Hết giờ học, Trình Hâm nắm lấy tay Trần Hân không cho viết nữa: "Làm thế nào để không lãng phí tuổi trẻ bây giờ?"
Trần Hân liếc hắn một cái, tỏ vẻ bó tay.
Trình Hâm vẫn không chịu bỏ qua: "Cậu là học sinh gương mẫu, thấy bạn học lầm đường lạc lối thì phải cảm hóa chứ!" Nếu bố mẹ của Trình Hâm mà nghe được thằng con ăn hại nói câu này, chắc chắn sẽ cười bò.
Trần Hân cố thoát khỏi móng vuốt của hắn, ngẫm nghĩ một lúc, lấy vở nháp ra định viết điều gì.
Trình Hâm ngay lập tức đưa quyển vở mới mà cậu ký tên làm mẫu, giở sẵn trang đầu: "Viết vào đây này!"
Trần Hân khó hiểu, nhìn Trình Hâm.
Hắn cười xòa nói: "Tôi phải lưu lại bút tích của cậu ngay từ bây giờ.
Về sau cậu đạt giải Nô-ben, trở thành người nổi tiếng, tôi sẽ đem quyển vở này đi bán đấu giá."
Trần Hân nhìn gương mặt tươi cười của hắn, thở dài rồi viết: "Cậu mơ ước gì?"
Trình Hâm nhìn câu hỏi này, cười nói: "Đã từng này tuổi rồi còn mơ với mộng gì nữa, nói chuyện thực tế đi."
Trần Hân viết tiếp: "Người sống ở đời mà không có ước mơ, có khác gì cá mặn?"
Trình Hâm nhìn thấy câu thoại này, bật cười vui vẻ: "A, cậu cũng xem phim" Vua hài kịch "của Châu Tinh Trì à? Phim của ông ấy tôi xem nhiều lắm đấy!"
Thật ra Trần Hân cũng không thích xem phim cho lắm.
Chẳng qua có lần trên truyền hình phát bộ phim "Vua hài kịch", cậu vừa mở lên đã nghe câu thoại này, cảm thấy có lý nên nhớ đến bây giờ.
Trình Hâm thích thú: "Vậy cậu nói đi, cậu có ước mơ gì?"
Trần Hân do dự nhìn hắn rồi viết ba chữ: "Nhà khoa học."
Trình Hâm vừa nhìn thấy ba chữ này, không nhịn được bật cười to.
Hắn cảm thấy chuyện này giống như trong bài tập làm văn hồi tiểu học: "Lớn lên em sẽ trở thành nhà khoa học để đi xây dựng nước non nhà." Trần Hân bị cười, giận đỏ cả mặt rồi quay lưng đi không thèm nhìn hắn nữa.
Trình Hâm thấy thế vội nắm lấy tay cậu: "Xin lỗi mà, không phải tôi cười nhạo gì cậu đâu, chẳng qua tôi chợt nhớ đến một chuyện này buồn cười lắm.
Chúng ta nói tiếp đi, cậu bảo tôi làm gì để không lãng phí tuổi trẻ bây giờ?"
Trần Hân giận dỗi im lặng.
Đúng lúc này có chuông vào lớp.
Trình Hâm năn nỉ một lúc không được, đành bực dọc bỏ tay ra.
Tiết này là tiết thực hành hóa học, hai người vào một tổ.
Trước đây, Trình Hâm bị lẻ, được nhập vào tổ của Từ Tuấn Thưởng hay Tào Kế, hắn chẳng bao giờ làm thí nghiệm, chỉ lượn qua lượn lại rồi đến cuối giờ chép bài báo cáo của bạn cho qua.
Bây giờ đã có Trần Hân cùng bàn, Trình Hâm không phải sang tổ khác, nhưng hắn vẫn chẳng động móng tay, để Trần Hân làm từ đầu đến cuối.
Thao tác của cậu vừa cẩn thận lại gọn gàng, thí nghiệm nào cũng làm một lần đã có kết quả đúng ngay, Trình Hâm chỉ quẩn quanh đưa hộ thứ này thứ nọ.
Bất chợt, hắn đã hiểu ra: Trần Hân không giỏi giao tiếp, đi theo con đường học thuật có lẽ là thích hợp nhất rồi.
