Như Em Hằng Mong

Chương 2

Chuyện Thẩm Độ lạnh lùng khó đến gần này, Hứa Bảo Như đã biết từ sớm.

Nói cho cùng thì khi cậu ở trong nhà, biểu hiệu cũng rất lạnh nhạt.

Nhưng dù là như vậy, vẫn không ảnh hưởng đến việc có vô số nữ sinh trong trường thầm mến cậu.

"Lúc Thẩm Độ học lớp mười được nhiều nữ sinh theo đuổi hơn, nhưng đều bị từ chối cả. Thời gian dài, mọi người đều biết tính cách của Thẩm Độ rất lạnh nhạt, vốn sẽ không có nữ sinh nào cưa đổ anh được, nên bây giờ nữ sinh dám đến tỏ tình cũng ít lắm."

Hứa Bảo Như tò mò hỏi: "Lớp của cậu ấy ở đâu vậy?"

Trương Dĩnh nói: "Ban tự nhiên ấy, hạng nhất toàn ban, mỗi lần thi đều bỏ xa hạng nhì hơn mấy chục điểm đó."

Nguyên cả một buổi chiều và tối, Hứa Bảo Như luôn nghĩ về Thẩm Độ.

Lúc tiết tự học buổi tối kết thúc, Hứa Bảo Như vừa ra cổng trường, đã nhìn thấy xe của ba.

Cô mở cửa xe và ngồi vào, ba Hứa quay đầu cười hỏi: "Cảm giác thế nào? Đã quen chưa con?"

Hứa Bảo Như nói: "Cũng được ạ. Tất cả bạn học đều rất thân thiện, thầy cô giáo cũng không tệ, duy chỉ có hiệu trưởng là quá nhiều lời, lễ tựu trường kéo dài hơn một giờ, phơi nắng chết con rồi."

Mẹ Hứa cười nói: "Có rất nhiều điều phải nói trong lễ tựu trường mà."

Trên đường về nhà, Hứa Bảo Như không nhịn được mà nói với mẹ: "Mẹ, mẹ biết không, Thẩm Độ là chủ tịch hội học sinh, hơn nữa mỗi kì thi đều đứng nhất đó."

Mẹ Hứa cũng có hơi kinh ngạc: "Vậy sao?"

"Vâng ạ."

Mẹ Hứa lại nói: "Vậy con phải học tập người ta thật nhiều nhé."

Dứt lời, bà lại thở dài nói: "Sao thằng bé này lại ưu tú như vậy chứ, vẻ ngoài đẹp trai thì không nói, học tập cũng tốt, nhìn một cái đã biết tiền đồ vô lượng."

Ba Hứa cười nói: "Con gái chúng ta cũng không tệ nha, bà cần gì phải so sánh với người khác."

Hứa Bảo Như gật đầu phụ họa với ba: "Chí phải, chí phải ạ."

Mẹ Hứa bật cười, nói: "Con đừng tự đắc quá, nếu không rèn luyện môn toán, mẹ xem con làm thế nào để thi đại học. Hôm nay mẹ đã đi hỏi thăm, cách tiểu khu chúng ta không xa có một trung tâm dạy thêm, giáo viên rất tốt, mẹ định sẽ đăng ký cho con một lớp vào cuối tuần."

Hứa Bảo Như vừa nghe, kinh ngạc nói: "Mẹ, mẹ đừng như vậy chứ? Con vừa mới tựu trường thôi mà."

Mẹ Hứa nói: "Thì cũng là vì vừa tựu trường, khéo có thể đuổi theo tiến độ học ở trên lớp. Bình thường học ở trường, cuối tuần đến lớp học thêm, vừa vặn có thể tìm lỗ hổng và bổ sung vào, củng cố học tập chút."

Hứa Bảo Như vừa nghe việc phải đến lớp học thêm, lập tức ỉu xìu.

Cầu xin mẹ thật lâu, cũng chẳng có ích gì. Không đến hai ngày, mẹ đã thật sự mang lịch học của lớp học thêm về cho cô.

