Như Châu Tựa Ngọc

Chương 86


“Nói đi, ai phái ngươi tới?” Hà Minh ngồi ở ghế trên gác chéo chân, lười biếng bưng chén trà uống một ngụm, liếc nhìn cung nữ quỳ rạp trên mặt đất, nụ cười trên mặt mang theo trào phúng.

Cung nữ khác tới gần Bệ hạ có lẽ vì vinh hoa phú quý, nhưng dụng ý của người này ngược lại chẳng hay ho gì.
Không kể đến chuyện bắt chước dáng đi của Hoàng hậu nương vào lúc trời tối, còn biết chuẩn xác Hoàng thượng sẽ đến đâu lúc nào, những điều này chẳng phải bất cứ cung nữ nào có thể làm được.
Hiện giờ Hoàng thượng càng ngày càng có uy vọng chốn triều đình, không ít người trên triều dần nổi lên tâm tư khác, chẳng qua có người muốn dùng chút thủ đoạn nhằm thu hút sự chú ý của Hoàng thượng, cũng có người muốn đem nữ nhân dâng tặng vào cung.
Theo Hà Minh, những người muốn dựa vào cạp váy phụ nữ để củng cố địa vị thế này chính là sỉ nhục của thế gia, gia tộc như vậy cho dù nở mày nở mặt một thời, cũng không thể sáng lạng cả đời.
Cung nữ quỳ rạp trên mặt đất không hề động, cũng không hề thốt ra lời nào.

Hà Minh cũng không thèm để ý, hắn đặt chén trà xuống, nhếch mày nói: “Ngươi không muốn nói cũng được, vừa hay hiện giờ thái giám dụng hình trong cung cũng có cơ hội luyện tay nghề một chút.”
Cung nữ kia hơi run rẩy, hiển nhiên là lời nói vừa rồi của Hà Minh đã khiến nàng nhớ đến những hồi ức thống khổ, khiến nàng ta tự giác có phản ứng lại.
Nhìn thấy phản ứng này của nàng ta, Hà Minh khẽ nhếch môi cười, tựa hồ rất hài lòng với phản ứng như thế: “Được rồi, cứ như vậy đi, chúng ta cũng không có nhiều thời gian nói lời vô ích với người.”
Mấy tên thái giám đứng cúi đầu khom lưng bên cạnh cẩn thận tiễn Hà Minh đi ra khỏi phòng hành hình, quay đầu lại nhìn cung nữ không biết thức thời kia, trên mặt càng toát ra khoái ý.
Nữ nhân như hoa như ngọc như vậy, rơi vào tay bọn họ, quả thực khiến người ta vui sướng đến không thể tả bằng lời.

“Bệ hạ.” Hà Minh trở lại ngự thư phòng, hành lễ với Tấn Ưởng.

