Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 386



Quần áo giặt sạch sẽ phơi nắng ở trên dây, phiêu đãng theo gió ấm ngày mùa hè.Trong miếu hoang chật hẹp rách nát, trên người Khổ Sinh toàn là phù văn đỏ tươi mới vừa phong ấn xuống, thân trên trần trụi ngồi ở trên đệm hương bồ rách, tóc rối tung.La Ngọc Tĩnh thẩy Duyên Đồng lão đạo đánh xong phong ấn, ở một bên thu thập đồ vật, liền đi qua, đến bên người Khổ Sinh ôm đầu gối ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn hắn."Cái phong ấn này, rất đau sao?”Khổ Sinh nói: "Tránh ra chút, ta chưa mặc quần áo.”La Ngọc Tĩnh: "...Có phải huynh còn đang không vui vì ta đem quần áo của huynh đi giặt không? Ta còn chưa bảo huynh đi tắm rửa đâu.”Biểu tình trên mặt Khổ Sinh có một ít phức tạp, hắn cường điệu: "Ta là cương thi.”La Ngọc Tĩnh: "Cương thi thì làm sao, cương thi ghê gớm sao, cương thi thì có thể không tắm rửa sao? Tuy rằng trên người huynh có mùi hương, cũng không có mồ hôi gì đó, nhưng ta có mồ hôi mà, mỗi ngày ghé vào trên người huynh đều bị ám lên rồi...”"Loảng xoảng --” Duyên Đồng lão đạo bên cạnh nghe thấy làm rớt tay nải rơi đầy đất.Thấy sự thúc và cô nương kia cả hai đôi mắt đồng thời nhìn qua, Duyên Đồng lão đạo cười gượng một tiếng: "Ha ha, già rồi, tay không cầm nổi đồ vật, mắt cũng không tốt.”Xác thật là ánh mắt không tốt, không nhìn ra sự thúc và cô nương thế nhưng là loại quan hệ này.

Chả trách mới vừa hỏi sư thúc về chuyện đồ đệ, sư thúc không muốn nói, ước chừng là cảm thấy việc tình cảm riêng tư của trưởng bởi không thể nói với lão là sư điệt đã một đống tuổi này."Phong ẩn tu bổ xong, sư điệt không quấy rầy sư thúc, bây giờ liền rời đi, cáo từ! Cáo từ!” Duyên Đồng lão đạo không có kinh nghiệm với việc này, một khắc cũng không dám ở lâu, tới vội vàng, đi cũng vội vàng.Chờ đến La Ngọc Tĩnh phản ứng lại tựa hồ lão có hiểu lầm chỗ nào, người đã đi một hồi lâu rồi.Phong ấn đã đổi mới, dường như không có gì khác lúc trước, nhưng La Ngọc Tĩnh thường được Khổ Sinh cõng, dựa vào gần, phát hiện lúc trước ở trên người hắn ngửi được mùi hương kỳ lạ thoang thoảng, hiện giờ trên cơ bản lại không ngửi thấy nữa.Hóa ra phong ấn này còn phong ấn mùi thơm của cơ thể sao?Khổ Sinh không thích mùa hạ, bởi vì mùa hạ mặt trời nóng cháy nhất, hắn làm một cương thi, cũng không sợ mặt trời chói chang, nhưng hắn chán ghét mặt trời.

Bởi vậy, thời tiết nóng lên rồi, hai người chậm rãi dưỡng thành thói quen ngày ngủ đêm ra.Ban ngày lúc thái dương lớn nhất nóng nhất, hai người liên tìm một chỗ nghỉ ngơi.Dưới bóng cây, bên hồ nước xây đá xanh, La Ngọc Tình buộc lại tay áo, vốc nước rửa mặt.

Tẩy đi mồ hôi nóng trên người, nàng lại lấy ra khăn tay, chà lau sạch sẽ Tru Tà kiểm, tiếp theo, liền đến lượt Khổ Sinh.Khổ Sinh cũng ngồi ở dưới bóng cây, trên đá có một tầng rêu xanh thật dày, ngồi còn rất thoải mái.


