Nhóc À! Anh Yêu Em

Chương 4

Nó chạy tới công ty anh, người thư kí bảo anh đang họp nên mời nó vào phòng chờ, nó ngồi trên phế mà nhấp nhỏm không yên, nó thấy có lỗi khi đã nghi ngờ anh, nó không nên làm vậy, nó đã vô tình sát muối lên vết thương ấy, liệu nó có nên nói ra những điều vừa nhìn thấy không, “anh sẽ cảm thấy như thế nào khi nghe chuyện ấy chứ”, điện thoại reo, là Hải Vương gọi, nó chẳng buồn nhấc máy, nó thấy kinh tởm con người ấy, cả người phụ nữ kia nữa, nhưng rồi nó cũng ấn máy nghe, để Hải Vương không phải nghi ngờ, bây giờ nếu xảy ra sơ suất gì thì không chỉ nó mà cả Khánh Minh cung sẽ gặp nguy hiểm:

-Em đi đâu vậy, sao không nói với anh?

-Tôi xin lỗi nhưng tôi có việc gấp nên phải đi trước, xin lỗi vì đã không nói với anh!

-Em có chuyện gì vậy, tôi có thể giúp không?

-À, không cần đâu, chuyện riêng tư của con gái thôi mà, lần sau tôi mời anh ăn tối nhé!

-ừ vậy thôi, em đi cẩn thận, hẹn gặp em sau!

-Vâng chào anh!

Nó thở ra một cái dài thượt, “sao anh họp gì mà lâu thế nhỉ?”, tiếng mửa cửa làm nó giật mình, quay lại nó nhìn thấy anh, mắt rươm rướm….

-Sao em lại ở đây?

Nó chạy lại ôm anh, anh đưa hai tay ôm lấy nó nhưng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra….

-Em làm sao vây? Em có làm sao không?

-Anh à, em xin lỗi, em xin lỗi anh nhiều lắm!

-Có chuyện gì vậy em?

Nó ngước mắt lên nhìn anh….

-Người phụ nữ đó đang cố hại anh thêm một lần nữa đấy, phải làm sao hả anh? Em không muốn như vậy!

-Em nói cái gì vậy?

-Hôm nay em đã nghe lén Hải Vương nói chuyện với Hoài My, họ đang âm mưu hại anh đấy!

-Trời ơi, ngốc à! Anh biết chuyện đó mà!

Nó ngây ngô nhìn anh, chẳng lẽ nó ngốc thật sao….

-Sao anh biết được?

-Vì họ đã hại anh một lần rồi, anh biết Hoài My là người của Hải Vương, vì thế tối qua anh không thể nào cho em lại gần anh được, anh đã ôm cô ta để em lùi bước, nếu cô ta biết em là người của anh thì tất Hải Vương cũng sẽ biết, như vậy em sẽ gặp nguy hiểm!

Nó lại càng khóc to hơn, như một đứa trẻ vậy….

-Vậy sao anh không giải thích cho em biết, để em hiểu lầm anh!

-Nhóc này, chẳng phải tối qua không thèm nhìn mặt anh sao, làm sao anh nói được chứ!

Nó ôm anh chặt hơn….-anh à, em xin lỗi anh nha!

-Không sao đâu, cũng là do anh không kể cho em nghe tất cả mà!

-Vậy anh kể chuyện của anh và người ấy cho em nghe đi!

-Chuyện đó anh nghĩ suốt cả cuộc đời này anh cũng không muốn nhắc lại, nó là nỗi nhục của anh, anh thất bại dưới tay một người đàn bà, người mà anh đã từng yêu rất nhiều….

Nó ngồi nghe anh kể không giám động đậy, nó sợ sẽ phá vỡ cái bầu không khí ấy….

-Cô ấy đến với anh rất trùng hợp, anh cứ nghĩ rằng Thượng Đế mang cô ấy đến cho anh cơ đấy, nhưng rồi anh biết mình thật ngốc, Hải Vương đã ra lệnh cho cô ta tiếp cận anh, lấy cắp tài liệu trong công ty vì âm mưu lật đổ Trần gia, lúc xưa bố anh ta thất bại dưới ta ba anh nên đến bây giờ anh ta vẫn chưa quên hận, khi anh phát hiện ra hai người ấy có quan hệ với nhau anh đã rất tức giận nhưng anh không sao từ bỏ Hoài My được, rồi cô ấy hẹn anh đến, anh nghĩ mình sẽ bỏ qua một lần, cô ấy không nghĩ anh đã biết hết tất cả nên anh cũng định không truy cứu, trên đường tới điểm hẹn, anh bị tai nạn, một tai nạn khủng khiếp, anh hôn mê ba tháng, lúc tỉnh dậy anh cảm thấy mất hết sự sống, anh biết tai nạn lần ấy là do hai người kia sắp đặt, bởi sau tai nạn của anh, tất cả những dự án mà anh ấp ủ đều rơi vào tay của Hải Vương.

