Edit: Cô Nương Lẳng
Bỏ lại câu “cải lương rởm”: “Cậu nhớ cái mặt tôi”, Ôn Hữu Tuấn xấu hổ rời khỏi lớp Nhất năm hai.
Một câu tử tế nói không xong lại còn bị người ta chỉnh cho te tua sứt mẻ, Ôn Hữu Tuấn ôm một bụng ấm ức, mặt đen xì so với bà cô tổ còn hắc ám hơn. Ai bảo gã ngay cả em gái cũng đem bán rẻ, không bị báo ứng mới là lạ. Haizzz, lửa tương tư càng dập càng đượm, mà dẫu có mù mắt cũng biết người ta ghét cay ghét đắng mình.
Haizz, Ôn Hữu Tuấn đại ca thở dài, lếch thếch lê chân trở lại khung cửa sổ có cây xanh sát phòng giám thị, lớp học cá biệt dành riêng cho giới trẻ trâu của trường.
Đám học sinh bị cấm túc đang quây vòng tròn đánh bài, A Mạc mắt tinh tai thính nhìn thấy Ôn đại ca ủ rũ như gà trống bại trận sớm nhất, nhanh mồm nhanh miệng hỏi thăm: “A Tuấn? Đại tiện có vấn đề à? Đi không được hay đi quá nhanh bị dính sịp thế?” – Ngoại trừ hai “nỗi buồn” này còn có điều gì có thể khiến cho đại ca khổ sở vậy chứ.
Ôn Hữu Tuấn không hơi sức đâu tranh cãi với thằng đệ, thất tình sẽ khiến người ta mất đi cam đảm, ý chí chiến đấu cũng hóa thành mây khói. Tuy sự thực Trương Khải Tường không thích mình không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng bộc lộ sự chán ghét một cách thẳng thừng như hôm nay thì là lần đầu, cảm giác đau xót chẳng khác gì sặc nước cả.
“Mày muốn đi w.c thì phắn nhanh” – đỡ phải hai ba câu lại nhắc đến đi nặng với chả đi nhẹ. Ôn Hữu Tuấn mệt mỏi kéo ngăn tủ, bên trong còn lăn lóc quả trứng gà luộc nước trà từ mười ba ngày trước, ‘hương thơm’ xông vào mặt khiến gã muốn rơi lệ đến nơi.
“Đang tắc, đi không được” A Mạc vô thức ngọ nguậy mông, cảm giác trướng trướng khó chịu vô cùng.
“Aiiiiii” Ôn Hữu Tuấn phát ra âm thanh dài như một thế kỉ sầu muộn: “đến giờ ăn trưa nhớ gọi tao”. Oa oa oa oa, sống mũi cay xè, nằm sấp khóc chắc không ai nhận ra đâu nhỉ?
Đám tiểu đệ tranh nhau chạy đi WC, để lại một mình Ôn Hữu Tuấn nằm bẹp trên bàn thở vắn than dài, dọc đường chúng nó còn tranh cãi ồn ào xem rút cục đại ca sầu đời vì táo bón hay đi tướt dính sịp. Buồn đời nhân thế vô thường, luân thường đảo lộn, lũ tiểu đệ ngày càng láo toét, đại ca lệ rơi đầy áo.
Chuông báo giờ vừa reng, Ôn đại ca lập tức bị gọi dậy đi ăn. Tâm tình xấu nên không ngần ngại cướp hộp cơm, giật đồ uống của người khác, trong thời điểm trống rỗng cảm xúc tìm cách lấp đầy dạ dày bù vào cũng chẳng có gì không tốt.
Ôn Hữu Tuấn nghĩ thầm: Trương Khải Tường không thích mình là một chuyện còn có thích con gái hay không lại là việc hoàn toàn khác. Nếu như cậu ấy yêu thích con gái, thì đúng là lửa cháy nhà nát, chẳng còn một tia hi vọng. Nhưng nếu cậu ấy thích con trai thì vẫn có thể cưỡng bức, đoạt lấy.
“Em gái tao thế nào?” – bọn con trai là cái loại chuyên môn “chưa nghĩ xong đã nói xong”, đang yên đang lành tự dưng thò một câu chẳng ăn nhập chủ đề vào nói chuyện. Ôn Hữu Tuấn đang suy nghĩ về việc “hẹn hò” với Trương Khải Tường sau giờ tan học, do đó muốn điều tra xem lực hấp dẫn của Ôn Khởi Khởi với đám con trai mới nhớn ở mức độ nào.
