Như Khói Như Cát

Chương 14

Tập một của《Gia tộc Lâm Khách》chỉ quay trong hai ngày tại Maldives. Tổ chương trình giải thích là sẽ thêm vào những đoạn VCR ngắn đã quay trước ở nhà, cùng những đoạn phỏng vấn, tổng hợp lại cùng nhau thì cũng đã đủ để cắt nối biên tập.

Chương trình này là vừa quay vừa phát sóng, mấy ngày nay cũng sắp phải bắt đầu tuyên truyền rồi.

Cũng may còn có hai ngày nghỉ ngơi, Lục Yên Đinh sau khi xuống máy bay, còn gặp được hai fans nữ đến đón sân bay. Hai fans nữ này đối với cậu là chân ái, cơ hồ mỗi lần đều sẽ tới đón, biểu tình của các cô ấy lần này còn có chút oan ức, thậm chí thời điểm nhìn thấy Lục Yên Đinh khóe mắt cũng bắt đầu ửng đỏ.

Lục Yên Đinh biết các cô ấy sẽ đến, còn mang món quà nhỏ từ Maldives về cho các cô ấy.

Cậu ngược lại còn an ủi hai cô gái: “Không có chuyện gì mà, chuyện này không ảnh hưởng đến tôi đâu.”

Hai cô gái nhỏ vẫn luôn nói: “Anh phải chú ý an toàn nhé, tâm trạng anh nhất định phải tốt lên nha.”

Thời điểm Lục Yên Đinh rời đi, chính mình cũng có chút không nỡ.

Cậu còn follow lại hai cô gái này trên weibo.

Lục Yên Đinh mấy ngày nay fans trên weibo không ngừng tăng lên.

Phạm vi không phải rất lớn, hơn nữa đại đa số đều là tới mắng cậu.

Cậu có một người bạn cấp ba khá thân, tên là Thịnh Bội, là một cô gái, Beta, tuổi tác bằng cậu. Bởi vì cậu thủy chung nằm trong trạng thái không nổi được, vì vậy mỗi lần có repost weibo đều là Thịnh Bội dùng nick phụ làm.

Sau khi cậu về nhà, Thịnh Bội gọi điện thoại tới nói: “Mình thực sự là muốn tức chết rồi! Hạng mục này của mình chuẩn bị hai ngày hai đêm mới xong, vừa quay lại liền phát hiện cậu lên hot search rồi!”

“Cậu nói xem cái này có phải là vận mệnh thay đổi rồi không, bảo bối.”

Lục Yên Đinh vừa mở hành lý ra vừa tiếp tục thu dọn: “Bị hắc cũng coi như thời vận thay đổi được sao? Có mệnh như Sở Nghiêm Thư nhưng lại không có vận may như của cậu ta.”

“Nhưng fans trên weibo của cậu đang tăng lên mà, mình nãy mới xem vẫn là 128.000 nè, mà hiện tại đã chạm mốc 13.000 rồi.”

“Đại khái chắc là để tiện mắng tôi hơn ấy mà.”

Lục Yên Đinh đứng lên đi mở đèn, cậu thấy được trên bệ cửa sổ có bông hoa hồng cắm ở đó, là bông hoa Khúc Như Bình khi đó tặng cho cậu, lúc này đã khô héo.

Thịnh Bội ở đầu dây bên kia nói mấy ngày nay các loại tin hắc đấu tranh rợp trời: “Oa mình vừa mới thấy một người hắc cực kỳ có trách nhiệm này, thấy mình hay repost weibo của cậu còn nhắn tin riêng mắng mình đây.”

Lục Yên Đinh nói: “Cậu đừng để ý.”

“Đúng rồi, mình mà để ý đến tên đó chắc sẽ bị chụp lại màn hình quá trình mắng nhau quá, nhưng là fan đầu tiên của cậu nếu làm thế không phải là phấn đấu không công rồi sao, không được mình phải report tên đó.” Thịnh Bội nói, “Cậu mau lên weibo đi, xem mình bình luận cái bài gần nhất cậu đăng ấy, chiếc bình luận đó đã bị kéo lên top rồi!”

Lục Yên Đinh mở weibo ra, dưới bài weibo gần nhất đều là những lời lẽ mắng cậu, cậu thật giống như đi đến bước thảm hại nhất: bị hắc, nhưng lại chẳng phải là hắc để nổi tiếng hơn. Lần này cậu xuống máy bay cũng không thấy có thợ săn ảnh theo đuôi. Nhưng đi đến bước này, cậu lại cảm thấy bản thân không thích con đường hắc hồng này cho lắm. Tuy rằng Vương Bàn Bàn gọi điện thoại cho cậu nói, đã thấy số liệu của cậu đang tăng lên, tựa hồ như có xu thế hắc hồng.