Bạch Hiền đang mài mực cho Tấn Ưởng khẽ nhếch mày lên liếc nhìn hắn.
“Khai ra chưa?” Tấn Ưởng cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
“Nô tài vô năng.” Hà Minh thỉnh tội nói: “Cái cung nữ này rất kín miệng, ngẫm lại đã có người nắm chặt lấy nhược điểm của nàng ta rồi.”
“Người nào giật dây nàng ta cũng không quan trọng, điều quan trọng là Tử Thần điện này từ bên trong lẫn bên ngoài cần thanh lý một lần.” Tấn Ưởng ngẩng đầu nhìn Hà Minh: “Trẫm chỉ muốn bảo đảm Hoàng hậu bình an vô sự!”
“Xin Bệ hạ yên tâm, hiện tại người phục vụ bên cạnh Hoàng hậu, nô tỳ đã cho điều tra tỉ mỉ tổ tông bốn đời bọn họ và cả bạn bè thân thích thường lui tới, tuyệt đối không để cho bất cứ người khả nghi nào tới gần nương nương.” Hà Minh biết rõ Hoàng thượng chỉ coi trọng Hoàng hậu cùng đứa bé trong bụng Hoàng hậu nương nương, đã tốn rất nhiều công sức trong chuyện bảo đảm an toàn cho Hoàng hậu nương nương.
“Vậy là tốt rồi.” Tấn Ưởng để bút xuống, thở dài một hơi nói: “Dường như đã lâu rồi trẫm không đến Cẩn Hành cung?”
Hà Minh không tự chủ đứng thẳng người dậy.
Cẩn Hành cung vẫn cũ nát rách rưới như cũ, Tấn Ưởng đi vào trong cung, cau mày khi ngửi thấy mùi hôi thối bốc ra.
Kỳ Liên tóc tai rối bù, mặt mũi đen đủi nhìn Tấn Ưởng bước vào, sau một hồi sửng sốt mới trấn tĩnh lại được: “Hoàng đế Bệ hạ tôn quý, sao lại đến nơi bẩn thỉu thế này?”
Bây giờ Kỳ Liên đâu còn dáng vẻ của tướng một quốc gia, khuôn mặt đen thùi lùi, tóc dơ dáy bẩn thỉu, cả bộ quần áo chẳng còn nhìn ra dáng vẻ gì đang quấn trên người, bộ dáng như vậy chẳng khác gì một tên ăn mày trên đường.
Kỳ Liên vốn còn muốn châm chọc vài câu, nhưng nghĩ đến cơ hội được tắm rửa hiếm có, những lời giễu cợt chưa thốt ra đã phải nuốt xuống, chỉ sợ sẽ khiến Tấn Ưởng không hài lòng, cơ hội khó được này cũng bay đi.
Thay đổi ba thùng nước, Kỳ Liên mới tẩy sạch đất cát dơ dáy trên người, thay bộ quần áo vừa được thái giám đưa cho, hắn cũng không ngại vải vóc

không tốt, tóc rối bù đứng ở trong phòng hơi đơn sơ, chỉ cảm thấy cả người như vừa được sống lại.
Lúc này hắn mới ra dáng một con người.

Bạch Hiền đi vào nhà, trong tay còn bưng một cái khay, trong khay có một chén cơm tẻ cùng một gà quay béo ngậy.
Nếu ở chín tháng trước, hắn tuyệt đối chướng mắt những món ăn thế này, thế nhưng hiện giờ, hắn chỉ cần liếc nhìn con gà quay kia, nước bọt trong miệng không tự chủ tiết ra.
Fanpage ebook ngôn tình miễn phí

Đợi Bạch Hiền bỏ khay xuống, hắn cũng không đoái hoài tới hình tượng, vén tay áo cầm con gà lên gặm lấy gặm để, ngay cả tóc tai dính đầy dầu mỡ gà cũng không kịp vén lên.
Nhìn thấy kiểu ăn ngồm ngoàm này của hắn, Bạch Hiền không nhịn được nhớ lại thuở ban đầu vị trước mắt này từng đại biểu nước Cao La đi sứ Đại Phong phong thái nhẹ nhàng đến cỡ nào, có thể thấy được ba cái chuyện phong độ lễ nghi, chỉ khi được ăn uống no đủ mới có thể làm được hoàn mỹ, nếu ngay cả việc ăn uống cũng không được thỏa mãn, ai còn để ý cái này đây?
Sau khi ăn hơn phân nửa con gà quay, Kỳ Liên mới từ từ nhai chậm lại, hắn liếm một ngón tay dính đầy mỡ gà, nhìn Bạch Hiền nói: “Nói đi, rốt cuộc Bệ hạ muốn ta làm gì?”
Nhốt hắn lâu như vậy, thức ăn đều là đồ ăn của heo, uống là nước sông, chuyện tắm rửa thay đồ thì đừng trông mong gì rồi.

Giờ đột nhiên đối xử tốt với hắn như vậy, hắn tuyệt đối không tin chẳng có chuyện gì.
“Tâm tư của Bệ hạ, chúng ta làm sao biết?” Bạch Hiền ngoài cười trong không cười nói: “Kỳ Liên tiên sinh không nên gấp gáp, chờ Bệ hạ tới, ngài sẽ biết ngay thôi.”
Biết mình chẳng moi được tin tức gì trong miệng tên thái giám trước mặt này, Kỳ Liên tiếp tục vùi đầu ăn, sau khi ăn sạch con gà và chén cơm tẻ mới chùi miệng nói: “Cái chỗ này… có lẽ là một cung điện bỏ hoang nào đó trong hoàng cung?”

