Trần Hân sắp xếp lại mấy tờ bài tập, vuốt phẳng, chuẩn bị mang về nhà làm.
Trình Hâm thô lỗ hơn, cầm xấp đề xốc lên phành phạch, đập côm cốp xuống bàn rồi cuộn cả lại, cặp vào nách.
Sau đó bảo: "Được rồi, đi thôi."
Trần Hân cầm bài tập đứng lên, thấy có vài bạn dồn hết đề bài vào ngăn bàn rồi bỏ đi, cậu ngạc nhiên: "Định, không làm bài à?"
Trình Hâm nở nụ cười: "Chuyện thường thôi! Lúc thầy cô kiểm tra cứ chép của đứa khác là xong việc! Nhiều học sinh lười như vậy đấy.
Tôi cũng thế!"
Trần Hân ngước nhìn hắn: "Cậu bây giờ, không còn làm thế, nữa chứ?"
Trình Hâm cười gian: "Ai biết được? Không kịp làm thì phải chép thôi.
Làm xong nhớ cho tôi mượn nhé!" Còn nháy mắt mấy cái.
Trần Hân quay đi: "Không cho!"
Trình Hâm nhìn quanh, lớp học cũng chẳng còn mấy bạn.
Hắn đặt xấp đề xuống bàn bên cạnh rồi bắt lấy cái cổ, siết lấy cái eo Trần Hân ôm ghì vào lòng, móng vuốt dọa dẫm bên hông cậu, cái chỗ dễ buồn nhất, uy hiếp: "Có cho không?"
Trần Hân cố sức đẩy hắn ra: "Không, không cho!"
Ngón tay Trình Hâm bắt đầu gãi ngứa, Trần Hân buồn quá chịu không nổi, cười đến nghẹn thở, cả xấp bài tập rơi rào rào.
Trình Hâm còn thổi phù phù vào tai cậu: "Có cho không? Có cho không, hử?"
Trần Hân liều mạng lắc đầu, cười nắc nẻ, chỉ có thể kêu oai oái.
Vài bạn học còn sót lại hiếu kỳ nhìn sang, kêu lên: "Hâm ca bắt nạt đại thần kìa!" Tiếng "đại thần" này mọi người bắt chước Tào Kế Tiếp.
Trần Hân nhanh miệng kêu: "Cứu, cứu mạng!"
Mọi người vén tay áo chạy đến: "Đừng sợ, có bọn tôi đây!"
Nhìn mấy tên kia hung hăng xông đến, Trình Hâm liệu sức khó lấy một chọi năm, liền kêu to: "Cẩn thận dưới chân! Đạp hỏng bài tập của Trần Hân bây giờ!" Mọi người quả nhiên không xông lên nữa mà cúi xuống nhặt giúp đề bài.
Nhân lúc ấy Trình Hâm cù Trần Hân được vài cái nữa rồi tháo chạy.
Không ngờ tên kia dám trước mặt mọi người ăn đậu hũ của mình! Nhìn theo bóng dáng hắn đang chạy huỳnh huỵch, Trần Hân dở khóc dở cười.
Một bạn đùa: "Đại thần, chắc chắn cậu sẽ làm bài chứ nhỉ? Nghỉ xong mà tôi làm không xuể thì cho mượn tí nhé?"
Trần Hân nhìn tên này, thành tích của y rõ ràng không đến nỗi, thế mà cũng lười.
Chả lẽ cái lớp này chỉ có mỗi mình làm bài nghiêm túc thôi sao? Bèn bảo: "Cậu, cậu tự làm đi!"
"Làm đấy chứ! Nhưng nhiều bài quá, chỉ có năm ngày, mà được nghỉ ở nhà chẳng lẽ cứ vùi đầu trong phòng làm bài tập.
Đi mà, năn nỉ cậu đấy! Cố lên, cả lớp trông vào cậu!"
Trần Hân ngẫm nghĩ một chút.
Nếu tự mình làm hết đống này cũng phải mất ba hôm, còn có hai ngày nghỉ ngơi các thứ.
Thôi, nghĩ cũng tội bọn nó.