“Làm sao cơ?” tiểu đệ A Điển còn đầy miệng đùi gà chiên nhồm nhoàm nói.
Không khí xung quanh lúc này hệt như khi tất cả mọi người đương say sưa thưởng thức hương hoa thơm thơm thì có thằng ba que thả một phát trung tiện vừa bốc mùi vừa vang to, có điều lần này “thằng ba que” ấy chính là sếp sòng, ai dám cãi.
“Thông minh xinh đẹp!”, Trư Du phát biểu một câu cảm thán đầy chân thành. Điều này là sự thật, thẩm mĩ quan của bọn con trai đều giống nhau ở điểm ‘
Cái đẹp không nằm ở ngực to chân dài đến nách’- Ôn đại ca xúc động nghĩ thầm.
Lại nói tiếp, nhắc đến Khởi Khởi lập tức mắt A Điển sáng như đèn pha ô tô: “Tính cũng tốt nữa! Con gái bây giờ được như thế thật hiếm có”, chuyện, chẳng thế mà nó thầm thích ẻm đã lâu!
“ờ ờ…” Hạo Nhiên ra vẻ không quan tâm, ậm ờ cho qua rồi quay đi lấy cơm.
“Nếu chỉ tính bộ ngực thì hạng nhất”, A Bằng đệ nhất trung thực phát biểu một câu, tất tần tật xung quanh gật đầu như băm tỏi.
Ôn Hữu Tuấn trợn muốn lồi con ngươi: “Ngứa da ngứa thịt hả mày?”,
mấy thằng này ngại rằng đã sống quá dai chăng? “Mày, mày, mày, mày và mày nữa”, chỉ chỉ kiểm kê nhân số “đứa nào còn dám liếc em gái tao, tao cạo sạch lông mày”. Mặc dù hung dữ trợn mắt dọa nạt các đệ tử, Ôn Hữu Tuấn vẫn khấp khởi mừng thầm vì cuối cùng cũng (tự) khẳng định được rằng Ôn Khởi Khởi trăm phần nghìn có năng khiếu bẩm sinh làm hot girl – đám con giai bình thường tuyệt đối không thắng nổi sự quyến rũ của cô bé. Chỉ cần đem nó ra làm mồi nhử Trương Khải Tường là có thể khẳng định tính hướng của cậu ấy. Rồi từ đó lập kế hoạch cho các bước tiếp theo.
Thánh chỉ Ôn Đại Ca đã ban, các tiểu đệ chỉ có nước tiếp chỉ, nhưng việc thực hiện thì còn xét, trên có chính sách – dưới có đối sách.
A Điển hỏi: “Vì sao lại cạo lông mày? Móc mắt nghe tàn khốc hơn đại ca ơi!”
“Mày đần độn à?” Ôn Hữu Tuấn thật lấy làm thương cảm cho thằng đệ, không hiểu nổi sao có bộ não tàn đến vậy.
Đây là thật thà chất phác, không phải là đần cho nên ngàn vạn lần không nên đánh nó — Đây là thật thà chất phác, không phải là đần cho nên ngàn vạn lần không nên đánh nó… Ôn Hữu Tuấn cố gắng bình tâm tĩnh trí.
“Tao làm sao có khả năng thật sự động vào mắt chúng mày, nhưng lông mày thì có thể” hắc, hắc “không có lông mày tao đố chúng mày dám vác mặt ra đường đấy” Ôn Đại Ca quả nhiên suy tính chu đáo trăm đường. Lũ lâu la nghe xong mới bừng tỉnh đại ngộ, thấm thía sự sâu sắc của lão đại.
“Em bảo này, đại ca phải hết sức bình tĩnh” Hạo Nhiên vẫn hùng hục ăn đùi gà bên cạnh đột nhiên mở miệng.
“Việc gì?” Ôn Hữu Tuấn khó hiểu nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Hạo Nhiên.
“Không được quá tức giận” Hạo Nhiên càng trầm trọng.
“Không biết được”, Ôn Hữu Tuấn cào cào tóc, tự hỏi bình thường tính mình xấu đến thế sao.