Lúc trước Hoàng hậu có thể thoải mái đến xem Tư Mã Hương, hoàng đế cũng tùy ý ra vào chỗ này, chứng tỏ Hoàng đế chẳng lo sợ bị tiết lộ hành tung, cũng chẳng sợ bị người khác hoài nghi.
Bạch Hiền cười híp mắt nói: “Kỳ Liên tiên sinh quả thật thông minh.”
“Chẳng phải ta thông minh, là các ngươi hoàn toàn chẳng có ý định che giấu.” Lúc Kỳ Liên mới vừa bị mang vào, đầu óc choáng váng, người mơ mơ màng màng làm sao biết được người ta muốn khiêng hắn đến nơi nào, cho đến khi thấy Tư Mã Hương cũng bị dẫn vào, hắn mới đại khái đoán được bản thân đang ở trên mảnh đất nào.
Không có hắn, nội bộ nước Cao La e rằng đã rối loạn, chứ đừng nói đến chuyện dẫn quân đi quấy nhiễu Đại Phong.

Có ai ngờ được rằng, hắn thân là thừa tướng một quốc gia, lại bị giam giữ ở một nơi như thế này?
Nghe hắn nói như vậy, Bạch Hiên cũng không phản bác, vẫn cười híp mắt đứng một bên như cũ, dường như chẳng phải đang cai quản hắn, mà giống như đang hầu hạ hắn.
Kỳ Liên nghĩ thầm, thảo nào có thể ở trước mặt đế hậu đến tận bây giờ, người này rất thông minh.
Lúc này bên trong Tử Thần điện, từng mùi hương bốc lên, Tấn Ưởng thấy Cố Như Cửu ngáp liên tục mấy cái, nhịn không được hỏi: “Nàng thấy mệt mỏi sao?”
“Ừ.” Cố Như Cửu để đũa xuống, tiếp nhận cái chén cung nữ đưa tới xúc sạch miệng, xoa trán nói: “Thiếp đi ngủ một giấc, thức ăn cứ để đó lát nữa thiếp thức dậy sẽ ăn nữa.”
Tấn Ưởng bỏ chén đũa xuống, bước vào bên trong nội thất cùng nàng, thấy nàng vừa nằm xuống đã ngủ, nhịn không được bất đắc dĩ cười cười, giúp nàng hạ sa trướng xuống, mới xoay người rời đi.
“Bệ hạ…” Nhìn thấy Tấn Ưởng đi ra, thái giám phục vụ cẩn thận liếc nhìn bàn ăn, không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Dọn xuống đi.” Tấn Ưởng cũng không liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn, đi thẳng ra ngoài, Hà Minh thấy thế, lập tức đi theo.
Ra Tử Thần điện, Hà Minh nhìn sắc trời không tốt cho lắm, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, hôm nay trông như muốn mưa.”

Tấn Ưởng ngẩng đầu nhìn, thấy phía chân trời mây đen đang ùn ùn kéo đến, bầu trời âm u làm cho không khí thêm nặng nề ngột ngạt.
Điều này làm hắn nhớ lại năm đó để có thể vào kinh, đã nghĩ hết biện pháp để đại thần truyền chỉ thấy được mình.

Bầu trời hôm đó cũng tựa hồ như thế này, để thoát khỏi người kế mẫu phái đến ngăn cản, hắn phải chui hang chó, leo cây, nhảy tường, cách gì cũng từng làm qua.
Gần đến giờ phải đi, còn cố ý thay chiếc áo choàng bẩn thỉu bên ngoài, cố gắng để mình trông có vẻ sạch sẽ nhất nhưng cuộc sống thực sự lại không được tốt như các đệ đệ muội muội.
“Bệ hạ?” Hà Minh thấy sắc mặt Tấn Ưởng không tốt lắm, có chút lo lắng nhìn hắn.
Mí mắt Tấn Ưởng khẽ nhúc nhích, chắp tay ở sau lưng: “Đi Cẩn Hành cung.”
Thiền điện Cẩn Hành cung, Kỳ Liên bị tào tháo rượt mấy lượt, hiện tại trong bụng trống trơn, cuối cùng cũng bình thường trở lại.

