Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?

Chương 57

Mấy ngày nay sắp thi nên nó bận rộn học hành, Quốc An cũng nhiều việc nên hai đứa không có nhiều thời gian gặp nhau. Đã quen cãi nhau suốt ngày rồi, giờ không gặp có chút nhớ nhớ, nó lấy điện thoại ra nhắn tin.

-Ola, Doremon gọi Nobita nghe rõ trả lời.

-Còn gọi tôi là Nobita nữa là tôi qua đốt nhà cậu đó. Quốc An nhắn tin hù dọa.

-Khi nào qua nói tôi tài trợ xăng cho nha, đừng có ở đó mà suốt ngày hù dọa tôi.

Nó đâu có vừa, nghĩ sao hung hăng như nó mà đi sợ mấy trò hù vớ vẫn của cậu chứ.

-Cậu bị bệnh gan hả Mon?

-Là sao? Tôi có bị bệnh gì đâu.

-BỆNH TO GAN đó, đến cả tôi mà cậu còn không sợ nữa thì hết thuốc chữa rồi.

-Cũng không to bằng cậu, điên..... Mấy bữa nay có ăn uống đầy đủ không thế?Từ bao giờ nó bắt đầu quan tâm đến việc ăn uống của cậu ta thế không biết.

-Không có ai nấu lấy gì mà ăn. Quốc An trêu chọc.

-Cậu không thể tự lo cho mình được hả? Vậy thì GO DIE GO. Nó tức giận, lớn rồi mà mấy cái chuyện này cũng phải cần nhắc nhở, không hiểu cậu ta giỏi giang chỗ nào.

-Vĩnh biệt. Tin nhắn chỉ có hai chữ gửi cho nó, ai biểu kêu người ta đi chết đi làm gì.

-Ừ, tầng thứ 18 Diêm Vương đang chào đón cậu đó, đi đi. Tôi đi ngủ đây.

-Trong giấc mơ gọi tên tôi nhé. Ngủ ngon baby.

Nó mỉm cười chìm vào ngủ, lần nào nói chuyện với Quốc An xong nó cũng cảm thấy vui vẻ, lâu dần thành quen, thiếu là lại thấy nhớ không chịu được.

Nửa đêm đang ngủ, nó cảm thấy bụng đau quằn quại, mồ hôi ướt đẫm gối. Rõ ràng không phải ngày chị Cả sao lại đau như thế này cơ chứ. Nó lăn lộn làm đủ mọi cách nhưng cơn đau vẫn không giảm. Tự nhủ chắc là hôm nay ăn trúng gì bậy bạ nên mới như vậy, ngủ một giấc đến sáng mai sẽ khỏi, nhưng càng lúc càng đau dữ dội, nó cố gắng lê bước đến lấy cái điện thoại nhưng chịu không nổi nó ngất luôn xuống sàn nhà.

Ở nhà Quốc An trằn trọc không ngủ được, sao trong lòng lại nôn nao thế này không biết. Cậu cầm điện thoại gọi cho nó tám chuyện đỡ buồn, nhưng gọi nhiều lần vẫn không có ai bắt máy. Không lẽ con heo này ngủ say đến nỗi gọi cả buổi mà không nghe, lo lắng không yên, cậu chạy thật nhanh qua nhà của nó.

-Doremon, mở cửa cho tôi.

-Doremon, cậu có ở trong không hả?

-Doremon, cậu lên tiếng đi chứ.

-Cậu không mở là tôi phá cửa vào đó nha.

-....

Mặc dù Quốc An có kêu như thế nào thì đáp lại vẫn là sự im lặng đáng sợ. Linh tính có chuyện chẳng lành, cậu dùng hết sức phá cửa xông vào và rất hốt hoảng khi thấy nó nằm bất động trên sàn nhà.

-Doremon, cậu sao thế hả? Doremon cậu đừng làm tôi sợ mà, làm ơn đi.

Nó từ từ mở mắt, hai tay ôm bụng rên rỉ

-Đau quá..........

-Không sao đâu, tôi đưa cậu đi bệnh viện.

Quốc An nhanh chóng đưa nó đến bệnh viện, nhìn nó đau đớn mà cậu đau gấp ngàn lần, ước gì có thể thay nó chịu cơn đau này hành hạ “cậu nhất định không được có chuyện gì biết chưa hả? Lần này cấm cậu cãi lời tôi đó”.

Ngồi ngoài phòng cấp cứu chờ đợi mà lòng thấp thỏm, cái bệnh viện gì mà làm ăn chậm chạp vậy không biết, nếu nó mà có chuyện gì thì cậu sẽ phá hủy cả cái bệnh viện này cho biết.

