Diệp Dao xách cá vào phòng bếp, dùng con dao găm cạo vảy cá và móc hết nội tạng ra, rồi lại đi đến giếng nước ở hậu viện múc nước.
Nàng gắng hết sức rửa sạch nồi niêu và rau dại, thịt cá.Chỉ là việc múc nước đã tiêu hao hết sực lực của Diệp Dao.
Nàng ngồi phịch xuống cái ghế gỗ nhỏ, vừa lau mồ hôi vừa thở hổn hển.Nàng chưa bao giờ cảm thấy việc nấu ăn lại khiến người ta mệt mỏi như vậy.Nhưng ôm cái bụng sôi ùng ục, rồi nhìn thịt cá thơm ngon trắng muốt và bó rau dại tươi rói, nàng lại cảm thấy tràn trề sinh lực!Củi lửa trong phòng bếp vẫn có thể dùng được, Diệp Dao đi vào trong phòng lấy châm đèn, thuần thục nhóm lửa, đây là điều tối thiểu của người tu thực.Thịt cá cắt thành từng lát nhỏ đều nhàu, xương cá và đầu cá để riêng vào một cái chén sứ, rồi bỏ thêm một lượng muối và rượu gạo vừa phải để khử đi mùi tanh.Diệp Dao dùng thủ pháo độc đáo xoa bóp thịt cá, có điều không có linh lực hỗ trợ tẩm ướp, trong lòng nàng cũng có chút thấp thỏm, chỉ sợ cá không khử hết mùi tanh, thịt cá không đủ mềm.Trên thực tế là nàng suy nghĩ quá nhiều, thiên phú của thiên tài tu thực tuyệt không phải nói xạo.
Thịt cá sau khi được xử lý thì óng ánh trong suốt, một vài mảnh xương cá thật nhỏ ẩn giấu sâu bên trong, cũng được cẩn thận lấy ra trong quá trình xoa bóp.Sơ chế cá xong, nàng trần qua rau dại để giảm bớt vị đắng.Không có linh lực trợ giúp, mỗi một phân đoạn Diệp Dao lại càng phải tỉ mỉ hơn, thực mau nàng đã hoàn toàn đắm chìm trong đó.Đun nóng nồi sắt, bỏ một muỗng mỡ vào trong nồi, mùi thơm đặc trưng của mỡ động vật lập tức xông lên.
Đợi dầu đạt nhiệt độ thích hợp, nàng cho xương và đầu cá vào trong nồi chiên vàng đều hai mặt, đến khi cá dậy mùi thơm thì đổ ngập nước, rồi đậy nắp lại đun trên lửa lớn.Qua ước chừng mười lăm phút, nước bắt đầu sôi.
Nàng vừa nhấc nắp gỗ lên, một mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi.
Nước canh trong nồi dần biến thành màu trắng sữa, Diệp Dao dùng muôi vớt xương cá trụi lủi ra, thịt cá bên trên đã sớm hòa vào nước canh.Tiếp theo nàng bỏ các lát cá đã cắt đều vào trong nồi canh, sau đó rút mấy cây củi gỗ ra, giảm nhỏ lửa.Thịt cá tươi rói được thái mỏng, chỉ cần đun lửa nhỏ, ninh chín là được.Từng lát cá ngâm trong nồi canh trắng sữa, miếng cá trong suốt dần biến thành màu trắng, Diệp Dao bóp thời gian canh chuẩn thời gian thả rau xanh vào, màu xanh đậm của rau dại đã tăng thêm vài phần tươi sáng cho canh cá trắng sữa.Mùi thơm của thịt cá béo ngậy kết hợp với hương vị tươi mới của rau dại, thật đúng là gãi đúng chỗ ngứa.Thịt cá vừa chín tới, nàng dập tắt lửa rồi nêm thêm muối gia vị.