“Không được, anh sẽ phát điên mất” Hạo Nhiên úp úp mở mở tựa hồ như đang che dấu một bí mật khủng khiếp nào đó.
Đến cùng là việc thương thiên hại lý cỡ nào đây? – Ôn Hữu Tuấn hồ nghi phỏng đoán.
Mắt thấy hai người có phần căng thẳng… A Điển moi trong cặp sách món đồ: “Cầm lấy đi. Hôm qua em đánh thằng em trai bị mẹ bắt chép phạt 100 lần cái này”.
Đại Bi Chú????
Ôn Hữu Tuấn liếc mắt qua, thầm nhủ, thằng này đúng là không bình thường – nhưng vẫn thò tay ra cầm.
Hạo Nhiên thực ra nhất định sẽ nói, chẳng qua rào trước như thế để cho A Tuấn có chút chuẩn bị tâm lý: “Anh bị bạn gái đá rồi”, sáu chữ ngắn tũn mà như sét đánh giữa trời quang, ĐOÀNG một nhát khiên các tiểu đệ hoảng loạn, lo lắng Đại Ca sẽ phát điên.
“Cái Đờ Mờ!” Ôn Hữu Tuấn đang ngậm một miệng cơm, vì mở mồm mắng bậy mà sặc đến khí quản: “Khụ, khụ, khụ…” khiến ho đến mắt trợn trắng, mặt đỏ đến mang tai, bọn đệ vội vàng chen lấn cố gắng vỗ lưng giảm nhẹ hậu quả, miệng cũng tròn lên mắng góp đầy thô tục.
“Nước! Nước á!!!” Ôn Hữu Tuấn khó khăn kêu cứu, các tiểu đệ vội vàng giật nước uống ở xung quanh dâng lên. Nhận được vài hớp nước to tướng, hô hấp cuối cùng cũng thuận, Ôn Hữu Tuấn gian nan thở phì phò: “Thằng nào dám?” gã đang cực kì tức giận. Không liên quan đến chuyện có còn tình cảm hay không, việc lãnh địa bị kẻ khác chiếm lĩnh chắc chắn phải đi đoạt lại, cái này gọi là giữ gìn danh dự.
“Trương Khải Tường” Hạo Nhiên chân thật báo cáo.
Các tiểu đệ nhao nhao lên chửi mắng cái thằng ‘đâm sau lưng chiến sĩ’ dám cướp vợ bạn chết bằm Trương Khải Tường nọ, đồng thời nhanh chóng thảo luận cách dạy dỗ đối phương.
Ôn Hữu Tuấn nghe xong kinh hoảng đến suýt ngừng thở, so với việc bị đá, chuyện Trương Khải Tường thích con gái mới khiến gã quan tâm, cực kì quan tâm. Tới mức gã có thể đè lại cơn tức giận, cố gắng dùng bộ óc để nghĩ ra đối sách: trước hết phải dẹp yên lũ đệ để sau khi tan học chỉ một mình mình giải quyết Trương Khải Tường.
“Xùy, xém nữa bị mày hù chết, Thanh Thanh đã bảo với tao gần đây có nhờ Khải Tường kèm học thêm”, Lâm Thanh Thanh – nữ sinh năm thứ hai, ban sáu chính là ‘cựu bạn gái’ của Ôn Hữu Tuấn, “tao cũng đồng ý rồi, dù sao tao cũng biết nó”. Nói dối rất trơn tru, mặt không đỏ, thở không gấp, Ôn Hữu Tuấn tự nhiên như không tiếp tục cầm đũa lên: “Ăn nốt đi!”
“Nhưng mà em gặp hai người đi dạo phố…” Hạo Nhiên phức tạp nhíu mày, cố nhớ lại trạng thái thân mật đầy gian tình của hai kẻ nọ.
Ôn Hữu Tuấn hung dữ bảo: “Tan học tao sẽ đi hỏi Thanh Thanh…, mày định ly gián tình cảm sâu đậm của anh chị phỏng? Không biết còn thích nói leo, ăn cơm ngay”, rồi như làm mẫu, và một miếng cơm rõ to.
“Ai u, làm tao sợ hết hồn! tí nữa són cả ra quần!” A Mạc móc móc cặp sách: “A Lý, có giấy vệ sinh không mày?”