-Anh ta nham hiểm vậy sao?

-Đúng vậy, vì thế anh đã giả bệnh thêm ba tháng nữa, một phía anh không chấp nhận được sự thật phũ phàng ấy, một phía anh muốn để cho Hải Vương thiếu cảnh giác, chuẩn bị cho sự trở lại của mình, cũng là vì em nên anh mới chịu tỉnh dậy đấy, không thì anh nằm luôn rồi, hì!

-Anh ngốc thế, đâu cần phải hành hạ bản thân, hành hạ luôn gia đình mình như vậy!

-ừ, anh ngốc thật nhỉ!

-Vậy mà cứ gọi em là ngốc!

-Hì hì, em cũng ngốc thật mà!

-Hứ, em mà ngốc thì anh là đại ngốc đấy! – nói rồi nó nhảy qua ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh và nói……-em sẽ bảo vệ trái tim anh cho đến hết cuộc đời này!

Anh mỉm cười và ôm chặt nó hơn, nó thật sự đã là của anh, trái tim nó đang đập cùng nhịp với trái tim của ai đó…..

-Cảm ơn em đã đến với cuộc đời anh, có lẽ anh đang được đền bù cho những gì đã trải qua! Nhóc à, anh yêu em <3!

-Em cũng vậy!

Buổi tối, tại bar…..

Lần đầu tiên anh dắt nó đi bar,anh muốn giới thiệu nó với bạn bè của mình, đây là nơi duy nhất không có tai mắt của Hải Vương, kể cả Hoài My cũng không biết nên anh mới dắt nó tới đây thoải mái như vậy….

-Ồ! Xem hôm nay thiếu gia của chúng ta đi với ai thế này, xinh nhỉ! Giới thiệu cái coi!-Quang Tuấn.

-Em chào anh!- hôm nay nó rất xinh, nó không buộc tóc mà thả một bên rất dịu dàng và nữ tính, mặt chiếc đầm ren màu hồng, màu mà nó thích làm người khác phải cuốn hút bởi vòng eo thon gọn, nụ cười đầy nắng và rất duyên làm hai chàng trai kia không rời mắt được.

-Bảo bối moi ở đâu ra đấy thằng kia-Hải Phong.

-Giới thiệu với tụi mày, đây là LYLY, em dâu của tụi mày đấy!

-Woa, vậy mà giấu kĩ ha!

-Khao tụi này đi chứ! Em quen thằng này lâu chưa mà sao nó kín bưng vậy!

-Hì, cũng chưa lâu lắm anh ạ!

-Hèn gì, có nghe nó nói gì đâu!

-À, hay là cái cô bữa hôm làm mày uống say bí tỉ ấy, đây chứ gì nữa!

-Ừm, cổ đấy, hì! Đây là nhóm bạn của anh, thân lắm!

-Vậy à, vui nhỉ, hì!

-Em muốn uống gì không, anh làm cho!-Hải Phong

-Anh làm?

-Cậu ấy là chủ của bar này mà, có tài lắm đấy!

-À, ra là vậy, hì hì, anh cho em cái gì lạ lạ nhé!

Một lúc sau Hải Phong đem cho nó một ly cốc tai đẹp mắt, làm nó cứ trầm trồ mãi, anh thì có vẻ không thích vì trong đó có rượu…

-Không sau đâu, rượu ít lắm mày đừng lo!

-Woa, đẹp thật đấy, anh giỏi thật, Khánh Minh-anh học cái này về làm cho em đi!

-Em thích à, vậy nghỉ học ở trường đi rồi tới đây học pha chế ha!

-Hứ, không được thì thôi, em sẽ thường xuyên đến đây để uống cái này đấy!

-Vậy thì tốt quá, quán anh sẽ có thêm một vị khách quý, haha!

Tiếng cười của cả nhóm làm ác cả tiếng nhạc, nó không biết bất kì một điệu nhảy nào nhưng vẫn nhún nhảy theo làm anh thấy buồn cười, nó cảm thấy quê nên nhéo anh một cái vào hông rất yêu, anh lại càng thấy thích cái vẻ ngây ngô của nó, yêu biết nhường nào…..

