Như Khói Như Cát

Chương 40

“Chào anh, thầy Khúc.”

“Mai anh có rảnh không, em muốn mời anh ăn cơm, thuận tiện trả lại cho anh quyển sách lần trước anh cho em mượn.”

Xoá xoá bớt bớt, liên tục nhiều lần, Lục Yên Đinh nghiền ngẫm từng chữ một trong suốt hai tiếng đồng hồ, mới gửi đi được hai câu này.

Cậu nhìn hai câu đó, đôi mắt cảm giác như bị thiêu cháy, dứt khoát vứt điện thoại qua một bên, bình tĩnh lại tiếp tục xem kịch bản.

Ngày hôm nay cứ như thế trôi qua, đến buổi chiều lúc được nghỉ, Lục Yên Đinh đang cùng một nam diễn viên đối diễn, bọn họ tập cùng nhau hai lần rồi nhưng cảm giác vẫn còn chưa đúng lắm, nam diễn viên kia là một người mới, hoàn toàn không có kinh nghiệm đóng phim, vì vậy Lục Yên Đinh mới nói cho cậu ta nghe một chút cách nhìn cùng kinh nghiệm của chính mình, chính trong lúc đang trò chuyện, phía Đông lại truyền đến tiếng ồn ào.

Lục Yên Đinh liếc nhìn qua, không để ý lắm, tiếp tục nói về cách diễn, nhưng nam diễn viên kia lại nói: “Lại là Đỗ Khang.”

Đỗ Khang, Lục Yên Đinh có ấn tượng, nhưng cậu cùng Đỗ Khang cơ bản không có cảnh nào cần đối diễn, phần lớn là cảnh diễn tập thể, đối phương cũng chưa chắc đã biết cậu.

Lục Yên Đinh không muốn nghe ngóng chuyện tám nhảm về người khác, nhưng nam diễn viên kia rõ ràng lại không ngừng được miệng mình: “Người này thực là, muốn ngoại hình không có ngoại hình, nói tính cách thì tính cách lại kém, còn ra vẻ ngôi sao, mắng trợ lý, cũng không chịu khó đóng phim, cần người như hắn ta để làm gì?”

Lục Yên Đinh lắc đầu một cái: “Chúng ta tự lo tốt cho chính mình là được rồi.”

Nam diễn viên kia đối với cậu nói: “Anh Lục, tôi cảm thấy anh lần này nhất định có thể đại bạo. Đến người phụ trách ánh sáng cũng nói anh là người nghiêm túc, rồi nhân viên chạy việc vặt cũng khen ngợi anh.

Lục Yên Đinh cười nói: “Nghiêm túc không có nghĩa là diễn tốt.”

Nói xong câu này, chính cậu cũng có chút sững sờ, câu nói này giọng điệu rất giống Khúc Như Bình.

Buổi tối lúc ăn cơm, Tiểu Triệu từ nhà sách trở lại, đưa cho cậu một quyển 《Ngôi nhà nhỏ trên biển》.

Lục Yên Đinh nói: “Vất vả rồi, quyển này cùng quyển lúc trước giống nhau chứ?”

“Giống nhau, tôi đã phải xem lại tập một của chương trình đó, chính là quyển này.”

“Thật ngại quá, đều tại tôi làm mất rồi, chắc là sẽ không bị anh ấy nhìn ra đâu nhỉ.” Lục Yên Đinh nói xin lỗi.

Tiểu Triệu thở dài: “Tôi là sợ bên trong sách anh ấy có phác họa cái gì thì toi.”

“Vậy thì bó tay rồi.” Lục Yên Đinh lật giở những trang sách, tùy ý nói.

Quyển sách lúc trước Khúc Như Bình đưa cho cậu, thực ra không hề bị mất, là cậu muốn giữ lại quyển sách đó mà thôi, lại cần một lý do cùng Khúc Như Bình gặp mặt, nên cũng chỉ đành như thế.

Cảm giác có đi có lại này, giống như một trò chơi nhỏ giữa hai người vậy.

Lục Yên Đinh nở nụ cười, cậu cảm thấy Khúc Như Bình nhất định sẽ phát hiện ra đây không phải là nguyên bản quyển sách của anh, nhưng anh cũng sẽ không tức giận, vừa nghĩ tới cái kiểu bất đắc dĩ kia của anh, còn mang theo chút ý cười dung túng, Lục Yên Đinh liền cảm thấy trong lòng rất ngọt.

Ặc, đúng rồi.