Hứa Bảo Như trở nên tuyệt vọng muốn chết trong nháy mắt, gọi điện thoại than khổ với Chu Di, "Lòng dạ mẹ tớ độc ác quá, vừa mới tựu trường đã đăng ký một lớp học thêm bên ngoài cho tớ. Ôi mẹ ơi, tớ thấy toán đã buồn nôn rồi, tớ không muốn sống nữa —-"

Hứa Bảo Như nằm sấp trên giường kêu to oang oang.

Chu Di ở đầu bên kia điện thoại còn cười ha ha rõ to như muốn bỏ đá xuống giếng, nói: "Đúng là cậu nên rèn luyện thêm môn toán, mỗi lần thi đều kéo chân cậu cả mấy chục điểm mà."

Hứa Bảo Như uể oải, "Tớ thật sự có bóng ma tâm lí với toán mà. Làm vậy có gì hữu dụng đâu chứ?"

Mặc dù Hứa Bảo Như rất không muốn đến lớp học thêm, nhưng đã đăng kí đóng tiền, không đi cũng không được.

Vì vậy ngày thứ bảy đầu tiên sau tựu trường, Hứa Bảo Như vô cùng đáng thương, một mình đi đến lớp học thêm.

Mỗi cuối tuần sẽ học nửa ngày, bốn tiết buổi sáng hoặc bốn tiết buổi chiều.

Hứa Bảo Như sợ buổi chiều phải phơi nắng, nên chọn lớp bổ túc vào buổi sáng.

Bầu trời vào giữa trưa, cô học bổ túc xong, đón xe về nhà.

Thời điểm đến cửa tiểu khu, thuận đường ghé qua cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua kem đá.

Ai ngờ vừa đi vào, đúng lúc gặp được Thẩm Độ đang mua nước.

Cô cảm thấy kinh hỉ trong nháy mắt, ngay cả sự mệt mỏi khi học thêm xong cũng biến mất hơn phân nửa, cô vội vàng tiến lên, "Thẩm Độ!"

Thẩm Độ đứng trước quầy thu ngân, đang trả tiền, nghe tiếng cô gọi mình, quay đầu, nhìn cô với vẻ mặt rất lạnh nhạt.

Hứa Bảo Như nói: "Cậu không nhớ tớ à? Tớ là Hứa Bảo Như, đã gặp nhau lúc ở nhà cậu á."

Thẩm Độ không nhìn cô nữa, đáp một tiếng "ừ" qua loa lấy lệ, quét mã QR trả tiền, cầm nước lên và đi luôn.

Hứa Bảo Như nhìn bóng lưng của Thẩm Độ, không kiềm được mà hừ một tiếng, thầm nghĩ trong lòng người này đúng là lạnh nhạt.

Hứa Bảo Như không theo đuổi Thẩm Độ, tương lai còn dài, cô không cuống cuồng chút nào.

Cô chậm rãi chọn mấy cây kem, lại mua thêm chút đồ ăn vặt, trả tiền, đi dọc theo đường dưới bóng cây, chậm rãi trở về nhà.

Về đến nhà, đúng lúc mẹ Hứa cắt một đĩa dưa hấu mang ra, thấy con gái về rồi, cười hỏi cô: "Sao rồi? Học thêm có mệt không con?"

Hứa Bảo Như thay giày vào nhà, đặt túi xách đeo trên vai lên bàn, sau đó nằm xuống ghế sofa. "Mẹ nói thử đi ạ? Mệt sắp chết luôn rồi."

Mẹ Hứa cười và đặt đĩa dưa hấu lên bàn trà, nói: "Nghỉ ngơi một hồi đi, rồi đi tắm là khỏe ngay."

Hứa Bảo Như mệt mỏi nên cũng không muốn nói nhiều, nằm trên ghế sofa chơi điện thoại một lúc, mới bò dậy, kéo lê dép đi lên lầu gội đầu tắm rửa.