Đã lâu lắm không được ăn dầu mỡ, bao tử dĩ nhiên không chịu nổi.
Hắn chẳng còn chút sức lực nào ngồi ở trên chiếc ghế cũ nát, liếc nhìn Bạch Hiền mặt không biểu tình ngồi trong góc phòng, dắt môi nói: “Bạch công công rất biết kiềm chế.”
Hiện tại hắn chật vật như vậy, Bạch Hiền vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh, chẳng những không cười cợt hắn, còn đem thuốc tiêu chảy đến cho hắn uống, thái độ tốt như vậy, quả thực làm cho hắn không thích ứng.

Bạch Hiền vừa muốn lên tiếng, đột nhiên nghe phía bên ngoài có tiếng bước chân truyền vào, hắn lập tức nghiêm túc trở lại, cũng không nhìn Kỳ Liên, lại xoay người đi ra ngoài đón.
Kỳ Liên đang cảm thấy kỳ quái, chỉ chốc lát sau liền trông thấy Tấn Ưởng đi đến, Bạch Hiền đang nhắm mắt bước đi theo sau lưng hắn.
Thảo nào có thể làm người tâm phúc của đế vương, cách xa như vậy vẫn phân biệt ra được tiếng bước chân của Hoàng đế, bản lãnh này người bình thường khó có thể sánh được.

Tấn Ưởng thấy sắc mặt Kỳ Liên trắng bệch, chân còn hơi run rẩy, cũng không hỏi nguyên nhân, trực tiếp lên tiếng nói: “Hôm nay Trẫm đến để nói cho ngươi biết một việc.”
“Cái gì?” Từ trong tiềm thức của mình, hắn cảm thấy chuyện này có quan hệ cùng hắn.
“Trẫm quyết định lật lại bản án Lâm phi độc hại hoàng tử hồi năm đó”.

Mặt Tấn Ưởng không thay đổi nhìn Kỳ Liên: “Nếu án này quả thật không quan hệ với Lâm phi, trẫm không những trả lại trong sạch cho Lâm gia, đồng thời để cho Lâm phi được chôn cất trong phi lăng, được nhận đèn nhang từ hậu nhân, không phải làm một cô hồn ở bên ngoài.”
Vẻ mặt Kỳ Liên khẽ nhúc nhích, một lát mới nói: “Sự tình đã qua lâu như vậy, ngươi tra thế nào được?”
“Thế gian này chỉ có vụ án không muốn tra xét chứ không có vụ án không thể tra ra nguyên nhân.’’ Tấn Ưởng nhếch môi: “Trẩm chỉ muốn biết, ngươi có mong Lâm gia được giải oan?”
Kỳ Liên trào phúng cười nói: “Cho dù Lâm gia chúng ta được giải oan thì có thể làm được gì? Tính mệnh của cả trăm người trong Lâm gia chúng ta cũng không về được, bộ tộc Tấn thị các ngươi chính là những kẻ trơ trẽn ác độc.”
“Người hàm oan Lâm gia là tiên đế, chẳng phải trẫm.” Tấn Ưởng hoàn toàn chẳng để ý đến những lời Kỳ Liên mắng bộ tộc Tấn thị.

Hắn thấy, tiên đế và những người nhà Tấn thị, việc làm quả thật rất ghê tởm buồn nôn, Kỳ Liên cũng không có mắng sai: “Chí ít trăm ngàn năm sau, Lâm gia các người được ghi trong sử sách là bị chết oan, chứ không phải là kẻ phạm tội độc chết hoàng tử, bị giết chết cả nhà, tịch thu tài sản.”
Kỳ Liên sau một hồi trầm mặc, cố gắng áp chế kích động trong lòng: “Ngươi không sợ nhắc lại chuyện xưa, làm cho Thái hậu khổ sở?”
Gió nổi lên, cánh cửa sổ trong thiền điện cũ nát bị gió thổi đập mạnh vào tường phát ra những tiếng ầm ầm.
Tấn Ưởng nhìn cửa sổ cũ nát lung lay trong gió, giọng nói binh thản: “Trẫm chỉ không muốn để đứa bé năm đó chết không minh bạch.”

