Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 174



Lướt qua hải đăng, lướt qua dãy núi băng, xuyên qua sông bằng màu lam không kết bằng, hai người bôn ba ở trên một con đường gió tuyết khắc nghiệt vùng địa cực.Muri dùng tốc độ nhanh nhất chạy thật lâu, đau nhức trong thân thể hắn đang thúc giục hắn tới chỗ nào đó, cho nên hắn ôm Mellie, ở trên đường cơ hồ là một khắc cũng chưa từng ngừng lại mà đuổi theo thanh âm đó.Bọn họ tới phía trước một đại dương mênh mông nổi đầy khối băng, xuyên qua nơi này, mới có thể chân chính tới phạm vi chỗ sâu trong vùng địa cực.

Khi còn nhỏ lần đầu tiên Muri nghe được thanh âm kia, truy tìm nó chạy đến nơi đây, bởi vì quá mức nhỏ bé không thể vượt qua biển băng này, chỉ có thể trở về.Lần trước hắn mất đi lý trí, đi theo thanh âm kia chỉ dẫn cũng đi tới nơi này, bị nước biển lạnh bằng ngâm cho thanh tỉnh, nhớ tới Mellie một mình chờ đợi ở hải đăng, cứng rắn kháng cự hấp dẫn bên kia biển bằng xoay người trở về.Hiện giờ, hắn lại một lần nữa đi tới nơi này.Hắn nhảy xuống nước biển lạnh băng, đẩy chỗ một khối băng nổi đẩy lại đây, để Mellie bọc thảm lông ngồi ở trên, chính mình đẩy khối băng chở người bơi về phía trước.Băng nổi lộ trên mặt biển cũng không lớn, nhưng phía dưới thường thường đều rất dày nặng, thậm chí là núi băng lộn ngược trên mặt biển.


trên phiến hải vực này, muốn đẩy băng nổi không thể nghi ngờ là một chuyện khó khăn, cho dù Muri vẫn luôn rất lợi hại, cơ hồ không có gì có thể làm khó hắn, cũng lần đầu tiên lộ ra cố hết sức.Mellie bọc thảm run bần bật, lúc nào cũng chú ý Muri trong nước.Mang cô tới đây, hắn gặp nhiều rất nhiều phiền toái, nhưng nhìn qua hắn cũng không hối hận, cô cũng vậy.Sinh vật có được tình cảm, luôn thích làm một ít lựa chọn sẽ cho mình thêm phiền toái, có người gọi là sai lầm, Có người coi là vì vui sướng.Đẩy mệt mỏi, Muri tạm thời dừng lại, gác cằm ở bên cạnh băng nổi để thở.

Mellie thò qua, vuốt mũi và đầu hắn.Muri lập tức cảm thấy mình lại có sức lực, rất nhiều đau đớn trên người đều có thể xem nhẹ.Nếu hắn một mình lên đường, đi vào nơi này đại khái sẽ càng thuận lợi, nhưng mà, hắn cũng nhất định sẽ càng thêm thống khổ.

Chỉ nhìn trong biển bằng không thấy bờ, cô độc mà mất đi phương hướng, thậm chí mất đi động lực tiến tới, trở nên điên cuồng.Hiện tại, nhìn thấy chính mình đẩy bằng nổi về phía trước, Mellie ngồi ở đó, trong lòng hắn liền có một ý niệm thực kiên định -- mang cô vượt qua nguy hiểm, tới bờ đối diện.Trong hành trình dài dòng trên biển bằng, có mấy lần hắn giống phía trước ngắn ngủi mất đi lý trí, trước khi phát hiện dấu hiệu này, hẳn lo lắng mình mất đi lý trí sẽ ăn mất Mellie, vì thể đụng đầu vào một khối băng nổi bên cạnh, đâm khối băng chia năm xẻ bảy, chậm rãi chìm vào trong nước biển tham lam.Hắn đồng dạng bởi vì va chạm choáng váng này, chìm vào trong biển.


chẳng qua chìm được một nửa liền tỉnh, bỗng nhiên mở to mắt dùng sức bơi lên trên.Trong mơ hồ ắn cũng nhớ thương còn có Mellie ở bên trên, nếu không ai quản, cô sẽ chết.Mellie ghé vào trên băng nổi thiếu chút nữa chuẩn bị nhảy xuống, thấy hắn từ trong nước chui lên, trong miệng thể nhưng còn cần một con cá kỳ quái, lắc lắc đầu ở trên mặt bằng, hàm hồ mà nói với cô: "Nơi này còn có cá, cô ăn không?”Mellie nào còn quản được cá cái gì, lúc trước cô còn tưởng rằng hắn sẽ chết.