Buổi chiều, Hứa Bảo Như chỉ ở trong phòng mà không xuống lầu, ngủ một giấc dậy, lại ôm laptop xem một bộ phim mới ra mắt. Đến lúc ăn cơm tối mới xuống lầu.

Lúc ăn cơm, ba cũng hỏi hôm nay cô đi học thêm có cảm giác thế nào.

Hứa Bảo Như than thở, "Đừng hỏi con nữa ạ, chỉ có mệt mỏi thôi."

Ba Hứa cười ha ha rất to, "Mệt mỏi chút thì không sao cả, có thu hoạch là được."

Mẹ Hứa cũng cười. Bỗng nhiên bà nhớ lại một chuyện, nói với chồng: "Đúng rồi, ngay mai em muốn mời Uyển Thu đến nhà mình ăn cơm. Hai bọn em nói chuyện rất hợp nhau, trước cũng đã nói nếu hai nhà có rảnh rỗi sẽ tụ họp một bữa rồi."

Thẩm Uyển Thu là tên của mẹ Thẩm Độ.

Dĩ nhiên ba Hứa không có ý kiến gì, ông gật đầu nói: "Em cứ sắp xếp đi là được rồi."

Mẹ Hứa nói: "Vậy ngày mai tan làm anh phải về sớm chút đó."

"Được thôi."

Hứa Bảo Như không nghĩ đến mẹ sẽ mời dì Thẩm đến nhà ăn cơm. Đương nhiên trong lòng cô rất vui vẻ, dì Thẩm đến, dĩ nhiên Thẩm Độ cũng sẽ đến. Cô còn đang buồn vì không có cơ hội đến gần Thẩm Độ đấy.

Sáng ngày hôm sau, mẹ Hứa muốn ra ngoài mua thức ăn, Hứa Bảo Như nhàn rỗi không có việc gì làm, nên cũng đến siêu thị cùng mẹ.

Đi dạo trong siêu thị đến hơn giờ trưa, quay về với một đống đồ.

Về đến nhà, đã đến giữa trưa, mẹ Hứa nấu hai ba món đơn giản, ăn tùy ý cùng con gái, nói: "Buổi tối có rất nhiều món ăn ngon, bữa này thì ăn đơn giản tạm nhé."

Hứa Bảo Như đang gặm bắp, gật đầu, "Con không đói bụng."

Mẹ Hứa cười, cơm nước xong, lập tức đứng dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu cho món canh gà hầm hạt dẻ muốn làm vào buổi chiều.

__

Thẩm Uyển Thu bận rộn công việc ở công ty xong, về đến nhà đã gần sáu giờ.

Bà đỗ xe trong sân, thời điểm vào nhà, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Độ xuống lầu rót nước.

Trên mặt bà hiện lên nụ cười, vừa vào nhà vừa nói: "Con sửa soạn chút đi, lát nữa đến nhà dì bên cạnh ăn cơm nhé."

Thẩm Độ đứng ở máy lọc nước rót nước, không ngẩng đầu, lạnh lùng đáp lại một câu, "Không đi."

Thẩm Uyển Thu nói: "Không cho phép không đi. Cái khác sao cũng được, nhưng con không thể không có sự lễ phép này được."

Thẩm Độ rất chán ghét những cách giao lưu vô vị này, cậu nhíu chặt mày, nói: "Mẹ có thể nói là con không ở nhà."

Thẩm Uyển Thu nói: "Không được."

Bà dứt lời thì đi lên lầu, "Mẹ lên lầu thay quần áo trước đã."

__

Thẩm Độ không thích lãng phí thời gian vào những buổi giao lưu nhạt nhẽo này, nhưng xuất phát từ sự dạy dỗ và lễ phép, cuối cùng vẫn chỉ có thể đi cùng.

Lúc bảy giờ tối.

Hứa Bảo Như ở trong phòng bếp giúp mẹ nấu ăn, nghe tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên, mẹ Hứa hào hứng nói: "Chắc là dì Thẩm đến đó, con nhanh đi ra mở cửa đi."