“Đang ăn nói cái gì đấy, tởm… Này, hại tao tự nhiên ghê cổ” A Điển lấy ra một bịch giấy ăn “Cầm lấy đi”.
Các tiểu đệ khôi phục lại tinh thần thư giãn, tiếp tục ăn như hổ đói, chuyện trò vui vẻ. Quả nhiên là đám nhóc hồn nhiên, dễ bị lừa.
Ôn Hữu Tuấn che dấu dưới vẻ mặt bình tĩnh là một cơn lửa ghen tuông ngút ngàn, ghen chính với bạn gái của mình!.
***
Gió bắt đầu thổi.
Mỗi lúc mỗi mạnh thêm. Lúc đầu chỉ hơi lật phật cành cây mà giờ này đã khiến cho cây cối oằn mình, cứ như muốn vặt trụi lá trên cành vậy.
Ánh mặt trời cũng nhanh chóng bị các tầng mây nuốt mất, tia nắng yếu ớt cuối cùng sớm bị khuất vào màn mây dày đặc.
Trương Khải Tường vất vả chống đỡ, đến khi tan học thì chỉ còn có thể thở được bằng một mũi, nó cố gắng hít được càng nhiều không khí càng tốt, thỉnh thoảng còn phải thở bằng miệng. Cảm cúm dường như càng lúc càng nặng.
Bây giờ sân trường đã chẳng có mấy bóng người.
Sau khi tan học Trương Khải Tường còn cố ý rề rà thêm nửa tiếng, mặc kệ Ôn Hữu Tuấn phải đợi. Nó biết nếu có việc gì Hữu Tuấn nhất định sẽ đợi bằng được, ha ha, chờ xem, lát nữa sẽ từ chối tình cảm Ôn Khởi Khởi, ghi thêm một thành tích chọc giận đầy huy hoàng nữa.
Đầy một bụng nham hiểm, Trương Khải Tường hướng đến địa điểm hẹn: Cung Thành Tín, bước tới.
Trước kia là vốn là trung tâm thể thao, văn hóa Thành Tín nhưng vì có Đại Lễ Đường đầy mĩ lệ mới khánh thành nên nó nhanh chóng trở thành góc hẻo lánh, một địa điểm bị lãng quên, lặng lẽ đứng tại góc đông bắc trường Kim Hồ.
Cung Thành Tín có sân bóng rổ, có lễ đài… và vẫn được bài trí như ngày mới được khánh thành. Tuy nhiên rèm vải nhung từng đỏ tươi giờ rũ xuống thành màu đỏ thẫm giống như máu khô, bẩn bẩn, nhăn nhúm. Bục gỗ tróc lở, có nơi sụp xuống tạo thành mấy miệng hố toang hoác, đen ngòm, phần còn lại cũng ọp ẹp hết cả, mỗi lần dẫm lên liền tạo ra những tiếng ken két khọt khẹt như đập tay lên một chiếc đàn piano cổ lỗ. Tất cả càng khiến những lời đồn đãi ma quái có vài phần sự thật làm cho bọn học sinh yếu bóng vía sợ chốn này đến mất mật.
Trương Khải Tường thong thả bình tĩnh hướng Cung Thành Tín đi tới, cặp sách xanh lá đeo chéo vai vung vẩy theo nhịp bước.
Đích đến là Cung Thành Tín bây giờ an tĩnh không ngờ.
Trương Khải Tường có một chút nghi ngờ nhưng lại nghĩ hẳn rằng Ôn Hữu Tuấn lo lắng danh dự của Ôn Khởi Khởi nên cố ý không mang theo đám lâu la, giống như sáng nay gã đơn thương độc mã đến tìm nó gây sự vậy.
Trương Khải Tường hít một hơi dài đầy khó nhọc, khịt khịt cố thông mũi bên trái.
Ôn Hữu Tuấn ngồi trên tấm ván gỗ ọp ẹp giữa khán đài long lở, ngồi chờ đến sắp hóa đá, không biết gã đã dùng ánh mắt trợn tròn trừng trừng bao lâu. Đại khái cũng lâu tới mức đám u linh (nếu có) đều bị trừng dạt vòm sang nơi khác mà vật vờ hết cả, còn lại mỗi gax ngồi tiếp tục trợn tròn. Tận đến khi Trương Khải Tường rơi vào tầm mắt mới thôi.