Một tuần sau…..

Tại khách sạn Hoàng Long….

-Cô đã tìm được thông tin gì từ phía Khánh Minh chưa?

-Anh ta dường như rất cảnh giác với tôi, chúng tôi gặp nhau chỉ ở bên ngoài, anh ta không hề cho tôi tiếp xúc tới phòng làm việc hay ở nhà cả!

-Nói vậy có nghĩa là cô thất bại rồi ư!

-Tôi nghĩ anh ta biết mục đích của tôi!

-Vô dụng, nhưng tôi nghĩ hắn chẳng tìm ra được gì đâu, tài liệu mật luôn nằm trong tay tôi, có thánh mới lấy được.

-Anh cũng phải cẩn thận với người phụ nữ của anh đấy, không khéo anh cũng mắt bẫy của Khánh Minh thì sao?

-Cô nghĩ tôi là thằng ngốc chắc….!

-Ngốc thì không nhưng ngu với đàn bà thì là chuyện thường ngày của đàn ông các anh thôi mà!

Hắn cười khẩy rồi tiếp tục mỉa mai…

-Tôi không ngu như Khánh Minh đâu, cô đừng lo!

-Tôi nghĩ chúng ta lật bài ngửa với hắn đi, như vậy mới không bị tấn công bất ngờ được. cẩn thận vẫn hơn mà.

-Ý cô là sao!

-Khử hắn thêm một lần nữa thôi, có gì đâu…..

-Cô tính đứng ra làm việc này sao?

-Một năm trước mọi chuyện cũng là do tôi sắp xếp đó thôi, anh tưởng tôi không giám chắc!

-Đúng là lòng dạ đàn bà, nguy hiểm thật!

-Anh đang khen hay đang mỉa mai tôi đấy!

-Vậy tôi sẽ tin cô thêm lần nữa, cố mà làm cho tốt vào!-nói rồi đút hai tay vào túi quần nhìn ra ngoài của sổ thầm nghĩ “ lần này thì vĩnh biệt nhé, Khánh Minh”

Lúc này thì Khánh Minh đang ở sở cảnh sát để trình báo mọi việc, anh không muốn mình bỉ ổi giống như Hải Vương nên sẽ không hành xử theo cách giang hồ, anh muốn hắn phải bị trừng trị trước pháp luật, chỉ cần chờ ngày hàng về thì có đủ tang chứng vật chứng bắt hắn vào tù, từ giờ cho đến lúc đó, anh đề nghị cảnh sát đảm bảo cho sự an toàn của anh và cả LYLY, 24/24 nó luôn có vệ sĩ bên người, dạo này nó cũng ít liên lạc với Hải Vương, anh ta liên tục hỏi thăm và đòi gặp nhưng nó luôn viện cớ để lảng tránh, sợ cảm thấy sợ con người ấy.

Anh đang làm việc thì Hoài My gọi điện thoại đến….

-Anh à, gặp em tí được không?

-Có chuyện gì không, tôi đang bận!

-Một tí thôi, gấp lắm! em muốn nói cho anh nghe một sự thật, cái mà bấy lâu em không giám thừa nhận trước anh! Anh tới nhé! Em sẽ chờ đến khi nào anh đến!

-Thôi được rồi, cô đang ở đâu?

-Em đang ở phòng E-401 khách sạn Hoàng Long, anh biết chỗ đó chứ, em chờ!

-Được rồi, 15 phút nữa tôi tới!

Anh cũng muốn đến xem cô ta sẽ giở trò gì, nhưng trên đường đi anh thấy người nôn nao khó chịu, giống cái cảm giác một năm trước, ngày anh bị tai nạn, anh cầm máy gọi cho cảnh sát, một trong những người đang theo bảo vệ anh, thông báo địa điểm thời gian gặp mặt để phòng hờ, lỡ có chuyện gì xảy ra còn chủ động được.

Anh vào quầy lễ tân hỏi phòng E-401 và một người thanh niên dẫn đường cho anh, đứng trước cửa phòng và bấm chuông….

-Anh tới rồi à!-cô ta bước ra với bộ đồ ngủ hớ hênh, anh không nghĩ vì lí do gì mà trước kia mình lại yêu cái con người nhơ nhớp này đến như vậy, anh cười nhếch rồi bước vào phòng, nồng mùi hoa hồng.

-Cô gọi tôi tới có chuyện gì muốn nói, giờ nói đi!