“A”.

Kỳ Liên lạnh lùng cười, tỏ vẻ dè bỉu lời nói đường hoàng này của Tấn Ưởng: “Nói đi, ngươi muốn ta làm cái gì?”
Hắn vừa dứt lời, Tấn Ưởng ngẩng đầu nhìn hắn.
Kỳ Liên nhìn thấy, đôi mắt đủ để cho vô số nam nhân ganh ghét, cũng để cho vô số nữ nhân điên cuồng, lại che giấu vô số dã tâm và sát ý.
“Ta cần ngươi đứng ra làm chứng chỉ Thụy vương cấu kết kẻ địch bên ngoài.”
“Chỉ thế thôi sao?” Hắn híp mắt lại nhìn Tấn Ưởng, cũng không tin sự việc sẽ đơn giản như vậy.

Hắn vốn là thừa tướng đã mất tích nước Cao La đột nhiên đứng ra làm chứng chỉ tội Thụy vương, chuyện này không chỉ nói hai ba câu là xong.
Đột nhiên Tấn Ưởng nhếch môi, nở nụ cười không rõ ý tứ: “Ngoại trừ điều này ra, ngươi còn có tác dụng gì?”
Kỳ Liên cảm giác nhân cách của mình bị vũ nhục, muốn phản bác thì Tấn Ưởng đã ra khỏi cửa.
“Haizzz, ta…” Kỳ Liên cảm giác mình muốn thốt ra những lời thô tục.
“Kỳ Liên tiên sinh.” Còn Bạch Hiền vẫn đứng im một chỗ đột nhiên mở miệng nói: “Mấy ngày sắp tới, ngài cứ sống ở nơi này.”
Kỳ Liên quay đầu lại liếc nhìn căn phòng này, bàn ghế giường đều hơi cũ nát, thế nhưng tốt hơn rất nhiều so với nhà tù u ám tối tăm không ánh mặt trời, hắn híp mắt nhìn sang Bạch Hiền: “Bệ hạ không sợ một người đàn ông như ta ở trong cung sao?”

Hắn không nói rõ, Bạch Hiền cũng biết lời hắn muốn nói là gì.

Vì vậy ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Lâm gia thật sự sắp phải tuyệt tự rồi, nếu như chúng tôi là ngài, sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này đợi, ngay cả cửa cũng không bước ra nửa bước, nếu bị người khác phát hiện tưởng nhầm thành ăn trộm, nói không chừng sẽ đánh chết, lúc đó cũng không trách được người khác.”
Bị ngầm cảnh cáo một phen, Kỳ Liên xì một tiếng, bất quá rất thức thời không có nói thêm nữa.

Thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời, Bạch Hiền hài lòng gật đầu: “Kỳ Liên tiên sinh thân thể không khỏe, sớm nghỉ ngơi đi.” Nói xong, cũng chẳng thèm để ý đến Kỳ Liên, xoay người rời đi.
“Có kỳ chủ tất có kỳ nô.” Kỳ Liên rung đùi đắc ý nằm dài trên giường, biểu tình trên mặt mới dần dần âm trầm xuống.