Những chuyện to to nhỏ nhỏ của giới giải trí, đều chỉ có hiệu lực thời hạn rất ngắn, qua thời gian này, hết thảy đều sẽ gió êm sóng lặng, bởi vì rồi sẽ lại xuất hiện một miếng dưa khác hot hơn che lấp mất.

Lục Yên Đinh phát hiện ra bình luận top 5 trên weibo của mình là nick phụ của Thịnh Bội: “Ca ca nhà tôi đang yên lặng quay chương trình thực tế, chỉ là cùng nghệ sỹ quay chung chương trình nói chuyện, xem người khác biểu diễn một màn ảo thuật mà thôi, vẫn nên là chỉ chú ý đến tác phẩm mới của ca ca đi, một tuần nữa 《Gia tộc Lâm Khách》sẽ được phát sóng chính thức vào lúc 08h00 tối cuối tuần trên Đài Tân Phượng Hoàng, không gặp không về nhé!”

Lục Yên Đinh không nhịn được cười: “Đúng là phong cách của cậu.”

Nhưng mà tại weibo chính chủ phải đến bình luận thứ năm mới là những lời bảo vệ cậu, như thế cũng quá là mờ mịt đi mà. Thịnh Bội an ủi cậu nói: “Không phải đâu, ngoại trừ mình ra vẫn còn người bảo vệ cậu mà, tuy là hơi ít nhưng mà chất, đó đều là fans thật sự của cậu weibo thật của mấy cô ấy, nhưng mà hình như là fans chị mẹ của cậu đó.”

Lục Yên Đinh đáp: “Tôi biết rồi, có hai người tôi còn follow lại.”

Thịnh Bội ở đầu dây bên kia đang cắm ống hút sữa chua, rột rột nói: “Có một bài repost cực dài ấy cậu xem đi, chính là sau bài cậu mới đăng gần đây ấy, cô ấy nói khiến mình muốn khóc luôn, nói cậu là người cực kỳ nỗ lực còn rất thương fans, không phải người như thế đâu cái gì gì nữa ấy, còn dùng rất nhiều thành ngữ soạn thành một đoạn văn ngắn, còn đính kèm cả ảnh dài nữa.”

“Tôi thấy rồi, mấy ngày nay nếu không bận bịu tôi đều xem.”

Lục Yên Đinh nói tiếp: “Tôi đã lưu lại weibo đó, có rất nhiều weibo của cô ấy tôi đều lưu lại, rảnh rỗi không có việc gì làm thì đọc lại.”

Lục Yên Đinh sau khi trở thành minh tinh liền đăng ký chứng thực weibo cá nhân, sau đó cơ hồ mỗi ngày nhàn rỗi không chuyện gì thì đều lên xem lượng fans có tăng lên hay không, cách một lúc lại reresh một lần, cách một chốc lại nhìn một cái, những fans trước mắt này đều là do cậu nhìn thấy từng người từng người một tăng lên, bình luận bên dưới cũng là như thế, những cái nick của fans cậu đã sớm nhớ kỹ.

Ngày hôm nay hai cô gái đi đón cậu, một người có weibo tên là Chú thỏ lớn bay trên trời cao, một người có weibo là Tiểu Kiều xấu hổ của Lục ca ca, mỗi ngày đều là những người like, bình luận và repost nhanh nhất những bài weibo của cậu, còn hay đề cập đến những hoạt động và phim ảnh của cậu trên weibo của mình, Lục Yên Đinh vẫn luôn rất cảm kích các cô ấy.

Thịnh Bội hỏi cậu: “Chúng ta có được tính là hắc hồng gì đó không nhỉ, hot search lên một ngày là hết, hơn nữa cũng không có tên của cậu.”

Lục Yên Đinh “ừ” mộ tiếng, “Không được là như thế đâu, đương nhiên là không được rồi.”

“Thật ra nếu đổi một góc độ khác mà nghĩ, nếu như cậu thật sự nổi tiếng rồi, nói không chừng có khi lại hoài niệm những tháng ngày chưa nổi tiếng đó.”

“Cũng có thể,” Lục Yên Đinh thở dài, “Nhưng đợi đến khi nổi tiếng mới nói đi.”

“Nếu như điều đó đã trở thành chấp niệm, cậu bây giờ rất khó sống vui vẻ, cậu đã quên mất giấc mơ thuở ban đầu rồi sao?”

