Như Khói Như Cát

Chương 105.2

Lại nói về Tiểu Nhu.

Tôi đã đọc thấy rất nhiều người nói Tiểu Nhu kém cỏi, đối với chuyện này tôi thật sự không thể gật bừa.

Nếu như nói mười người nhạy cảm thì có đến chín người tự ti, nhưng tôi cho rằng đến phần giữa của câu chuyện sự tự tin của Tiểu Nhu đã tăng lên.

Trước đây cũng có người từng biểu thị, họ thích sự dũng cảm của cậu ấy ở phần trước hơn, những yếu đuối cùng dao động ở phần cuối của câu chuyện khiến bọn họ thất vọng đối với Tiểu Nhu.

Nói như thế nào bây giờ nhỉ, đại khái có thể là sự dũng cảm ở phần trước cũng là lý tưởng hóa, vì vậy mọi người mới không thế chấp nhận cậu ấy ở phương diện thực tế hơn.

Dũng cảm và tự ti chẳng hề mâu thuẫn, tương phản, tự ti khiến cho sự dũng cảm của cậu ấy càng đáng quý hơn. Khi cậu ấy mới thích Khúc Như Bình vẫn là điếc không sợ súng, cậu ấy đối với tương lai, đối với dự liệu hướng đi mối quan hệ với lão Khúc vẫn còn chưa đủ rõ ràng.

Cậu ấy khi đó chỉ có tình yêu nồng nàn, thời kỳ đầu quả thật cậu ấy rất thông cảm cho đối phương cũng đầy lòng tin tưởng (phần sau vẫn như vậy, chỉ là không đủ tin tưởng vào bản thân mình mà thôi), thế nhưng khi tình cảm trở nên sâu đậm cũng bao phần cả sự ảnh hưởng về vai diễn trong đoạn sau, cậu ấy thật ra cũng có dao động. Nếu như một đường thuận buồm xuôi gió, Tiểu Nhu từ đầu đến cuối đều tin tưởng đối phương, tin tưởng bản thân mình, tự tin dũng cảm, thì có phải là quá giả hay không? Giữa những người yêu nhau làm gì có đôi nào hoàn toàn chưa từng cãi nhau bao giờ? Tôi còn cho là, tình tiết ổn định như vậy thật sự sẽ không đủ thành ý và cũng có phần hơi lý tưởng quá.

Người như thế nào thì mới có tư cách đóng vai chính? Tiểu Nhu không hoàn hảo, nhạy cảm mâu thuẫn, còn có chút tự tin, đối với tình yêu phần lớn thời gian là dũng cảm, ngẫu nhiên cũng có lùi bước, tôi hoàn toàn cho rằng cậu ấy xứng đáng trở thành vai chính. Quyển truyện này mặc dù có yếu tố sảng văn (truyện viết theo lối hài hước sảng khoái): ví dụ như đến đoạn cuối khi cậu ấy lấy được giải ảnh đế, bất ngờ trở nên nổi tiếng vân vân, thế nhưng tính cho đến cùng đây vẫn không phải là một sảng văn đích thực, vì vậy có một vài bình luận tôi thấy xuất phát điểm có hơi cao.

Thử nghĩ một chút mà xem, nếu như tôi viết về một người cũ cực phẩm nhưng nhân cách có vấn đề, để Thi Tiêm Hồng triệt để có bối cảnh rõ ràng thì như vậy có phải sẽ bớt người hoài nghi đối với Nhu Nhu hay không? Chỉ là nếu để như vậy, tôi rất khó thuyết phục chính bản thân mình, vì sao Khúc Như Bình là có thể cùng một người như vậy dây dưa gần hai mươi năm? Đối phương rốt cuộc có gì đáng giá mà khiến anh ấy lưu luyến như vậy? Chính anh ấy có phải cũng có vấn đề hay không cho nên mới cùng một người như vậy dây dưa không rõ nhiều năm như thế?

Trong cuộc sống, có quá nhiều người vì không hợp nhau mà chia tay, không hợp nhau mới là lý do thường thấy nhất.

Sự ưu tú của Thi Tiêm Hồng và Nhu Nhu không có xung đột, trong truyện cũng có một lần Nhu Nhu đã hỏi Vương Bàn Bàn: “Tôi nhất định phải so sánh với anh ta sao?”

Đương nhiên, mọi người cũng có thế lý giải rằng, khi Thi Tiêm Hồng được làm nổi bật lên, thì sự so sánh “thành công” với Nhu Nhu của thế tục sẽ càng xa vời hơn một chút. Chỉ là bây giờ cậu ấy vẫn còn trẻ, không gian để cậu ấy tiến bộ càng xa hơn so Thi Tiêm Hồng.

Thi Tiêm Hồng đã đến tuổi kia, thật ra đã chạm đến đỉnh sự nghiệp, mọi người có thể nhìn xa một chút, tương lai Lục Yên Đinh sẽ không hề kém hơn so với Thi Tiêm Hồng. Các bạn lấy một người mới vào nghề so với lãnh đạo tầm trung mà nói, cũng là không công bằng.