Cậu không cự tuyệt nữa mà nói nước đôi: "Đến, chừng đấy hẵng hay."
"Ha ha ha, cám ơn nhé! Đại thần là nhất!"
Mấy đứa còn lại cũng nhao nhao: "Tôi nữa! Tôi nữa!"
Trần Hân vùng chạy được hai bước, sực nhớ ra, quay lại vớ đống bài tập của Trình Hâm để quên trên bàn.
Trình Hâm nấp chỗ cầu thang, đợi mãi mới thấy cậu, liền dẩu môi: "Sao lâu thế?"
Nghĩ đến đám nhí nhố đòi mượn bài chép, Trần Hân chỉ cười, đem xấp bài tập của Trình Hâm ấn vào ngực hắn.
Trình Hâm đưa cánh tay khoác vai cậu, ngông nghênh xuống lầu, vừa đi vừa thủ thỉ: "Cậu phải về nhà, bọn mình đến năm ngày không gặp nhau."
"Năm ngày, sẽ qua nhanh thôi."
Trình Hâm thở dài: "Tiếc là tôi phải luyện bóng, nếu không đã đến nhà cậu chơi rồi."
Trần Hân ngẫm nghĩ, như thế cũng có chỗ tốt, Trình Hâm đ ến chơi thường có thể sẽ có sơ hở để mọi người ngờ vực.
Cậu bèn an ủi hắn: "Cậu cố lên."
Trình Hâm nói: "Chờ thi xong đặc tuyển là tốt rồi, không phải tập luyện nữa."
Trần Hân tiếc nuối: "Lúc ấy, sắp tốt nghiệp cả, rồi còn gì."
"Ừ nhỉ! Chưa yên được bao lâu lại phải cày cấy tiếp, chán thật! Cứ phải đợi đến thi đại học xong cơ, rồi nghỉ hè ba tháng tha hồ mà thoải mái! Thôi không nhắc đến chuyện ấy nữa, ăn cơm, ăn cơm rồi hãy về!"
Trình Hâm kéo Trần Hân đi về phía cư xá giáo viên.
Lúc ngang qua rừng cây nhỏ thì nhìn thấy một chiếc xe trộn bê-tông với cái thùng to tròn lẳn.
Trần Hân hiếu kỳ: "Ồ, chuyện gì thế nhỉ?"
Trình Hâm bảo: "Muốn lấp cái hồ đấy." Cạnh rừng cây có một bể nước cũ, lâu ngày sụp xuống, nước mưa đọng lại, ai không biết cứ tưởng là cái đầm.
Xem ra nhà trường cuối cùng cũng nhớ san lấp nó.
Hai người đến gần xem, thấy xi-măng và cát nhào xoay tròn trong thùng xe trộn.
Các công nhân lấy xẻng san bằng đất đá.
Trình Hâm ít khi thấy cái xe hoạt động như thế, cứ tần ngần mãi, Trần Hân phải giục đi.
Chờ ăn cơm xong trở về, công trường đã đâu vào đấy.
Các công nhân đã san nền bê tông bằng phẳng tinh tươm.
Trình Hâm bước đến nghển cổ nhìn, ngứa ngáy muốn giẫm lên, bị Trần Hân kéo lại: "Đừng, làm thế, in dấu thì sao?"
Trình Hâm vui vẻ: "Lưu lại dấu chân tuổi trẻ, giống như trong phim" Con đường ánh sao "ấy!" Hắn vừa nhấc chân, bị một công nhân phát hiện, thét: "Này, làm gì đấy! Giẫm hỏng bây giờ! Đi chỗ khác chơi đi!"
Trần Hân xấu hổ, kéo Trình Hâm đi.
Thật giống phải trông một bé trai to xác.
Thế nhưng Trình Hâm vẫn đau đáu mãi.
Đưa Trần Hân đi rồi, hắn quay trở lại mảnh đất mới kia, lúc này đã chăng dây thừng chung quanh và để bảng: "Xi-măng ướt, cấm giẫm vào", lại có hai công nhân đang ở đấy.