Nghĩ đến cả nhà Lâm gia, hắn thống khổ nhắm hai mắt lại, tùy ý để mưa gió táp vào mặt cũng không muốn mở mắt ra nhìn.
“Trời sắp đổ mưa rồi, sao lại đến vào lúc này?” Chu Thái hậu thấy Tấn Ưởng qua đây, lòng rất vui, bởi vì chuyện người nhà mẹ đẻ lần trước, bà biết trong lòng Tấn Ưởng hơi buồn phiền, thấy hắn tới, nỗi lo lắng trong bụng cũng vơi đi nhiều.
“Nhi tử vừa khéo đi ngang qua đây nên ghé vào thăm mẫu hậu.” Tấn Ưởng cười nói.
Chu Thái hậu cười sai người dâng trà bánh lên cho hắn, không hỏi hắn làm sao có chuyện tiện đường từ Tử Thần điện đến cung Khang Tuyền? Tấn Ưởng cũng không có giải thích, đây là điều ăn ý ngầm duy nhất giữa hai mẹ con họ.
“Trà chỗ mẫu hậu vẫn luôn ngon thế này.” Tấn Ưởng uống một ngụm trà, ngửi thấy một mùi vị quen thuộc.
“Chẳng phải con đang khen ta, mà là đang khen Cửu Cửu.” Chu Thái hậu biết rõ bản tính hắn thế nào, cho nên nói chuyện cũng không có khách khí quá mức: “Trà này là lần trước Cửu Cửu mang tới, ta uống thấy rất hiệu nghiệm, dễ ngủ hơn trước rất nhiều.”
“Mẫu hậu không chê là tốt rồi.” Nước trà mới trôi qua cuống họng, hắn đã nhận ra đây là loại trà năm nay Cửu Cửu thường pha cho hắn uống: “Hôm nay nhi tử đến là có chuyện muốn thương lượng cùng mẫu hậu.”
“Chuyện gì?” Chu Thái hậu cười hỏi.
“Nhi tử muốn thúc phẩm vụ án Lâm phi đầu độc hoàng tử năm xưa.”
Loảng xoảng! Gió thổi qua cửa sổ, cửa sổ đập mạnh vào tường, tiếng vang ầm ầm rất lớn, nụ cười trên mặt Chu Thái hậu dần dần tán đi, tay bưng chén trà cũng có chút run rẩy: “Vì sao đột nhiên con lại có ý định này?”

“Bởi vì nhi tử hoài nghi có người đứng phía sau vụ án này.” Tấn Ưởng đứng dậy làm một đại lễ với Chu Thái hậu: “Nhi tử cũng không muốn huynh đệ của mình ra đi không minh bạch như vậy.”
Chu Thái hậu há miệng, lại không biết nên nói cái gì cho phải, một lát mới mệt mỏi ngã người dựa vào thành ghế, bà nhắm mắt lại không để cho tâm tình mình lộ ra ngoài: “Con đang hoài nghi đến… ai?”
“Thụy vương.”
Chu Thái hậu coi như hiểu rõ bản tính của Tấn Ưởng, nếu không nắm chắc bảy tám phần cũng đã giữ được bốn năm phần, nếu như chuyện không nghiêm trọng, Tấn Ưởng chưa bao giờ nói với bà.

Hiện tại hắn dám thẳng thắn lên tiếng chỉ rõ kẻ tình nghi chính là Thụy vương, như vậy chuyện này nhất định có liên quan đến Thụy vương.
“Ta đã biết.” Nàng mở mắt ra: “Con cứ tiếp tục làm đi.”
Bà nhớ lại năm đó mình sinh hạ được hai đứa con, một trai một gái, Chu Thái hậu cảm thấy tim như bị đao cắt, lại vô lực ứng phó Tấn Ưởng.
Tấn Ưởng cũng biết lúc này mình không được hoan nghênh, đứng lên nói: “Nhi tử xin cáo lui.”
Chu Thái hậu xắn tay áo, không nói gì.
Hai mẹ con bọn họ đều hiểu rõ trong bụng, mặc dù trong ngày thường hai người đều tỏ ra thân thiết quan tâm nhau, nhưng xét cho cùng vẫn không phải mẹ con ruột thịt.
Ở trong tim Thái hậu, hắn vẫn không thể so sánh bằng hoàng tử chết non khi chưa được hai tuổi.

Thái hậu chọn hắn chỉ là vì chọn một đế vương thích hợp, mà hắn hiếu kính Thái hậu, chẳng qua cũng là cảm kích Thái hậu để cho hắn trở thành hoàng đế.
Về phần cảm tình…
Đi ra cung Khang Tuyền, bên ngoài cuồng phong gào thét, tay áo hắn bị gió thổi bay phần phật, lại có cảm giác cuồng dã.
“Bệ hạ, phía ngoài gió quá lớn, ngài cẩn thận chút.” Hà Minh đi lên phía trước hai bước, vừa thay Tấn Ưởng cản lại gió.

