Nhớ Mãi Nụ Hôn (A Kiss Remembered)

Chương 9

“Ừm...”

Cô yêu những cử động của đôi môi anh lên mái tóc mình.

“Sao, em yêu?”

Cô tiến sát anh, tận hưởng hơi ấm từ người tình sau màn yêu thương mãnh liệt họ vừa kết thúc.

“Em sẽ lấy anh chứ?” Anh tiến tới dưới làn áo len của cô và bắt đầu vuốt ve bộ ngực cô.

Chỉ vài phút trước cô không mảnh vải che thân và không chống cự đôi môi của anh. Sự cuồng nhiệt của anh đã được kiềm chế bởi tình yêu và cô đã đón nhận cái miệng tham lam của anh. Giờ đây, cô lại được ve vuốt âu yếm.

“Em vẫn chưa sẵn sàng để nói về điều này.”

Ngón tay cái của anh vuốt ve êm ái “Xin em đấy. Anh yêu em. Những ngày nghỉ này thật tuyệt vời. Anh mong rằng chúng ta sẽ có hàng ngàn những ngày cuối tuần như thế này nữa. Một cuộc tình thì không đủ cho anh, Shelly. Anh mong chúng ta sẻ chia cuộc sống của hai ta, chứ không chỉ một phần nào đó. Em cũng không thuộc tuýp “sống chung” và anh thì tin vào sự cam kết. Cưới anh đi, Shelly.”

Cô nhìn thẳng vào anh “Anh có chắc không, Grant? Em chỉ là một cô gái nông thôn, không phải quý bà đài các như những người phụ nữ mà anh thường quan hệ.”

Anh lắc đầu “Anh không phải là người đàn ông mà công chúng thêu dệt nên sau cái chết của người con gái đó. Và nếu như anh như vậy thật thì anh cũng chỉ muốn em thôi.”

“Vậy thì chắc là thế.”, cô nói nhẹ như gió.

Anh cau mày “Bởi lẽ cho đến giờ phút này anh cũng chỉ muốn mỗi em thôi.”

***

Grant không có mấy thiện cảm với bầu không khí yên ắng trong văn phòng hiệu trưởng Martin nơi mà anh làm mưa làm gió sau cánh cửa ấy vào buổi sáng ngày hôm sau. Không buồn ngó ngàng gì tới cảnh quang bên ngoài văn phòng, anh tiến tới bàn thư kí, chống tay lên bàn, nghiêng người đầy hăm dọa.

“Tôi đã đến đúng giờ.”, anh nói gọn.

Cô thư kí liếc nhìn anh qua cặp kính dầy và liếm đôi môi mỏng của mình. “Ông ấy sẽ tiếp anh ngay sau cô Robins.”

Anh gật đầu. Là người khách duy nhất trong căn phòng, Shelly ngồi dựa vào tường trên một cái ghế ngồi không mấy dễ chịu. Grant mệt mỏi đưa mắt tìm kiếm Shelley. Ném cái nhìn không mấy thiện cảm tới viên thư kí, anh lướt qua căn phòng không chào đón Shelly. Không một chút ngại ngần, anh nắm lấy tay cô và giữ chặt khi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh cô.

“Em cũng nhận được một chiếc à?” Anh nói khi nhìn thấy chiếc phong bì giống chiếc anh nhận được sáng hôm đó. Trong đó anh được yêu cầu đến văn phòng hiệu trưởng vào lúc 10h để bàn về một vấn đề quan trọng.

“Vâng, một người thanh niên trẻ đã đưa đến vào sáng nay. Em đã cố gọi cho anh, nhưng có vẻ anh đã rời khỏi phòng.”

“Em ổn chứ?” anh lấy ngón tay cái cọ cọ vào mặt sau bàn tay cô để làm cô tĩnh tâm. Đôi mắt màu rêu đang nhìn chăm chú khuôn mặt lo lắng của cô.

“Vâng”, cô đáp và mỉm cười “Mặc dù em không ngủ tốt lắm.”

Khi anh đưa cô về sau cuộc hẹn hôm qua, họ đã đồng ý rằng anh không nên ở lại nhà cô qua đêm và cô cũng không nên ở lại nhà anh, cho đến khi họ kết hôn.

“Anh cũng vậy, anh không tìm được chỗ nào để nghỉ ngơi.”

“Shhh...”, cô đỏ mặt.

“Anh không thể đợi để gặp em vào sáng nay.”

Anh lấy chiếc phong bì từ tay cô và nắm nó trong gan bàn tay mình.

“Gì vậy, ừm...” cô ném cái nhìn vội vào cô thư kí, người không hề che giấu thái độ tò mò. “Anh nghĩ điều này là thế nào?”, cô hỏi khẽ.

Anh nhìn cô với một thái độ vừa ăn năn vừa tinh quái, “Em và anh đều biết cái chết tiệt này là gì?”

Cô gật đầu “Anh có nghĩ là Pru Zimmerman đã làm như lời cô ta đe dọa?”

“Có thể, anh chắc là cô ta sẽ cố gắng làm chúng ta tổn hại không cách này thì khác.” Anh đấm mạnh vào đùi mình “Khốn kiếp. Anh không quan tâm họ nghĩ gì về anh, chỉ là anh ghét bị đối xử như kiểu này.”

Mặt cô tái đi còn anh lầm bầm “Xin lỗi. Đáng lẽ anh không nên dùng những từ này.”

Khi họ nhìn nhau và gợi nhớ về những khoảnh khắc cùng có với nhau, họ cùng phá lên cười. Họ cười trong niềm hạnh phúc của tình yêu. Thái độ của cô thư kí càng làm họ cười lớn hơn. Cô ta vẫn tiếp tục quan sát họ cho đến khi chuông điện thoại vang lên.

