Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 384



Tiến vào phạm vi Nghiên Châu, thời tiết đã tới đầu hạ, vết thương trên tay La Ngọc Tĩnh khỏi hẳn, chỉ để lại hai vết sẹo hồng nhạt.Liên tiếp mấy ngày, các nàng cũng không gặp yêu tà quỷ quái gì, La Ngọc Tình cảm thấy không đúng.

Lúc trước nàng không hề hiếu kỳ tìm tòi nghiên cứu thế giới này, nhưng mấy tháng sau, nhiều ít cũng có chút hiểu biết, liền đoán được: "Nơi này là địa bàn của một vị Thị Thần sao?”Đều nói nơi của Thị Thần, thanh tịnh an bình, không sinh tà ám, một đường này đi tới, nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy chút tiểu tinh quái vô hại lui tới ở rừng rậm đất hoang.

Ven đường dã miểu không biết tên ít đi rất nhiều, nhưng thật ra khi đi nhà người ta xin nước uống, thấy không ít nhà cung phụng một tòa điện thờ nhỏ, thờ phụng tiểu tượng của Thị Thần."Địa phương này chắc ít có lệ quỷ, tới nơi này làm cái gì?” La Ngọc Tĩnh hỏi."Nơi này Thị Thần họ La.” Khổ Sinh nói.“La? Ngươi mang riêng ta tới đây?" La Ngọc Tĩnh cả kinh, "Ngươi không phải không biết, ta họ La, nhưng thân thể này không phải họ La, ta thậm chí không phải người nơi này, ngươi dẫn ta tới nơi này có ích lợi gì?”Khổ Sinh nói: "Ở trên người ngươi, ta nhìn thấy một chút kỳ lạ, ngươi hẳn là cũng được Thị Thần phù hộ." Nhưng hắn rốt cuộc không trở thành Thị Thần, không thấy rõ lắm rốt cuộc La Ngọc Tĩnh là chuyện thể nào, vì thế mới có thể mang nàng đến Nghiên Châu, muốn ngược dòng một đoạn nhân duyên từ trên người nàng, cởi bỏ một khúc mắc của nàng.La Ngọc Tĩnh tuy không rõ ràng lắm trên người mình có cái gì kỳ quái, nhưng nàng vẫn không xem trọng việc đi gặp La thị thần này, từ phía sau hắn xoay đầu lại, túm lấy tóc của hắn nói: "Thôi bỏ đi, không phải nói Thị Thần đều rất khó nhìn thấy sao, khẳng định là người muốn xông vào, vạn nhất đánh không lại thì làm sao.”Khổ Sinh: "Lần đó ngươi ngủ ở trong quan tài, ta đã đưa ngươi đi tới dinh thự của một Thị Thần.”La Ngọc Tĩnh: "...!Hóa ra là tái phạm."Tuy rằng Khổ Sinh nói thực đơn giản, nhưng lúc này đây chung quy vẫn bất đồng với lần trước.


Từ lúc vào thành Tô V, bước chân hắn liền hơi có chút trầm trọng.

Chỉ vì nơi này bao phủ khí tràng của La thị thần, vị Thị Thần này rõ ràng dị thường bài xích người từ bên ngoài đến, đặc biệt là "Tà thần” sa đọa thành cương thi như hắn.Không đến mức một bước khó đi, coi như trên vai cõng một tòa núi lớn.

Chẳng qua, không chào đón thì thể nào.