-Sao anh vội vậy, đối với em anh không có thời gian sao!

-Tôi và cô đã chấm dức một năm trước rồi, cô là người phải biết rõ điều này chứ!

-Không, em không biết gì hết, em chỉ biết rằng em yêu anh rất nhiều thôi!

Rồi cô ta ôm anh chặt cứng, hôn lên môi anh. Rồi trườn xuống cổ, anh kinh tởm đẩy ngã cô ta ra khỏi người mình…

-Cô điên rồi sao, hãy giữ lấy lòng tự trọng của mình đi!

-Anh hết yêu em rồi sao?

-Cô đừng giả vờ nữa, tôi đã biết cô là người của Hải Vương từ lâu rồi!

-A….n….h anh nói cái gì vậy?

-Tính đóng kịch đến bao giờ nữa vậy!

Cô ta lây lại bình tĩnh trước màn lật bài của anh, lấy tay kéo một vai váy lên, cười khẩy, khoanh tay trước ngực rồi tiến lại gần anh:

-Hóa ra anh biết hết rồi sao?

-Cô nghĩ tôi ngốc đến nỗi để cô đưa vào tròng lần hai sao?

-Ha ha…nhưng bây giờ mới biết thì đã quá muộn rồi Khánh Minh à, anh không có đường thoát nữa đâu!

-Cô định làm gì?

-Làm gì ư, thì làm cái giống như một năm trước đã làm ấy!

-Cô vẫn muốn giết tôi sao? Vậy tôi hỏi thật cô trước kia có chút tình cảm nào với tôi không?

-Ha ha ha….anh nằm mơ hay sao mà nghĩ đến cái việc đó, không bao giờ-vừa nói cô ta vừa cầm súng chĩa vào người anh-tôi đã định cho anh sung sướng một lần rồi xuống suối vàng lặng lẽ bằng vài liều thuốc ngủ nhưng anh đã nói đến như vậy thì ta làm một phát cho xong nhé!

Cô ta bắn trúng tay phải của anh, vì dùng súng giảm thanh nên chẳng ai có thể biết được trong căn phòng ấy đang có chuyện gì xảy ra, người cảnh sát chìm đứng chờ nửa tiếng thấy sót ruột nên liều mình đi vào, lên thẳng phòng mà Khánh Minh đã nhắn cho anh trước đó. Trong phòng anh nằm dưới đất ôm lấy cánh tay bị thương ngước mắt nhìn Hoài My căm phẫn:

-Anh đừng trách tôi, dù sao tôi cũng đã cho anh sống một lần rồi còn gì, lần này thì không được nữa rồi nhỉ!

-Cô còn già mồm nữa sao, là do số tôi chưa tận chứ không phải là do cô nương tay!

Tát anh một cái vào mặt, cô ta lộ rõ bộ mặt cáo già của mình:

-Anh còn cứng đầu nữa sao, anh đã có được tài liệu gì của Hải Vương rồi thì mau đưa ra đi, nếu không không chỉ có anh phải chết mà cả hai ông bà già kia cũng không xong đâu!

-Cô giám uy hiếp tôi!

-Có cái gì mà tôi không giám chứ đại thiếu gia, anh coi thường tôi quá rồi đấy!

Chĩa thẳng súng vào đầu anh, anh đang rất sợ, mồ hôi vãi ra nhưng cố làm vẻ bìh tĩnh trước cô ta, anh không thể để cô ta biết được mình đang sợ:

-Cô đúng là một con chó trung thành nhỉ?

-Câm mồm!

“cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên nhưng cô ta không thèm mở cửa, tiến lại bật volum nhạc to lên, ác cả tiếng gõ cửa, càng làm cho viên cảnh sát thêm nghi, anh ta ra hiệu cho người kia phá cửa, Hoài My lúc này dang hoảng, không biết phải xử lí thế nào, cô ta định nhảy ra cửa sổ rồi bằng qua nóc nhà bên kia mà xuống đất nhưng Khánh Minh đã ôm chặt chân không cho cô ta trốn thoát, vừa lúc bước được một chân lên bục của thì cảnh sát ụp vào, chĩa súng vào cô ta ra lệnh đầu hàng, lúc này cô ta chỉ biết làm theo, bỏ súng xuống và giơ hai tay lên khỏi đầu, cô ta được giải về đồn còn Khánh Minh thì đưa thẳng đến bệnh viện, gia đình bạn bè và cả nó khi được thông báo đều không tin nổi. bà Trần dường như ngất xỉu tại bệnh viện, nó mở toang cánh cửa phòng chạy vào, đứng cạnh giường nhìn anh mắt rưng rưng trách móc:

-Tại sao anh lại để mình đến nông nổi này cơ chứ?