“Vâng”, cô ta nói vào đường dây “Tất nhiên” Ánh mắt ướt át của cô ta dừng lại ở Shelly, “Hiệu trưởng Martin muốn gặp cô trước.”

Shelley đứng lên nhưng Grant cũng đứng lên theo “Ông ta sẽ gặp chúng tôi.” anh nhấn mạnh, tiến tới cánh cửa mình không được phép vào.

“Grant”, Shelly nói và nắm lấy vạt áo anh. “Thực sự là em không sao đâu.”

“Anh thì có. Anh sẽ không để ông ta dọa nạt em. Chúng ta đi cùng nhau.” Anh bước vào đầy cương quyết, nhưng cô kéo anh lại.

“Tham chiến không phải là cách tốt nhất đâu anh.”

Anh ngoái lại và thở dài nhìn cô. Và rồi anh mỉm cười đẩy cô tới cánh cửa với một dáng đi bớt hiếu chiến. “Em là điều tuyệt vời nhất với anh. Theo nhiều nghĩa.”

Hiệu trưởng Martin ngồi sau bàn, nhưng ông ta đứng lên khi Shelley bước vào. Ông ta đã sắp đặt một bộ mặt khoan dung mà dễ chấp nhận khi ông ta thấy anh bước vào theo cô.

“Tôi muốn gặp riêng cô Robins.”

“Cô ấy đồng ý rằng chúng tôi gặp ông cùng lúc, ngài Martin.” Grant nói và Shelley ngoái đầu để chắc rằng cô đang đi cùng người đàn ông vừa cùng cô ở ngoài kia. Giọng nói của Grant đầy tôn kính và nhún nhường.

Dường như ngài hiệu trưởng chưa sẵn sàng để tha thứ cho họ, dù giọng nói của Grant có tôn kính bao nhiêu. “Mời ngồi”, ông ta nói trịnh thượng.

Grant ngồi cạnh cô sau khi giúp cô ngồi xuống ghế. Cô vắt chân chéo và kéo váy trùm kín đầu gối. Grant ngồi nhìn chằm chằm vào bộ mặt ngài hiệu trưởng với niềm thích thú lịch sự.

“Tôi đã mong là chúng ta có thể tránh được cuộc đối thoại này.” ông ta bắt đầu bằng giọng trịnh thượng như lời xin lỗi của một vị vua với kẻ tội đồ sắp bị đưa lên máy chém. “Vì đây là một ngôi trường được hỗ trợ bởi nhà thờ nên cả thế giới đều quan sát chúng ta hơn bất cứ một trường công nào. Hai người… hấp dẫn… bởi nhau, có thể được bỏ qua ở bất cứ một nơi nào khác, nhưng ở đây, điều này là đáng phê phán. Ngài Chapman, ngài đến đây với đám mây của nghi ngờ bao trùm. Và nói thẳng ra thì ngài đã làm chúng tôi thất vọng. Chúng tôi...”

“Về năng lực giảng dạy của tôi?”

Ngài hiệu trưởng tỏ ra bực mình vì bị ngắt lời. “Ồ, không, tôi sẽ bị khiển trách nếu không nói với ngài rằng trưởng khoa đã nhận xét rất tốt về công việc của ngài.”

Grant cười và thở dài “Thật là tốt khi biết điều đó.”

“Tuy nhiên,” Martin tiếp lời, “đạo đức của ngài được đặt lên quan trọng ngang bằng với năng lực dạy dỗ.” Ông ta nhìn họ như thông báo đến điểm mấu chốt của vấn đề “Một trong những nhà tài trợ hào phóng nhất của chúng ta đã lưu ý rằng hai người đang ăn ở như vợ chồng. Chúng tôi thấy điều này là đáng xấu hổ và không thể tha thứ được. Ông ta đã đe dọa sẽ rút khoản tài trợ dùng cho tòa nhà nghiên cứu mới nếu hai người, cô Robins, không bị trục xuất ra khỏi trường và ngài, ngài Grant, không bị đổi vị trí vào cuối kì này.”

“Vậy…” Grant nắm tay Shelley và kìm sự tức giận đang chực trào của cô “…Tôi có thể hỏi ai đã buộc tôi chúng tôi như vậy?”

“Tôi không nghĩ danh tính của ông ta là quan trọng. Ông ta là dược sĩ uy tín tại thành phố Oklahoma. Con gái ông ta đang học tại trường này, và bản thân cô ta chưa tốt nghiệp.”

Một tia sáng lóe lên trong đầu Shelley. Cô nhìn Grant và gặp cái nhìn của anh, cả hai đều có cùng một nghi vấn. Có vẻ anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

“Tôi nghĩ là mình biết người mà ngài nói tới mà tôi cũng hiểu tại sao một người bận rộn đáng kính như vậy lại có thể hứng thú đến chuyện tình cảm của hai người mà thậm chí ông ta còn chẳng biết đến. Ngài thấy đó, tôi đã có “hân hạnh” được gặp gỡ con rể tương lai của ông ta.”

Ngài hiệu trưởng đấm mạnh tay xuống mặt bàn “Ngài Chapman!”