Thấy La Ngọc Tĩnh cầm khăn tay ướt tới đây, hắn xoay người, trong miệng thì thầm: "Đáng giận! Sao lại lau nữa!”La Ngọc Tĩnh: "Chỉ lau mặt và cổ, lúc trước không phải ta ôm cổ huynh sao, khẳng định dính mồ hôi của ta."Nàng liều mạng nâng đầu Khổ Sinh lên, đặt khăn trên mặt hắn xoa nắn một trận, trong miệng nói: "Rồi rồi, lập tức liền xong rồi!”Khổ Sinh trên cổ có phù văn sắc tự màu đỏ, cùng với những đường khâu giấu ở phía dưới phù văn, một nửa giấu ở dưới cổ áo, không nhìn kỹ thì không nhận ra, nhưng lúc La Ngọc Tĩnh nửa cưỡng bách mà chà lau cổ cho hắn, đã nhìn thấy rõ ràng.Đầu hắn tựa hồ được khâu lên......!ngày thường nếu nàng siết cổ hắn hơi dùng sức, sẽ không siết đến đứt cổ, làm đầu hắn rơi xuống đi?"Sẽ không rớt, không cần cẩn thận như thế.” Khổ Sinh nói.La Ngọc Tĩnh xoa xoa, thấy mày hắn nhăn lại, lại nâng khăn tay lên lau trán và lông mày, tiện đà lau đến tóc của hắn, lau toàn bộ đầu tóc rối của hắn ra phía sau.Khổ Sinh kêu to: "Còn chưa lau xong sao! Đã cọ qua hết lượt rồi!”Mỗi lần chà lau, mỗi lần đều như thế.

Nhưng, trừ kêu to hắn cũng sẽ không có phản kháng khác.

La Ngọc Tĩnh thực sự không rõ vì sao hắn kháng cự.Sáng sớm và chạng vạng, là thời điểm các nàng lên đường.Ở một ít đường nhỏ hương dã, thường có thể thấy hai người như vậy, một nam tử cõng cái rương tay nải tạp vật, còn hành tẩu nhẹ nhàng, một nữ tử ôm kiếm, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng.

Hai người người truy ta đuổi, như là hai con bướm sáng sớm hút sương sớm, ở trong bụi cỏ bay lượn nhẹ nhàng, lại biến mất không thấy.Có khi đang lúc hoàng hôn, ánh sáng trở nên ảm đạm, trong tay nữ tử còn sẽ cầm một ngọn đèn, chiếu sáng dưới chân.

Chiếc đèn nửa điểm cũng không lắc lư, người bình thường nhìn thấy đều cho rằng kỳ quái, xa xa tránh đi.La Ngọc Tĩnh liền luyện ra một loại năng lực ngủ ở trên lưng Khổ Sinh.

Bất luận khi nào, chỉ cần cảm thấy mệt, bò đến ghế mây sau lưng Khổ Sinh là có thể nghỉ ngơi.

hiện giờ, nàng chỉ vào lúc ngủ cần thể đốt an hồn hương, dùng để xua tan ác mộng.Ban ngày nàng nhìn qua thực tốt, hơn nữa càng ngày càng tốt, chỉ có ban đêm vẫn cứ ác mộng không ngừng, có thể làm người ta nhìn ra nàng đang cố giãy giụa bò ra khỏi vũng bùn đau khổ.Ngủ rồi, nếu nàng ở trên lưng Khổ Sinh, không tự giác sẽ dựa đầu vào trên vai, bên cổ hắn.


Khổ Sinh đi đường xóc nảy, cảm giác được tóc và trán nàng co bên cổ mình, duỗi tay đè lại, sờ đến trên trán nàng một mảnh mồ hôi lạnh, lại đốt một cây an hồn hương cho nàng.Động tác cố định thân thể cho nàng sẽ liên tục đến khi phát hiện nàng sắp tỉnh lại.

Khổ Sinh thu hồi tay đỡ đầu nàng, một lát sau, La Ngọc Tính tỉnh lại, tỉnh thần rồi, từ trên người hắn nhảy xuống, đi ở bên cạnh hắn.

Khổ Sinh thả chậm bước chân, tránh cho nàng theo không kịp.Nếu muốn cho Khổ Sinh lên đường lúc giữa trưa thái dương mãnh liệt nhất, chỉ có cảm ứng được lệ quý.La Ngọc Tĩnh đang ngủ lúc giữa trưa, cảm giác trên má một trận lạnh lẽo, mơ hồ mở mắt ra, Khổ Sinh nói: "Gần đây có hơi thở lệ quỷ, mau dậy.”Nghe được hai chữ lệ quỷ, La Ngọc Tĩnh từ trên rễ cây phủ rêu xanh thật dày bò dậy, theo Khổ Sinh đi về phía trước.

Nàng còn chưa tỉnh hẳn, Khổ Sinh thấy nàng như vậy, bắt lấy tay nàng, mang theo nàng chạy về phía trước."A!” La Ngọc Tĩnh bị hắn kéo chạy, chân đạp lên mặt đường bị thái dương phơi đến nóng bỏng.Nàng đương nhiên không so được với Khổ Sinh, chạy ra một đoạn, mệt đến mồ hôi đầy đầu, Khổ Sinh nhìn liếc nàng một cái, tùy tay hái một mảnh lá sen ở hồ sen ven đường.