Trình Hâm nói: "Tôi thấy ước mơ của cậu rất thực tế, hoàn toàn có thể trở thành hiện thực."
Trần Hân đang rửa tay nghe hắn nói thế, cười buồn.
Trình Hâm khích lệ: "Thật đấy, cậu thông minh, học giỏi như thế, chắc chắn là đỗ đại học rồi.
Chỉ cần đỗ đại học, chắc chắn sẽ học được lên tiến sĩ.
Lúc đấy cậu mà không làm nhà khoa học thì còn ai vào đây nữa!"
Trần Hân cười rầu rĩ.
Cậu lắc đầu nói: "Để, để xem đã.."
Trình Hâm không hiểu tại sao cậu lại không vui.
Hắn bèn nói: "Đúng rồi, còn tôi thì làm thế nào bây giờ?"
"Làm, làm thế nào, là thế nào?"
"Tôi phải ước mơ gì mới được?"
"Cậu, cậu phải tự, tự mình suy nghĩ."
Trình Hâm thở dài.
Chính hắn cũng chẳng biết mình muốn làm gì.
Có phải ai cũng có một ước mơ không? Hắn xé hai mẩu giấy, viết hai câu hỏi giống nhau rồi ném sang chỗ Tào Kế và Từ Tuấn Thưởng.
Một lát sau, hai viên giấy bay trở về.
Một viên đánh "chóc" lên tay Trần Hân đang làm thí nghiệm.
Cậu cầm giấy lên, ngẩn ngơ nhìn hắn.
Hắn mở ra xem, cười khúc khích: "Đồ thần kinh!" Trần Hân ngó sang, thấy phía trên là câu hỏi của Trình Hâm, chữ viết như chó cấu: "Mày có ước mơ gì?", phía dưới trả lời: "Trở thành bá chủ thiên hạ, mua cả nước Nhật đem nhập vào nước Mỹ." Trần Hân cũng bật cười.
Trình Hâm thấy cậu vui, bèn đem cả mẩu giấy kia đưa cho cậu.
Giấy này là của Từ Tuấn Thưởng, trên đó cũng hỏi: "Mày có ước mơ gì?", trả lời: "Ước mơ vươn đến một siêu sao xứng tầm vũ trụ, bắt Lộc Hàm, Ngô Diệc Phàm, Dương Dương, Lý Dịch Phong gì đấy đều đi làm phụ diễn cho tao!" Trần Hân hơi bất ngờ, Từ Tuấn Thưởng muốn làm diễn viên sao? Trình Hâm cười nói: "Thằng Tuấn Thưởng là đồ tự kỷ, lúc nào cũng muốn đóng phim.
Nhưng tôi thấy nó mà dựa vào cái mặt để kiếm cơm thì bấp bênh lắm, chẳng thà dựa vào tài nghệ còn hơn."
Trần Hân thấy Từ Tuấn Thưởng cũng không đến mức tự kỷ, mặc dù cậu ta lúc nào cũng chú trọng hình tượng bản thân đến mức đỏm dáng, lại thường chê bai Tào Kế có nhan sắc và thời trang "thảm họa".
Cậu bèn nói: "Cũng, cũng được."
Trình Hâm không hài lòng thái độ ba phải của cậu: "Cũng được là thế nào! Cậu nhìn nó mà xem, ừ thì cũng có chút ưa nhìn đấy, nhưng người như thế thiếu gì, cho nên tôi mới nói nó phải dựa vào tài nghệ.
Diễn viên hài kia kìa, mặt mũi dù có xấu nhưng diễn xuất giỏi thì cũng ăn đứt thiên hạ chứ sao.." Hắn càng nói càng hăng.
"Bên kia ồn ào gì thế hả? Làm xong chưa?" - Thầy giáo quát hỏi.
Trần Hân hoảng hốt đứng lên làm bài tiếp.
Trình Hâm nghĩ đến Tào Kế và Từ Tuấn Thưởng thế mà cũng có ước mơ, chẳng bù với hắn..
Không mục tiêu, không lý tưởng, học tập thì được chăng hay chớ, thua chị kém em.
Hắn thở dài ngao ngán.
Chiều thứ sáu có giờ thể dục.
Vừa ra sân trời lại đổ mưa.