-Nhóc à, không sao đâu!

-Có thật là không sao chứ?

-ừm, cô ta đã bị công an bắt giữ rồi, bây giờ chỉ còn Hải Vương thôi!

-Anh à, hay là ta thôi chuyện này đi, càng dây dưa càng nguy hiểm đấy!-nó nói như năn nỉ anh.

-LYLY nó nói đúng đấy con ạ, chuyện gì qua thì cho qua đi, đứng khơi dậy làm gì!

-Nhưng mẹ à, nếu ta bỏ qua cho hắn thì nhất định hắn sẽ càng khiến gia đình ta gặp nguy hiểm, hắn sẽ không bỏ qua đâu!

-Em không biết, nếu anh mà bị như vậy nữa thì em không tha cho anh đâu.

-Em giỏi lắm, anh mà hết đau thì em biết tay anh!

-Mẹ chỉ góp ý vậy thôi, còn con đừng cố gây nguy hiểm cho mình là được.

-Con biết mà mẹ, ba mẹ đừng lo cho con nhiều quá!

Hai tuần sau…..

Nó ngồi bên cạnh xoa xoa vết thương vừa mới lành của anh….

-Em làm gì vậy!

-Hì, em đang bảo nó đừng để lại sẹo trên tay anh nếu không thì sẽ xấu lắm!

-Xấu thì em có yêu anh nữa không?

-Tất nhiên là không rồi!

-Này nhóc con….em nói cái gì đấy hả?

-Hì hì, em giỡn thôi mà!

Rồi anh ôm nó vào lòng…

-Cảm ơn em vì đã ở cạnh anh dù biết rằng sẽ rất nguy hiểm!

-Anh phải sống mà bảo vệ em suốt đời đấy nhá!

-Ừm, Anh hứa!

-Hì hì!

Hôm nay là ngày hàng của Hải Vương cập cảng, tại bến cảng một chiếc contenner đang chờ sẵn, Hải Vương không có mặt ở đó, hắn ta là người cẩn trọng nên sẽ chẳng bao giờ ra mặt làm việc, thuộc hạ thân tín của hắn gọi điện thoại thông báo rằng hàng đã tới và bắt đầu giao dịch. Hàng tấn thuốc lá được cẩu đưa vào thùng của xe contenner.

Khi hàng tiền đang trao đổi thì tiếng súng vang lên, cảnh sát bao vây tứ phía làm toàn bộ người có mặt tại bến cảng lúc này ai ai cũng bàng hoàng không biết chuyện gì xảy ra. Hải Vương đứng trên tòa nhà cao ốc dùng kính viễn vọng nhìn xuống chứng kiến tất cả, hắn nguyền rủa kẻ đã lật đổ vụ làm ăn của mình, toàn bộ người của hắn đều bị bắt giữ, nếu điều tra cặn kẽ sẽ truy ra được kẻ cầm đâu nên hắn vội vã trở về công ty ôm tiền chạy trốn, hắn đã sắp xếp cho cha mẹ ra nước ngoài từ trước nên giờ chỉ còn việc lên máy bay đoàn tụ cùng gia đình, nhưng khi trở về văn phòng, hắn luôn thắc mắc không hiểu vì sao việc này lại bị phát giác, từ khi Hoài My bị bắt hắn đã cảnh giác rất nhiều, mọi tài liệu hắn đều để trong USB và đem theo người, không ai có thể sờ vào được, “ vậy thì tại sao công an lại biết?”. hắn lờ mờ biết được ai là kẻ đột nhập, chạy đến phòng giám sát tìm camera ngày hôm đó, ngày mà nó đến công ty thăm hắn, hắn không tin vào mắt mình, toàn bộ quá trình sao chép của nó đều được quay rõ trong CCTV, hắn ngơ người lẩm nhẩm:”tại sao em lại làm vậy với tôi? Em biết tôi chưa yêu người con gái nào như em không? Vậy thì tại sao, tại sao chứ”. Hắn cũng yêu nó rất nhiều, hắn quyết định tha thứ cho nó một lần rồi cùng nó bỏ trốn.

-Em đến gặp tôi được chứ, tôi có chuyện cần nói!

