Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 235



Sớm đã kiến thức tuyệt kỹ biển sắc mặt của hắn, Tần Phi Thường không bị hắn ảnh hưởng, vẫn duy trì tiết tấu của mình, bình tĩnh nói: "Chẳng lẽ không phải anh cố ý dẫn tôi lại đây sao.

Lâu đài ban đêm, những kiến trúc trang trí hoa lệ, anh dẫn tôi đi xem sảnh yến hội và phòng ngủ, anh triển lãm ra đều là manh mối, chỉ cần có tâm, đều có thể tìm tới nơi này.”Nói đến đây cô quay đầu, đối diện cùng bộ xương khô quỷ dị kia, chắc chắn mà nói: "Tôi đoán, anh bị nhốt ở chỗ này, muốn mượn người lên đảo trợ giúp rời đi.”Đúng vậy, cô đoán đúng rồi.Thời gian lâu như vậy, từ khi hắn chết, biến thành u linh bóng đè, vẫn luôn ở chỗ này.

Ban đầu, hắn tìm kiếm vui sướng ở trong nguyền rủa, nhưng những người đi vào nơi này đều giống nhau, yếu đuối, ngu xuẩn, không có bất kì kinh hỉ gì.


Oán hận biến mất, tử vong của bọn họ cũng không còn thú vị nữa.Ngày tháng ẩn núp nguyền rủa, hắn cũng bị nhốt ở trên hòn đảo tịnh mịch bị quên lãng này, nơi này an tĩnh như vậy, đến những u linh đó cũng không dám tới gần đây nữa.Bởi vì nguyền rủa đó, hắn trói buộc đời sau của những người đó ở trong ác mộng, đồng thời chính hắn cũng bị nguyền rủa đó trói buộc.

Chậm rãi, hắn bắt đầu cảm thấy phiền chán.Sau đó lúc này đây, hắn vừa lúc gặp một người không giống bình thường.Bộ xương khô rốt cuộc buông cô ra, hốc mắt đen tối kia phảng phất bốc cháy lên ánh sáng ngọn lửa đom đóm, hằn sâu kín nói: "Cô quá thông minh, không khiến ai thích.”Xác thật, người quá thông minh không dễ bị lừa, người thích lừa gạt đều không thích người thông minh."Nói thẳng đi, anh muốn làm thế nào, tôi có thể giúp anh, đổi lấy cởi bỏ nguyền rủa, bình an rời khỏi nơi này." Tần Phi Thường nói trực tiếp.Bá Đặc cũng không hề loanh quanh, "Tôi muốn mượn dùng thân thể của cô rời khỏi nơi này.”Tần Phi Thường nháy mắt hiểu ra vì sao ở cảnh trong mơ, hắn một lần lại một lần cùng cô lăn lộn với nhau, hóa ra là vì mượn thân thể của cô."Xem ra, từ lần thứ ba tôi tiến vào thế giới ác mộng của anh, anh đã chọn tôi.” Cho nên từ lần đó bắt đầu hắn mới có thể trở nên chủ động, Tần Phi Thường hỏi: "Anh không nghĩ tới, nếu tôi không thể tìm tới nơi này, anh sẽ uổng công tính kế?”"Ta ở trên thân thể của cô để lại rất nhiều ký hiệu, cô sẽ tìm được ta." Bá Đặc cười rộ lên, "Hơn nữa, dù thất bại, ta còn có thể chờ lần sau.”Tần Phi Thường không tỏ ý kiến, "Anh muốn làm cái gì thì xin mời, không cần lãng phí thời gian, sớm một chút rời khỏi nơi này."Bộ xương khô cầm cánh tay cô còn mang theo đồ án nguyền rủa đen nhánh, ngữ khí hoang mang lại cảm thán, "Tới bây giờ, cô vẫn không sợ......!Chẳng lẽ cô thật không sợ bây giờ ta làm gì với cô?”Tần Phi Thường: "Mặc kệ anh muốn làm gì, chẳng lẽ tôi còn có thể cự tuyệt?”Nếu như thế nào cũng không thể cự tuyệt, vậy còn sợ cái gì.

Lúc trước cô mới từ trường học đi ra, trưởng bối an bài cô đi công ty Tần thị học tập, đã nói với cô, dù ở thế hạ phong, cũng không thể mất phong độ.

Oán hận, phẫn nộ, không cam lòng, những cảm xúc mặt trái đó từ rất sớm cô đã bắt đầu học được khắc chế.Bá Đặc thích nhất nhìn sắc mặt người ta khi cùng đường, thất bại, nhưng ở trên người Tần Phi Thường, hắn không có một lần như nguyện.

Vậy thật sự làm hắn không thể không để ý."Nếu như vậy, được rồi, ta sẽ cùng cô định ra một cái khế ước." hắn nghĩ đến cái gì, trong giọng nói lại tràn đầy chờ mong.Tần Phi Thường chỉ cảm thấy trên tay lạnh băng trầm trọng, nguyền rủa màu đen ở trước mắt cô biến hóa, đường cong màu đen hỗn độn du tẩu ở trên làn da cô, sinh ra đồ án mới, đó là cành hoa hồng nở rộ theo cánh tay cô quấn quanh mà mọc lên.Đồ án không ngừng lan tràn, không có ý tử ngừng lại, thực nhanh chiếm hơn nửa cánh tay cô.

Cảm giác kim đâm đau đớn tinh tế mang theo lạnh băng, rơi vào trong thân thể cô.


Bộ xương khô nằm cổ tay cô, theo đồ án lan tràn, chậm rãi bao trùm lên một túi da hoạt sắc sinh hương.Hắn như là một gốc cây hoa hồng cắm rễ ở huyết nhục cô, lộ ra tươi cười kiều diễm.