Trương Khải Tường chợt cảm giác được luồng gió lạnh thổi: “Vù Vù…” qua mang tai, rùng mình một cái. Mắt trái máy máy từ sáng đến giờ càng giật liên tiếp, tựa như dây đàn bị rung lắc tần suất cao.
Vừa bước chân vào bậu cửa Cung Thành Tín, Trương Khải Tường cảm nhận được sát khí đậm đặc, lập tức dừng chân, trực giác mách bảo khiến nó muốn quay lưng bỏ chạy.
Cuối cùng Ôn Hữu Tuấn ngồi trừng nửa ngày thấy đối phương không nhúc nhích lại gần, gã dứt khoát nhảy khỏi bục nghênh đón. Đôi mắt phun nọc độc vẫn giương lên nhìn đối phương chằm chặp.
Tới gần! Gần hơn! Gương mặt âm u nhìn không ra cảm xúc nhưng Trương Khải Tường có thể cảm nhận được sát khí đằng đằng đang hướng đến mình. Bản năng trỗi dậy, tựa như heo, gà, chó, mèo… vân vân mây mây các loại gia súc gia cầm khi bị đưa đến lò mổ, kêu gọi nó: Chạy đi, chạy trốn ngay.
Chạy! Chạy ngay!!!! —-
Đùa à? đường đường chính chính đàn ông con giai đột nhiên bỏ chạy vắt giò còn ra thể thống gì? – Trương Khải Tường điều chỉnh lại tư thế, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, tạo dáng: “Ai sợ ai”.
Từ bục giảng đến cánh cửa cũng ít nhất hơn chục mét, nào có người nhanh như thế đã đến gần? Trương Khải Tường mắt thấy Ôn Hữu Tuấn chân dài, sải vài bước đã đến sát rạt trước mắt mình mà rủa thầm.
“Anh định làm gì?” Trương Khải Tường kêu to. Còn chưa nói xong má trái đã “Binh” một phát, tiếp nhận một quyền, khoang miệng tràn đầy vị máu tanh.
Đau đến nheo mắt, Trương Khải Tường lập tức vung nắm tay phải đáp lễ, uýnh trúng bụng Ôn Hữu Tuấn.
Dù sao trước khi đến đây Trương Khải Tường cũng chuẩn bị sẵn tâm lý ẩu đả. Một khi Ôn Hữu Tuấn dám gây sự nó cũng sẵn sàng đánh trả không khách khí chút nào.
Cả hai ra tay hết sức.
Lúc khỏe mạnh Trương Khải Tường cũng chẳng phải tay vừa, sẵn sàng quần đối phương đến thảm bại, đáng tiếc hôm nay dính cảm cúm, thể nhược khí suy.
Một hồi choáng váng, Trương Khải Tường vung tay bắt đầu loạng choạng. Ôn Hữu Tuấn tưởng chừng đại ca hắc đạo, quen thuộc ẩu đả thế nào lại không chịu nổi cú đánh yếu xìu này, cố gắng thu lại đường quyền, nhân tiện ôm đối phương vào ngực.
« Trương Khải Tường, dám cướp bạn gái của anh hả ? » Ôn Hữu Tuấn ôm chặt Khải Tường.
Binh, Binh… – Trương Khải Tường chỉ cảm thấy đầu óc đảo lộn, càng lúc càng muốn xỉu.
Hôm nay thật xui xẻo ! Tại đúng lúc sức chiến đấu kém nhất lại bị đối phương bắt gian.
Đối với Trương Khải Tường mà nói, chứng kiến sự thảm bại của Ôn Hữu Tuấn chính là sự hưởng thụ cao nhất. Cho nên hẹn hò cùng Lâm Thanh Thanh thuần túy muốn chơi xỏ Hữu Tuấn mà thôi.
Bởi vì hot boy thập toàn thập mĩ Trương Khải Tường của trường Kim Hồ có một tính xấu nho nhỏ : Cực kì thù dai.
Giờ phút này nó bị chính tính xấu bé tẹo như cái kẹo đó hại chết.
Rơi vào tay cừu nhân Ôn Hữu Tuấn, xem ra đợi chờ phía trước chính là thập đại cực hình, kim la đại điện.