“Thứ lỗi cho tôi,” Grant nói, nắm chặt lòng bàn tay. “Cô Robins và tôi sẽ kết hôn vào Chủ nhật tới thưa ngài Martin. Tôi nghĩ chưa bao giờ chúng tôi có thể biểu lộ cảm xúc về nhau rõ hơn lúc này. Trong bản hợp đồng kí với trường này không có điều khoản nào nói rằng một giảng viên không thể kết hôn với người phụ nữ mà anh ta yêu. Sự thật rằng người phụ nữ đó là một sinh viên tại giảng đường cũng không liên quan gì đến vấn đề này. Ngài có thể nói chuyện với “nhà tài trợ hào phóng” đó là nếu ông ta còn muốn can thiệp sâu hơn nữa, tôi biết một vài nhà báo nổi tiếng có thể hứng thú với những vụ việc như thế này. Một số còn cảm thấy họ nợ tôi một điều gì đó. Họ đã theo sát tôi trong vụ việc ở Washington và một trong số họ đã gọi cho tôi rằng họ đã suy nghĩ về những chuyện thầm kín mà họ đã viết và họ muốn lương tâm mình được thanh thản hơn nếu có thể làm một điều gì đó sửa chữa lỗi lầm. Chỉ mất một cuộc gọi là câu chuyện về đám cưới sắp tới của chúng tôi cũng như thái độ phân biệt của trường đại học này sẽ nằm ngay trang đầu của các tờ báo trên cả đất nước này. Ngài e ngại rằng chuyện tình cảm của chúng tôi có thể làm nguy hại đến danh tiếng của trường học này ư? Tôi không nghĩ ngài có thể hình dung một cuộc điện thoại có thể làm được những gì đâu. Hãy suy nghĩ về điều này.” anh kết thúc một cách ngắn gọn và đứng dậy. Chìa tay đón lấy Shelly và mỉm cười “Shelley”.

Hai người bước ra đến cửa nhưng được nửa đường thì ngài hiệu trưởng gọi giật lại ”Chờ chút,” bằng một giọng có phần hoảng loạn.

Chậm rãi họ ngoái đầu nhìn ông ta. Ông ta liếm đôi môi khô ráp của mình và dùng tay vuốt dọc tấm áo khoác của mình “Tôi không biết rằng hai người sắp lấy nhau. Thật gấp. Tất nhiên, điều này làm thay đổi toàn bộ cục diện của vấn đề này. Một khi điều này được giải thích rõ ràng với người bảo trợ. Tôi tin là ông ta sẽ hiểu.” Ông ta dừng lại với hi vọng sẽ nhận được một lời cám ơn.

Grant quan sát ông ta bằng một cái nhìn trầm mặc. Martin gượng cười nhưng không mấy thành công.

“Ngài chủ tịch rất hài lòng về cách anh quản lý lớp học của mình, ngài Chapman. Chúng tôi sẽ tăng lương cho ngài khi bản hợp đồng của ngài được đưa ra hội đồng.” Một lần nữa ông ta dấu đôi bàn tay của mình vào vạt áo khoác “Và cô Robin cũng ở trong danh sách trưởng lớp ngay từ học kì đầu tiên, và sẽ không có chuyện cô bị trục xuất”.

“Vâng, điều đó thật nực cười, phải không? Tạm biệt ngài hiệu trưởng.”

“Chào ngài Martin,” Shelly chào tạm biệt ngài hiệu trưởng khi Grant đang giữ cửa chờ cô. Khi cánh cửa khép lại đằng sau họ, cô ngoái đầu và mệt mỏi dựa người vào anh.

“Là Daryl. Làm sao anh ta có thể?” Cô thầm thì.

“Bởi vì bản tính ích kỉ, khốn nạn của hắn.”

Vẻ ngạc nhiên của cô thư kí làm cô chú ý. Cô ta đang nhìn chằm chằm họ, với bàn tay đang túm chặt vải áo phía trước ngực.

“Vì chúa”. Grant gầm gừ. “Hãy ra khỏi đây trước khi anh làm điều gì đó điên rồ.”

***

Những ngày sau đó trôi qua nhanh chóng vì họ đều bận rộn. Shelley tham dự các buổi học như thường lệ và Grant có những buổi giảng phải chuẩn bị và thuyết trình. Trong lớp học của anh, cô vẫn giữ vị trí phía cuối lớp. Họ dành tất cả thời gian còn lại để đi dạo cùng nhau. Grant chỉ tạt qua căn hộ của mình để lấy thư và ngủ vào những giờ ít ỏi còn lại sau khi trở về từ căn hộ của Shelley.

“Anh không biết vì sao anh phải trả tiền thuê nhà.” anh nói “Anh chàng nhà bên nói với anh rằng ai đó đang tìm anh ngày hôm nay. Chuyển phát hay gì đó.” Họ đã quyết định sẽ cho thuê lại căn hộ và sống ở nhà của cô cho đến khi cô tốt nghiệp “Ở nhà em rộng rãi hơn. Grant giải thích. Anh có thể biến một phòng ngủ thành nơi làm việc.”

“Thế em không có nơi làm việc à?”

''Mình sẽ dùng chung.”

“Chỉ đủ chỗ cho một bàn và một ghế thôi.”

“Em có thể ngồi vào lòng anh.”

“Còn lâu.”

“Vậy thì anh sẽ ngồi vào lòng em.”

Cô cố gắng tách mình để nhìn thẳng vào anh “Lúc đó thì em chỉ có thể nghĩ về anh như một người bạn tình.”

Anh chộp lấy cô và kéo vào lòng mình “Anh quả thật là may mắn.”

Cha mẹ cô có phần hơi ngại nhiên về đám cưới nhưng sau một cuộc hội thoại trấn an dài với Grant, họ hứa sẽ có mặt vào trưa Chủ nhật. Shelly hiện giờ đã hoàn toàn tự tin vào quyết định của mình. Sự chín chắn đáng yêu của anh trái ngược hẳn với bản tính ích kỉ của Daryl. Mặc dù Grant có bản tính bất cần và khuynh hướng dễ nổi loạn, cô cũng thừa nhận rằng đó làm nên sự hấp dẫn của anh. Cô cũng biết rằng cô đang yêu một người đàn ông, chứ không phải là một sự hoài niệm nào đó về thời thành niên. Hai người đã vượt qua được vết nhơ gắn với mối quan hệ của mình nếu coi quà cưới - cái khay bạc của hội đồng nhà trường - như là một dấu hiệu. Không gì có thể cản trở được hạnh phúc của hai người vào lúc này.