Nâng cánh tay của cô lên khẽ hôn, Bá Đặc nói: "Đây là khế ước, cũng là một loại nguyền rủa khác, từ nay về sau, thân thể và linh hồn của cô, đều hoàn toàn thuộc về ta, cô sẽ trở thành một nô......”Thanh âm hắn dừng lại, bỗng nhiên biến sắc mặt, hơi hơi mở to hai mắt, kinh ngạc nói: "Sao lại thể này!”Đồ án màu đen trên cánh tay Tần Phi Thường dần dần biến thành màu đỏ.

Bá Đặc có thể cảm giác được nguyền rủa của mình đang bị một lực lượng khác thay đổi phản phệ, chúng nó hỗn hợp bên nhau, từ đầu ngón tay hắn bò lên trên cánh tay, đồng dạng ở trên cánh tay hắn lưu lại một đồ án màu đỏ.Nhìn sợi tơ hồng buộc trên tay biến mất, nhìn sắc mặt Bá Đặc biến hóa, khóe miệng Tần Phi Thường nhếch lên.Lão tố tông Thị Thần của Tần thị vô cùng yêu thương bảo hộ bọn nhỏ của ngài.

Sợi tơ hồng đó, cô đã đoán là không đơn giản, không nghĩ tới sẽ lợi hại như vậy.

Khế ước hoặc là nguyền rủa ngừng biến hóa, cô cũng tự nhiên mà cảm ứng được, nguyền rủa này kết nối hai bọn họ.Tần Phi Thường trở tay nắm lấy tay Bá Đặc, cười như không cười, "Không chỉ có tôi thuộc về anh, anh cũng thuộc về tôi, đây mới là công bằng, đúng không.”Sắc mặt Bá Đặc biến thành đen kịt, hắn rốt cuộc lột ra lớp ngụy trang thật dày, lộ ra chân thật phẫn nộ phía dưới, sự tình vượt qua hắn khống chế, căn bản hắn không thể chịu đựng được, "Cô --!”Tần Phi Thường dù vội vẫn ung dung mà ôm cánh tay mình, cảm thấy Bá Đặc trước mặt giống như đại tiểu thư không muốn kết hôn, kết quả không thể hiểu được bị ép gả.Cô nhịn không được liền cố ý lạnh lùng nói: "Việc đã đến nước này, còn có thể làm sao bây giờ, chắp và qua đi.”Bá Đặc sắc mặt vặn vẹo một trận, cắn ngón tay mình, ánh mắt hắn lập loè mà nhìn đồ án nguyền rủa màu đỏ trên mu bàn tay mình, dùng một cái tay khác bao trùm lên.Tần Phi Thường choáng váng một trận, phát giác cảnh vật trước mắt vặn vẹo, đoán được khẳng định là Bá Đặc muốn làm cái gì, nhanh chóng quyết định bắt lấy tay hắn.Túm một cái như vậy, đồ án hoa hồng màu đỏ trên cánh tay cô trở nên nóng rực lên.Cô tạm thời mất đi ý thức, thân thể trở nên nhẹ bẫng, nhưng thực nhanh cô ngửi được mùi hương hoa hồng.Hoa hồng -- đây là một định viện nở đầy hoa hồng.

một đứa bé trốn tránh trong bụi hoa hồng, nó lớn lên giống như thiên sứ, lông mi thật dài nửa cho đôi mắt giống nho đen.Rất nhiều người đang tìm kiếm nó, nó lại nấp ở bụi hoa không ra tiếng, đầy mặt giảo hoạt cùng vui sướng.Nó bò ra từ bụi hoa hồng, trốn tránh hầu gái và các phu nhân chạy vào trong đại sảnh, dẫm lên những tấm thảm tràn đầy hoa văn, bò lên trên bậc thang cao cao, lại nấp trong tủ quần áo căn phòng trên lầu hai.


Đó không biết là tủ quần áo của vị phu nhân nào, váy xinh đẹp bị hắn kéo lên đắp ở trên người, giấu chính mình đi.hắn đang chơi trò chơi trốn tìm, tòa hành cung hoa mỹ vô biên vô hạn này chính là nhạc viên của đứa nhỏ này.Tần Phi Thường thấy đứa bé này lại trưởng thành thêm một chút, được linh mục dắt vào trong giáo đường, hắn mặc vào quần áo hoa lệ, ở phía dưới cửa sổ giáo đường màu sắc rực rỡ hát thánh ca.

Giọng trẻ con trong suốt linh hoạt kỳ ảo, quanh quẩn ở giáo đường, phía dưới rất nhiều người từ ái nhìn nó.Chỉ chớp mắt, nó lại ngồi ở phòng trưng bày, học hội họa đối diện với hoa tươi nở rộ bên ngoài.

Giáo viên của nó xụ mặt, nghiêm khắc mà dạy dỗ, đứa bé này mới khoảng mười tuổi không phục mà dùng tay chấm thuốc màu, lại co loạn một hồi lên vải vẽ, quay đầu nhảy xuống ghế chạy đi, chọc giáo viên tức giận đếnphía sau hô to.Hình ảnh lại biến đổi, hắn học khiêu vũ ở trong phòng vũ đạo hình tròn.

Thiếu niên mười hai tuổi đã lớn lên cao gầy, cổ thon dài, khi xoay tròn ưu nhã mỹ lệ, uyển chuyển nhẹ nhàng giống như thiên nga.Ánh mặt trời trải đầy người hắn, trong ánh mắt hắn tràn đầy ánh sáng kiêu ngạo..


Bình Luận (0)
Comment