"Vâng." Hứa Bảo Như đáp một tiếng, xoay người chạy chậm ra phòng khách để mở cửa.

Cô mở cửa ra, chỉ thấy dì Thẩm và Thẩm Độ ở bên ngoài.

Hứa Bảo Như mỉm cười rực rỡ, "Dì Thạm ạ, mời dì vào nhà."

Cô vừa nói vừa mở rộng cửa ra, chào đón dì Thẩm và Thẩm Độ đi vào.

Thẩm Uyển Thu thấy Hứa Bảo Như, trên khuôn mặt cũng xuất hiện nụ cười dịu dàng, bà duỗi tay đưa quà tặng cho Hứa Bảo Như, hỏi: "Bảo Như, đã quen với trường học mới chưa con?"

Hứa Bảo Như nhận lấy quà tặng của dì Thẩm, gật đầu, tươi cười nói: "Cũng được dì ạ, cảm ơn dì đã quan tâm."

Thẩm Uyển Thu cười với Bảo Như và nói: "Bình thường lúc ở trường học nếu có gì cần giúp đỡ, có thể đi tìm Thẩm Độ con nhé."

Dứt lời, lại quay đầu nhìn về phía con trai, dặn dò: "Bình thường ở trường học con phải chăm sóc cho Bảo Như nhiều chút nhé."

Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, cảm giác được rõ ràng trên mặt cậu lúc này là vẻ không kiên nhẫn, thậm chí còn nhíu mày nhẹ.

Trong lòng cô có hơi buồn cười. Trong đầu thầm nghĩ Thẩm Độ là người lạnh lùng như vậy, sao có thể đồng ý quan tâm việc vớ vẩn của người khác được.

Mẹ Hứa làm xong việc trong bếp, lập tức đi ra từ phòng bếp, trên mặt là nụ cười rực rỡ nhiệt tình, luôn miệng chào hỏi: "Uyển Thu, mau ngồi đi."

Thẩm Uyển Thu nhìn về phía mẹ Hứa, cười nói: "Thật sự làm phiền bà quá, còn phải để bà tự xuống bếp nữa."

Mẹ Hứa cũng cười, kéo Thẩm Uyển Thu ngồi xuống ghế sofa, vừa rót nước cho bà ấy, vừa nói: "Phiền gì mà phiền, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà."

Bà rót nước trà cho Thẩm Uyển Thu xong, lại ngẩng đầu nhiệt tình gọi Thẩm Độ, "Tiểu Độ, con cũng ngồi đi. Con xem muốn uống gì nào, dì kêu Bảo Như đi lấy cho con."

Thẩm Độ gật đầu một cái, lễ phép nói: "Con uống nước lạnh là được rồi ạ, cám ơn dì."

Thẩm Uyển Thu thấy mẹ Hứa khách sáo như vậy thì cười nói: "Bà không cần để ý đến nó đâu, lớn như vậy rồi, còn cần ai chăm sóc nữa."

Mẹ Hứa bật cười, cũng không khách sáo nữa, để con gái rót nước cho Thẩm Độ, còn mình thì trò chuyện cùng Thẩm Uyển Thu.

Hai người phụ nữ nói chuyện sẽ có rất nhiều chủ đề, càng trò chuyện càng vui vẻ.

Hứa Bảo Như và Thẩm Độ ngồi một bên, trái lại thì hệt như hai người đứng xem, yên lặng nghe hai bà mẹ nói chuyện phiếm.

Có nhiều lần Hứa Bảo Như muốn âm thầm nói vài câu với Thẩm Độ, nhưng vẻ mặt Thẩm Độ quá lạnh nhạt, cô nhất thời không nghĩ ra đề tài.

Chỉ có thời điểm định ăn bánh bích quy, cô đã bưng hộp sắt nhỏ lên và đưa đến, nhìn Thẩm Độ, nhỏ giọng hỏi: "Cậu có muốn ăn chút gì không?"

Thẩm Độ nói: "Không cần. Cảm ơn."