Có người trông chừng, Trình Hâm không dám làm gì, bỏ đi chơi bóng rổ.
Lát sau quay lại, các công nhân đã đi cả rồi, để lại nền đất phẳng lì như trêu người ta giẫm đạp! Chợt hắn phát hiện mép nền bê tông có dòng chữ không biết lấy gì khắc vào: "30 tháng 9 năm 201x".
Đầu Trình Hâm lóe sáng, bỏ ý nghĩ để lại dấu chân mà vội vàng tìm một nhánh cây khô, sau đó thử bới bới một tí.
Nền xi-măng đã hơi cứng lại, nhưng không hề gì, vẫn viết được.
Tìm một góc, hắn ngồi ngẫm nghĩ rồi viết vài chữ.
Ngắm đi ngắm lại, vừa vỗ tay vừa cười.
Thế là chữ ký của hắn đã vĩnh viễn ghi dấu nơi đây! (trừ phi đến lúc lấp lại một lớp xi-măng thì không kể).
Viết xong, hắn đứng dậy nhìn quanh, trong sân trường tĩnh mịch không có lấy một bóng người, liền đắc ý bỏ đi.
Một lúc sau lại quay về xem thử, thấy mặt đất đã khô, mấy chữ kia yên vị nằm trong góc.
Trình Hâm lấy ngón tay di thử thấy chữ không nhòe, gật gù phủi tay đi mất.
Sau khi về nhà, Trần Hân bắt tay vào giải quyết đống bài tập.
Nhờ tập trung nghiêm túc mà chỉ mất hai ngày đã xong, sau đó tha hồ nghỉ.
Buổi tối, gặp Trình Hâm trên mạng.
Hắn vừa làm bài vừa đánh chữ sang: "Không kịp, không kịp rồi, mau đến cứu!" Tuy luôn miệng bảo không kịp nhưng vẫn tán gẫu với cậu không ngừng.
Trần Hân đoán có lẽ Trình Hâm không làm kịp thật.
Ban ngày tập bóng, mỗi buổi tối với tốc độ của hắn giỏi lắm chỉ có thể làm được ba tờ.
Hơn hai chục tờ trong năm ngày thì quá sức.
Xem ra phải cho hắn mượn chép thôi.
Trước ngày đi học lại, Trình Hâm nhắn Trần Hân: "Lên trường sớm tí nhá."
Mấy ngày không gặp, cũng hơi nhớ hắn, Trần Hân ăn sáng sớm hơn, sau đó ngồi xe về trường, đến nơi nội trong buổi sáng.
Sân trường vắng hoe, chỉ có vài mống học sinh thể dục.
Trần Hân đi đến sân bóng rổ gặp Trình Hâm.
Thấy cậu đến, hắn ngừng đánh bóng, lôi lôi kéo kéo: "Đến đây, anh cho xem cái này hay lắm!"
Hai đứa đi đến khu rừng nhỏ.
Công trường hôm trước đã là một mảnh xi-măng phẳng lì.
Màu xi-măng mới xanh xám nổi bật trên nền đất chung quanh.
Trình Hâm kéo cậu đến một góc khuất, chỉ xuống đấy: "Nhìn đi!"
Trần Hân cúi đầu nhìn.
Trên mặt xi-măng viết mấy chữ: "Tâm đầu ý hợp", bên cạnh vẽ hai quả tim và ghi ngày tháng.
Trình Hâm đắc ý: "Vốn muốn viết tên hai đứa mà sợ bị phát hiện, bèn vẽ hai quả tim.
Hâm - Hân chẳng phải đồng âm với tâm - tâm là gì! Duyên phận cả đấy! Thấy anh giỏi chưa nào?"
Mặt Trần Hân nóng lên: "Ai, ai tâm đầu ý hợp với cậu hả?"
Trình Hâm cười rất khoái trá, ngồi phịch xuống, đưa tay sờ mấy chữ kia: "Biết rồi còn hỏi, hai ta chính là duyên phận sâu đậm, nói không chừng từ kiếp trước số phận đã an bài.