“Ôi, Grant!”, cô dậm chân và òa khóc. Ngã người vào khung cửa, anh không thể nhịn cười.

“Em nghĩ anh là bố mẹ em.” cô nói

“Trông anh già hơn em nhiều thế sao?”

“Đừng đùa em nữa. Anh không nên ở đây. Anh không được phép gặp cô dâu vào trước đám cưới.” Cô chặn cửa không cho anh vào, trên người chỉ mặc đúng chiếc áo ngủ dài đến giữa gối. Tóc cô đang cuộn lô và mắt vẫn còn lớp phấn dày màu xanh bạc hà.

“Thật là vớ vẩn.” Anh ôm theo một thùng cạc tông sách và một cái vali. “Anh bắt đầu chuyển một số đồ sang đây. Anh sẽ sống ở đây,em nhớ chứ?”

“Em không rõ nữa”, cô nói, vẫn còn bối rối “Có thể em sẽ đổi ý.”

Anh chỉ cười “Anh sẽ mang những quyển sách này để ở căn phòng ngủ còn trống.”

“Em sẽ đi rửa mặt, thậm chí là trước 5 phút,” cô càu nhàu và hét to “Đừng trách em nếu nước da em không sáng ngời và ửng đỏ như của một cô dâu. Tại anh hết đó.”

“Da em chỗ nào chả đẹp.” anh nói.

Anh đụng trúng cô ở phòng tắm khi đang sắp xếp số sách của mình trong vali, cô đã rửa mặt và đang trang điểm đầy nghệ thuật. Giờ cô đang tháo lô cuộn tóc. Bắt gặp ánh nhìn của anh trong gương, cô thấy anh không nhìn đến mặt cô mà nhìn đến làn da đùi của cô. Ánh mắt như thiêu đốt ấy khiến cô cũng trở nên khát khao. “Có lẽ anh nên đến phòng khác và đợi bố mẹ em và anh trai của anh tới”.

“Có lẽ anh sẽ làm vậy”. Anh đồng ý một cách không thuyết phục, vẫn tiếp tục quan sát cử động của những búi tóc của cô. Anh không thể làm ngơ trước những cử động của bầu ngực cô mỗi lần cô đưa tay lên “Mà này, họ phải trưa mới tới nơi. Chúng ta vẫn còn thời gian.”

Cô nhìn anh. Đã một tuần kể từ lần họ cho phép mình quan hệ, và cơn khát tình của anh như một con quỷ tham lam chỉ chờ sự hưởng ứng của cô… “Anh thật đẹp”, cô nói mà tay vẫn xịt keo lên tóc. Chiếc áo comple màu tối, áo sơ mi xanh da trời nhạt và chiếc cà vạt trong trang nghiêm một cách phi lí trong không khí thân mật của phòng tắm

“Cám ơn em,” Anh đáp một cách lơ đãng. Anh đang quan sát cổ họng cô, đếm từng mạch máu đang đập. “Em cũng đẹp lắm!”

“Em chưa mặc xong đồ”. Cô nói mà như ngừng thở, đối diện nhìn anh.

“Đó chính là điều anh muốn nói”. Giọng anh ánh lên niềm thích thú tinh nghịch.

Đôi mắt anh mở to. Cô soi mình trong đó, thấy đôi tay mình đang nâng dần và ôm vào cổ anh. “Muộn rồi. Em phải mặc đồ.”

Tay anh vòng lấy cô, đầu anh vùi vào cổ cô. “Ừ, chắc chắn rồi. Mặc đồ đi. Đừng để anh ngăn em làm những điều em phải làm.”

Vừa nói anh vừa nâng viền chiếc áo ngủ. Đầu tiên là những ngón tay rồi đến lòng bàn tay anh dính chặt vào cạp quần để ôm gọn lấy đôi hông cô và kéo cô sát vào lòng. Môi tìm môi và hòa vào nhau. Khi anh xoay hông cô về phía mình, cô bắt đầu van vỉ anh thỏa mãn niềm khao khát đến thiêu đốt cô. Anh bế cô vào phòng ngủ, đặt cô xuống cạnh giường. Cô giật mạnh nút thắt lưng và kéo khóa quần anh. Anh nới lỏng cà vặt và đưa chúng qua đầu khi thả chiếc áo khoác ngoài xuống đất. Bước qua lớp quần áo, tháo giày và tất, đôi mắt anh vẫn không rời cô lúc này đang nằm trên thảm và cởi từng nút áo ngủ.

Anh chỉ kịp tháo nửa số nút áo của chiếc sơ mi mình đang mặc và ngồi khuỵu xuống. Đặt đùi cô lên trên mình, anh tôn thờ cô bằng đôi mắt, bằng từng cử động, và bằng đôi môi mình. Tất cả tình yêu anh dành cho cô được biểu lộ bằng những lời thỉnh cầu phát ra từ miệng anh. Đôi môi họ hòa làm một. Khi biết cô không chờ lâu hơn nữa, anh bắt đầu đi vào trong cô... Thỏa mãn, anh dựa đầu lên bờ ngực cô để nghỉ. Cô dùng đầu ngón tay mân mê khuôn mặt anh. Anh nâng người đủ để hôn lên bờ ngực cô, mút nụ hoa bằng tất cả niềm đam mê. Và rồi anh ngắm nhìn cô. Trong đôi mắt lim dim của cô phản chiếu tình yêu của hai người. Anh dùng đầu ngón tay vẽ vài vòng lên bờ môi dưới cô, chạm vào đôi má lúm đồng tiền của cô

“Anh không biết mình chờ đợi gì sau đám cưới,” anh thì thầm, “nhưng tuần trăng mật hẳn phải rất “khủng khiếp”.”