Lục Yên Đinh cầm điện thoại lên liếc nhìn, ánh mắt cậu sáng lên, mở giao diện ra.

Khúc Như Bình trả lời cậu: Lúc nào vậy?

Lục Yên Đinh sắp không thở nổi nữa, cậu ngẩng đầu hỏi Tiểu Triệu: “Ngày hôm nay không có lịch trình nào đúng không? Ngày mai cũng không có?”

“Không có, chỉ là quay phim thôi.” Tiểu Triệu mở điện thoại ra xem ghi chép, “Ngày kia có một hoạt động.”

“Được!” Lục Yên Đinh cười cười đáp ứng, ngón tay nhẹ nhàng nhập tin nhắn trả lời Khúc Như Bình.

Cậu gửi đi tin nhắn: Thầy Khúc đã ăn cơm chưa? Hay là bây giờ đi thôi.

Suy nghĩ một chút, cậu lại nhập thêm mấy chữ: Anh vào từ cửa XX, bên ấy không có người nào.

Nhập xong tin nhắn, cậu lại có chút hối hận, muốn giải thích thêm vài câu, Khúc Như Bình lần này lại trả lời rất nhanh, một khi đối phương biểu hiện trạng thái “đối phương đang nhập tin nhắn”, Lục Yên Đinh liền theo thói quen dừng lại nhìn hàng chữ nhỏ kia, rối như tơ vò mà chờ Khúc Như Bình trả lời.

Khúc Như Bình trả lời: “Được.”

Lại bổ sung: “Chắc khoảng mười phút sau sẽ đến.”

Lục Yên Đinh đột nhiên rất muốn tìm một chỗ không người nào đó, gào thét một ngày một đêm, cậu dùng bàn tay run rẩy gõ ra văn tự bình thản: “Vâng, em đợi anh.”

Cậu run rẩy đem điện thoại úp vào lồng ngực, hoảng hốt.

Tiểu Triệu kỳ quái nhìn cậu: “Làm sao vậy?”

Con ngươi Lục Yên Đinh chuyển động: “Không có gì, chúng ta sẽ đi trả sách cho anh Khúc, thuận tiện cùng anh ấy ăn một bữa cơm.”

Tiểu Triệu nghe nói như thế, liền lấy điện thoại ra nói: “Vậy em bảo tài xế một tiếng nhé? Anh Khúc một lát nữa cũng sẽ đưa chúng ta về sao?”

“Anh ấy đương nhiên sẽ vậy rồi.” Lục Yên Đinh đơn giản thu dọn đồ đạc một chút, “Đi thôi?”

Tiểu Triệu cùng cậu đi ra ngoài, nói: “Thật tốt, ngày hôm nay không có cảnh quay đêm.”

Lục Yên Đinh cười nói: “Hôm nay thật sự rất tốt.”

Nhưng không phải chỉ vì không có cảnh quay đêm.

Cậu vừa đi vừa có hơi nhún nhảy, mỗi một bước đi đều tràn đầy vui sướng. Tiểu Triệu hỏi cậu: “Có chuyện gì tốt sao, anh Lục? Nói với em một chút đi chứ.”

Lục Yên Đinh nở nụ cười, đang muốn nói chuyện, bên cạnh lại có người gọi tên, cậu nhìn sang, mấy cậu trai và mấy cô gái đang bị bảo vệ ngăn lại, lúc này đang kích động kêu lên: “Lục Yên Đinh —— ”

Tiểu Triệu cau mày nói: “Lại tới nữa rồi, chúng ta nhanh đi thôi.”

Lục Yên Đinh nhìn sang, chào hỏi, cậu đối Tiểu Triệu nói: “Không có chuyện gì, tôi đi xem xem.”

Tiểu Triệu đi theo phía sau cậu: “Anh Vương lần trước đều nói tôi rồi, đừng đi mà anh Lục, là fans cuồng thì không tốt đâu.”

Lục Yên Đinh đi tới, những người kia phấn khởi hét ầm lên, lấy điện thoại ra đối Lục Yên Đinh chụp loạn lên, buổi tối điện thoại mở đèn chớp, khiến đôi mắt Lục Yên Đinh khó chịu có chút không mở ra được.

Trực giác nói cho cậu biết, những người này cùng mấy cô bé lần trước đến không phải cùng một loại người, mà dù thế nào cũng coi như là người yêu thích cậu, khiến cho cậu có chút không đành lòng từ chối.