Khổ Sinh vẫn đi nhanh về phía trước, tới núi Hành Vân ngoài thành Tô V.Nghiên Châu là nơi phong cảnh tú lệ trứ danh, Hành Vân Sơn cũng là linh sơn nổi danh nơi đây, xa xa nhìn lại, trong núi một mảnh thâm lục thiển hồng, may bay vờn quanh.Liên miên trắng đen hai màu kiến trúc ló ra ở đầu ngọn cây, theo thế núi phập phồng tu sửa mà lên, hợp thành một tòa thành trì không lớn nhưng tinh mỹ ở trong núi, đó là nơi của La thị thần, tổ địa của La thị.Đi đến dưới Hành Vân sơn, một đám người từ trên núi chạy xuống, ngăn ở trước mặt bọn họ nói: "Dù khách nhân từ nơi nào đến, tổ địa La thị đều không chào đón, xin mời quay về.”Bội đao đeo bên hông bọn họ, bộ dáng trận địa sẵn sàng đón quân địch.Thấy tư thế này, La Ngọc Tĩnh túm tụm lỗ tai Khổ Sinh, nói: "Thôi, đi thôi.”Khổ Sinh không cho nàng túm tai, kéo tay nàng xuống."Chậm đã, Thị Thần chúng ta phân phó, vị khách nhân này có thể đi, để nàng lại.” Đám người đeo bội đạo đứng ở trên núi lại chỉ tay vào La Ngọc Tĩnh, nghiêm nghị nói.Khổ Sinh sớm có đoán trước, thả La Ngọc Tĩnh từ sau lưng xuống, đẩy ra phía trước: "Đi đi.”La Ngọc Tĩnh quay đầu hoài nghi nói: "Ngươi muốn ném ta lại đây, tự mình chạy trốn?”Khổ Sinh: "Ta ở chỗ này chờ ngươi, đi sớm về sớm.”Hắn nói một không hai, chưa từng lừa gạt người, La Ngọc Tĩnh thấy hắn dứt lời ngồi xếp bằng ở bên cạnh núi, mặc kệ những người đó như hổ rình mồi, như là thật muốn chờ nàng.Nàng mơ màng hồ đồ bị đẩy ra, lại bị đám người kia đưa đi, một nữ tử tới đây dắt nàng lên núi, xuyên qua rất nhiều kiến trúc hắc bạch phân minh.Nơi này còn có học đường, một đám tiểu hài tử đang đọc sách, trên mái ngói cong cong có chim tước đậu kêu chiếp chiếp, xen kẽ cùng tiếng đám tiểu hài tử đọc sách, hòa lẫn vào nhau rất thú vị.Ven đường bên trong cánh cửa ló ra mấy cái đầu của nữ hài trẻ tuổi, lại rụt trở về thực nhanh, tiếng các nàng nói chuyện ở trong tường cũng có thể để người bên ngoài nghe được rõ ràng:"Đây là người nào?”“Nghe nói là phương xa tới, muốn đi gặp Thị Thần.”"Nàng có chỗ nào đặc thù? Sao có thể đi gặp Thị Thần, giờ cũng không phải năm niên tiết.”“Lớn lên thật ra rất đẹp, nhưng trên đầu không mang chút trâm hoa, có hơi đáng tiếc."Tươi cười trên mặt nữ tử dẫn đường cũng không duy trì được, hô với bên trong cánh cửa: "Không đi làm còn ở này nói cái gì đâu! Quá thất lễ!”"Ha ha ha không dám!” "Giờ liền đi!” một đám nữ hài hị hị ha ha chạy trốn.Càng lên cao càng yên lặng, vết chân ít dần, cuối cùng nàng được dắt đến trước một tòa lâu sáu tầng.

một hồ sen cong hình trăng non nhợt nhạt, nở đầy hoa sen trắng, vờn quanh ở bên."Thị Thần ở bên trong chờ ngươi, đi đi.” Nữ tử dẫn đường nói.La Ngọc Tĩnh ở trên đường dù gặp những yêu ma quỷ quái giương nanh múa vuốt đó còn không sợ, lúc này đối mặt toàn lâu này, lại bỗng nhiên tâm sinh một cỗ kính sợ.

Tiến vào lâu, đó là bài vị thành hàng, hướng lên lầu, khắp nơi trống rỗng, chỉ có một cái điện thờ đóng chặt, phía trước đặt một cái đệm hương bồ.Đứng tại chỗ nhìn xung quanh khắp nơi, La Ngọc Tĩnh đang không biết nên làm gì.

Bỗng nhiên, nàng cảm giác phía sau bị một đôi tay vô hình đẩy đi vào trước đệm hương bồ, bùm một tiếng quỳ xuống, trên tay lại tự có ý thức đưa về phía ba cây hương châm lửa cắm lên.Lúc này điện thờ đang đóng mở ra, vạt áo màu đen vẽ sen trắng triển khai ở trước mặt nàng, La Ngọc Tĩnh chỉ cảm thấy đầu không nâng nổi, một bàn tay nhẹ nhàng ấn đỉnh đầu nàng vuốt ve.Sờ soạng đầu nàng một lát, một thanh âm nói: "Là hậu tự La gia ta ......!Nhưng con tựa hồ không nên xuất hiện vào lúc này.”Làm Thị Thần được nhiều thế hệ cung phụng, La thị thần có thể cảm giác được tộc nhân của mình.