Shelley đã đeo thêm đôi bông tai ngọc trai khi bước vào phòng khách. Grant đã ở đó đón chào cha mẹ cô. Anh bắt tay bố cô và nói chuyện nhã nhặn với mẹ cô. Chuông cửa reo. Anh bắt gặp ánh mắt của cô trong gương.

“Một cái hôn nữa và chúng ta sẽ không làm thế nữa.” anh trêu khi anh hôn lướt má cô “Em bị dính mascara ở dưới mắt trái đó.”

“Còn anh thì có xơ vải ở ve áo phải đó.”, cô thì thầm.

Anh kéo bỏ miếng xơ khi đi qua phòng ngủ, còn cô thì sửa lại phần mascara bị dính, chải lại tóc rồi hối hả quay lại phòng. Một buổi nói chuyện ấm cúng, vui vẻ.

“Bill, anh trai con, chắc là tới trễ,” Grant nói, “Vợ chồng anh ấy lái xe từ Tulsa.” Shelley lấy làm biết ơn sự chấp thuận của bố mẹ về chàng rể tương lai và mối liên hệ nhanh chóng giữa ba người họ. “Bố có dùng thêm cà phê không?”

“Nghe có vẻ tuyệt đấy!”

Chuông cửa và điện thoại vang lên cùng một lúc.

“Anh sẽ đi nghe điện và lấy cà phê,” Grant nói, “Em ra mở cửa đi. Có thể là Bill đó, nhớ giới thiệu luôn nhé.” Vòng tay ôm lấy Shelly, anh vội vào bếp.

Khi Shelly mở cửa, nụ cười chào đón của cô vụt tắt “Vâng?” Cô hỏi lại người đàn ông đang mặc đồng phục đứng đối diện.

“Có phải ngài Grant Chapman ở đây không?”

“Vâng, ngài là…”

“Người đại diện của Sheriff, thưa bà. Liệu tôi có thể gặp ngài Chapman không?”

“Là Bill đó,” Grant nói khi bước ra phòng khách. “Họ tới trễ… Ai đó?”

“Ngài là Chapman?”

“Vâng, tôi đây.”

Ông ta đặt cái trát hầu tòa vào tay Grant.

“Cái gì đây?” Grant nhắc lại.

“Trát hầu tòa. Ngài sẽ phải xuất hiện ở tòa vào 10h sáng thứ Sáu này. Có một lời buộc tội chống lại ngài.”

“Tòa án,… buộc tội?” Grant lắp bắp, “Buộc tội về cái gì?”

Người đại diện phóng tầm mắt khắp căn phòng. Một phụ nữ trẻ xinh đẹp, một người đàn ông như chú rể trong bộ comple xám. Một hộp quà đám cưới được gói giấy ở giữa bàn cà phê bên cạnh một lọ hoa phong lan.

Ông ta trả lời mà mắt không nhìn thẳng vào Grant: “Buộc tội làm cha.”

“Làm cha ư?” Grant cười gằn “Ngài đang đùa à? Có phải Hội quần vợt phái ông tới đây?” anh quay lại nhìn Shelly, cười lớn “Tụi này thật là...”

“Xin lỗi ngài Chapman,” đại diện Carter ngắt lời, “Đây không phải trò đùa.”

Nhìn người đại diện một lát, anh mở tấm trát đọc nhanh. “Zimmerman. Con quỷ cái.” Tiếng anh khẽ mà cả căn phòng như sụp đổ.

“Chỉ là một thông báo ngắn, chúng tôi còn qua nhà ông vài lần, ông nên tìm cho mình một luật sư.”

“Tôi sẽ đại diện cho chính mình. 10h thứ Sáu?”

Viên đại diện gật đầu.

“Thứ lỗi nếu tôi không nói cám ơn.”

“Mong ngài thứ lỗi”, viên đại diện nói với Grant.

Cầm món trong tay, ông ta gật đầu với Shelley và khẽ nói “Chào bà,” trước khi bước đi. Grant đóng cửa và thở dài nặng nề.

“Một món quà cưới từ địa ngục.” Anh khẽ nói khi quay lại “Vì chúa, Shelley, Anh…”

Đôi mắt cô trống rỗng và vô hồn. Điều này còn làm anh đau hơn bị một nhát búa giáng vào đầu. Khuôn mặt hồng hào anh vừa khen ngợi cách đây một giờ đã chuyển sang sắc trắng bệch... Cô đứng đó, nhưng run run tựa hồ như thể da thịt đang kéo cô khỏi văng ra làm triệu mảnh vỡ.

“Shelley,” giọng anh lạc đi, “Nói với anh rằng em không nghĩ… nói với anh rằng em không tin anh đã làm cho cô gái đó có thai.”

Mặc dù cô lắc đầu, chậm rồi mạnh dần “Không,”cô nói nhanh, “Không,” nhưng đôi mắt cô chớp vài lần, rồi lướt khắp căn phòng vô định.

Anh tiến đến và đặt tay lên đôi vai cô “Hãy nhìn anh”, anh ra lệnh, cô như một con búp bê vô hồn. “Anh không có gì để làm với người con gái đó.” Anh nói qua kẽ răng “Em có tin điều đó không?” Anh lắc nhẹ cô.