Vì thế cậu nhận lấy mấy quyển sổ ký tên, một cậu trai lúc này đối cậu nói: “Oa, trông anh so với trên TV còn đẹp hơn nhiều lắm!”

Lục Yên Đinh cười nói: “Cảm ơn.”

Bảo vệ vẫn ngăn bọn họ lại như cũ, giữ một khoảng cách giữa bọn họ và Lục Yên Đinh.

Cậu trai kia tiếp tục nói: “Chúng ta có thể ôm một cái không?”

Mấy cô gái bên cạnh che miệng gào lên, tựa hồ đặc biệt phấn khích.

Lục Yên Đinh ý cười nhàn nhạt: “Thật ngại quá, ngày hôm nay trạng thái của tôi không được tốt.”

“Làm sao lại trạng thái không tốt, lần trước có người đến anh không phải đều ôm cả đấy sao?” Cậu trai kia lải nhải, đưa ra hai tay, cợt nhả, “Nào, tôi cũng là fan của anh mà.”

Lục Yên Đinh lần này rốt cục hơi nhíu lông mày lại, những người kia còn đang ồn ào, bảo vệ đã có chút không ngăn được nữa. Cậu không tiếp tục để ý, quay đầu bước đi.

Kết quả một người trong đó lại phá được vòng tay của bảo vệ, cứng rắn xông lên ôm chặt lấy cậu.

Lục Yên Đinh bị sợ hết hồn, tên con trai này là một Alpha cường tráng, đang gắt gao ôm chặt lấy cậu, thậm chí còn đang ngửi tuyến thể của cậu, đối Lục Yên Đinh mê muội nói: “Anh thơm thật đấy —— ”

Nhân viên công tác xung quanh thấy thế thì tất cả đều xông tới, phải mất rất nhiều sức lực mới tách được tên Alpha kia ra khỏi người Lục Yên Đinh, Lục Yên Đinh ôm gáy, một thân mồ hôi lạnh mà giãy dụa đi ra, Tiểu Triệu vội vội vàng vàng chạy tới hỏi: “Anh Lục, anh Lục, anh thế nào rồi? Anh sao rồi?”

Lục Yên Đinh sởn cả tóc gáy: “Tên đó lúc nãy muốn cắn tuyến thể của tôi, tôi cảm giác được hàm răng của hắn đã đặt lên trên cổ tôi rồi.”

Vì vậy Tiểu Triệu liền đi xem sau gáy cậu thế nào, sờ soạng nửa ngày, thở phào một cái: “Không có chuyện gì, chính là có bị đỏ một điểm, không rách.”

Lục Yên Đinh hoảng hốt đứng lên, Tiểu Triệu đối người bên kia chửi ầm lên, mấy người bảo vệ đồng thời đem tên Alpha kia dẫn đi ra xa, Lục Yên Đinh trước sau đưa lưng về phía bọn họ, khẽ run rẩy.

Tiểu Triệu khoác áo lên cho cậu: “Anh có ổn không?”

Lục Yên Đinh lắc đầu một cái: “Cô biết không? Tôi mới vừa nãy, thiếu chút nữa bị một người xa lạ đánh dấu.”

Tiểu Triệu nhỏ giọng nói: “Sẽ không đâu, chúng tôi đều ở đây mà, cũng may chỉ bị kinh sợ một chút chứ chưa bị tổn hại gì.”

Lục Yên Đinh trầm mặc một lát, tâm tình tốt bị quét một cái sạch sành sanh: “Đi thôi, trước tiên cứ đi tìm anh Khúc đã.”

Tiểu Triệu nói: “Hay nhờ bọn họ đưa chúng ta đến bệnh viện, kiểm tra lại cho chắc?”

Lục Yên Đinh nói: “Không được, nếu như bị phóng viên quay được tôi đến bệnh viện xem tuyến thể, không biết sẽ viết thành như thế nào nữa. Lại cộng thêm việc còn có cả anh Khúc ở đó, đối với anh ấy như vậy không tốt đâu.”

Thời điểm họ tới được chỗ hẹn, chiếc xe màu đen kia đã đỗ dưới tàng cây chờ được một lúc rồi. Lục Yên Đinh kéo áo cao lên một chút che lấy khuôn mặt, cậu mở cửa xe, nhìn về phía Khúc Như Bình đang nhìn qua.

Khúc Như Bình mặc một thân quần áo màu đen tuyền, Lục Yên Đinh đối với anh nói: “Xin lỗi, có chút việc nên em đến muộn.”