Tấn Ưởng nhìn hắn một cái không nói gì, thẳng bước đi tới bên ngoài Tử Thần điện, khi hắn thấy thân ảnh đang đứng ở cửa, mới không tự chủ được bước nhanh chân hơn, chạy tới bên trên bậc thềm.
“Cửu Cửu, tại sao nàng lại ở chỗ này?” Hắn sờ sờ tay của Cố Như Cửu, xác định tay nàng không lạnh, mới yên lòng: “Bên ngoài gió lớn như vậy, nàng ra ngoài làm gì?”
“Khi thiếp tỉnh lại, không thấy chàng đâu, đoán rằng chàng đã đi ra ngoài.” Cố Như Cửu cười cười, kéo hắn đi vào bên trong phòng: “Bên ngoài gió lớn, thiếp lại ngủ không được, cho nên đi ra ngoài xem thử, nếu trời mưa, thiếp còn có thể sai người mang dù đến cho chàng.”
“Đâu cần phải mang dù đến cho ta, trong cung lại rộng lớn như vậy?” Tấn Ưởng cười cười, thế nhưng lòng lại thấy ấm áp.

Năm ngày đại triều, ngay khi mọi người cho rằng cuộc thảo luận hôm nay sắp kết thúc, Hoàng thượng đột nhiên lên tiếng lần nữa.
Vị Hoàng đế này từ trước đến nay không lên tiếng thì thôi, chứ hễ lên tiếng chắc chắn sẽ hù chết người, cho nên sau khi Tấn Ưởng lên tiếng, tất cả mọi người bày thế trận chờ quân địch, ngừng thở, đồng thời thầm nghĩ ở trong lòng, không biết lần này là vị nào xui xẻo.
Ai biết lần này Hoàng thượng lại không phiền hà ai, mà gia phong tước vị cho một người.
Gia phong tước vị cũng chẳng phải chuyện to tát gì, chỉ cần người được gia phong tính cách không có vấn đề gì thì tất cả mọi người đều chấp nhận ngay, chỉ là lần này người được Hoàng thượng gia phong, thật sự là…
“Bệ hạ, đại hoàng tử đã chết yểu, chỉ sợ…”
“Chính vì đệ đệ này của trẫm chết yểu, trẫm mới không đành lòng để cho đệ đệ muôn đời không được nhận đèn nhang.” Tấn Ưởng nhàn nhạt nhìn vị quan viên vừa lên tiếng: “Trẫm gia phong đệ đệ làm An Thân vương, có gì không thích hợp.”
Dựa theo quy củ, chết sớm được coi là bất hiếu vì để người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Thế nhưng việc này cũng chẳng có bao nhiêu quan hệ với bọn họ, nghĩ kỹ lại mà nói thì đương kim Hoàng thượng cần lấy lòng mẫu

thân trên danh nghĩa của hắn nên liền gia phong con trai ruột mẫu thân trên danh nghĩa này.
Dù sao… Hoàng thượng cảm thấy vui vẻ là được rồi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy chuyện này có thể lớn có thể nhỏ.