Mọi người không muốn về lớp, liền kéo nhau đến sân bóng trong nhà.
Trình Hâm cuối cùng cũng có cơ hội "biểu diễn".
Cơ sở vật chất của trường Nhật Thăng rất tốt, có nhà thi đấu, bên trong có thể chơi sân quần vợt, cầu lông, bóng bàn, bóng rổ.
Lúc bọn họ đến nơi, không may đã có lớp được nghỉ sớm, chiếm cả hai sân bóng.
Tào Kế khinh khỉnh liếc nhìn, mắng: "Đệt! Lại là bọn A1!"
Trình Hâm chỉ hô một tiếng: "Đi!"
Trần Hân vừa mới đến, không rõ tình hình giữa các lớp với nhau, nhưng cậu đoán được rằng lớp mình và lớp 10A1 dường như xích mích.
Trình Hâm ôm quả bóng, nghênh ngang dẫn đầu bọn con trai tiến thẳng vào sân.
Bọn con gái xì xào bàn tán, có đứa lo là sẽ đánh nhau.
Trần Hân nghe thấy thế bèn chạy theo bọn con trai.
Trình Hâm nói như ra lệnh: "Bọn mày nhường một sân đi!"
Bên kia dĩ nhiên cũng thấy lớp A8, nghe nói thế, ngừng chơi.
Một nam sinh cao lớn đập mạnh bóng xuống sàn bôm bốp: "Tưởng ai, hóa ra là đồ bại trận.
Mày bảo nhường thì bọn tao phải nhường à?"
Trình Hâm sấn đến: "Mày bảo ai bại trận?"
"Bảo bọn mày đấy!"
Trình Hâm gầm gừ: "Đấu năm chọi năm, hai mươi phút, ai thua thì biến!"
"Đấu thì đấu, bọn tao mà sợ chúng mày à!"
Trình Hâm quay lại phân công: "Từ Tuấn Thưởng, Vương Từ, Vu Hiểu Phi, Lý Vĩ, chúng ta lên đấu! Tào Kế, mày làm trọng tài!" Mấy người hùng hổ tiến lên.
Năm người lớp A1 cũng nhanh chóng bước ra.
Hai bên phân chia rổ.
Mọi người lùi ra ngoài vạch sân, các nữ sinh trở nên hưng phấn, không ngừng reo hò cổ vũ.
Trần Hân không hiểu lắm: Sao không đi nói để thầy thể dục phân xử mỗi lớp một sân mà lại phải căng thẳng thế?
Người xem tụ lại mỗi lúc một đông.
Trình Hâm cởi áo khoác, ném một cái trúng phóc trùm lên đầu Trần Hân đang lơ đễnh: "Giữ áo giúp tôi!"
Trần Hân được bao bọc bởi một mùi hương đầm ấm.
Đó là mùi thơm của nước giặt hòa quyện cùng mùi thân thể của Trình Hâm, làm cậu cảm thấy bình tĩnh, khoan khoái lạ thường.
Trần Hân cầm áo xuống, cẩn thận gấp lại, ôm trước ngực, đưa tay nâng kính.
Tào Kế không biết tìm đâu ra chiếc còi trên miệng, thổi một tiếng.
Trận đấu bắt đầu.
Quả bóng màu cam vừa mới tung ra, Trình Hâm cao nhất bèn bật lên đập xuống, Từ Tuấn Thưởng nháy mắt bắt được, chạy nhanh về phần sân lớp A1.
Trình Hâm nhanh nhẹn đuổi theo.
Từ Tuấn Thưởng bị hai người lớp kia cản trở, lẳng quả bóng bay vút lên không.
Trình Hâm tiếp được, dẫn bóng chớp nhoáng.
Thân thể to cao phóng vọt, bóng bay vèo vào rổ đối phương.
Tiếng hò reo vang lên như sấm dậy.
Các nữ sinh hào hứng: "Hâm gia! Hâm gia!" Trình Hâm ăn mừng ba điểm vừa ghi được, đưa tay vuốt chỏm tóc, chợt nhớ ra là đã bị húi cua.
Hắn liền chạy sang một bên, cười rạng rỡ nháy mắt với Trần Hân, gương mặt ngời ngời ngạo nghễ..