Người dẫn đầu cưỡi con ngựa cao to, mặc giáp sáng loáng, dưới ánh mặt trời, áo giáp phản xạ sắc vàng rực sáng chói, đằng sau người nọ còn có bốn, năm thủ vệ của thành Trường An.
Hắn có dáng vẻ cao to, dưới khôi giáp là một khuôn mặt cứng rắn, kiên cường, người này cưỡi trên lưng ngựa nhìn xuống, vẻ áp bách càng mãnh liệt hơn hẳn.
Trong đám người đã có người nhận ra thân phận của hắn, nhỏ giọng nói: “Là Trịnh thủ vệ.”
Cặp mắt phượng của Trịnh Quăng hơi đảo qua đám người, dòng người như thủy triều bị ép phải lùi về sau vài bước bởi ánh mắt này của hắn, mọi người dành ra phạm vi chừng một ô đất trống.
“Kẻ nào dám gây sự trong thành ta?”
Ngoài miệng thì hắn hỏi vậy thôi, nhưng mắt lại nhìn chằm chặp vào một người.
Người nọ mặc y phục đỏ sáng rực như lửa cháy, bao cổ tay bằng da cột chặt ống tay áo, tóc dài buộc cao, dáng người cao gầy mạnh mẽ, vai rộng eo thon, cột đai lưng đen, khiến chàng trông càng cao lớn hơn hănt.
Trần Nhu đứng phía sau chàng thiếu niên áo đỏ, mặc dù không nhìn thấy mặt chàng, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng thôi là đã đoán ra được bản tính cao ngạo của chàng thiếu niên nọ.
Sự hoảng hốt chợt dâng trào trong lòng bay biến đi ngay, ngón tay hãy còn đang run rẩy nắm chặt lấy ống tay áo.
Gã nam nhân trung niên nằm trên mặt đất rên lên một tiếng, gã gẩy gẩy hoành thánh trên mặt mình ra, nước canh chui vào lỗ mũi từ nãy đến giờ khiến gã sặc sụa, từ xoang mũi đến khoang hầu đều nóng rát.
“Đại nhân, cứu mạng, bọn họ đánh người trên đường!”
Trịnh Quăng dùng dáng vẻ ung dung mà nhướng mày, giọng điệu biếng nhác, hắn lên tiếng mà rằng: “Tiểu Hầu gia, lại gây chuyện trong thành nữa rồi à?”
Thích Nhung hơi ngẩng đầu lên, bày ra dáng vẻ khiêu khích, chàng khẽ cong khóe môi lên.
Ngũ quan chàng tinh xảo mà sắc bén, có đôi phần nữ tính, nhưng từ trước tới giờ, không ai dám nhận nhầm chàng là nữ, bởi vì sự tàn bạo và hung hãn trong mắt chàng khiến tim người ta phải run run rẩy rẩy, chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến những khuyết điểm khác nữa. Khi ngước mắt nhìn về phía Trịnh Quăng, cả khuôn mặt chàng chỉ toàn là khinh miệt.
Cũng chính sự khinh miệt này đã khiến lửa giận trong Trịnh Quăng bùng lên mạnh mẽ.
“Tôn xưng ngươi một tiếng “tiểu Hầu gia” là cho bệ hạ thể diện thôi đấy, ngươi mà xứng với…”
“Là do ta đánh người này.” Trần Nhu lên tiếng, cắt ngang lời hắn.
Giọng nói của Trịnh Quăng ngưng bặt, hắn nhìn về phía Trần Nhu, ánh mắt của những người xung quanh cũng chuyển hướng sang Trần Nhu, duy chỉ có chàng thiếu niên nắm chặt cây thương bạc đang đứng trước người nàng lại không kêu lấy một tiếng, cũng không ngoảnh đầu lại mà nhìn nàng.
“Ngươi là người phương nào? Dám đánh người trên phố ư?” Trịnh Quăng cau mày, khóe mắt liếc về phía gã nam nhân trung niên trên mặt đất, ánh mắt hai người giao nhau, không sao nghĩ ra được lý do của biến cố này.