Nếu nói lớn thì nó là phá hủy cấp bậc lễ nghĩa, còn nói nhỏ, đó là tình thương của người làm ca ca dành cho đệ đệ của mình, bởi thế những kẻ làm thần tử như bọn hắn còn có thể làm thế nào?
“Bệ hạ nhân hậu!” Trương Trọng Hãn đứng dậy, đưa tay lau mắt, bộ dạng rất cảm động nói.” An Thân vương điện hạ dưới suối vàng có biết, nhất định cũng sẽ cảm động.”
Ha hả, ngươi đã gọi người ta tiếng An Thân vương điện hạ, có thể nói đã đứng cùng một chiến tuyến không?
Mọi người đều bày tỏ khinh thường đối với hành vi tận dụng mọi tình huống để nịnh hót kiểu này của Trương Trọng Hãn, sau đó lại có vô số người đứng ra tỏ ý tán thành.
Dù sao Hoàng đế người ta không có ý kiến gì, bọn họ để ý đến mấy chuyện nhàm chán đó làm gì? Chỉ cần ngài đừng nhàn rỗi gia phong mấy tiểu hoàng tử khác làm hoàng đế là được rồi.
Tin tức Hoàng thượng gia phong hoàng tử làm An Thân vương truyền tới cung Khang Tuyền, Chu Thái hậu khóc đỏ cả mắt, lôi kéo tay của Lưu cô cô nói: “Cuối cùng con ta ngày sau cũng có đèn nhang hiếu kính.”
“Nương nương.” Lưu cô cô an ủi Chu Thái hậu: “Hoàng thượng hiếu thuận ngài, mới không thèm để ý đến nghị luận của mọi người đưa ra quyết định này, nếu ngài vui mừng đến chảy nước mắt làm tổn thương đến sức khỏe, chẳng phải đi ngược với tâm ý của Bệ hạ?”
“Ngươi nói đúng.” Chu Thái hậu lau khô nước mắt, sau đó nói: “Ngươi đi xem mấy thứ trong tư kho của ta, có cái gì thích hợp thì đưa cho Hoàng hậu dùng, đem hết đi.”
Bà không thể cho Hoàng thượng thì cho Hoàng hậu vậy.
Lưu cô cô thầm thở phào một hơi, Thái hậu dù sao cũng không quên thể diện, nếu không để truyền ra ngoài…

Tóm lại chẳng phải ruột, lúc làm việc cẩn thận một chút là điều nên làm.
“Phụ vương, Bệ hạ đột nhiên gia phong tiểu hoàng tử là có ý gì?” Thụy vương thế tử sắc mặt hơi lo sợ bất an: “Có phải hay không là…”
“Không có khả năng.” Thụy vương chắc chắn nói: “Sự tình đã qua hơn mười năm, không có khả năng còn có người biết.

Người biết đều đã không có cơ hội mở miệng nữa.”
“Tại sao Hoàng thượng lại làm ra chuyện này?” Thụy vương thế tử nghĩ mãi vẫn không ra: “Nếu như là để lấy lòng Thái hậu, năm đó sau khi hắn vừa đăng cơ đã có thể làm như vậy, tại sao lại để kéo dài đến bây giờ?”
“Lúc hắn mới vừa đăng cơ, Thái hậu vẫn đứng sau lưng quyết định mọi chuyện, Thái hậu là nữ nhân thông minh, làm sao sẽ tự mình đưa ra đề nghị này khiến cho người trong thiên hạ chê cười?” Thụy vương cười lạnh nói: “Hiện nay đương kim Hoàng thượng đã tự mình chấp chính, nếu đưa ra đề nghị này sẽ chẳng còn là chủ ý của Thái hậu, mà là hắn hiếu thuận Thái hậu, đợi ngày sau truyền đi, bách tính cũng sẽ nói hắn nhân hiếu.”
“Thì ra là thế.” Thụy vương thế tử thở dài một hơi: “Ta còn tưởng rằng Hoàng thượng phát hiện chuyện năm đó.”
“Vi phu đã sớm nói với ngươi, thân là nam nhi, đừng hễ gặp chuyện là rối loạn trận cước, hôm nay ngươi vẫn còn thiếu thuần thục.” Thụy vương cau mày: “Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày tập viết thêm mười trang.”
“Vâng.” Thụy vương thế tử không dám phản bác, lập tức đáp ứng.
“Ừ.” Thụy vương miễn cưỡng hài lòng gật đầu, nhớ tới tác phong hành sự của đương kim Hoàng thượng, nếu con trai lão cũng được như thế, thì lão cũng không phí nhiều sức lực tính toán thế này.
Thật không ngờ cái tên bất lực Thành vương kia lại sinh ra một đưa con ngoan bậc này.
Bất quá nghĩ đến thái độ của đương kim Hoàng thượng đối với Thành vương, kể cả khi Thành vương chết đi, Thành vương phủ nghèo túng, hắn lại hài lòng nở nụ cười.
Có con trai ngoan thì có ích lợi gì, có mệnh sinh thế nhưng không có phúc hưởng, đến chết còn tưởng rằng Tấn Ưởng chẳng phải con trai của mình, thật đáng thương lại buồn cười.


Bình Luận (0)
Comment