Chỉ cần cái sàn xi-măng này còn ở đây, lời thề ước vẫn rành rành đấy! Sau này anh với em về trường, sẽ tìm đến nơi đây, nơi ghi dấu ấn riêng của hai đứa mình!"
Trong lòng Trần Hân bỗng xúc động: Phải đấy, chẳng còn bao nhiêu ngày tháng nữa là tốt nghiệp rồi, sẽ rời khỏi trường Nhật Thăng..
Cậu ngồi xuống cạnh Trình Hâm, tựa vào lưng hắn.
Hai người ngước nhìn vòm cây xanh ngan ngát, ánh dương chiếu xuống lọc qua những kẽ lá biếc rì rào.
Trình Hâm ngửa ra sau, dán đầu vào Trần Hân: "Anh ghét cay ghét đắng cái trường này đấy, có nhiều lúc chỉ muốn đánh bom cho nó nổ tung.
Thế mà không ngờ có ngày sẽ lưu luyến nó đến thế, chẳng qua là vì có em, nên yêu ai yêu cả đường đi."
Cảm thấy Trình Hâm hôm nay thật lãng mạn, Trần Hân không nỡ làm hắn cụt hứng.
Một hồi lâu sau, cậu mới thẽ thọt: "Làm hết, bài tập chưa?"
Trình Hâm nhảy dựng: "Mẹ ơi, chưa! Mau mau, đi về lấy bài ra chép!" rồi kéo Trần Hân chạy hộc tốc về ký túc xá.
Bài tập Trình Hâm làm xong non một nửa, bài làm văn vẫn trống trơn.
Hắn nịnh nọt cười: "Mỗi ngày anh làm bài đến tận nửa đêm cơ, thật sự là nhiều quá, không sao làm xuể.
Em làm hộ anh bài văn để anh chép lại, mà đừng viết hay quá đấy, qua loa đại khái thôi."
Biết giúp bạn kiểu này chính là hại bạn (), thế nhưng Trình Hâm đáng thương như thế, làm bài tập đến tận nửa đêm, Trần Hân do dự một hồi lâu, sau đó đành vô cùng xin lỗi Chu Tung rồi làm bài văn giúp hắn.
Buổi chiều Vu Hiểu Phi đến, vội vã mượn bài Trần Hân rồi chép lấy chép để.
Chẳng mấy chốc, bọn ở các phòng khác chạy sang, "dây chuyền sao mã" đã lên đến mười mấy đứa, làm Trần Hân dở khóc dở cười.
Ai nấy đều chép bài một cách rất có kỹ thuật, giả vờ bôi xóa, làm sai hay bỏ trống vài câu để qua mặt giáo viên.
Trần Hân cảm thấy nhiều bài tập như thế, chính thầy cô cũng không thể kiểm hết, gắng lắm thì chỉ lướt qua xem có chữ hay không.
Như vậy không ổn, có phát nhiều bài tập, học sinh cũng có làm đâu, chỉ cốt chép bài giải đối phó.
Chơi ra chơi, học ra học vẫn hơn, có chơi hết mình vài ba hôm cũng chẳng có vấn đề gì lớn, rồi đến lúc được nghỉ ngơi đầy đủ, lấy lại tinh thần vào lớp học cho đâu ra đấy.
Cậu sẽ lựa lời góp ý với các thầy cô.
Tối tự học hôm ấy, chuông reo được một lúc, Phương Tuyển đã dẫn theo một nữ sinh vào lớp học.
Cô bé để tóc tém, gương mặt hoạt bát đáng yêu, toát ra vẻ gọn gàng nhanh nhẹn.
Cô không đợi thầy giáo bảo mà tự giới thiệu ngay, thoải mái nhìn quanh các bạn một lượt nở nụ cười thân thiện: "Chào các bạn, mình tên là Vu Nhất Chi, viết như thế này..
Mình vừa chuyển từ A8 sang.
Bố mẹ mình lúc đầu cho học ban xã hội vì bảo thích hợp với con gái, thế nhưng mình lại yêu thích các môn khoa học tự nhiên.