Giữa Thị Thần và tộc nhân có "Nhân quả” cắt không đứt, bởi vậy hắn có thể cảm giác được đây xác thật là hài tử cần phù hộ, nhưng nàng lại thập phân kỳ quái.Tựa sinh không sinh, tựa chết không chết, đang ở đời này, hồn ở bỉ thế, hơn nữa......!"Trên người con có ác nghiệt." La thị thần đáp.La Ngọc Tĩnh ngẩng đầu, thấy Thị Thần trước mặt khuôn mặt hỗn độn, như sương mù mơ hồ tụ tán.

Khí thể uy nghiêm sơ lãnh, như là một vị trưởng bối không thân mật còn thực nghiêm khắc.Nàng khẽ cắn môi, ngăn chặn nội tâm phẫn nộ hỏi: "Cái dạng ác nghiệt gì? Là bởi vì con khiến cho lệ quỷ giết người?”La thị thần đáp: "Ác là hủy diệt người khác, cũng tự hủy diệt mình.

nghiệt là dây dưa rối loạn nhân quả.”La Ngọc Tình sửng sốt, trong miệng nhẩm nuốt những lời này, hình như có sở ngộ, lại không có cách nào hoàn toàn minh bạch."Nhưng trên người con đồng thời có một lực tâm nguyện cường đại, có người vì con cung phụng hương khói, là thân nhân huyết mạch của con.” La thị thần vươn tay ở trên trán La Ngọc Tĩnh xoa xoa vô căn cứ, cảm ứng được cổ liên hệ vận mệnh chủ định như ẩn như hiện kia."...thân nhân huyết mạch?” Thân nhân nàng, cũng chỉ còn lại chị gái La Ngọc An.

Trừ chị ấy, trên thế giới không có ai khác sẽ vì nàng cung phụng hương khói.Chị gái......!chị ấy còn đang nghĩ đến nàng sao? Không bởi vì nàng mang đến phiền toái mà tức giận nàng, quyết định quên đi người em gái yếu đuối này sao?"Làm sao có thể, chị ấy không ở thế giới này mà..." La Ngọc Tĩnh lẩm bẩm nói.Nàng vẫn luôn không thể khẳng định nơi hiện tại nàng đang đứng đây, có phải là nơi nàng sống ở thế giới trước đây không, bởi vì nàng ở đời sau, chưa từng nghe Thị Thần tồn tại, cũng chưa từng gặp được những yêu vật không phải người thế này."Đợi ta ngược dòng --" La thị thần đáp.La Ngọc Tình cảm giác giữa trán chợt lạnh, thân thể phát trầm, thần hồn lại thổi lên trên.Nàng nhớ lại ký ức tuổi nhỏ, khi đó cha mẹ vẫn còn, họ là gia đình bình phàm bình thường.

Sau đó cha mẹ qua đời, hai chị em sống nương tựa lẫn nhau, nàng đi học chị gái sẽ đi đón nàng, rõ ràng chính chị ấy cũng vẫn là học sinh.

Còn có sự kiện kia ......!Quá khứ của nàng từng màn hiện lên, giống phong cảnh ngoài cửa sổ đoàn tàu gào thét lướt qua bên người nàng.Cuối cùng, nàng nghe được thanh âm chị La Ngọc An giống như thở dài, chị ấy nói: “Em gái, em gái thân yêu của chị, chị thật hy vọng em có thể an giấc ngàn thu.”La Ngọc Tĩnh mở to mắt, nước mắt chảy xuống.

Nàng trong mênh mang nghe được La thị thần nói: "Con và một vị thân nhân có thân duyên nhân quả chưa đứt, ác nghiệt cùng chia sẻ, nàng cung phụng hương khói cho con ở trong tương lai, tiêu bớt oán khí của con, cầu kiếp sau cho con.”Không nhớ rõ mình làm thế nào rời đi tòa Liên Hoa Lâu đó, La Ngọc Tĩnh được đưa tới một căn phòng, nhìn ngoài cửa sổ ánh nắng ngả về tây."Ta đã đánh dấu một đoạn duyên phận kỳ lạ này, để đợi ngày sau." Cuối cùng hình như Thị Thần có nói một câu như vậy.Nàng không phải thực hiểu rõ đó có ý tứ gì, cũng vô tâm tư suy nghĩ, trong đầu chỉ lặp lại quanh quẩn những lời này.Thị Thần nói, phàm là có ác nghiệt, đều là chị nàng và nàng cùng nhau chia sẻ, còn nói chị đang đợi nàng kiếp sau.Nàng từ bỏ chính mình, nhưng chị thì không, chị ấy còn ở nơi nàng không biết níu nàng.....!Nàng không thể lại làm chuyện như lúc trước, ít nhất không nên tùy tiện từ bỏ sinh mệnh của mình.