Bị lá sen đổ ập xuống, La Ngọc Tĩnh kêu một tiếng: "Đáng giận!” Vớt lá sen lên che ở đỉnh đầu mình, tốt xấu có thể có một chút mát lạnh.Khổ Sinh bỗng nhiên ngừng lại, thuận tay kéo La Ngọc Tĩnh trở về."Lệ quỷ này đang di động, thay đổi phương hướng, bên này!”Hắn chạy sang phải, La Ngọc Tĩnh lại bị hắn kéo một cái lảo đảo, suýt nữa té ngã.

Nàng kêu một tiếng ngừng, túm chặt Khổ Sinh, túm vai hắn nhảy lên, Khổ Sinh thuận thể ôm lấy nàng.La Ngọc Tĩnh nói: "Như vậy càng nhanh.”Khổ Sinh ôm nàng chạy về phía trước, tốc độ quả nhiên càng nhanh hơn, nhưng ngữ khí hắn có chút rồi rắn nói: "Cô như vậy, mồ hôi dính vào trên người ta, chẳng lẽ lại muốn thay quần áo, chà lau cho ta?”.Nghe xong lời này, vốn chỉ hư hư dựa vào hắn, La Ngọc Tĩnh một phen ôm chặt cổ hắn, cả người dán lên.Khổ Sinh phát giác nàng cố ý, nói: "Đáng giận!”La Ngọc Tĩnh trừng hắn: "Ngươi mới đáng giận!”Hơi thở lệ quỷ bồi hồi ở trong viện một tòa nhà cũ.

Khổ Sinh từ đầu tường nhảy vào, thấy bên trong rất nhiều phòng ốc đã lâu chưa tu sửa, mái hiên mọc cỏ, cửa sổ tróc sơn.Một lệ quỷ hồng y từ cửa sổ lao ra, dữ tợn cười với hai người.Khổ Sinh nhẹ vứt La Ngọc Tĩnh sang bên cạnh, thuận tay từ trong lòng ngực nàng rút ra Tru Tà kiểm đánh ra: "Đi!”La Ngọc Tĩnh dẫm lên lan can đứng vững, thấy lệ quỷ kia thân thể biến thành sương đen, một mảnh nhỏ sương đen bị Tru Tà kiểm đâm trúng chui vào cột gỗ, một bộ phận nhỏ sương đen lệ quỷ rít một tiếng tránh thoát, quay đầu chui vào sân bên cạnh.Lệ quỷ không có thần trí, giống như dã thú bị cực hạn dục vọng khống chế, chính là ước chừng duy nhất chỉ có bản năng xu cát tị hung.


Phát hiện uy lực của Tru Tà kiểm, lại cảm giác được người tới không có ý tốt, lập tức muốn chạy trốn."Tru Tà kiểm!” La Ngọc Tĩnh triệu hồi Tru Tà kiếm tới đồng thời Khổ Sinh hẹp nàng lên, đuổi theo lệ quỷ kia.Lệ quỷ này cũng coi như lợi hại, ở dưới tay Khổ Sinh năm lần bảy lượt tránh thoát chỗ yếu hại, cứ như vậy tiêu hao vài lần, thân hình lệ quỷ rút nhỏ một vòng, cuối cùng trốn vào hậu viện.Hậu viện có một cái giếng.Khổ Sinh: "....."La Ngọc Tĩnh: "Trốn vào giếng rồi?”Giếng là một nơi đặc thù, bởi vì thong xuống phía dưới, bản thân dưới giếng là âm địa, lại có thuộc tính vì âm thủy tụ hội, âm u ẩm ướt hàng năm không thấy mặt trời, dễ hấp dẫn tà khí.