Đặc biệt, mình đam mê lập trình vi tính, dành nhiều thời gian viết mã lệnh, muốn trở thành một lập trình viên.
Hy vọng cả lớp hoan nghênh mình, có bạn nào hứng thú với việc lập trình thì chúng ta có thể cùng trao đổi."
Phương Tuyển trên bục giảng nói: "Mọi người hoan nghênh bạn mới nào, từ nay hòa thuận nhé."
Lớp tự nhiên ít nữ sinh, Vu Nhất Chi lại xinh đẹp dễ gần, nên được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt.
Dãy bàn cạnh Trình Hâm và Trần Hân có thêm một bàn cuối cùng.
Vu cô nương đi xuống cuối lớp, nhìn sang bàn hai người, nở nụ cười rạng rỡ, sau đó ngồi xuống cái bàn ấy.
Trình Hâm vờ như không thấy.
Trần Hân vẫn luôn chú ý đến cô bé, thấy cô cười thì cũng mỉm cười đáp lại, bị Trình Hâm đưa tay bịt miệng.
Hắn lẩm bẩm: "Cười cái gì mà cười!"
Trần Hân lúng túng quay đi.
Trình Hâm cảm thấy khó chịu, thầm nghĩ cô ả Vu Nhất Chi này mà muốn gây sự thì đừng trách hắn!
Vừa lúc ấy thầy giáo vật lý đem bài thi tự nhiên đến phát.
Trần Hân lần đầu tiên đạt điểm tối đa.
Cả lớp ồ lên, Trần Hân cũng phấn khích, vì tuy rằng lần nào cũng chỉ thiếu vài ba điểm nhưng chưa bao giờ được trọn vẹn cả.
Thầy giáo hài lòng cầm bài thi của Trần Hân giơ ra trước lớp: "Các em nhìn bài làm của người ta đi, học thế này mới gọi là học chứ! Mọi người phải cố gắng nhé!"
Cả lớp đồng thanh: "Vâng ạ!"
Vu Nhất Chi vẫn luôn lén nhìn Trần Hân, tỏ vẻ hết sức kinh ngạc.
Trần Hân thì đang rì rầm phân tích những lỗi sai mà Trình Hâm phạm phải.
Lần này hắn được 251 điểm, xem như sít sao chinh phục cột mốc 250.
Thành tích nói chung là ổn định và tiến bộ đều đều, Trình Hâm rất vừa ý.
Trần Hân cũng khá hài lòng, cậu nghĩ sau khi hoàn thành chương trình lớp 12 một lượt, điểm của Trình Hâm vẫn có thể bứt phá thêm.
Giờ tự học qua đi, không ít bạn vẫn còn cặm cụi làm nốt (thật ra là chép nốt) đống bài tập dịp nghỉ lễ.
Vu Nhất Chi xách ghế đến cạnh Trần Hân: "Chào bạn, bạn là Trần Hân phải không? Mình biết bạn từ lâu, nghe nói bạn có thể giảng bài môn toán thay thầy giáo, mình phục lăn! Hai ta làm quen nhá!" Vu cô nương hào sảng đề nghị.
Trần Hân còn chưa kịp trả lời, Trình Hâm đã lầu bầu: "Con gái con đứa chả có ý tứ gì cả!"
Vu Nhất Chi nhìn hắn, tròn mắt: "Còn bạn là Trình Hâm, tôi cũng biết đấy.
Tên hai người thật xứng đôi!"
Mặt Trần Hân chợt đỏ.
Trình Hâm vừa nghe lời nhận xét này, sắc mặt khá hơn.
Cô nương đây đúng là có đôi mắt tinh tường! Thế nhưng hắn vẫn nghiêm mặt: "Bạn muốn gì?"
Vu Nhất Chi nhoẻn miệng cười, lộ hàm răng trắng bóng: "Đâu có gì đâu.
Tại hạ chỉ là mới đến, ra mắt đại thần, mình biết hai bạn là" trùm "lớp A6 này mà.
Nhị vị đại ca, xin giúp đỡ!" Cô nàng cung tay hành lễ, dáng vẻ y như một hiệp nữ giang hồ..