-Có gì không ạ!-nó hơi lo với thái độ này của Hải Vương, vì nó chưa biết việc hàng của Hải Vương bị tịch thu, anh không hề nói cho nó biết, cũng vì sợ nó lo lắng

-Nếu em không đến thì đừng có trách tôi!-hắn nhắn địa chỉ cho nó rồi không nói thêm gì nữa, nó thấy sợ nhưng không thể không đến, “lỡ anh ta lại làm hại Khánh Minh nữa thì sao? Mình phải đi một lần mới được!”

Nó thay đồ rồi bước vội ra khỏi nhà. Anh đang cà phê với Quang Tuấn và Hải Phong thì điện thoại có tin nhắn: “anh à!Hải Vương hẹn gặp em, em đi một lác nhé, cũng ở gần nhà nên sẽ không sao đâu anh”. anh tính tiền rồi nói với hai người kia:

-Tụi mày báo công an giùm tau, LYLY đang gặp nguy hiểm, tau sẽ đến đó trước, mày bảo cảnh sát tìm tín hiệu trên điện thoại của tau mà tới nhé.

-Nhưng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

-Hải Vương đang hẹn gặp LYLY, hắn nhất định không tha cho cô ấy!

-Nhưng tại sao lại không tha cho cổ?

-Dài dòng lắm, vì chính cổ là người đánh cắp tài liệu của hắn!

-Trời đất!

-Nhanh lên không còn thời gian nữa đâu, giúp tau nhé!

Nói rồi anh vọi vàng bước đi, trong lòng như lửa đốt, cầu khẩn: “LYLY em đừng xảy ra chuyện gì nhé, nếu không anh sẽ không tha thứ cho bản thân mình đâu!”. Trong căn nhà hoang, nó đứng đối diện Hải Vương mà hai chân run cầm cập, nhưng nó không dám để anh ta biết được, nó vẫn cố tỏ ra cứng rắn:

-Sao anh lại hẹn tôi tới chỗ này?

-Em có gì muốn nói với tôi không?

-Ch..u..y…ê…n chuyện gì cơ?

-Em không muốn giải thích tôi nghe về việc em động vào máy tính trong phòng làm việc của tôi sao? Nhỡ tôi hiểu nhầm em điều gì thì sao?

Nó bất chợt lùi ra sau hai bước, hai chân không còn đứng vững được nữa, mặt dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng nó vẫn cảm thấy sợ…..

-A…n…h anh biết hết rồi sao?

-Phải, tại sao em làm vậy!

-Tôi….tôi!

Hai tay hắn giữa chặt lấy đôi vai bé nhỏ của nó, nó thấy đau nhưng chẳng giám đẩy ra, hắn bây giờ như một con thú hoang điên loạng, nước mắt nó rơi lã chã, thầm cầu có người đến cứu, nó sai lầm khi tới đây một mình liều lĩnh như vậy. hắn bất ngờ ôm nó vào lòng….vẻ cảm thông.

-Anh xin lỗi đã làm em sợ, anh biết em cũng chỉ làm theo lệnh người khác thôi đúng không? Nếu bây giờ em đi với anh anh sẽ bỏ qua mọi thứ, chúng ta sẽ sống với nhau đến trọn đời ở một phương trời khác! Được không?

Nó dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra khỏi người mình, hắn ngã nhòa dưới đất vì không đề phòng….

-Tôi xin lỗi, nhưng tôi không yêu anh-nói rồi nó bỏ chạy, nhưng chưa ra khỏi cửa thì tiếng hét của hắn làm nó rợn người, nhích chân không nổi.

-Tôi không cần em yêu tôi, chỉ cần em ở cạnh tôi là được.

-Xin lỗi anh nhưng vị trí của cô ấy là cạnh tôi!-anh bước vào làm cả nó và hắn bất ngờ, dọng nói dõng dạc làm nó yên tâm hơn, như vớ được phao cứu hộ, nó chạy tới ôm chầm lấy anh, anh cảm nhận được nó sợ đến cỡ nào.

-Khánh Minh, cuối cùng mày cũng xuất hiện rồi sao?

-Tôi chưa bao giờ lẩn tránh anh, sao lại bảo là xuất hiện chứ!

-Tau lại tưởng mày nhút nhát đến nỗi chỉ dám nhờ đến cảnh sát còn mình thì ngồi một chỗ để người khác bảo vệ chứ, không ngờ gan mày cũng to thật đấy!