Dựa theo tính cách của Thích Nhung, rõ ràng phải là…
Trần Nhu cười nhạo một tiếng: “Trịnh thủ vệ, cái điệu bộ chẳng phân rõ xanh đỏ đen trắng, thị phi tốt xấu này của ngươi cũng có xứng với y phục trên người ngươi đâu.”
“Người đang nằm trên đất nói năng lỗ mãng, dám chửi bới bệ hạ và công chúa ngay trên đường lớn, cố ý đơm đặt gây sự, đã nên bắt lại mà hỏi tội từ lâu lắm rồi, chức trách của Trịnh thủ vệ là giữ gìn trật tự của thành Trường An, hà cớ gì mà thời điểm nên xuất hiện thì lại giả câm vờ điếc, còn thời điểm không nên xuất hiện thì lại vội vội vàng vàng nhảy ra, chọn thời cơ tốt quá đấy chứ.”
“Oan quá mà…”
Trần Nhu lạnh lùng nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói oan đấy hả, mới vừa rồi cứ luôn miệng bảo Tùy tướng quân và phu nhân Chu thị hiện giờ lưỡng tình tương duyệt [*], bệ hạ tứ hôn với công chúa là đang dùng gậy đánh uyên ương, cái này có khác chi đổi trắng thay đen đâu, phải biết rằng, nữ nhi trong mối hôn sự đầu tiên của Chu thị còn lớn hơn tiểu Hầu gia cả một tuổi đấy, vốn đã chẳng phải là uyên ương thì lấy đâu ra gậy để mà đánh?”
[*]
Lưỡng tình tương duyệt: đôi bên đều có tình ý với nhau. “Lời nói của kẻ vì ra sức nâng Chu thị lên mà chê bai công chúa, đến kẻ ngốc cũng có thể nghe ra được là ngươi đang cố ý đâm vào họng súng của tiểu Hầu gia.”
“Bây giờ Trịnh thủ vệ ra đây, vậy thì càng tuyệt vời hơn nữa chứ sao, vừa rồi ngươi nói tiểu Hầu gia kiêu ngạo ương ngạnh, thời gian gần đây dung túng cho chó dữ cắn người, nhưng sao ta lại nghe người ta nói là trong Trịnh gia có một vị công tử ca [*] họ Trịnh tên Mục cường đoạt dân nữ bên đường, tiểu Hầu gia trông thấy thì không ưa gì cho cam, vì lẽ đó nên mới ra tay can ngăn.”
[*]
Công tử ca: chỉ những kẻ nhà giàu ăn không ngồi rồi. “Chẳng lẽ thế gian này chỉ cho phép người Trịnh gia của các người làm điều phi pháp trong thành Trường An này thôi ư?”
“Bây giờ còn cố ý tìm mấy con chó rồi để cho nó ra đường sủa như điên như dại, bản thân vừa ăn cướp mà còn vừa la làng, đúng là chẳng biết xấu hổ gì cả.”
Trần Nhu biết được điều này từ trong giấc mơ, vào ngày nàng đi xem đánh mã cầu, Trịnh gia cố tình kiếm người làm nhục Thích Nhung trên phố, còn muốn trêu đùa chàng một phen hòng báo thù thay cho Trịnh Mục.
Còn Trịnh Mục kia ấy à, là con cháu trực hệ của Trịnh gia, vốn được nuôi dưỡng ở nhà tổ của tộc, là kẻ vô cùng háo sắc, thường xuyên khinh nam bá nữ [*], ở nhà tổ, Trịnh gia bọn họ là vua một cõi, không ai dám quản, bây giờ đến Trường An, đụng vào Thích Nhung rồi lại bị dạy dỗ, tất nhiên là Trịnh gia sẽ thấy khó chịu.
[*]
Khinh nam bá nữ: bắt nạt đàn ông, chiếm đoạt phụ nữ. Mẫu thân Thích Nhung là vảy ngược của chàng, những chuyện năm đó càng là dằm trong lòng chàng, không ai dám đụng tới, Trịnh gia tự cho là mình thông minh, cho rằng mình đã tìm đúng “dao nhỏ”, lại không biết rằng, Thích tiểu Hầu gia này chưa bao giờ luận bàn võ đức [*].