Muốn khóc lại bị tình huống gấu nhỏ bắt cá này chọc cười, vì thế ôm lấy đầu hắn, vừa cười vừa nhỏ nước mắt lên mặt hắn.Kkhông nhanh bơi đi, còn bắt cá cái gì a.” Mellie dùng sức nhéo lỗ tai hẳn.Muri động động lỗ tai, biện giải một câu, "Ta không bắt nó, là chính nó đụng phải."Cá vùng địa cực đều ngốc, động bất động đâm vào miệng hắn.

Gấu nhỏ ủy khuất.Hắn không có chuyện gì, Mellie kích động mà hôn mũi hắn, Muri lúc này không té ngã, rốt cuộc trong nước cũng không ngã được, hắn chính là không hé răng, bỗng nhiên bộc phát ra sức lực rất lớn, đẩy băng nổi vọt mạnh về phía trước một khoảng.Hắn còn có một lần là bỗng nhiên mất đi ý thức, Mellie gắt gao bắt lấy cánh tay hắn, làm hắn ghé vào trên băng nổi không đến mức cùng vụn bằng chìm vào trong biển.Hắn được Mellie không ngừng kêu gọi mà tỉnh lại, mơ mơ màng màng liếm liếm mu bàn tay cô đông lạnh đến đỏ bừng, đánh lên tinh thần tiếp tục đẩy cô đi về phía trước.Mellie cũng có lúc vì quá mức rét lạnh mà mất đi ý thức.


Khi đó cô liền ghé vào trên băng, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt trắng lạnh giống như ngưng kết một tầng sương, lông mi đều bị đông cứng, dù quẩn trong thảm lông thân thể vẫn cứ lạnh lẽo.Muri một lần cho rằng cô bị đông chết, hắn từ trong nước bò dậy nóng vội mà rửa sạch nước trên người, ôm cô vào trong lòng muốn cho cô ấm áp lên.Băng nổi dưới thân mất đi phương hướng, thong thả di động, hắn ôm Mellie chờ đợi cô thức tỉnh, tinh tế lắng nghe tiếng trái tim cô mềm mại nhảy lên trong lồng ngực.Khoảng thời gian đó, hắn cảm giác mình đi trong đêm đen nhánh, trong tay nâng một ngọn lửa mỏng manh, thật cẩn thận, sợ một trận gió thổi tới, ngọn lửa này hoàn toàn bị dập tắt, hắn chưa từng có cảm giác khẩn trương như vậy, đến thở cũng không dám.Cũng may, cuối cùng ngọn lửa lay động lại chậm rãi lớn mạnh, cô kiên cường mà cháy tiếp.Phát hiện cô ở trong lòng ngực mình tỉnh táo lại, Muri cao hứng cực kỳ, gác đầu ở trước ngực cô cọ một trận, cũng ở trên băng nổi cùng cô thật lâu."Vừa rồi tôi có một giấc mộng." Tỉnh lại Mellie cười nói với hắn, "Mơ thấy cậu nói vùng địa cực ngày mùa hè nở hoa."Còn mơ thấy một con gấu nhỏ, hắn vẫn là thú non, tuy rằng chỉ có lẻ loi một mình, nhưng hắn lăn lộn ở trên thảo nguyên hoa tươi nở rộ, vô ưu vô lự, khoái hoạt vui sướng.Muri tỏ vẻ kỳ quái, "Cô cũng chưa từng gặp, sao có thể mơ thấy?”Mellie: "Nhất định phải gặp mới có thể mơ thấy sao?”Muri kiên trì: "Đương nhiên, bằng không làm sao cô biết là bộ dáng gì.”Mellie: "Nhưng mà, tôi có thấy rất nhiều hoa, tôi cảm thấy hoa và hoa đều không khác nhau lắm.

Trước kia trong nhà tôi còn trồng rất nhiều hoa kim tước, cậu gặp hoa kim tước chưa?”.


Bình Luận (0)
Comment