-Cô ấy bị viêm ruột thừa, cũng may là còn kịp nếu để chậm mấy phút nữa thì.... Vị bác sĩ già lên tiếng.

-Bây giờ cô ấy sao rồi? Quốc An khẩn trương.

-Đang nằm trong phòng hồi sức, chút nữa là có thể vào thăm rồi.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, nước mắt không biết từ đâu rơi xuống, là vì quá lo lắng cho nó hay vui mừng vì nó bình an vô sự cậu không quan tâm, chỉ biết là khi đối diện với nỗi sợ hãi mất nó, cậu mới nhận ra mình cần nó hơn bản thân vẫn tưởng, nếu không có nó bên cạnh chắc cuộc sống này sẽ chẳng còn ý nghĩa.

...........

-Tại sao tôi lại ở đây thế? Tỉnh dậy nhìn xung quanh mới phát hiện mình ở trong bệnh viện, nó thắc mắc hỏi Quốc An.

-Cậu bị đau ruột thừa, cái đồ ngốc nhà cậu đau sao không nói cho tôi hả?

-Tôi nghĩ là đau thông thường nên không gọi, ờ sao cậu biết mà đưa tôi đến bệnh viện thể?

-Thần giao cách cảm. Cậu thấy trong người sao rồi?

-Thần giao cách cảm? Tôi với cậu mà cũng có thứ này nữa sao, cậu đúng là xạo ke.

-Cậu không có nhưng tôi có. Sao? Còn đau không?

-Còn, đau chết đi được, cậu xin bác sĩ cho tôi thuốc giảm đau được không?

Thấy mặt nó nhợt nhạt, người không chút sức sống mà cậu không chịu nổi, lần này quả thật là thử thách to lớn đối với cậu, nếu cậu không qua kịp thì bây giờ có lẽ đã không nhìn thấy nó nữa rồi.

-Bác sĩ mới vừa tiêm thuốc rồi, cậu ráng chịu đi nha.

Quốc An nắm tay nó động viên, bàn tay ấy vẫn rất ấm áp có thể giúp nó giảm bớt phần nào cơn đau trong cơ thể.

-Tôi đi mua cháo cho cậu, nằm yên đây chờ tôi xíu nhé.

Nằm một mình trong phòng, nó có thời gian để nghĩ ngợi về chuyện của nó với Quốc An, không lẽ là cậu có thần giao cách cảm gì với nó thật sao, nếu không phải như vậy thì làm sao cậu biết mà đến cứu nó? Dù sao đi nữa thì cậu vẫn luôn là người xuất hiện khi nó gặp nguy hiểm, nếu không có cậu thì chắc giờ này nó đã die rồi. Đang nghỉ ngợi lung tung thì Thảo Nhi đẩy cửa bước vào, làm sao cô ta biết nó nằm ở đây, với lại hai người chẳng có xíu liên quan nào để đến tìm nó hết.

-Không ngờ tôi lại đến đúng không? Mặt cô ta kiêu ngạo.

-Cô muốn gì?

-Chỉ là cảnh cáo cô tránh xa anh King một chút thôi. Thảo Nhi lấy điếu thuốc ra hút làm khói bay nghi ngút.

-Lý do? Vì cô yêu anh ấy nên muốn tôi giữ khoảng cách? Nhảm nhí.

Cô ta nổi điên với cái thái độ không quan tâm của nó, con nhỏ này đúng là khó trị hơn mình nghĩ.

-Cô nghĩ cô làm người thứ ba anh ấy sẽ yêu cô hả? Đừng có mơ.

-Biết như vậy sao cô còn đến đây làm gì?

-Thảo Nhi tôi đến để báo cho cô biết đừng có mà phí sức vì sẽ chẳng có kết quả gì đâu. Trong người tôi hiện đang mang cốt nhục của anh ấy.

Nó gần như không thở được khi nghe tin này, sao lại đau lòng thế này không biết, bây giờ nỗi đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng. Cố giữ bình tĩnh, nó cũng không chịu thua

-Lấy gì chứng minh đó là con của anh ấy? Với người như cô thì cha đứa bé là ai chưa chắc đã biết.

-Cô cứ hỏi anh ấy đi xem tôi có nói thật không là biết, cô có biết là vì cô mà anh ấy bắt buộc tôi phá bỏ đứa con này không hả?

Rồi cô ta bỏ ra ngoài với ánh mắt hung ác “tao nhất định sẽ chẳng để yên cho mày đâu”.

......
Bình Luận (0)
Comment