[*]
Võ đức chỉ những quy tắc ứng xử của người tập võ. Trịnh gia tìm người tới làm nhục chàng, chàng thẳng tay chọc mù một con mắt của gã nam nhân trung niên kia, còn tước đi một cánh tay của Trịnh Mục.
Đến đây, Trịnh gia nằm trong năm họ bảy tộc [*] đã kết thành thù với Thích tiểu Hầu gia.
[*]
Thời Tùy và Đường ở Trung Quốc có 5 gia tộc hiển hách là: Lý, Thôi, Lư, Trịnh, Vương. Trong đó Lý và Thôi mỗi họ có 2 quận vọng (quận vọng là gia tộc nổi tiếng trong quận), từ đó gọi là năm họ bảy tộc. Trong hoàn cảnh này có thể chỉ Trịnh gia cũng là gia tộc hiển hách. Cũng bởi vậy nên sau đó, trong lúc “ngươi tới ta đi”, Thích Nhung đã thẳng thừng phế bỏ đi một nửa Trịnh gia, tới tận bây giờ, Thích tiểu Hầu gia chưa bao giờ là quả hồng mềm dễ dàng nắn bóp gì.
Kết thù với chàng, không khác gì chán sống cả.
Sau đó Ngũ hoàng tử thượng vị, cũng coi như là đã lượm lặt được món hời này, nên y đã quét dọn vật cản đường Trịnh gia này đầu tiên.
“Ngươi dám nói năng càn rỡ trên đường, rắp tâm mưu hại cấm vệ đại nhân, người đâu, bắt ả ta lại…” Một người bên cạnh Trịnh Quăng nhận được ánh nhìn, lập tức hét to lên và vung tay ra, rồi người ta lại nghe thấy tiếng “xoẹt xoẹt”, bấy giờ đám cấm vệ đã muốn rút đao ra rồi.
Đương lúc giương cung bạt kiếm, mặt Trần Nhu nghiêm lại, Nhạn Thư mang vẻ hoảng loạn, bá tánh đang vây xem lại không nhịn được mà phải lùi về sau ba bước.
Ánh sáng trăng trắng phản chiếu từ lưỡi đao xẹt ngang qua mắt, nàng nhìn về phía chàng thiếu niên áo đỏ bên cạnh mình, ấy thế mà cảm xúc của lòng nàng lại nằm ngoài dự liệu của nàng – Trần Nhu của giờ khắc này không hề hoảng loạn gì cả.
Là một thiếu nữ trong chốn khuê phòng không ra ngoài bao giờ.
Đây là lần đầu tiên nàng làm ra chuyện này ngay trên đường.
Thân hình cao gầy mạnh mẽ của thiếu niên chẳng hề động đậy lấy một cái.
“Bốp!”
Một trái trứng gà bay ra rồi nện thật chuẩn xác lên mặt gã cấm vệ vừa lên tiếng, lòng trứng bắn tung tóe, dính ra đầy mặt gã.
Tiếp đó, có một ngụm nước miếng phun vào con ngựa.
Trong đám người có nam tử trẻ tuổi lòng đầy căm phẫn, người nọ lên tiếng mà nói: “Đây đã không ưa đàn chó nhà các ngươi từ lâu rồi nhé, vừa nãy gã này cứ luôn mồm luôn miệng bôi nhọ Hoàng thượng và công chúa, Kim Ngô vệ các ngươi thì lại cứ giả vờ câm điếc như không nghe không thấy gì, các ngươi nghe kẻ khác dị nghị Hoàng đế và công chúa trên đường thì được, nhưng bá tánh bọn ta nói về Trịnh đại nhân các ngươi thì lại chẳng xong, lẽ nào Kim Ngô vệ các ngươi còn lớn hơn cả Hoàng đế hả?”
“Đúng thế!”
“Các ngươi dựa vào đâu, dựa vào đâu không chịu phân rõ trắng đen mà đã đòi bắt người rồi hả!”
“Mọi người à, chúng ta cùng nhau lên nha môn tìm Tiếu đại nhân để ngài phân xử, xem xem liệu cái đám Kim Ngô vệ kia còn dám tùy tiện bắt người trên đường nữa hay không.”