Cô vẫn vô cảm, dù muốn tin anh. Tất nhiên là anh không có gì liên quan đến Pru Zimmerman, nhưng… cô cũng từng là một cô gái trẻ... và lần đầu tiên anh hôn cô… và cả Lancasster… cái thai. Anh từng nói đó không phải là con anh, rằng anh không phải là người tình của cô ta. Anh không hề nói dối. Không thể. Anh yêu cô, Shelley. Nhưng…

Anh thả tay khỏi bờ vai cô, nhanh đến mức cô chực ngã nhào. Trong một lúc anh ngắm nhìn khi cô quay đi, sự kinh tởm và đau đớn đang hiển hiện.

Anh quay đi và nói với cha cô “Bill sẽ gặp chúng ta ở nhà thờ. Cháu sẽ đón anh ấy ở đó và hủy bỏ buổi lễ.”

Khi anh quay lại với cô, cô không nhìn thẳng vào mắt anh. Vào lúc đó cô không còn cảm giác gì. Không giận dữ, không đau đớn, không thất vọng. Cô vẫn còn quá sốc, đứng lặng người, cảm giác trống rỗng. Tâm hồn cô giờ như hoang mạc, trái tim cô giờ đây như một bãi đất trống. Khi anh rời đi, Grant chỉ khẽ mở cửa nhưng âm thanh đó vẫn vang lên mồn một trong căn phòng tĩnh lặng.

“Shelley, con gái yêu”. Mẹ cô là người đầu tiên phá vỡ không khí u ám như nhà ma trong căn phòng. Cô không biết mình đã đứng bao lâu trước cái cửa đã đóng ấy. Mẹ gọi cô lần nữa, cô quay đầu và nhận ra vẻ lo lắng trên gương mặt cha mẹ cô. Có lẽ họ trông đợi cô sẽ nhảy dựng lên tức giận, nghiến răng, vò tung đầu tóc hay đập đầu vào tường ư? Vẻ cảnh giác của họ đã thể hiện rõ điều đó. Cô cảm nhận được điều đó.

“Con đoán bố mẹ đến đây vô ích rồi.” Cô cười gằn. “Không có đám cưới nào cả”.

Cha mẹ cô nhìn cô với ánh mắt cảm thông, cô không thể chịu đựng được sự thương hại đó. Nó giống hệt như vào cái ngày mà cô li dị.

“Con nghĩ con sẽ đi nằm một lát.” Cô bắt đầu rời khỏi phòng và vụt chạy.

Cô nằm vật ra giường, ôm chặt lấy gối bông che kín mặt và gào lên. Cơ thể cô như rũ ra cùng với nỗi đau từ sâu thẳm tâm hồn. Chưa bao giờ cô ở trong tâm trạng tồi tệ như thế này, cả thế giới như sụp đổ. Sự tức giận cũng mau qua đi và cô trở nên kiệt sức. Kiệt sức vì thất vọng, buồn bã và tất cả khiến cô nghẹt thở. Cô nằm thẳng người, không bận tâm đến tấm áo lụa được cắt may khéo léo mình dang mặc. Mắt cô nhìn chòng chọc lên trần nhà. Vì sao cô không hỏi xem Grant có vô tội hay không? Nghi ngờ đã làm cô không có bất cứ phản ứng gì. Tại sao cô không trút giận lên lời dụ dỗ của Pru và đề nghị giúp đỡ Grant? Có lẽ anh đã mong cô làm như vậy. Nhưng không, vì sao?

Bởi lẽ chính bản thân cô đang dằn vặt với một nguy cơ hiếm hoi nhất là tất cả đều là sự thật. Cô đã nói với anh rất nhiều lần rằng vụ tai tiếng với Lanscaster không can hệ gì tới cô, nhưng thực tế là có. Hạt mầm của sự không tin tưởng đã gieo vào bộ não cô với sự thiếu quả quyết đầu tiên. Liệu còn ai khác ngoại trừ cô hiểu sai về anh? Có vẻ không như vậy. Phải chăng tình yêu đã làm cô mù quáng về bản tính hai mang của anh? Và phải chăng cô vẫn chỉ là một cô thiếu nữ thơ ngây tin một cách mù quáng vào những gì anh nói?

Cô không hề nghĩ anh đi lại với Pru Zimmerman từ khi cô trở thành trợ giảng của anh. Cô ta có thể nói dối để thực hiện lời đe dọa đó. Nhưng… Pru có vẻ rất thoải mái trong căn hộ của anh… “Ôi, chúa ơi.” Cô khóc và vùi mặt vào gối một lần nữa.

Tất cả chúng là vô nghĩa. Cái cách mà anh nhìn cô ngay từ ngày đầu tiên đã nói với cô, cái cách họ yêu nhau vào buổi tối hôm đó không thể nhầm lẫn được. Chắc chắn anh yêu cô. Sự lôi cuốn đó không thể là giả. Trong hàng giờ mọi suy nghĩ cứ chồng chéo trong đầu cô. Có lúc cô đã muốn chạy đến bên anh, cầu xin anh tha thứ cho sự thiếu tin tưởng của mình, rồi cô lại nhớ đến việc anh đã hôn cô khi cô mới 16 tuổi. Lanscaster nữa…

“Shelley,” mẹ gọi cô, “Bố mẹ nghĩ con nên rời khỏi căn nhà này trong một vài ngày.”

Cô nhảy dựng “Không, mẹ. Lần này thì con sẽ ổn. Mọi chuyện về anh ấy sẽ rõ ràng thôi.”

“Mẹ không nghĩ vậy, con luôn có một cảm giác đặc biệt về người đàn ông này, đúng không Shelley?” mẹ cô dịu dàng hỏi.

“Vâng, thưa mẹ, luôn luôn thế.” Cô thú nhận.

