọng uy hiếp, “Thầy đã bảo thầy mời khách mà.”
Thẩm Hàm bật cười ha ha, thoải mái cả người, tưởng như anh của hiện tại, mới là bản thân anh chân thực nhất. Anh ngoan ngoãn lấy ví trong túi quần ra, đặt vào tay Dương Lạc.
Dương Lạc nhìn ví tiền bằng nhung hình chữ nhật, còn thêu hình đầu mèo trong tay đến ngẩn người mấy giây, sau đó nén xuống xúc động muốn phì cười, để Thẩm Hàm đứng vịn vào tường ngay ngắn, mình thì cầm tiền đi mua bỏng ngô tiện thể xả ra.
Mấy phút sau, trong tay Thẩm Hàm nhiều thêm một túi giấy đựng bỏng, vẫn còn bốc hơi nóng hổi. Dương Lạc đỡ anh, đưa anh đi về phía trước.
Hàng quán hai bên đường ít dần. Lúc sắp đi đến cuối hẻm, Dương Lạc nhìn thấy thứ mình vẫn luôn tìm kiếm.
“Đến rồi.” Cậu dừng lại, để Thẩm Hàm đứng ra trước mình.
“Cái gì thế?” Thẩm Hàm cảm thấy trước mặt nóng rực, có mùi hành thoảng thơm nức.
Dương Lạc cười với cặp vợ chồng chủ quán: “Cảm phiền cho hai cái bánh rán.” Theo đó, tiện thể miêu tả quá trình chế biến với Thẩm Hàm.
Bếp lò được tái chế từ thùng xăng bằng sắt, miệng thùng đặt một tấm sắt hình tròn. Đầu tiên đổ bột đã khuấy lên trên dàn thành một lớp mỏng, rồi đánh một quả trứng gà trên lớp này, dùng tấm gỗ cán qua; sau đó phết đều tương ớt, rắc đều gừng và hành băm. Sau đó rán giòn một miếng bánh hình chữ nhật, cuốn lại bằng bánh tráng mới làm xong, bỏ vào túi. Hoàn thành.
Dương Lạc lấy túi bỏng trong tay Thẩm Hàm, đưa bánh rán cho anh. Thẩm Hàm cúi đầu cắn một miếng, ngoài mềm trong giòn, hương thơm nức mũi. Cũng không để ý trong miệng còn đồ ăn, nhồm nhoàm bảo Dương Lạc: “…Ngon quá… May là ăn ở ngoài… Trong nhà, chưa biết chừng dì sẽ ngâm vào canh gà cho tôi ăn mất…”
Cầm phần bánh kia trong tay, Dương Lạc trả tiền, đi về cùng Thẩm Hàm. Bấy giờ người trên phố ngày càng đông. Bên đường hầu như bàn nào cũng có người. Sắp đến cửa Tây, một chiếc xe tải chở hàng màu trắng lái vào từ đầu hẻm thông với đường lớn. Xe lái qua cửa Tây một cách chậm rãi, dừng ở quầy hàng cách nó gần nhất. Từ trên xe, nhảy xuống mấy người mặc đồng phục xám, đội mũ kê pi.
“Quản lí đô thị! Quản lí đô thị đến rồi!”
Không biết là ai kêu lên, cả con đường đồng loạt nhốn nháo. Chủ quán cũng không để ý đã thu tiền hay chưa, nhanh chóng tắt bếp, thu dọn bàn ghế chất lên xe đẩy, kéo chạy ra một cửa khác. Lò nướng bất cẩn bị mở ra, cục than nóng đỏ lăn ra từ trong; bát đĩa không kịp dọn rơi xuống đất, dầu nóng lênh láng khắp nơi. Mấy đứa bé bán hoa quả, đẩy xe hộc tốc chen về trước, quýt táo chất đầy xe rơi xuống dọc đường. Học sinh đi ăn cơm lại nhào ngược lại để về trường, hi vọng có thể rời khỏi chốn hỗn loạn này một cách nhanh chóng.
Dương Lạc kéo Thẩm Hàm đứng sát vào tường rào bên đường. Xung quanh họ, tiếng quản lí đô thị gào thét, tiếng đồ đạc rơi xuống đất, tiếng bánh xe đẩy lăn ầm ầm trộn lẫn nhau.
Đám đông ngày càng chen chúc, dần dà tản cả sang hai bên đường. Dương Lạc xoay người đứng trước mặt Thẩm Hàm, đưa lưng về phía biển người chật chội, hai tay chống lên tường qua bả vai anh, cố gắng không để anh bị người khác đụng vào.
Cậu cúi đầu xuống, sợi tóc của Thẩm Hàm bất chợt chạm vào gò má.
“Là quản lí đô thị ạ. Lát nữa sẽ đi.”
Thẩm Hàm miễn cưỡng cười: “Làm như ngoại xâm vào làng không bằng.”
***
Trong khoảnh khắc hỗn loạn, có người đụng phải họ, bánh rán chưa cắn được mấy miếng trong tay và cả bỏng ngô chưa hề động tới đều rơi xuống đất.
Dương Lạc nhẹ nhàng nói xin lỗi: “Em không nên đưa thầy đến đây.” Nãy giờ lòng cậu vẫn rất lo, rất sợ Thẩm Hàm có sơ xuất gì.
Thẩm Hàm nghe ra hối hận và áy náy trong giọng cậu, đưa tay vỗ về bờ vai rộng vững chãi của cậu, tựa như dỗ trẻ con ngủ: “Em lo cái gì? Tôi cũng mạnh lắm đó. Đừng có xem thường người khác chứ.”
Dương Lạc theo đà dựa đầu lên vai anh, như đứa trẻ làm sai tìm kiếm an ủi từ người lớn.
Chờ chiếc xe chở quản lí đô thị rời đi, trên đường đã là một mảnh hỗn độn. Mặt đất lênh láng canh cặn dầu thừa, đâu đâu cũng thấy thức ăn và hoa quả rơi đầy. Gần như không còn chỗ nào có thể đặt chân.
Dương Lạc cẩn thận đỡ Thẩm Hàm, đi dọc bên đường về trường. Khoảng cách tầm hai mươi mét mà đi hơn mười phút mới tới. Vì nhường đoạn đường sạch sẽ cho Thẩm Hàm, ống quần Dương Lạc đã nhiều hơn mấy vết bẩn. Đến cổng trường, trên trán Thẩm Hàm đã lấm tấm mồ hôi.
“Mệt không ạ?”
“Vẫn tốt.” Thẩm Hàm ung dung nói, “Lâu lắm rồi không sôi nổi như thế.” Mồ hôi chảy trên mặt anh, đơn giản là cảm thấy thoả mãn.
Dương Lạc nhìn anh chăm chú, không khỏi nhớ đến một câu từng đọc trước kia…
“Ngắm gương mặt người ấy, bạn sẽ nghĩ: Phải đối xử với người ấy thật dịu dàng.”