“Để ta làm chứng cho, vừa nãy gã kia bôi nhọ hoàng thất!”
“Ta cũng làm chứng!”
Đám bá tánh nhao nhao nói, họ rối rít chen chúc, tiến lên xô đẩy đám Kim Ngô vệ, lá cải bay tứ tung, bấy giờ, tình cảnh trước mắt hỗn loạn vô cùng.
Tình cảnh quá sức hỗn loạn, đám Kim Ngô vệ không dám động tay động chân với bá tánh, cũng không biết bây giờ nên bắt ai cho phải.
Nhìn một màn xảy ra ngay trước mặt, Trần Nhu ngẩn người ra.
Thì ra, bá tánh thành Trường An bọn họ lại dũng mãnh đến vậy ư?
Thích Nhung xoay người nhìn về phía nàng, lạnh lùng nói: “Đi theo ta.”
Chàng dẫn hai chủ tớ Trần Nhu lên Thái Bạch lâu.
Trong nhã gian lầu hai, hương trà lượn lờ, bình phong được hoạ bằng sắc xanh sắc đỏ, trên ấy còn viết mấy hàng thơ, dường như đây chính là bản gốc của đại danh gia thư pháp tiền triều, Hàn Tuấn.
Trần Nhu ngồi xuống cùng Nhạn Thư, tiểu nhị dâng trà và hoa quả lên.
Nhạn Thư gắng sức cúi đầu xuống, điểm tâm bày đầy bàn, nàng ấy vội liếc nhìn sơ qua, nhận ra đây là điểm tâm của Lạc Phương trai, tuy lòng nàng ấy hãy còn kinh ngạc, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ khôn cùng, chẳng dám lên tiếng.
Trần Nhu bên cạnh cũng không khá khẩm hơn là bao.
Chủ tớ hai người như kiến bò trên chảo nóng.
Thích Nhung khoanh tay tựa cửa, dáng người chàng cao gầy mạnh mẽ, tuy cụp mắt, nhưng khí chất tàn bạo quanh chàng vẫn hiển hiện ở đó, quanh thân chảng bất giác tản ra một khí thế khiến lòng người chợt thấy áp lực, khiến lòng người run sợ không thôi.
Với hai người Trần Nhu mà nói, chàng như kinh đường mộc [*] đang giơ lên cao vậy, không biết sẽ vỗ xuống khi nào.
[*]
Kinh đường mộc là mảnh gỗ quan lại dùng, giống trong phim Bao Công hay gõ để kêu người ra giữ trật tự. Trần Nhu uống một ngụm trà, nàng nhắm mắt, nhớ tới giấc mơ trước khi ra ngoài.
Nàng cảm thấy mình không có gì phải sợ cả.
Hít sâu một hơi, nàng cầm chung trà, chủ động mở miệng nói với chàng thiếu niên nọ: “Tiểu Hầu gia, không ngồi xuống uống một ngụm trà à?”
Mắt Thích Nhung hiện lên chút kinh ngạc, chàng tới gần hai người họ, ngồi đối diện Trần Nhu, nhướng mày nói: “Tháng trước mới gảy có một khúc mà bây giờ lại trở nên nhanh mồm dẻo miệng rồi nhỉ.”
“Lá gan cũng to lên không ít.”
Trần Nhu lại hít sâu một hơi.
Cái tên này lúc nào cũng nói chuyện với nàng bằng cái giọng điệu quái gở như vậy, mà đây cũng chính là Thích tiểu Hầu gia mà nàng quen.
Lúc nào cũng sẽ cố ý nói chuyện đâm chọt nàng như thế.
“Tiểu Hầu gia, bây giờ mấy người trên phố kích động như thế cũng vì những lời mà ta đã nói, ta lo là sau này bọn họ sẽ bị người của Trịnh gia trả thù.”
“Đừng lo.” Thích Nhung biếng nhác ngẩng đầu lên: “Mấy người dẫn đầu đều là người của ta hết đó.”
Trần Nhu: “…”
Còn tưởng tiểu Hầu gia nhà chàng “đơn thương độc mã” thật cơ chứ.