Tiểu Triệu tự giác đi đến chỗ kế bên tài xế, cô đối trợ lý của Khúc Như Bình là Vương Đông nói: “Chào anh chào anh, làm phiền rồi.”

Vương Đông đối với cô ấy mỉm cười: “Không có gì phiền cả, cô Triệu.”

Khúc Như Bình hỏi Lục Yên Đinh mới ngồi xuống: “Cậu lạnh không?”

Lục Yên Đinh toàn bộ lực chú ý liền chuyển đến trên người Khúc Như Bình, cậu hơi khẽ mím môi, có chút tủi thân nói: “Em thật sự có hơi lạnh.”

Khúc Như Bình tăng nhiệt độ lên cao một chút, nhìn cậu hỏi: “Làm sao vậy?”

Lục Yên Đinh khịt khịt mũi, nói: “Trước tiên nói chuyện đến chỗ nào ăn cơm đã ạ, em biết một nơi cũng ổn lắm, hơn nữa em còn có thẻ hội viên…”

Khúc Như Bình gật gật đầu: “Vậy thì đến chỗ đó.”

Lục Yên Đinh báo địa chỉ cho Vương Đông xong, liền đóng cửa sổ lại, cậu xoa xoa mũi gọi điện thoại, Khúc Như Bình hỏi cậu: “Gọi cho ai thế?”

“Dạ?” Lục Yên Đinh đỏ mặt, mơ mơ màng màng nói, “Em gọi điện thoại để bên đó chuẩn bị trước một chút.”

Khúc Như Bình nói: “Không vội mà.”

Rồi anh lại hỏi một câu: “Cậu làm sao thế?”

Lục Yên Đinh nhìn đôi con ngươi sâu sắc lại ôn hoà của Khúc Như Bình, buông điện thoại xuống, sờ gáy mình nói: “Em mới vừa thiếu chút nữa bị một người đánh dấu, em cho rằng hắn là fan của em.”

“Hắn xông lên ôm lấy em, sau đó ngửi tuyến thể của em, ” vạn phần ảo não cùng xấu hổ mà nói ra những lời này, Lục Yên Đinh âm thanh càng ngày càng yếu ớt, “Em cảm giác được hắn ta đã há miệng ra, hàm răng đụng vào trên cổ em. Sau đó hắn bị người ta đẩy ra, em cũng tránh được, nhưng vẫn rất khó chịu.”

Cậu thấy lông mày Khúc Như Bình hơi nhíu lại, liền cảm thấy đối phương đang quan tâm đến mình, không nhịn được lại nói một chút: “Cái người kia em căn bản không quen, cảm giác bị ôm lấy rất buồn nôn, vừa nghĩ đến hơi thở của hắn cùng cảm giác đụng chạm vào em, liền khiến cả người em ớn lạnh, giống hệt như có con đại mãng xà đang cuốn lấy thân thể em vậy.”

Khúc Như Bình lúc này mới lên tiếng, anh nói thẳng vào trọng điểm của sự việc: “Bình thường nghệ sỹ có thân phận là một Omega, đều sẽ tìm trợ lý là một Alpha, cô Triệu là một người tốt nhưng nếu gặp phải sự việc đột ngột phát sinh thế này sẽ không thể bảo vệ cậu.”

“Vâng, ” Lục Yên Đinh sờ sờ mũi, “Chắc là anh nói đúng.”

Cậu đổi đề tài, lấy ra quyển sách 《Ngôi nhà nhỏ trên biển》:

“Đúng rồi, quyển sách này em vẫn luôn quên trả cho anh.”

Khúc Như Bình tựa hồ không có tâm tình gì tán gẫu về sách cả, anh nhận lấy, vẫn đang nói chuyện mới vừa rồi: “Chuyện này phải xem xét lại cẩn thận, cậu phải cùng người đại diện bàn bạc lại đi.”

Lục Yên Đinh nhìn chằm chằm Khúc Như Bình, xuất thần mà nhìn một lát, bật cười: “Thầy Khúc…”

Khúc Như Bình hỏi cậu: “Làm sao vậy?”

Lục Yên Đinh cũng không biết mình làm sao, trên dưới mí mắt cậu đột nhiên trở nên rất nặng rất nặng, một giây sau, thế giới của cậu liền triệt để rơi vào trong bóng tối.

Ơ chưa hôn nhỉ, ai thức đêm thì đêm nay có…
Bình Luận (0)
Comment