Bà Browning thở dài “Mẹ cũng nghĩ thế. Trong năm đó, khi con còn học trung học, anh ta là tất cả những gì con nói đến. Khi anh ta rời đi, con đã sụp đổ và mất hết hứng thú trong cuộc sống. Ban đầu mẹ nghĩ không nên lấy 2 cộng 2 nhưng khi con vẫn tiếp tục nhắc đến anh ta, thì mẹ bắt đầu tự hỏi. Cuối cùng thì con cũng vượt qua và tiếp tục học lên đại học. Mẹ hầu như đã quên hẳn về anh ta cho tới ngày anh ta gọi. Mẹ rất ngạc nhiên về cuộc gọi đường đột đó. Khi anh ta giới thiệu về bản thân là...”

“Anh ấy đã gọi?” cô thở dốc “Anh ấy gọi điện? Khi nào? Anh ấy tới thung lũng Poshman ư?”

Mẹ cô đã nhận ra sự ngạc nhiên mới trong giọng nói của cô “Không, anh ta gọi từ thành phố Oklahoma. Anh ta nói anh ta tới thủ đô trong khi dẫn đoàn đại biểu của Quốc hội.”

“Anh ấy muốn gì?”

“Anh ta hỏi về con và muốn biết con đang làm gì, ở đâu.”

Trái tim Shelley lại bắt đầu đập thình thịch. Anh đã không quên cô. Anh đã gọi điện. Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn “Mẹ, khi đó là khi nào? Con đang làm gì? Ở đâu?”

“Ồ, Shelley, mẹ không nhớ nữa. Khi đó mẹ nghĩ là mùa xuân sau khi con cưới Daryl. Mẹ nghĩ thế vì mẹ vẫn còn nhớ hai đứa con đã nói về việc con nghỉ học để đi làm và…”

“Con đã kết hôn. Mẹ có nói với Grant về điều đó?”

“Có, mẹ đã nói con kết hôn và đang sống ở Norman. Mẹ tưởng là anh ta phải nói với con về điều này chứ.”

Đầu óc của cô như rối tung lên, cô nhắm mắt để ngăn nỗi đau đang đè nén trong lòng. Anh đã cố liên lạc với cô khi cô đã kết hôn. Anh đã ở thành phố Oklahoma. Thật gần. Cô mới chỉ kết hôn vài tháng. Anh đã quay lại Washington và cô thì không hay biết anh đã gọi điện. Thật gần. Nếu cô không kết hôn thì có lẽ cô đã gặp anh. Thật gần. Nếu... nhưng tất cả đã quá muộn. Quá muộn… còn giờ thì!

Mắt cô như lóe lên, đầu cô bắt đầu tỉnh táo dần trở lại, mọi chuyện dần kết nối trong bộ não. “Mấy giờ rồi mẹ?”, cô hỏi và liếc mắt lên chiếc đồng hồ “9h40, tạm biệt mẹ, con sẽ gọi cho mẹ sau, con đang vội.”

“Vâng, cám ơn,” cô đặt ống nghe xuống và lao khỏi phòng như bão, chạy qua phòng khách “Mình sẽ gặp anh ấy. Có một điều mà mình phải làm lâu rồi.” cô tự nói với chính mình khi cô bắt đầu đi giầy và mặc đồ. “Grant không thể làm cho cô gái đó có bầu được. Hơn thế, anh ấy yêu mình. Mình biết điều đó.”

Cô qua phòng tắm và bắt đầu trang điểm. May mắn là cô đã tắm và rửa mặt vào tối qua. “Mình đã yêu anh ấy trong suốt mười năm.” Cô nói với chính mình trong gương. “Mình đáng lẽ đã phải đến gặp anh ấy vào ngày mình tốt nghiệp trung học và nói với anh điều đó. Tới thẳng Washington để gặp hoặc gọi cho anh, hoặc viết thư, nhưng mình đã không làm.” Một cô gái ngoan không làm như vậy. Cô đã hành động như thế và đã cưới một người đàn ông mà không biết mình có yêu anh ta hay không. Cô đã bơi theo dòng mà chưa từng lội ngược dòng. Cô đã nói rằng luôn yêu Grant, nhưng đã thiếu can đảm để nói ra. Cả cuộc đời cô đã e ngại cả việc tạo ra những gợn sóng dù là nhỏ nhất. Lần này, nếu phải lựa chọn thì cô sẽ làm một cơn sóng lớn.

“Quý bà trẻ tuổi, bà tốt nhất nên tìm một lí do hợp lí để phá hỏng cuộc họp này và tự ý xông vào đây,” vị thẩm phán nghiêm nghị.

“Tôi có lí do.” Shelley đáp lại mà không hề em ngại. Cô nhìn xoáy vào Pru Zimmerman. “Cô ta đã nói dối. Ngài Chapman không thể là cha đứa bé, nếu thực sự cô ta có thai.”

Sau khi tới tòa, Shelley đã phát hiện âm thanh từ buồng của ngài thẩm phán. Có lẽ hai bên đang đưa ra lời buộc tội. Cô đã tiến tới viên khâm sai, đưa cho anh ta một tờ giấy và khăng khăng rằng cô được phép vào phòng xử vì cô có thông tin cần trình báo. Viên khâm sai còn e ngại nhưng cuối cùng cũng cho phép cô mang tờ giấy vào phòng. Cô nghe thấy tiếng Grant gào lên “Không” vào bên bảo vệ cho Pru Zimmerman, nhưng cô vẫn được phép đi vào. Đối diện với viên thẩm phán cáu kỉnh, giờ thì cô có thể tự hào đưa ra lời bào chữa của riêng mình. Khi cô vừa bước vào phòng xử, cô đã nhìn Grant. Đôi mắt chan chứa tình yêu anh dành cho cô. Cô gần như mất thăng bằng với ý nghĩ rằng anh không đổ lỗi vì sự thiếu niềm tin của cô.