Bảo sao chàng “gọt” cả một cánh tay của người ta mà chàng vẫn có thể rút lui trong an toàn.
Vốn dĩ nàng đã chuẩn bị trước tinh thần là hôm nay sẽ thấy máu, dù sao thì, từ xưa tới nay, phàm là người được phong làm Võ An Hầu, ai ai cũng là sát thần cả.
Theo góc nhìn của giấc mơ kia, xảy ra chuyện thế cũng chẳng sai lệch gì.
Nhưng không ngờ là Thích Nhung lại không hề ra tay.
“Muội cho rằng sẽ có người bị kích động bởi mấy câu nói của muội à?” Thích Nhung cười nhạo một tiếng, cầm lấy cạnh của chung trà.
“Là hiểu biết của ta nông cạn rồi.”
Trần Nhu cầm một miếng điểm tâm lên, như hả giận mà cắn cắn hai miếng, nghĩ thầm, người này nói năng nghe ngứa đòn ghê.
… Dám nói như vậy trước mặt ai gia cơ à.
Đáy lòng nàng chợt nảy ra ý nghĩ này.
Trần Nhu ngẩn người.
“Sao thế, điểm tâm có vấn đề à?” Thấy nàng ngây người, sắc mặt Thích Nhung thay đổi.
“Không phải.” Trần Nhu lắc đầu: “Chỉ là vừa nãy ta mới bị hoảng sợ mà thôi.”
Sau khi lấy lại tinh thần, bấy giờ Trần Nhu mới chú ý tới món điểm tâm trên tay, nàng đột nhiên phát hiện ra chồng điểm tâm trên bàn đều là mấy loại nàng thích ăn.
Sắc mặt Thích Nhung hơi hòa hoãn lại: “Ta đưa muội về.”
“Ta chưa về đâu.” Trần Nhu lắc đầu: “Ta muốn đến đài Phi Trì xem ca ca ta đánh mã cầu.”
“Đánh mã cầu?” Thích Nhung cười nhạt, nhìn nàng rồi cười như không cười, đôi mắt sắc bén như có thể xuyên thủng hết thảy mọi thứ.
“Ta nghe nói ca ca ta là tay đánh mã cầu giỏi, tiếng tăm trong thành Trường An cũng lớn nữa, nên hôm nay ta muốn ra ngoài xem thử phong thái của huynh trưởng ta.”
“Đúng là huynh trưởng của muội đánh cầu rất giỏi.” Chàng nói rồi hơi chững lại một chút, sau đó dùng giọng điệu khiến người ta khó hiểu mà bảo: “Hình như Ngũ hoàng tử cũng đánh mã cầu rất giỏi.”
Trần Nhu kiềm chế tâm trạng của mình, hơi mỉm cười: “Thuật cưỡi ngựa của tiểu Hầu gia rất hoàn mỹ, phải đứng số một, số hai trong thành Trường An này ấy chứ, ta còn từng nghe người ta nói rằng, nếu bàn về kỹ thuật đánh mã cầu, không ai có thể sánh bằng Thích tiểu Hầu gia cả.”
Thích Nhung nhàn nhạt nói: “Đúng là muội cũng biết không ít đâu nhỉ.”
Trần Nhu chửi thầm trong lòng: Huynh cũng không biết khiêm tốn là gì đâu nhỉ.
Cái tên xấu xa không biết xấu hổ này.
“Tiểu Thất được nuôi dưỡng trong khuê phòng từ thuở nhỏ, không có duyên được tận mắt chứng kiến, nghĩ đến thì mới thấy đáng tiếc biết bao.”
“Muội muốn xem à?” Thích Nhung bưng chung trà lên, nhấp một ngụm nhỏ.
Trần Nhu gật đầu, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
“Ta cược với muội, nếu tháng này mà ta đánh mã cầu thì ta sẽ thua muội.”
Trần Nhu sửng sốt, sau đó khẽ “ơ” một tiếng.
Cũng có loại đánh cược này luôn hả?
Nàng lúng túng nói: “Vậy thì được thôi.”
Thích Nhung buông chung trà xuống, nói: “Ta đưa muội đến đài Phi Trì.”