-Ha…ha…anh nghĩ như vậy thật sao! Vậy thì anh quá sai lầm rồi đấy! cảm giác của anh bây giờ thế nào? Anh tốn cả năm trời mới cài được người tiếp cận tôi, rồi tốn thêm hai năm nữa mới có cơ hội loại bỏ tôi vậy mà tôi chỉ cần 3 tháng thôi đã hạ gục được anh rồi, trò chơi này có vẻ không thú vị lắm nhỉ!

-Mày câm môm đi thằng khốn, LYLY em nghe rồi đấy, anh ta chỉ lợi dụng em như anh từng lợi dụng Hoài My thôi!

-Tôi tin anh ấy!

-Em thật là ngây thơ! Được, vậy tôi sẽ cho hai người cùng nhau xuống suối vàng, thoải ước nguyện ở cùng nhau rồi nhé!-hắn vừa nói vừa rút súng chĩa vào LYLY-Khánh Minh, tau sẽ cho mày biết thế nào là đau khổ!

-Anh định làm gì, nếu anh làm hại cô ấy tôi sẽ không tha cho anh đâu!

-Ha…ha…ai tha cho ai, mày nhìn rõ lại tình thế đi!

“đoàng” tiếng súng vang lên làm cho cảnh sát và cả Quang Tuấn, Hải Phong đứng ngoài đều giật mình, tiếp đến là lo lắng, cảnh sát ụp vào bất ngờ làm hắn không trở tay kịp, tiếng súng vừa rồi hắn đã nhắm thẳng vào nó, nhưng anh là người trúng đạn, anh đã đỡ đạn cho nó…..

-A..nh anh không sao chứ?

-Anh không sao..em đừng lo quá!

Nhưng nó biết anh đang nói dối, tay nó bây giờ đang đẫm đầy máu anh, nó chưa bao giờ nhìn thấy nhiều máu đến như vậy, nó bắt đầu khóc thét lên….

-Anh à, anh làm sao vậy, tại sao lại ra nhiều máu thế này chứ?

Quang Tuấn và Hải Phong cũng vừa chạy tới chỗ anh…

-Minh, mày không sao chứ?

-Cảm ơn tụi mày đã đến kịp!

-Hai anh gọi xe cấp cứu đi, ảnh ra nhiều máu lắm, nhanh lên!

Nó hét lên trong vô vọng, nước mắt rơi thấm cả áo anh lẫn vào với máu, nó bây giờ chẳng suy nghĩ được gì nữa cả…

-Anh hứa là sẽ bảo vệ em suốt cuộc đời rồi đấy, anh không có quyền bỏ em lại! anh có nghe em nói không hả!

-LYLY, anh xin lỗi vì đã không giữ được lời hứa với em, em hãy sống thật tốt… hãy cảm nhận vẻ đẹp của cuộc sống này…. thay luôn cho phần của anh, có lẽ…. anh không thể nào tiếp tục được nữa, nên hãy vì anh mà sống cho tốt nhé, anh yêu em nhiều lắm, nhóc à….!

-KH..Ô…NG!

Anh ngấy đi trên tay nó, tiếng thét của nó làm người khác đau xé lòng…

-Khánh Minh, anh không thể để em lại như thế này được, em biết phải làm sao cớ chứ.

Ngày hôm sau, báo chí đưa tin tập đoàn Lâm gia chính thức tuyên bố phá sản, tổng giám đốc vì tham gia buôn lậu thuốc lá nên đã bị bắt giam trong ngày nhập hàng tại bến cảng. nó đọc báo nhưng không có cảm xúc, nó hận con người ấy, nhưng không vì thế mà suy nghĩ đến việc trả thù cho anh, nó không muốn nhân cách của mình bị dấy bẩn. nó trở lại trường tiếp tục việc học, như những sinh viên khác, Trúc Linh luôn ở cạnh nó, nhỏ biết nó lúc này nó đang rất cần sự quan tâm, nó có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào, con người ấy đang sống rất máy móc, chỉ có học và học, ngoài ra chẳng quan tâm gì đến những chuyện khác. Nó ngồi học, thoáng đưa mắt nhìn những giọt mưa rơi ngoài cửa sổ, đẩy cánh cửa kính ra, gió lùa vào hất tung mái tóc dài của nó, nó nghe được tiếng anh thì thầm trong cơn gió ấy.

4 năm sau……

Nó giờ đã là một giám đốc tài ba của công ty Trần gia, đúng như lời hứa mà trước kia anh nói với nó, cũng đã dọn về ở chung nhà với ông bà Trần, nó đã kể hết cho ba mẹ nghe mọi chuyện nên họ đồng ý cho nó làm như vậy.