Lại nói đến phần sau của câu chuyện, tôi biết có rất nhiều người không hài lòng. Mà nói thật, mới đầu khi tôi muốn viết câu chuyện này, chính là muốn viết đoạn sau khi hai người họ tuyên bố kết hôn sẽ phải chịu đựng áp lực từ dư luận như thế nào. Thế nhưng khi xử lý vấn đề này, tôi lại để cho hai người họ trước khi công bố tin kết hôn có một quãng thời gian hiểu nhau sâu sắc hơn (cả câu chuyện này điều tôi muốn biểu đạt nhất chính là “hai người trao đổi để hiểu nhau rõ hơn là quan trọng nhất), vì vậy sau khi công bố tình yêu, biểu hiện của Nhu Nhu mặc dù có chút trúc trắc thế nhưng cậu ấy lại rất chân thành.

Trong giai đoạn dư luận ồn ào, cậu ấy và Khúc Như Bình vẫn tin tưởng lẫn nhau. Mặc dù phần sau không có viết rõ, nhưng các bạn cũng có thể tự tưởng tượng mà xem, sau này khi đọc được những tin tức về Quốc Dân, hai người họ nhiều nhất cũng chỉ là cười cho qua mà thôi.

Hai người họ đều đã tiến bộ.

Khúc Như Bình là người đã bước qua dư luận một lần, nhưng anh ấy vẫn bằng lòng lấy sự kiên trì nhẫn nại đi cùng Nhu Nhu một lần nữa, điều đó đã đủ thể hiện thành ý của anh ấy. Tôi chủ yếu viết về sự công kích của dư luận đối với Nhu Nhu, nhưng mọi người có thể cảm nận được văn chương từ đầu đến cuối, người bị công kích thảm nhất thực ra lại là Khúc Như Bình, bất luận là thời kỳ đầu bị mắng là tra nam, hay là đoạn sau khi kết hôn với tiểu minh tinh nhỏ hơn anh rất nhiều, anh ấy cũng sẽ bị hoài nghi kiểu như trâu gia mà muốn gặm cỏ non vân vân.

Bạo lực mạng mà anh ấy phải chịu đựng tuyệt đối không ít hơn so với Nhu Nhu, hơn nữa trong cp Quốc Dân, anh ấy xem như là người sớm bước ra nhất trong tầm nhìn của đại chúng. Đó cũng là nguyên do vì sao sau này fans cp đều nghiêng về Thi Tiêm Hồng nhiều hơn, vì vậy những người công kích anh ấy, có fans cp, có người qua đường, có truyền thông, anh ấy tuy không nói ra nhưng áp lực đó có thể tưởng tượng ra được.

Tại sao lại để cho hình ảnh về người cũ xuất hiện nhiều lần?

Câu chuyện này được viết có cả quá khứ và tương lai, về phần sau tôi không nhắc đến người cũ nữa, chỉ viết về những hình ảnh ân ân ái ái của hai người họ, nếu sau khi công bố tin kết hôn mọi người đều khen tốt thì cũng là điều không thể mà.

Hai người họ trong hoàn cảnh dư luận như thế mà trở nên tiến bộ, tin tưởng lẫn nhau hơn mới là nội dung ngay từ đầu mà tôi muốn viết. Văn chương về cơ bản là như vậy, nếu như bạn không thích tôi cũng chỉ có thể nói tiếng xin lỗi thôi.

Nhưng tôi cảm thấy cả câu chuyện tôi cũng không hề viết bọn họ tái hợp, ở phần sau bất kỳ đoạn nào có nhắc đến Thi Tiêm Hồng cũng chỉ là để làm nền cho câu chuyện chính, vì vậy tôi cũng không hiểu lắm những bình luận kiểu như “để Thi và Khúc tái hợp, Nhu Nhu một mình xinh đẹp”. Có đôi khi tôi không get được điểm các bạn giận dữ là ở đâu…

Trong câu chuyện này, người mà tôi vẫn đau lòng nhất là lão Khúc, vì tôi phát hiện ra người thích Nhu Nhu muốn nhiều hơn một chút, chủ yếu vẫn là cậu ấy chiếm độ dài câu chuyện nhiều nhất, là vai chính tuyệt đối về ý nghĩa, lại cộng thêm cách viết của tôi về lão Khúc có phần hà hắc, cho nên các bạn có lúc muốn hiểu về lão Khúc phải cần thêm chút trí tưởng tượng, cho nên tôi mới xót xa cho lão ấy hơn nên cũng yêu lão ấy hơn một chút.

Lão Khúc càng về sau lại càng giống như một người bình thường, có lẽ các bạn đọc đến đoạn cuối cũng sẽ phát hiện, anh ấy đã bước xuống từ trên đỉnh cao chỉ muốn sống cuộc sống bình thường như những người đàn ông tầm tuổi đó mà thôi.