Tiếp theo Diệp Dao lấy một chiếc thìa gỗ cán dài, vẻ mặt nghiêm túc, nhón chân lên, nhẹ nhàng quấy một vòng trong nồi, theo bản năng định dùng linh lực khóa lại hương vị.Nhưng nàng nhớ ra, nơi này không có linh khí.Mùi thơm của canh cá tỏa ra theo, Diệp Dao cẩn thận ngửi một chút, không biết có phả vì quá đói không mà nàng cảm thấy cành cá này không hề kém cạnh với Tu chân giới.Không có linh khí, chỉ còn mùi hương thuần thúy và khát vọng thiết yếu nhất của con người đối với đồ ăn.Một phần canh cá là đã có thể lấp đầy cái bụng, sưởi ấm cơ thể mà không phải chỉ dùng cho tu luyện, cũng như bổ sung linh khí.Tiểu Diệp Dao nóng lòng bưng một cái chén sứ, múc non nửa chén canh cá, nàng gấp gáp không chờ nổi nữa đứng ăn luôn trong bếp.Canh cá trắng sữa đặc sệt, cực kỳ thơm ngon, rõ ràng chỉ dùng nguyên liệu đơn giản nhưng lại không hề có mùi tanh.Diệp Dao nắm giữ độ lửa cực kỳ nhuần nhuyễn, thịt cá trơn mềm, hấp thụ nước canh êm dịu.
Cắn một miếng, khoang miệng lập tức tràn ngập mùi thơm, thịt cá mềm mại béo ngậy nảy lên đầu lưỡi, chỉ nhai mấy miếng đã trôi xuống cổ họng.Húp một ngụm canh, hai mắt Diệp Dao sáng ngời, rõ ràng chỉ là một bát canh cá bình thường, sao nàng lại cảm thấy còn ngon hơn cả linh thực chính tông ở Tu chân giới nhỉ!Ăn một miếng cá, gắp một đũa rau dại thanh mát, lại nhấp một ngụm canh trắng sữa nóng hổi, Diệp Dao cảm giác cả người như sống lại, dạ dày điên cuồng kêu gào cuối cùng cũng ngừng lại, tứ chi run rẩy cũng dần dần khôi phục khí lực.Con cá này béo thật! Diệp Dao ăn hết một chén lớn mà trong nồi vẫn còn thừa rất nhiều.
Nàng đổ chỗ canh thừa vào trong cái nồi sứ nhỏ, bưng ra ngoài sân.Dưới tán cây cổ thụ bên cạnh hồ sen, có một bộ bàn đá.
Lúc mẫu thân còn sống, bà thường xuyên bưng cơm canh đến đây ăn, hiện giờ Diệp Dao đã trở lại, nàng theo bản năng cũng muốn ra ngoài sân ăn cơm.Chiếc bàn đá hình vuông và bốn chiếc ghế phủ đầy bụi đã được lau sạch sẽ sáng bóng.
Diệp Dao đặt cái nồi gốm vào giữa, nàng nhìn chiếc ghế trống rỗng phía đối diện, vành mắt phiếm hồng.Nàng mỉm cười nói: “Mẫu thân, canh cá nữ nhi nấu ăn rất ngon đó!”Nước canh trắng sữa, thịt cá mềm mịn nóng hôi hổi, hơi nóng trắng xóa mang theo hương thơm lan tỏa trong không khí.
Thật ra ngay từ lúc nàng ở trong phòng bếp, toàn bộ cấm cung đã tràn ngập mùi thơm của canh cá rồi.Hương thơm ngọt ngào, êm dịu chậm rãi bay về phía một chủ một hầu treenn con đường nhỏ tĩnh mịch bên ngoài cấm cung.Trong tiểu viện, Diệp Dao lại đi múc cho mình thêm nửa chén canh cá, gắp thêm một ít rau dại, trắng sữa và xanh biếc hòa quyện cùng nhau, cảnh đẹp ý vui, khiến nàng lại có cảm giác đói bụng.Nhưng bị bỏ đói lâu ngày, không nên liền một lúc ăn nhiều như thế, chỉ…… chỉ ăn nửa chén, chỉ nửa chén nữa thôi..