“Cô Zimmerman đang mang thai.” Viên thẩm phán nói. “Chúng tôi đã có bằng chứng từ một bác sĩ danh tiếng, thưa cô Robins. Và dựa vào đâu mà cô đưa lời bào chữa vừa rồi.”

Cô đứng thẳng “Ngài Chapman có vài lần nói rằng ngài không có bất cứ hứng thú nào với cô gái này. Cô Zimmerman đã tới nhà anh ấy một lần khi tôi vẫn ở đó và ngài Chapman đã đề nghị cô ta rời khỏi đó ngay lập tức và đừng bao giờ quay lại. Lúc đó cô ta đã thề sẽ buộc anh ấy phải trả giá về việc từ chối cô ta. Tôi nghĩ đó là động cơ để cô ta làm việc này.” Cô giải thích lần mà Zimmerman đã gọi điện “Ngài Chapman không mấy hứng thú với cuộc gọi, thậm chí còn không muốn nói chuyện.”

“Cô đã đưa ra kết luận, nhưng tôi nghĩ giờ là lúc nên bỏ qua.” Ông ta nói. “Vào những lần cô ở nhà ngài Chapman...” viên thẩm phán hắng giọng. “...cô có ở trong mối quan hệ trong sáng không?”

Căn phòng xử yên lặng.

''Không.”

Viên thẩm phán nhướng mày và ghi chép vào tờ giấy trên bàn. Bên kia Zimmerman đang thì thầm với luật sư bào chữa của mình.

Và viên thẩm phán hỏi Grant “Ngài Chapman, tôi không biết nhiều về những chuyện không may xảy ra ở Washington. Dù ngài có vô tội hay không thì cũng không liên quan gì đến việc này. Tuy nhiên, một khi một người đàn ông bị dính vào những vụ tai tiếng, thì anh ta rất dễ tổn thương bởi những cáo buộc sai. Tôi nhắc rằng ngài vẫn đã tuyên thệ. Đã bao giờ ngài có quan hệ xác thịt với cô Zimmerman chưa?”

“Chưa,” anh đáp một cách quả quyết.

Pru Zimmerman tỏ ra lúng túng và khi viên thẩm phán chiếu ánh mắt sắc lạnh vào cô ta thì cô ta bắt đầu lấy tay che mặt “Bạn trai đã rời bỏ tôi, tôi không biết phải làm gì. Tôi xin lỗi, xin lỗi.”

Khán phòng trở nên hỗn loạn. Khi luật sư của Pru dẫn cô ta rời khỏi phòng xử, cô ta đã cầu xin Grant và Shelley tha thứ vì đã nói dối. Cuối cùng... viên thẩm phán xóa bỏ lời cáo buộc với Grant.

Grant rời khỏi phòng xử cùng với Shelley và đưa cô tới một chiếc ghế nơi gần cửa sổ. Đôi tay anh ôm lấy mặt cô nâng dần lên và cô bắt gặp ánh nhìn như thiêu đốt từ đôi mắt anh.

“Vì sao em đã làm vậy? Sự thật đáng lẽ sẽ được nói ra chỉ trong vài phút ngắn ngủi.”

“Em muốn anh biết rằng em tin anh, em yêu anh. Thứ lỗi cho em vì đã để anh một mình khi anh cần em nhất.”

Anh hôn nhẹ lên môi cô “Anh thừa nhận anh đã điên rồ khi rời khỏi nhà em, và anh đã có cả tuần để nghĩ về điều đó. Một người đàn ông không để đổ lỗi cho cô dâu của mình vì đã thất vọng khi chú rể bị buộc tội vào ngày cưới.” Anh cười buồn. “Vì chúa, anh xin lỗi, Shelley. Nếu chúng ta 100 tuổi, anh sẽ không để mọi chuyện như vậy.”

“Anh đã có, bằng việc yêu em.”

“Nhưng đây không phải lần cuối chuyện như thế này xảy ra. Như viên thẩm phán nói danh dự của anh và ông ta sẽ bị nghi ngờ trong một thời gian dài.”

“Chỉ cần em biết rằng anh yêu em thì em có thể vượt qua tất cả.”

“Anh cũng vậy.” anh siết chặt cô trong vòng tay như thể muốn cô trở thành một phần cơ thể của mình.

“Grant, sao anh không kể về chuyện đã gọi điện cho em vào mấy năm trước?”

Anh ngồi thẳng để nhìn cô “Sao em biết điều này?”

“Mẹ đã đột nhiên nói vào sáng nay. Tại sao từ đầu anh không nói với em?”

“Anh sợ em sẽ nghĩ anh lợi dụng hoặc nghĩ rằng anh bị ám ảnh từ quá khứ và không nhìn nhận em như một người phụ nữ của bây giờ. Một khi anh biết em cảm nhận gì về anh, anh ngại khi nói cho em biết. Em đã đau khổ đủ về chuyện hôn nhân của mình rồi, anh không muốn...”

“Em luôn hối tiếc về khoảng thời gian chúng ta đã để lỡ, tiếc vì đã không cho anh biết về tình cảm của mình cho đến khi em đủ trưởng thành để nhận ra đó không chỉ đơn giản là cảm xúc tuổi mới lớn bồng bột.”

“Đừng để lỡ thêm bất cữ điều gì nữa.”, anh thì thầm đặt bờ môi lướt qua cô.

“Ý anh là gì?”

“Thẩm phán,”, anh gọi người đàn ông đang đứng trước bàn. Ông ta ngước nhìn và ngạc nhiên khi thấy họ khi tất cả mọi người đã về hết. “Liệu ông có thể ban cho chúng tôi một đặc ân? Ông có thể kết hôn cho chúng tôi?”
Bình Luận (0)
Comment