Đặc biệt là loại giếng cổ nhà cũ này, khi lệ quỷ chạy trốn hoảng không chọn đường, rất có khả năng sẽ trốn vào trong giếng che giấu hơi thở của mình.Khổ Sinh buông La Ngọc Tĩnh, bực bội mà nhìn chằm chằm miệng giếng: "Chờ, xem nó có thể trốn được bao lâu!”La Ngọc Tĩnh ước lượng Tru Tà kiếm, Khổ Sinh muốn tru sát lệ quỷ, chỉ cần dùng Tru Tà kiếm giết chết là được, hắn lại sợ giếng, không bằng nàng ra sức.Nàng cầm kiểm lướt qua Khổ Sinh, hiện giờ động tác của nàng so với trước nhanh hơn rất nhiều, Khổ Sinh trở tay kéo cũng không thể giữ chặt, trơ mắt nhìn nàng cầm Tru Tà kiểm từ miệng giếng bò vào."Đáng giận! Ta không phải đã nói với cô không thể xúc động!” Khổ Sinh đứng cách miệng giếng rất xa, hô to.Thanh âm La Ngọc Tĩnh từ giếng truyền đến: "Ta không xúc động, lúc trước không phải ta cũng từng làm như vậy, ta lại không sợ lệ quỷ.”“Nay đã khác xưa, trở về cho ta!” Khổ Sinh nắm tóc, thật sự muốn phát giận.Thấy La Ngọc Tĩnh không trả lời, Khổ Sinh lại đi về phía trước hai bước, lại kêu: "Cô đi lên trước đã!”Trong giếng đột nhiên có tiếng vang, kiểm xẹt qua cục đá, có người dẫm lên nước nông, phù thiêu đốt cùng với tiếng rít lệ quỷ ......!Khổ Sinh nhíu mày phân biệt, còn ngửi được một cổ huyết tinh khí.Hắn lại đi về phía trước vài bước, nhưng mà nhìn tảng đá lớn trên miệng giếng, trong ánh mắt giống như thủy mặc cuồn cuộn mờ mịt, làm thế nào cũng không thể đi tiếp về phía trước nữa.Đột nhiên, La Ngọc Tĩnh từ miệng giếng chui lên, cầm Tru Tà kiếm ghé vào miệng giếng."Xong, đã giải quyết.” Nàng nói, lộ ra một tay khác tràn đầy máu tươi.Nàng đi đến trước mặt Khổ Sinh, bịt kín lỗ tai rồi nói: "Muốn nói gì thì nói đi, ta bịt tai rồi.”Khổ Sinh duỗi tay bóp cánh tay nàng xem.

trên tay nàng máu tươi đến từ vết cào trên cánh tay, đây là dấu vết lệ quỷ lưu lại."Lệ quỷ này dường như rất lợi hại, còn có thể đả thương ta, từ trước ta đánh nhau với lệ quỷ khác đều sẽ không bị thương.” La Ngọc Tĩnh kỳ quái.Khổ Sinh từ trong tương lấy ra phù chú, dán lên miệng vết thương: "Oán khí càng nặng, lệ quỷ càng lợi hại, trước đây oán khí trên người cô không thể ít hơn so với lệ quỷ bình thường, đương nhiên không sợ.

Nhưng hiện giờ oán khí của cô đang tiêu tán, cho nên lệ quỷ cũng có thể làm cô bị thương.

Nếu không có Tru Tà kiểm, hôm nay cô không chỉ chịu chút thương này!”Lại thấy La Ngọc Tĩnh ngơ ngác mà nhìn hắn, nói: "Oán khí tiêu tán......!nghĩa là ta đang chậm rãi chuyển biến tốt đẹp phải không?”Khổ Sinh lại dán một lá bùa ở trên cánh tay nàng, cả giận nói: "Ta là bảo cô ghi nhớ việc này, không thể lại xúc động sơ ý nữa!”La Ngọc Tĩnh có nhở kỹ việc này hay không thì khó mà nói, các nàng tìm nơi rửa sạch miệng vết thương, nghỉ ngơi, La Ngọc Tĩnh lau xong vết máu trên tay mình còn không có quên cầm khăn ướt đi đến trước mặt Khổ Sinh, làm bộ lau chùi giống như rửa sạch bình hoa.Nàng gần đây thật sự khó chơi, Khổ Sinh thật sâu cảm thấy không thể lại dung túng nàng nữa.Hắn đè lại tay La Ngọc Tĩnh, nói: "Ngày sau chưa được ta cho phép, không thể lại nhảy vào giếng giết lệ quỷ.

Cũng không thể thường xuyên dùng nước chà lau ta như vậy.”"Trước không nói về giếng, huynh không cho ta lau huynh...” La Ngọc Tĩnh cầm vải ướt hỏi: "Chẳng lẽ, huynh giống như gỗ quý, gỗ phát ra mùi hương, không thể dùng nước lau sao?”Khổ Sinh: "...!Cô cứ coi như thể đi.”La Ngọc Tình nghĩ đến, có loại gỗ quý không thể dùng nước lau, để bảo dưỡng, hình như là yêu cầu tráng dầu?Cho nên......!hắn cần phải đánh bóng ?.


Bình Luận (0)
Comment