Lúc ăn cơm tại nhà ông Trần…..

-Cháu không cần phải vì chúng ta như vậy đâu!-ông Trần lên tiếng, bà Trần thì ngồi lặng thinh nhìn nó.

-Không có gì đâu bác, anh ấy đang rất cần cháu, ít nhất là trong lúc này!

-Nhưng nó cứ hôm mê như vậy, cháu sẽ mất đi tuổi xuân của mình đấy!

-Cháu đã hứa ở cạnh ảnh, cháu phải thực hiện lời hứa ấy bác ạ! Cháu ăn xong rồi, hai bác cứ mặc cháu nhé! Cháu xin phép!-cuối đầu chào rồi ra khỏi phòng ăn, nếu nó tiếp tục ngồi lại nó sẽ bật khóc giữa bàn ăn mất.

-Tội nghiệp cho con bé!-bà Trần rương rướm nước mắt nhưng không giám khóc trước mặt nó, bây giờ nó mới là người đau khổ nhất.

Bước vào căn phòng ấy, căn phòng mà 4 năm trước nó gặp anh lần đầu tiên, anh vẫn nằm đấy mặc cho sự đời như thế nào, nó bước đến ngồi cạnh anh, nắm lấy đôi bàn tay vô cảm kia cầu khẩn: “xin Người hãy trả anh ấy lại cho con!”. Nó lật quyển truyện ngắn ra đọc cho anh nghe, “đây là cuốn “Anh sẽ lại cưa em nhé!” đấy anh ạ, hay lắm, em nghe nhỏ Linh giới thiệu như vậy, em đọc anh nghe nhé!”.

Ngày ngày trôi qua với nó như vậy, ngoài giờ ở công ty nó luôn ở cạnh anh, nó sợ anh thức dậy mà không nhìn thấy nó bên cạnh sẽ lại ngủ tiếp, nó thật ngốc. ngồi trên ghế và tựa đầu vào ngực anh, thì thầm: “sao anh lại không có cuốn nhật kí nào cho em cả vậy, em ghen tị đấy nhé! Anh mau tỉnh lại rồi viết một cuốn nhật kí dành riêng cho em đi! Đừng làm biến suốt ngày chỉ biết ngủ thôi như vậy, anh đã ngủ lâu lắm rồi còn gì, có nhiều việc đang chờ anh lắm, một mình em không làm hết đâu, em rất mệt, mệt lắm anh à! Em nên làm thế nào nếu anh cứ như vậy mãi, Quang Tuấn và Hải Phong đã cưới vợ rồi đấy, anh để họ qua mặt như vậy mà được à! Anh cũng phải tỉnh dậy mà cưới em đi chứ, không thì em sẽ bỏ anh mà đi đấy!”

Đôi tay kia bất giác cử động, nhẹ đến nỗi nó không cảm nhận được, anh mở mắt và nhìn nó, nó đang khóc, anh cất tiếng nói làm nó nghĩ rằng mình đang bị ảo giác.

-Anh không viết nhật kí nữa đâu, anh cất những thứ ấy trong tim của mình ấy, em có muốn xem không?- nó ngước lên nhìn xung quanh xem ai đang nói rồi nhìn về phía anh đang nằm.

-A..nh anh đang nói với em đấy có phải không?

-Ngốc à, chứ….anh nói với ai!

Giọng nói yếu ớt, anh đưa tay lên lau nước mắt cho nó, nhìn thấy anh chạm tay vào má mình nó như muốn ngất xỉu, nắm lấy bàn tay ấy: “cảm ơn Người đã nghe được lời con nói, cảm ơn Người đã không giành anh ấy với con! Con cảm ơn Người!”

-Nhóc à, anh đã giữ được lời hứa với em rồi đấy nhé! Đừng suốt ngày cứ như trẻ con như vậy nữa!

-ừ, anh đã làm được, cảm ơn anh đã không bỏ cuộc! cảm ơn anh đã nghe những gì em nói! Cảm ơn anh!

Ngoài kia cơn mưa đã tạnh, sắc cầu vồng lấp ló sau những chùm mây trắng tinh, hoa cỏ tỏa mùi hương thơm ngát, hai con người ấy đã thuộc về nhau, họ đã chờ đợi ở nhau trong tuyệt vọng, và cuối cùng họ cũng được đền đáp. Tình yêu của họ thật vĩ đại đúng không nào?

HẾT
Bình Luận (0)
Comment