Hứa Bảo Như cũng không mời nữa, đặt hộp bánh bích quy lên bàn trà, mình thì lặng lẽ ăn hai miếng.

Buổi trưa cô ăn ít, vào lúc này có hơi đói.

Cũng may là không bao lâu sau, ba đã trở về.

Sau khi ba về, mẹ giới thiệu dì Thẩm với ba, mọi người khách sáo trò chuyện mấy câu, xem như đã quen biết nhau.

Lúc ba đi lên lầu thay quần áo, mẹ vui vẻ nói với dì Thẩm: "Người đều đông đủ cả rồi, tôi đi xào thêm hai món nữa là có thể ăn cơm rồi."

Dì Thẩm cũng đứng dậy theo, cười nói: "Tôi đi giúp bà nhé."

"Được thôi." Hai người phụ nữ vui vẻ đi vào phòng bếp, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Hứa Bảo Như và Thẩm Độ.

Người lớn vừa đi, sự khôn khéo trên người Hứa Bảo Như cũng không còn sức ở lại nữa.

Cô cầm lấy điện thoại từ trên bàn trà, ngồi xuống đầu bên phải ghế sofa, kế bên chiếc ghế sofa một người mà Thẩm Độ đang ngồi.

Cô đưa điện thoại đến, cười nhìn Thẩm Độ, nhỏ giọng nói: "Thẩm Độ, chúng ta thêm Wechat đi."

Thẩm Độ vốn đang nhìn điện thoại, nghe vậy, ngước mắt nhìn về phía Hứa Bảo Như.

Hai người ngồi rất gần, thời điểm Thẩm Độ ngước mắt, lập tức mắt đối mắt với Hứa Bảo Như.

Hứa Bảo Như nhìn hình phản chiếu đôi mắt mình trong con người đen nhánh của Thẩm Độ, không biết tại sao, tim cũng vô thức đập trật một nhịp.

Có lẽ là ngồi quá gần, cô ngửi được hương bạc hà nhàn nhạt trên người Thẩm Độ, tựa như hương thơm mát lạnh sạch sẽ khi vừa mới tắm xong.

Trong một chớp mắt, Hứa Bảo Như nghĩ đến bầu trời xanh trong suốt sạch sẽ sau khi mưa tạnh. Cô rất thích.

Cô nhìn Thẩm Độ, trong mắt là ý cười sáng lạn, cô lại đưa điện thoại về phía trước, nói: "Chúng ta đã quen biết như vậy rồi, thêm Wechat chắc không sao chứ?"

Thẩm Độ trầm mặc nhìn Hứa Bảo Như, giọng nói rất lạnh lùng, nói: "Tôi không dùng Wechat."

Dĩ nhiên Hứa Bảo Như không tin.

Bây giờ làm gì còn có ai không dùng Wechat chứ.

Cùng lắm chỉ là một lời từ chối khéo léo thôi.

Hứa Bảo Như cũng không vạch trần, trái lại thì cô cười híp mắt, đưa tay đến trước mặt Thẩm Độ, nhịn cười nói: "Vậy tớ giúp cậu đăng ký một tài khoản nhé."

Tay cầm điện thoại của Thẩm Độ hơi khựng lại, cậu ngước mắt lên, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn Hứa Bảo Như.

Ý cười trong mắt Hứa Bảo Như sắp không giấu được nữa, lại đưa tay về phía trước, cười nói: "Tớ giúp cậu đăng kí."

Thẩm Độ im lặng nhìn chằm chằm Hứa Bảo Như một hồi, cuối cùng không nói gì cả, dứt khoát đứng dậy và rời đi.

Hứa Bảo Như nhìn bóng lưng lạnh nhạt kiêu ngạo của Thẩm Độ, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười.

Mặc dù bị Thẩm Độ từ chối, nhưng không biết tại sao, cô lại thấy hơi vui vui.

Có lẽ là vì, cuối cùng cô cũng nói chuyện được với Thẩm Độ.
Bình Luận (0)
Comment