Nàng hẳn là nên gánh vác thứ mà chị thay nàng gánh vác, nàng cũng nên gánh vác phân chờ mong kiếp sau gặp lại này.Vẫn cứ cảm thấy tồn tại rất thống khổ, nhưng nàng không thể trốn tránh thống khổ như vậy nữa.Bên ngoài bỗng nhiên ồn ào làm La Ngọc Tĩnh bừng tỉnh từ trầm tư, nàng nhìn ra, thấy dưới hoàng hôn có một người từ đầu tường nhảy xuống, đi đến trước mặt nàng, hỏi: "Ngươi muốn ở lại chỗ này, hay là rời đi cùng ta?”Là Khổ Sinh.La Ngọc Tĩnh không có tự hỏi, theo bản năng đưa tay cho hắn, đôi mắt hắn cong một chút, từ ngoài cửa sổ cúi người ôm nàng từ trong phòng ra ngoài.Bên ngoài có rất nhiều người chạy tới chạy lui tìm kẻ xâm nhập, còn có người tụ tập dưới chân tường nói chuyện:"Người nọ xông tới là đi tìm nữ tử gặp Thị Thần hôm nay?”"Hẳn vậy, cũng không thể để hắn đưa người đi, Thị Thần nói sau này để nàng kia ở lại nơi này.”La Ngọc Tình nhớ tới lúc nói chuyện cùng Thị Thần, hồi tưởng lại ngài ấy tựa hồ thật sự có nói nếu là hài tử nhà mình thì cũng đừng đi ra ngoài chạy loạn nữa.

Lúc ấy nàng cũng chưa thể hoàn hồn, không thể làm ra phản ứng gì.Khổ Sinh xâm nhập địa bàn Thị Thần đoạt người, xẹt qua đỉnh đầu mọi người, bước nhanh xuống núi, hắn hỏi: "Chuyến đi hôm nay có giải thích được nghi hoặc cho ngươi?”"Không biết." La Ngọc Tĩnh nói, "Càng ngày càng có nhiều chuyện không biết, ta chỉ nghĩ rõ ràng một việc.”"Trước kia, ta bởi vì những người đó mà không thể an giấc ngàn thu, hiện giờ ta muốn vì người yêu ta an giấc ngàn thu."Tay nàng ôm đầu vai Khổ Sinh thoáng căng thẳng, nói: "Thực xin lỗi.”Khổ Sinh: "Sao lại nói xin lỗi với ta.”La Ngọc Tĩnh: "Lúc trước ta nói xin lỗi, bởi vì huynh không định giết ta, còn ta thì vẫn muốn huynh giết ta, cho nên muốn nói xin lỗi với huynh.

hiện giờ nói xin lỗi, là bởi vì lúc này ta không chuẩn bị chết nữa, ta nói đi rồi lại nói lại như vậy, cho nên phải xin lỗi huynh.”Khổ Sinh: "Ai nói ta không định giết cô?”La Ngọc Tĩnh: "....."La Ngọc Tĩnh: ".....!Vậy huynh buông ta xuống đi, ta không đi nữa.”Khổ Sinh cười to.

Đồng thời, bọn họ rời khỏi địa giới tổ trạch La thị trên Hành Vân sơn."Ở kia! Mau đuổi theo!”Một đám tộc nhân La thị tìm hắn khắp nơi, nghe thấy tiếng cười, đang muốn đuổi theo, chợt nghe phía sau lại có mấy người vội vàng chạy tới, nói: "Thị Thần nói, đừng đuổi theo nữa, để hắn đi đi thôi.”“Ngày sau cứ đi theo ta hành tẩu tu hành.

Trời đất này rộng lớn, vạn vật tuần hoàn, thiện ác hai mặt, nếu trong mắt chỉ có thể thấy ác, sa vào oán giận, tùy tâm sở dục lại không tăng thêm khắc chế, chung quy sẽ lạc mất chính mình.”"Cùng huynh tu hành......!Cho nên ta phải bái huynh làm sư sao?”"Ta không thu đồ đệ...!Chỉ dạy cô dùng Tru Tà kiếm.”.


Bình Luận (0)
Comment