Một anh ấy như vậy, thật ra lại khiến tôi càng yêu thích hơn một chút. Từ yêu đương cho đến kết hôn, người ở bên cạnh bạn này càng lúc càng trở nên gần gũi, các bạn đều hiểu rõ những ưu điểm và khuyết điểm của nhau, hiểu cả những mặt tối trong tính cách mà vẫn yêu thương nhau như trước.

Những điều muốn nói về Tiểu Nhu thật ra không có quá nhiều, trong truyện tôi đã viết rất rõ ràng mọi người có thể đọc lại.

Còn nói về tuyến sự nghiệp.

Lời tựa viết có phần giống như đùa giỡn, nhưng lại có sự khác biệt rất lớn với phần sau, trên bản chất chỉ là một kiểu trêu chọc bản thân. Khi đó tôi mới ký hợp đồng với Trường Bội, quyển đầu tiên viết cũng là kịch bản trong câu chuyện này 《Liễu Khước Nam Hương Mộng》, tôi đã viết rất lâu, cả một quá trình chỉ có một bạn đọc nói chuyện với tôi. Khi đó tôi liền nghĩ, nếu như viết truyện có nhiều bạn đọc thì tốt biết mấy. Sau đó tôi đã viết ra lời tựa của Như Khói Như Cát (Lời tựa: Lục Yên Đinh muốn nổi tiếng, hóa ra là một phần tâm tình của tác giả).

Tiểu Nhu mới bắt đầu đã muốn nổi tiếng, đến phần sau vì nhiều chuyện xảy ra mới nổi tiếng lên được, nhưng cũng không hề vui vẻ như lúc trước cậu ấy từng nghĩ.

Có rất nhiều phiền não âu sầu mà cậu ấy chưa từng nghĩ đến, dù sao đây cũng là tiểu thuyết, cuối cùng cậu ấy nhận được giải ảnh đế kia đó là một cái kết hoàn hảo cho nhân vật, dù có chút giẫm đạp vào yếu tố sảng văn.

Có rất nhiều người cố gắng cả đời cũng không có cách nào chứng minh được bản thân, chuyện này nếu là người bình thường, chỉ cần nhìn thoáng ra không thẹn với lòng là được rồi.

Câu chuyện này có nhiều bạn đọc hơn rất nhiều so với tưởng tượng, xem như trước mắt là truyện có lượt view nhiều nhất của tôi. Cũng có chỗ vui, có chỗ không vui. Nếu như để tôi lựa chọn, tôi vẫn hy vọng sau này người đọc sách của tôi ít hơn một chút, sau khi hoàn lượng save lại có thể trên nghìn đã là quá tuyệt rồi, mỗi chương có vài bình luận là được.

Làm một tác giả bình thường, có một nơi nho nhỏ của chính mình, có một lượng người đọc cố định, hoàn cảnh sáng tác an an tĩnh tĩnh, đây là điều tôi mong muốn nhất trước mắt.

Trước đây còn nhỏ bé hơn, sau khi tôi viết hoàn quyển truyện đầu tiên chỉ có 200 người save lại mà thôi.

Nhưng bây giờ quay đầu nhìn lại, vẫn rất hoài niệm quãng thời gian đó, thời điểm viết truyện cảm thấy rất vui vẻ.

Ngày hôm qua tôi có nói chuyện với một độc giả của mình, cô ấy nói phần sau của câu chuyện tiết tấu hơi loạn bởi vì tôi quá để ý đến bình luận của mọi người, cho nên có sửa đổi so với hướng đi ban đầu, nghĩ lại, có thể phần này có nguyên nhân tồn tại.

Trên con đường viết lách tôi vẫn là một người mới, khi ước lượng nhu cầu của độc giả đối với bản thân, không tìm được một điểm cân bằng nào. Tương lai nếu có thời gian, có lẽ tôi beta lại. Tuy tôi cảm thấy sự không hoàn hảo lúc này cũng rất tốt đẹp, cảm giác ngây ngô cũng xem như là một hoài niệm.

Được nhiều người biết đến là một chuyện có lợi mà cũng có hại.

Quyển truyện này phần tôi viết vui vẻ nhất, vẫn là nửa phần trước, người đọc ít, bình luận để lại đều là của mấy bạn đó mà thôi, sau khi đăng lên tôi còn không ngừng refresh điện thoại, đọc được bình luận của các bạn ấy mới cảm thấy yên tâm.

Phần bình luận hài hòa ấm áp, tôi cũng tùy ý viết còn có thể dựa theo ý nghĩ của chính mình mà viết. Đến đoạn sau, có rất nhiều chỗ đã thay đổi, tôi bắt đầu phát hiện mình viết rất khó khăn, cũng không đủ vui vẻ. Viết quyển truyện này, cũng là một lần rèn luyện của tôi.

(Đoạn sau dài quá và bạn ấy tâm sự về dự định tương lai không liên quan đến truyện, nên mình không edit nữa.)



31.8.2019- Tác giả có lời muốn nói: tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian.
Bình Luận (0)
Comment