Thịnh Bội ở đầu bên kia lại nói tiếp, “Hồi chúng ta còn đi học, lúc còn ngồi chung bàn với nhau ấy, có một lần cậu quay lại nhìn mình nói, nói rằng cậu có lẽ sẽ ra mắt, mình còn hỏi cậu, có phải cậu như thế thì sẽ không đi học nữa không.”

“Ừ,” Lục Yên Đinh nhớ lại những năm tháng đó, thuận miệng nói rằng, “Hồi đó cũng rất thích ca hát, có chương trình hội chợ, nếu hát được tặng một hộp rượu, tôi liền đi, có người quay được rồi tung lên mạng rồi sau đó có công ty liên lạc với tôi, giống như một giấc mơ vậy.”

“Đó chẳng phải là trái tim thuở ban đầu của chúng ta sao? Cậu bây giờ không thích ca hát nữa sao?”

“Bây giờ không thích như vậy nữa, tôi cũng không nói rõ được.”

Thanh âm của Lục Yên Đinh hạ thấp, “Có nhiều thứ thay đổi quá, không thích như vậy nữa, nhưng cũng không tính là ghét. Chính là cảm thấy, những thứ đó không thể khiến tôi nổi tiếng được, tôi sẽ hoài nghi chính bản thân mình. Thật đấy, có lúc đã nghĩ, có thể không phải là chuyện may mắn hay không, tôi sợ là bản thân mình vô dụng…”

“Rõ ràng là chúng ta bây giờ còn chưa đủ trưởng thành mà! Hơn nữa cậu không phải cũng nói người đại diện đó rất bất công sao?”

Thịnh Bội cổ vũ cậu, “Đợi chúng ta nổi tiếng rồi, chúng ta liền lật mặt luôn! Đuổi anh ta đi!”

Lục Yên Đinh có chút buồn bã, nghe nói như thế, liền thấy buồn cười, nhưng cậu chỉ phát ra tiếng cười yếu ớt: “Được, đuổi anh ta đi.”

“Rồi cậu sẽ nổi tiếng thôi, cứ từ từ.”

Thịnh Bội nói với cậu, “Cậu nói xem chúng ta mà nổi tiếng rồi sẽ làm gì nhỉ, đầu tiên là dứt điểm với anh ta, sau đó…”

“Đến lúc đó khẳng định fans cũng có rất nhiều,” Lục Yên Đinh cười nói, có hơi ngượng ngùng, “Tôi muốn đăng một bài weibo, chỉ nói “tôi đang ăn cơm”, bốn từ này thôi. Một việc cực kỳ nhạt nhẽo, rồi sau đó vẫn sẽ có một đống người repost, một đống người vào hỏi tôi đang ăn gì, rồi lại gửi một đống ảnh nói cho tôi biết bọn họ đang ăn gì.”

“Đúng, sau đó bài weibo đó sẽ còn lên hot search, lượng repost lên đến mấy chục nghìn, bình luận cũng thế,

sau đó toàn bộ những người dùng weibo nếu không biết cậu, đầu óc đều sẽ mơ hồ, khắp thế giới đi hỏi Lục Yên Đinh là ai, tại sao muốn ăn cơm.”

“Ha ha ha ha.” Lục Yên Đinh nằm dài trên giường, miễn cưỡng nói, “Tôi còn muốn nhìn fans của tôi cùng anti-fans cãi nhau, tôi muốn nhìn bọn họ làm thế nào bảo vệ cho tôi, yêu tôi như thế nào, tôi muốn hưởng thụ quá trình có người vì tôi mà cãi nhau.”

“Ha ha ha đúng vậy, thời điểm đó nếu có một người nói cậu không tốt, thì đã có người cùng người đó cãi nhau, nói cậu cực kỳ tốt, bọn họ đều cực kỳ yêu cậu.”

“Sau đó tôi còn muốn đi thảm đỏ, sẽ có phóng viên đến hỏi tôi, tâm tình ngày hôm nay thế nào loại câu hỏi nát đó, đến lúc đó tôi liền một mặt cao lãnh trả lời bọn họ… Nói đến cái này, tôi cảm giác tính cách tôi hiện tại được thiết lập thực giả, nhưng mà tôi

muốn, đợi tôi nổi tiếng rồi, tôi có được thiết lập thế nào thì cũng vẫn có người yêu thích, bọn họ đều sẽ yêu tôi…” Lục Yên Đinh nói mãi, đôi mắt cũng trở nên mê đắm, “Đều sẽ yêu tôi…”

Cậu nhìn về phía đoá hoa hồng khô héo trên bệ cửa sổ kia, không hề giận dỗi mà theo gió nhẹ nhàng đung đưa.

Ngày mai thôi thì vứt đi, cậu nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment